Chương 43: Hiệu ứng comeout
Nhân cuộc họp báo cá nhân của Cừu Tiềm, hai người coi như chính thức công khai quan hệ.
Vì trên mạng vẫn còn tấm ảnh Cừ Toàn và ba gã khác kéo vợi đi sự chú ý, nên chủ đề đồng giới không bị chỉ trích nặng nề và gay gắt như ngày xưa. Chẳng qua, đả kích vẫn có dù ít dù nhiều, trong đó bất hiếu các thứ là nhiều nhất, giữa hai người còn có một Cừu Tiểu Hải năm tuổi, mở rộng không gian đáng kể cho anti có thêm đất diễn.
Phần lớn đều cho rằng Cừu Tiềm và Bạch Lãng là tấm gương xấu cho sự phát triển của Cừu Tiểu Hải, việc công khai rầm rộ cũng khiến cậu bé phải hứng chịu sự chỉ trỏ không đáng có từ người khác, đây là một hành động rất vô trách nhiệm. Vấn đề này nhanh chóng được một vị phóng viên vin vào đặt câu hỏi đầu tiên: “Cừu tiên sinh cảm thấy mình có lỗi với con trai không?”
Cừu Tiềm nhướn mày vặn hỏi lại tại chỗ, “Con của tội phạm giết người có lỗi không?”
Phóng viên đặt câu hỏi sững ra, cẩn thận đáp, “Nếu không liên quan đến người con, thì không có lỗi.”
Cừu Tiềm nhún vai, “Vậy chỉ trỏ con của tội phạm, ai mới là người sai?”
“Nhưng nhỡ đồng tính luyến ái di truyền thì sao?” – phóng viên không chịu bỏ cuộc.
“Di truyền thì sao? Lấy di truyền ra để đàm tiếu về người khác, tôi còn có thể nói được gì nữa đây.” – Cừu Tiềm cười khẩy đáp.
Phóng viên xấu hổ, mặt đỏ lừ, “Vậy Cừu tiên sinh giải thích vì sao ngài còn đi lừa người phụ nữ khác có con?”
Nghe xong, gã chỉ cười gằn, “Muốn tôi trả lời cũng được thôi, vậy chứng minh quan điểm của anh trước đi, nếu không nói được…”
Cừu Tiềm không nói hết, nhưng cũng đủ để ai nấy tỉnh hẳn ra. Cuộc họp báo hôm nay có thể hỏi gì tùy thích, cũng được truyền hình trực tiếp, nhưng sau đó có xảy ra
‘chuyện gì’
hay không thì chả ai dám chắc. Chẳng vì thế mà mấy câu hỏi tiếp theo cứ qua quýt, lòng vòng cho xong chuyện. Bạch Lãng ngồi xem tivi ở nhà mà lắc đầu ngao ngán, đe dọa cả giới truyền thông trực tiếp thế này, có thì là có, nhưng độc đoán như Cừu Tiềm thì đúng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Song dù kết quả thế nào, sau chuyện này, Bạch Lãng và Cừ Toàn cũng là một đôi trong mắt công chúng. Khen chê có cả.
Đáng lý giờ là lúc phải giảm bớt tần suất xuất hiện của Bạch Lãng để giảm nhiệt một thời gian, nhưng chẳng biết là may hay rủi mà ngay vào thời điểm căng thẳng này, Bạch Lãng được đề cử vào giải thưởng nam diễn viên chính xuất sắc nhất.
Nếu là tin của một tháng trước, có lẽ Phương Hoa đã vui mừng khôn siết rồi. Nhưng khi nhận được giấy mời thông báo từ đơn vị tổ chức, lần đầu tiên cô phải sầu não vì
‘tấm thiếp vàng’
này.
Đương nhiên, đề cử nam diễn viên chính xuất sắc nhất với người mới còn khuyết thiếu kinh nghiệm như Bạch Lãng là một phần thưởng vô cùng cao quý. Có thể nói, với Bạch Lãng,
‘được đề cử tương đương như đoạt giải’
cũng không ngoa.
Nếu muốn Bạch Lãng tiếp tục nâng cao danh tiếng để chuẩn bị đón nhận đề cử giải thưởng, đồng nghĩa với việc anh sẽ càng bị
‘hỏi thăm và mổ xẻ’
việc comeout nhiều hơn. Như thế, việc công khai sẽ càng bị rầm rộ, và điều đó chẳng giúp ích gì cho Bạch Lãng lúc này.
“Còn một sự lựa chọn khác là từ chối lời mời của chương trình, nhưng việc này cũng mang đến một số thiệt hại nhất định.” – Phương Hoa thở dài, “Bây giờ cố ý giấu mình là mọi chuyện sẽ lắng xuống, nhưng như thế cũng gây ra rất nhiều trở ngại trong việc tuyên truyền sau này, một số tiết mục có danh tiếng không mời người mới. Không đi đồng nghĩa với chấm dứt cơ hội sau này. Nên chọn phương án nào cũng sẽ làm phật lòng một số người nhất định… việc này không chỉ đơn thuần là công việc, chị phải phân tích cho cậu để chúng ta tính đường đi nước bước tiếp theo.”
