Chương 36: Thuốc cứu mạng

Tề Thiếu Đông, phó giám đốc công ty xây dựng Nguyện Cảnh, em trai của Tề Thiếu Hoa – người nối nghiệp mới của công ty xây dựng Nguyện Cảnh. Anh em họ không tranh đấu khốc liệt giành quyền lực như gia tộc họ Cừu, đơn giản vì chủ của Tề gia đã tuyên bố ngay từ đầu rằng chỉ có con trai cả Tề Thiếu Hoa mới có tư cách kế thừa gia nghiệp, Tề Thiếu Đông là con của người vợ lẽ sau khi người vợ cả của ông mất, chỉ được chia một phần tài sản nho nhỏ đủ sống dư dả cả đời. Dù sao thì dựa vào thế lực đồ sộ của Ngụy gia – gia đình vợ cả mà Tề gia mới có được cơ ngơi như ngày hôm nay.


Bởi thế nên Tề Thiếu Đông được nuôi thả từ bé, không được coi trọng, cũng không bị áp lực gì.


Thế nhưng hắn ta lại rất có chí tiến thủ, du học nước ngoài về, cần cù vào công ty làm việc, trở thành phó giám đốc như hiện giờ. Đương nhiên, mẹ của Tề Thiếu Đông cũng âm thầm vạch kế hoạch cho con mình, chẳng qua cố gắng mấy thì Tề Thiếu Đông cũng không thể vượt qua địa vị vững chắc của anh trai mình. Có lẽ cũng vì sự thiệt thòi này mà rất nhiều hành vi của Tề Thiếu Đông đều được cha hắn mắt nhắm mắt mở bỏ qua.


Mà nổi bật nhất chính là chuyên gia phá hoại tình cảm của người khác.


Như muốn đù đắp phần thiệt thòi của bản thân, Tề Thiếu Đông với vẻ ngoài ưa nhìn rất thích trò đập chậu cướp hoa; nhất là những chiếc chậu nhà giàu sắp sửa nối nghiệp gia đình. Ban đầu, không ai cho là hắn ta cố ý, dù sao trước khi kết hôn, nam cô nữ quả, ai cũng có quyền tự do yêu đương, nhưng sau hai lần 


‘trùng hợp’
 liên tiếp thì bắt đầu có tin đồn giải mã cho câu đố này được truyền ra.


available on google playdownload on app store


Vì liên quan đến mảng đầu tư bất động sản trên Đại Lục của Cừu gia, công ty xây dựng Nguyện Cảnh chính là một trong những đối thủ cạnh tranh với Cừu gia trong một dự án đấu thầu, nên địa vị đặc thù là phó giám đốc, thông tin của Tề Thiếu Đông đã được điều tr.a đầy đủ đặt trên bàn Cừu Tiềm từ lâu.


Cừu Tiềm đặt Tiểu Hải xuống, vào thư phòng, lấy một chiếc hộp đen trong ngăn kéo, hý hoáy đeo tai nghe lên, sau đó trở về phòng khách.


Lúc này, màn hình đã chuyển sang một vị minh tinh khác, Tiểu Hải ngồi trên ghế ngó trái ngó phải muốn nhìn A Bạch đang bị người kia che đi. Nhưng tivi làm sao mà được, Cừu Tiềm thấy thế đành phải giữ cái đầu loi nhoi của Tiểu Hải lại.


“… Giới thiệu cho hai người, đây chính là phó giám đốc Tề Thiếu Đông của công ty xây dựng Nguyện Cảnh. Còn đây, chắc không cần tôi giới thiệu nhỉ, Tề thiếu cũng quen mắt lắm rồi.” – giữa tiếng người huyên náo, giọng của Cừ Toàn mang theo tiếng ồn ã vang lên trong tai nghe.


“Ha ha, quả thật, tôi là một fan trung thành của Bạch tiên sinh đấy,” – một âm thanh nhẹ nhàng không kém phần nhã nhặn vang lên, “Tề Thiếu Đông, hân hạnh được làm quen, tôi đã ngưỡng mộ Bạch tiên sinh từ lâu.”


“Hân hạnh được làm quen, Tề tiên sinh khách sáo quá.” – âm thanh Bạch Lãng lễ phép vang lên.