Bạch Lãng suy nghĩ một lúc rồi vẫn gật đầu, “Không sao đâu, em sẽ phối hợp với công ty, có tiết mục gì cứ nhận cho em.”
Phương Hoa tưởng Bạch Lãng chưa hiểu, cô quyết định nói thẳng, “Nếu mối quan hệ giữa cậu với Cừu Tiềm quá rầm rộ, tuy chị không muốn nói, nhưng cậu có nghĩ đến khi hai người chia tay sẽ phải giải quyết hậu quả thế nào không?”
“Vậy thì có gì đâu,” – Bạch Lãng cười, “Khi đó, đau đớn nhất đâu còn là việc này nữa.”
Phương Hoa nghe xong chỉ lắc đầu ngao ngán, “Rõ là hai thằng đực rựa mà nói mấy câu phát ớn.”
Bạch Lãng nhướn mày, không hiểu.
Phương Hoa nguýt dài, nói tiếp, “Chị cũng bảo Cừu Tiềm như thế, nó bảo chị là tem tém lại hộ nó, không ai khắt khe với một góa phụ ch.ết chồng đâu.”
…
Bạch Lãng cạn lời. Quả nhiên, Cừu Tiềm buồn nôn hơn.
***
Sự việc của Cừ Toàn vừa qua vẫn còn một cái đuôi, chính là Bạch Lễ.
Theo như mưu tính của Cừ Toàn, người đứng ra thuê lão huấn luyện viên chỉnh Bạch Lãng chính là Bạch Lễ.
Đương nhiên, tay huấn luyện viên đã bị
‘xử lý’
sau khi ‘Loạn Phố’ công bố khởi động máy. Ngoài bị chụp bao dần một trận, thì như Bạch Lãng nhắc nhở, Cừu Tiềm chỉ tìm vài người làm cho lão ta ngày càng chìm ngập trong nợ nần cờ bạc không ngóc được dậy mà thôi, chứ không thẳng tay trừng trị, dù sao ông ta cũng chỉ tham tiền mà không phải muốn giết người.
Bạch Lễ cũng tham tiền, nhưng nhiều lần lợi dụng em ruột để kiếm chác vốn đã không thể dung tha. Sau khi gạt được Cừ Toàn ra, Cừu Tiềm xắn áo xắn quần nghĩ cách xử lý tay khốn khiếp này. Nhưng suy đi tính lại, đó vẫn là anh của Bạch Lãng, cả về tình và lý, muốn xử lý đến mức độ nào, gã vẫn đi hỏi ý kiến Bạch Lãng mới được.
Bạch Lãng phải thừa nhận rằng anh đã coi thường lòng tham của Bạch Lễ. Những tưởng núp dưới bóng Cừu Tiềm là có thể lấn át được Bạch Lễ. Quả là Bạch Lễ không còn hở ra là yêu sách đòi tiền anh như kiếp trước, nhưng qua sự việc lần này, có lần đầu thì sẽ có những lần sau, nếu không thể chấm dứt hẳn, chắc chắn những việc tương tự sẽ còn tiếp diễn. Anh không muốn phải tốn tiền bạc của cả mình và Cừu Tiềm chỉ để áp chế Bạch Lễ, như thế quá lãng phí.
Vậy nên Bạch Lãng chấp nhận để lão huấn luyện viên đứng ra làm nhân chứng
(không muốn cũng phải làm)
tố cáo Bạch Lễ dùng tiền tìm người
‘dạy dỗ’
em trai mình. Được lão huấn luyện viên làm chứng kết hợp với những bức ảnh Bạch Lễ đưa tiền làm chứng cứ, nếu căng ra, rất có thể Bạch Lễ còn bị khép vào tội ‘Xúi giục người khác phạm tội’.
Tội không quá nặng, nhưng với Bạch Lễ đang nợ nần còn muốn dùng tiền trở thành đại gia, thì khi đọc được tin tức này đã sợ xanh như tàu lá chuối. Những tưởng đã an toàn tuyệt đối lại bị chụp phải rõ rành rành.
Thế nên khi cả đống phóng viên bao vây trước cửa nhà hỏi động cơ gây án, Bạch Lễ sợ đến nỗi chỉ biết lắp bắp chối bay chối biến, rằng hắn chỉ là người dân lương thiện sống theo pháp luật, muốn nhờ người dạy dỗ thằng em trai bất hiếu mà thôi!
(cũng không dám thừa nhận mình nhận tiền của người khác).
Lời còn chưa dứt, đám phóng viên đã sáng mắt lên.
Bất hiếu! Là ám chỉ Bạch Lãng công khai quan hệ đồng giới đó sao?!!
Tin tức Bạch Lãng comeout vốn đã được nhắm mắt trông coi vì không ai dám vuốt râu hùm Cừu Tiềm, nên cũng không ai dám đào xới gia đình nhà Bạch Lãng ra để làm rùng beng. Thế nhưng giờ chính mồm Bạch Lễ thừa nhận mà không phải họ khơi ra. Cánh phóng viên cứ phải gọi là tươm tướp hỏi thăm.