“Khách sáo gì đâu,” – chất giọng đượm cười của Tề Thiếu Đông tiếp tục cất lên, “Nhân vật Lý Xuyên Kình trong ‘Kim ngọc kỳ ngoại’ làm tôi với đám bạn phải ngượng chín mặt. Chúng tôi còn bắt chước phong thái ấy suốt một thời gian đấy nhé.”


“Sao tôi lại không nhìn ra Tề thiếu gia bắt chước nhỉ?” – Cừ Toàn cười chen vào.
“Cậu khen tôi đấy hả Cừ Toàn, tôi đang cố tỏ ra lịch sự mà hóa ra trước kia cũng vậy hả?”
“Vâng, lịch sự như khỉ,” – Cừ Toàn đùa, “Trước nay không đổi.”


“Sao lại có người giới thiệu dở như cậu vậy chứ?” – Tề Thiếu Đông kháng nghị.
Bạch Lãng phối hợp mỉm cười, “Trong phim chỉ là diễn thôi, không thể sánh với thiếu gia chính gốc như Tề tiên sinh.”


“Ấy đừng xa cách thế, cậu với Cừ Toàn cứ gọi tôi Tề thiếu là được,” – Tề Thiếu Đông hòa nhã đáp, “Mà kể cũng khéo có duyên, mới hôm trước tôi còn nói chuyện với Cừ Toàn về Bạch tiên sinh, không ngờ hôm nay đã có cơ hội quen biết rồi, hôm nào Bạch tiên sinh có thời gian cho một cái hẹn, để tôi hẹn mấy người bạn kia mời Bạch tiên sinh một bữa?”


Cừu Tiềm nheo mắt nhìn tivi.
“Ô hay, fan nào cũng đòi mời một bữa như anh thì Bạch tiên sinh bận cả đời à?”
Cừ Toàn nửa đùa nửa thật can ngăn.


“Vậy thì tranh thủ luôn đi,” – Tề Thiếu Đông tỏ ra rất thấu hiểu, “Uống một chén chắc không mất bao nhiêu thời gian đâu? À đúng, quảng cáo bia của Bạch tiên sinh vừa rồi hấp dẫn lắm, không thì lát nữa tan tiệc mình đi luôn chứ?”
Trước khi Bạch Lãng kịp trả lời, Cừ Toàn lại chen vào như trêu đùa.


“Khó lắm, lúc khác thì thôi chứ thời gian này Bạch tiên sinh không thể xã giao tùy tiện được đâu, ai đó sẽ ghen mất.”
“Hả?” – giọng Tề Thiếu Đông ngạc nhiên.


Cừu Tiềm vừa nghe đến đây, Tiểu Hải đã chồm lên người gã, làm tai nghe bị rơi xuống. Đến khi cầm lên đeo lại thì cuộc đối thoại đã chuyển sang chiều hướng xã giao thông thường. Cừu Tiềm bất mãn, mà Tiểu Hải phá game thì gối lên bụng bố bĩu môi giận dỗi, “Không thấy chú A Bạch.”


Thằng bé kháu khỉnh bụ bẫm nom vừa đáng yêu vừa buồn cười, Cừu Tiềm béo má nó, “Bố con ta đi đón A Bạch về đi.”
“Được chứ?” – mắt thằng bé rạng ngời.
Nhưng nhớ đến lời dặn dò của Bạch Lãng, gã hỏi: “Làm bài tập chưa?”
Mặt Tiểu Hải lại sụ xuống, “Con chưa.”


“Mang ra đây làm xong rồi đi.”
“Vâng!”
***


Trong phim ‘Loạn Phố’ có rất nhiều cảnh đuổi bắt, lăn lộn và ẩu đả, dù là đồng chí cảnh sát mới ra trường Trần Phong Qua hay tay lưu manh Lạc Tử đầu đường xó chợ thì đều phải hành động rất nhiều. Vì thế đoàn làm phim cố ý mời một người dạy võ chuyên nghiệp đến hướng dẫn cho hai người, một là võ thuật tiêu chuẩn và đẹp mắt, một là phong cách đánh nhau côn đồ nhưng hữu dụng, chương trình học được sắp xếp trước khi khởi động máy để quá trình quay phim giảm thiểu được phần nào những cảnh quay hỏng. Dù sao động tác võ thuật cũng như kỹ năng chuyển động đều cần phải luyện tập, giữa thành thạo và không thành thạo là cả một khoảng cách lớn.