Bạch Lễ cũng đang cuống tinh cuống mù, nghe đám phóng viên hỏi thì như bắt được vàng, tức thì công nhận chắc như đinh đóng cột, “Đúng! Đúng là thế!! Bạch Lãng gây ra chuyện này làm xấu mặt gia đình!! Làm anh, tôi tìm người dạy dỗ em mình cũng là đáng lý!”
Một tay phóng viên rất có tâm hỏi tiếp, “Vậy ý của Bạch Lễ tiên sinh là cha mẹ anh cũng cho là thế? Chẳng lẽ gia đình anh đã đoạn tuyệt quan hệ với Bạch Lãng rồi?”
Bạch Lễ biến sắc, thầm hối hận ch.ết thôi; hắn vẫn còn muốn ôm cây ATM Bạch Lãng, giờ chối không được, nhận không xong, vòng vo tam quốc, “Nếu, nếu nó…”
Tiếc rằng Bạch Lễ chưa nói xong, bà Bạch đứng sau cửa nghe lén đã hùng dũng mở cửa phi ra, rành mạch từng lời, “Có gì mà nếu!! Thằng con bất hiếu kia sau này đừng nhận là người nhà này nữa!! Để bố mẹ và anh nó phải hứng chịu tiếng xấu, bảo nhà tôi phải đối diện với làng xóm họ hàng sao đây?! Phải bồi thường thế nào!! Anh nó tìm người đánh nó là đúng! Đáng đời!! Mấy người cứ chụp cứ viết bảo với nó!! Từ nay đường ai nấy đi!! Không ai nợ ai!! Nó không có bố mẹ này, chúng tôi cũng không có đứa con như nó!! Nghe rõ chưa?”
Tuyên bố xong, bà kéo Bạch Lễ vào trong, đóng rầm cửa lại.
Lời này chẳng khác nào giúp cuộc phỏng vấn càng ly kỳ hấp dẫn hơn.
***
Cùng ngày, cuộc phỏng vấn được đưa lên thời sự cuối ngày. Bạch Lãng không để Cừu Tiềm chặn lại.
Hai người chờ Tiểu Hải ngủ rồi mới mở bản tin ra xem. Giữa lúc đó, Cừu Tiềm nắm chặt tay anh như muốn an ủi.
Trái ngược với kiếp trước, Bạch Lãng bật cười, “Mẹ em chửi dễ nghe hơn rồi. Năm triệu của anh có công lớn đấy.”
Gã nhìn anh, “Em không hối hận chứ?”
Khi muốn đưa Bạch Lễ ra ánh sáng, cả hai đã nghĩ đến khả năng này, nhưng Bạch Lãng muốn làm, cũng không muốn Cừu Tiềm áp chế.
Bạch Lãng xem tivi, có suy sụp, cũng có thở phào, “Xác suất lần này có nhiều, tiếc là tỷ lệ trúng vẫn không cao.”
Cũng chỉ anh là hiểu câu
‘không ai nợ ai’
mẹ mình nói ra là gì, hẳn bà vẫn còn lo lắng anh quay lại đòi họ năm triệu.
Cừu Tiềm kéo anh lại và ôm chầm vào lòng, đè đầu anh vào ngực, “Khó chịu thì khóc trong lòng anh, đừng khóc trước cái tivi.”
Bạch Lãng ngẩn ra, nhớ ra dường như từng có một đêm như vậy thật, bật cười. Anh dán tai vào lồng ngực gã, từng nhịp bình bịch yên bình, truyền ra tiếng nói quá đỗi dịu dàng, “Có anh và Tiểu Hải ở đây.”
“Ừm.” – Bạch Lãng ngẩng đầu, chạm ánh mắt mềm mại hiếm thấy của Cừu Tiềm.
Chẳng cầm nổi lòng, anh kéo đầu gã, xúc động hôn lên, đón lấy hơi ấm nồng nàn, xúc cảm thô bạo nhưng cũng đầy mềm mại.
Sau đó là tứ chi quấn siết lấy nhau, từng tiếng thở, cùng với những giao thoa liên hồi chẳng dứt.
Dịu dàng và nồng nàn, an ủi và khao khát, chậm rãi và kịch liệt bện quanh hai người họ cả đêm.
***
Hôm sau, nhìn Bạch Lãng cuộn chăn ngủ say trên chiếc giường tối sắc, đôi mắt nhắm nghiền còn vương nước mắt, gã vẫn nuốt không trôi, phải gọi điện bảo mấy câu mới chịu.
Sáng hôm ấy, tất cả mọi người đều biết khoản nợ năm triệu Cừu Tiềm từng giúp Bạch Lãng trả nợ cho Bạch Lễ.
Cũng để mọi người hiểu ra, câu
‘Không ai nợ ai’
trong lời bà Bạch nghĩa là gì.