Nhân vật “Lạc Tử” do Bạch Lãng đóng; nam chính còn lại – anh chàng cảnh sát gà mờ Trần Phong Qua thì do Tôn Tịch Bân – một diễn viên có bề ngoài sáng sủa trẻ trung đảm nhiệm. Tôn Tịch Bân là một nghệ sĩ thuộc ‘Công ty Điện ảnh Phi Tường’, không đi theo phong cách ‘soái ca’, anh ta có làn da hơi ngăm cùng nụ cười tươi như ánh mặt trời đáng mến, kỹ thuật diễn tự nhiên, từng đảm nhiệm nhiều vai chính có tính cách mạnh mẽ bền bỉ như công nhân, nông dân… nói chung bàn về thâm niên đóng phim thì Bạch Lãng còn phải gọi là tiền bối.


Sau khi xác nhận Bạch Lãng và Tôn Tịch Bân nhận vai diễn, hai người được đưa đi tham gia khóa học ngay. Vì chương trình học khác nhau, không tiện học chung nên đoàn làm phim mời hai vị huấn luyện viên hướng dẫn riêng cho hai người.


Đây là lần đầu tiên Bạch Lãng tham gia tập luyện kiểu này. Dù sao kiếp trước anh cũng không đóng phim võ hiệp, hình tượng quá khác.


Đề cập đến lý do vì sao trong phim ‘Loạn Phố’ lại để Bạch Lãng đóng vai du côn, chủ yếu là vì nhân vật Lạc Tử được đặt ra có bề ngoài đẹp trai, sau còn có mấy cảnh Lạc Tử cải trang thành công tử nhà giàu đi lừa tập đoàn buôn lậu, nên để Bạch Lãng đảm nhiệm cũng không có gì là lạ. Chẳng qua đây thực sự là một thử thách với Bạch Lãng, vì anh phải vừa thể hiện được nét điển trai nhưng du côn bụi đời, lại vừa không được quá khốn nạn làm người xem chán ghét.


Song trước khi có cơ hội phát huy kỹ thuật diễn suất, anh phải hoàn thành khóa tập võ gian khổ được xếp vào mọi thời gian rảnh cái đã.


Huấn luyện viên được đoàn làm phim mời cho Bạch Lãng là một viên bộ đội lục chiến về hưu. Phong thái nhà binh vốn độc mồm độc miệng, một khẩu lệnh một động tác, không cần biết anh là ai, cứ sai là đều ăn cả tô chửi hết. Trong mấy ngày đầu, vì không chuẩn bị mà Bạch Lãng vừa bị mắng chửi thậm tệ vừa bị huấn luyện đến nhũn người, về đến nhà là ngả đầu ngủ li bì. Đương nhiên trong lúc tập luyện, Bạch Lãng vẫn để tim mình có thời gian nghỉ ngơi, song vì thế mà anh với huấn luyện viên xảy ra không ít xung đột; dù sao tiểu binh trong quân đội cũng không được nghỉ ngơi khi đang tập huấn. Mỗi khi Bạch Lãng yêu cầu như thế, huấn luyện viên lại xỉ vả mắng nhiếc đá xéo anh vô dụng, tự cao, lười biếng, qua loa… đến nỗi một người dễ tính như Bạch Lãng cũng bị mắng đến nỗi suýt thì nổi giận.


Tuần đầu tiên học những động tác cơ bản, tuần thứ hai mới đến các động tác đấm đá. Vào đến giai đoạn này, qua hình thức so găng trực tiếp với huấn luyện viên mà ngoài khuôn mặt lành lặn ra, gần như cả người Bạch Lãng bị đánh đến tím bầm. Đến lúc này, Bạch Lãng không khỏi nghi ngờ, liệu có phải vị huấn luyện viên này có thù oán gì với mình không, hay bị ai phái đến để 


‘chỉnh’
 anh.


Nhưng nghi thì nghi vậy, Bạch Lãng không thể phủ nhận việc tập luyện này mang lại hiệu quả rất lớn, mỗi động tác xoay người đá, quét chân hay lăn lộn bây giờ của anh đều gọn gàng đẹp mắt hơn hẳn hai tuần trước, miễn là có thời gian nghỉ ngơi hợp lý, anh không muốn vì chút mệt mỏi và đau nhức mà đi tố khổ hay kể lể với ai. Phải công nhận, thành quả này cũng là do bị ăn quả chửi của huấn luyện viên mà thành.


Nhưng Bạch Lãng không nói, không có nghĩa Cừu Tiềm chịu nhịn.


Hai tuần liền bôi thuốc bóp dầu cho Bạch Lãng, dù anh đã nói đây là chương trình huấn luyện bắt buộc vì nhân vật, nhưng Cừu Tiềm khó chịu vẫn hoàn khó chịu. Gã lại không thể xài chiêu nghe lỏm được vì phải tháo đồng hồ khi tập là chuyện đương nhiên. Hồng Hồng cũng bị đuổi ra khỏi phòng không cho ở lại xem, vì bị huấn luyện viên nói phương pháp chỉ dạy độc đáo không muốn lộ bài.


Nhưng huấn luyện viên có độc đoán cỡ nào cũng không đấu lại Cừu Tiềm, một hôm, Cừu tiềm bất ngờ đến mục kích buổi tập luyện của Bạch Lãng.
Nhân viên trông cửa thấy điệu bộ lưu manh của gã cũng không dám can ngăn.


Vì thế, Cừu Tiềm bắt gặp ngay cảnh Bạch Lãng vừa bị đánh vừa bị chửi; Bạch Lãng thì đang chật vật chống lại huấn luyến viên; Cừu Tiềm ném áo, gào lên, “Được lắm, chửi như hát hay, đến lượt tôi xem nào!”


Huấn luyện viên thấy có người lạ vào quấy rầy đã khó chịu, “Mày là thằng ất ơ nào?”
“Ông muốn bị đánh đến kêu cha gọi mẹ chứ gì!” – Cừu Tiềm nghiến răng, vung đấm sấn sổ tới.


Sau đó là một chuỗi những tiếng la lối thảm thiết trong phòng tập, đương nhiên không phải của Cừu Tiềm.


Bạch Lãng không ngăn cản. Bởi anh đang xây xẩm mặt mày, cố gắng bình ổn lại nhịp tim quá nhanh của mình. Lúc nãy Bạch Lãng đã hô ngừng nhưng ông ta vẫn tiếp tục đấm đá như bị điếc, buộc anh phải chống cự, trong khi trước đó anh đã gần như cạn kiệt thể lực. Qua đó, lần đầu tiên Bạch Lãng cảm nhận được ác ý rõ ràng.


Nó buộc Bạch Lãng phải suy xét lại sự việc kỹ càng một lần nữa.


Đầu tiên, chủ đầu tư của ‘Loạn Phố’ là ‘Công ty điện ảnh Toàn Thái’ chuyên chế tác chương trình có quy mô lớn, không có mối quan hệ trực tiếp nào với Hồng Ngụ. Có thể thế lực của Hồng Ngụ sẽ ảnh hưởng một phần, nhưng với thái độ 
‘thân mật’


 lần trước, khả năng ông ta đối phó với anh rất nhỏ.
Còn về Lý Sa từng chèn ép anh vì Khang Kiện, ‘Nhịp điệu giải trí’ của cha cô ta là đối thủ cạnh tranh với ‘Toàn Thái’, Lý Sa gần như không thể với tay đến chế tác tiết mục được.


Vì thế, trong cả đoàn làm phim cũng chỉ còn Cừ Toàn là có liên quan với anh; mặc dù lần trước Cừ Toàn đã vòng vo xin lỗi, nhưng Bạch Lãng không nghĩ thái độ của Cừ Toàn hôm đó là giả.
Chẳng qua tìm người đến 
‘chỉnh’ 


anh như thế thì đâu thể coi là bắt nạt? Hay muốn anh bị đánh nên biết khó mà rút lui? Hay định thông qua huấn luyện viên tung tin anh lười biếng thiếu chuyên nghiệp? Thủ đoạn vụng về này làm mỗi lần anh nghi ngờ đến Cừ Toàn là lại cảm thấy đang sỉ nhục Cừ Toàn quá.


Hay nghĩ xa hơn, chẳng lẽ đây là tác phẩm của Tề Thiếu Đông, từ sau buổi ra mắt ‘Phong Đế’ vẫn thường gọi cho anh.
Suy đi nghĩ lại chẳng thêm được gì, Bạch Lãng đối mặt với khuôn mặt cau có của Cừu Tiềm.


Huấn luyện viên đã bị đánh nằm bò ra đất rên hừ hừ, Cừu Tiềm ngồi xổm xuống trước ghế Bạch Lãng ngồi nghỉ ngơi, giận dữ hỏi, “Sao không nói?”
“Không phải huấn luyện quân sự đều như thế sao?” – Bạch Lãng lảng tránh.
Gã nheo mắt, “Hỏi lại, lý do?”


Bạch Lãng dừng lại, thừa nhận, “Em không nghĩ ra, nói được gì.”
“Dốt! Nói ra thì không điều tr.a ra được à?” – Cừu Tiềm lại thấy ngứa tay, mà nhìn người trước mặt thì lại không nỡ.
“Chưa quay đã xảy ra chuyện, em không muốn,” – Bạch Lãng cười khổ, “Em mệt rồi, mình về đi?”


Cừu Tiềm hằm hằm nâng anh dậy, “Em không muốn thì anh muốn, sợ cái đ** gì?”
Bạch Lãng lấy lòng cọ vào cánh tay gã, “Tối nay em có thể giúp anh ra một lần. Đừng giận.”
Cừu Tiềm bị tức đến nghiến răng nghiến lợi rồi.
***


Nhưng không ngờ, mấy hôm sau sẽ xảy ra một sự việc khiến Cừu Tiềm nổi giận thật sự.


Nguyên nhân là vào sinh nhật tròn sáu tuổi của Dung Tán, sau khi Dung Tán xin phép được mời Tiểu Hải đến tham dự, Dung Ái ngẫm một lúc bèn quyết định thực hiện lời hứa trong bữa mừng thọ lần trước, mời cả nhà Cừu Tiềm đến tham gia bữa tiệc sinh nhật chỉ trong nội bộ Dung gia. Sự việc xảy ra ngay sau khi cắt bánh không lâu, Dung Ái đột nhiên có triệu chứng khó thở, đau tim, toàn thân rệu rã, buồn nôn, mồ hôi túa ra, là triệu chứng của nhồi máu cơ tim, ông không có tiền sử bệnh tim nên lục tung cả tủ thuốc gia đình cũng không có thuốc chữa trị, làm cả Dung gia phải náo loạn.


Song đều là những người từng trải, Dung gia gọi điện ngay cho bác sĩ hỗ trợ từ xa. Vì bữa tiệc được tổ chức trong nhà chính, là một ngôi biệt thự thuộc ngoại ô thành phố, cách nội thành gần nửa tiếng chạy xe, nếu đi bằng trực thăng cứu hộ cũng gần mười phút mới đến. Nhưng sắc mặt của Dung Ái đã ngày càng trắng bệch, mồ hôi đầm đìa, hơi thở càng lúc càng nhẹ.


Đại ca của Dung Tư Kỳ hoảng hốt nói vào điện thoại, “Aspirin 340mg? Không có, chúng tôi đã tìm rồi nhưng không có. Hiệu thuốc cũng cách rất xa, chỉ có thể đợi đội cứu hộ đến thôi. Không còn cách nào khác như massage tim hay sơ cứu gì đó?”


Trước khi chờ đội trực thăng cứu hộ đến, mọi người chỉ có thể nghe thông tin từ cuộc điện thoại giữa Dung Tư Thâm và bác sĩ. Chỉ thấy tiếng bác sĩ nặng nề thở dài vọng ra từ loa ngoài điện thoại.


“Massage tim không thể sử dụng nếu chưa đến thời điểm cuối cùng, nếu không tôi đề nghị mọi người vẫn cố chờ đội cấp cứu đến thì an toàn hơn.”
Nghe đến đây, người Dung gia vây quanh Dung Ái đều tỏ ra nặng nề.


Là khách mời, Cừu Tiềm và Bạch Lãng vẫn im lặng đứng một bên, không dám quấy rầy từ khi Dung Ái phát bệnh. Tiểu Hải nắm chặt bàn tay Dung Tán đang tái nhợt như muốn an ủi cậu bạn.
Ngay trong bầu không khí như sắp sụp đổ ấy, Bạch Lãng bước lên, lấy ra một hộp nhỏ.


“Tôi có thuốc, Aspirin 340mg, mau cho Dung lão tiên sinh uống.”
Dung Tư Kỳ như chợt nhớ ra, hoảng hốt nhìn anh. Dung Tư Thâm cũng quá đỗi bất ngờ, nhưng vẫn cẩn thẩn hỏi lại.
“Là Aspirin thật ư? Sao anh có?”
Bạch Lãng không dám ngoái đầu nhìn Cừu Tiềm, chỉ cười khổ đáp, “Vì tôi cũng mắc căn bệnh này.”
.






Truyện liên quan