Chương 53: Diễn trong diễn ngoài
‘Đu ma su tra!! Chú mậy đánh lén tau phỏng?! Bảo chú mậy diễn thôi mà chú mậy làm thiệt à! Sao mà nhỏ mọn thế, mượn tạm một cái quần thôi? Giặt xong trả lại cho! Đến giờ vẫn còn nhớ, đúng là đồ ki bo!’
‘Tui, tui đâu có?! Nãy sợ Lâm thiếu phát hiện nên mới thế chứ bộ? Mà tui cũng nhẹ nhàng rồi, có làm sao đâu?!’
‘Sao sao cái đu!! Có làm sao là do chú mậy quyết định phỏng! Không đổi lại để tau làm cho! Suýt thì đập trúng mũi tau rồi! Nếu không phải tau né kịp thì gãy mũi rồi đây này! Nhìn đi! Sưng lên rồi! Sưng lên rồi! Bằng chứng sờ sờ đây này! Cảnh sát Trần ạ!’
‘Làm gì mà quá lên thế, tý nào tui luộc trứng gà xoa cho, mới có tý đã la ầm lên, đúng là đồ đàn bà…’
‘Đàn bà? Mẹ chú mậy không phải đàn bà phỏng!! Chú mậy không phải do mẹ đẻ ra phỏng!! Đu ma!! Tau ghét nhất thằng nào lấy mẹ ra nói nhá!! Mẹ vất vả sinh chú mậy ra mà đi chửi người khác còn dắt mẹ theo! Mẹ mang nặng đẻ đau còn nợ chú mậy phỏng? Phỏng? À không, tau biết rị! Chú mậy là cái đồ bám váy mẹ phỏng? Bám váy mẹ nên đi đâu cũng phải gọi mẹ ra che chở phỏng–“
‘Rồi rồi rồi! Stop! Tui sai! Đều là tui sai! Được chưa?! Còn không lên xe đi! Nói nữa xe Lâm thiếu chạy mất rồi!’
‘Tau chả hiểu cảnh sát tụi mậy học cái khỉ gì ở trường nữa mà lại giống mậy…’
Trong màn hình vẫn là khuôn mặt thân thuộc mấy năm trước, vậy mà chẳng thấy nét ôn hòa nhã nhặn vốn có đâu, chỉ còn gã lưu manh hễ mở mồm ra là liến thoắng chửi bảy ngày bảy đêm không hết, tính tình nóng nảy, lập luận sắc bén. Cũng vì giằng co nhau mà có thể thấy rõ xương quai xanh mảnh khảnh và một phần da thịt lộ ra bởi chiếc áo chẳng bao giờ cài hết cúc.
Khang Kiện đang nhai bánh yến mạch bỗng nhìn đến ngẩn ngơ, mắt dán chặt vào phần da trắng ngần hé lộ, chỗ sofa bên cạnh bị lõm xuống vì có người ngồi vào cũng không làm hắn nhận ra, mãi đến khi có tiếng nói vang lên.
“Gọi mấy lần mà anh không nghe à?” – Lý Sa đẩy hắn, “Anh bảo đọc truyện cho Tiểu Cẩn nghe mà? Em vừa tắm cho con rồi, nó đang nằm trên giường đợi anh đấy. Vào đi.”
“Xem xong anh đi ngay, đợi anh một tẹo.” – nói rồi hắn vẫn ngồi im trên ghế, mắt dán vào tivi, Lý Sa bực dọc nhíu mày, cầm chiếc điều khiển trên bàn nhấn “Phụt!” – màn hình tắt ngúm.
Mới một giây trước trên màn hình còn là cảnh quay đặc tả Bạch Lãng với chiếc mũi thon thon và hàng mi dài rậm. Bị tắt ngang, Khang Kiện nổi giận, vừa định quay ra gắt gỏng mà gặp nét mặt Lý Sa là hắn lại nhẫn nhịn nuốt vào. Bởi từ sau khi kết hôn, càng ngày Lý Sa càng tỏ ra sai khiến, nhắc nhở hắn rằng sau lưng cô còn một Lý Minh và giờ chưa phải lúc để trở mặt.
Khang Kiện hít thật sâu, mỉm cười, vòng tay qua vai Lý Sa dỗ dành, “Em phải thông cảm cho anh chứ, anh đang làm việc đấy còn gì. Anh Trần muốn anh nghiên cứu bộ phim này, dự án tiếp theo của anh cũng là về trinh thám, sợ sẽ bị ngáng đường.”
Lý Sa dịu đi phần nào, song vẫn đầy giọng mỉa mai, “Bảo sao ngày nào cũng đúng giờ bật xem như mất hồn mất vía, em còn tưởng phim có bùa mê thuốc lú gì, mà có cả cái thằng đồng tính kia đóng nữa chứ…”
Nghe vậy, Khang Kiện giật mình thon thót. Hắn biết, chuyện mình hôn đàn em trong những lần say rượu trước đã ít nhiều truyền đến tai Lý Sa.
Khang bình tĩnh, đầu tiên là nhích gần, hôn lên môi Lý Sa rồi ôm cô an ủi, “Biết người biết ta trăm trận trăm thắng em à. ‘Loạn Phố’ mới tuyên truyền hai tuần đã giúp Bạch Lãng lấy lại gần hết dang tiếng năm xưa, nói thật, anh rất hâm mộ cậu ta.”
Lý Sa chăm chú nhìn rồi dựa vào lòng Khang Kiện, hừ hừ nói, “Có gì giỏi đâu, anh muốn thì dự án phim sắp tới em bảo bố bơm thêm cho anh ít quảng cáo, tập trung tuyên truyền, còn sợ Bạch Lãng thắng anh à.”
Lý Sa không hứa hẹn ngay làm Khang Kiện có cảm giác cô lấy Lý Minh ra ban ơn cho mình, hắn không dễ chịu lắm, nhưng vẫn phải nhịn nhục vân vê phần eo nhạy cảm của Lý Sa, cười đáp, “Rồi, anh biết em thương anh nhất. Đời trước anh phải tích đức lắm mới lấy được em.”
Lý Sa nhột nhạt, mặt ửng hồng, “Đồ dẻo mỏ này, còn không đi đọc truyện cho Tiểu Cẩn đi? Xong rồi… chúng mình có thể làm nhiều chuyện khác.” – câu cuối cùng đầy sức cám dỗ.
Khuôn mặt Khang Kiện vẫn giữ nguyên nụ cười dịu dàng trìu mến, chỉ có thân thể là lạnh toát.
Từ sau khi kết hôn, về mặt lý trí, Khang Kiện biết mình phải cố gắng giữ chặt chỗ dựa vững chắc Lý Sa này, cũng rất chung thành trong cuộc hôn nhân với cô. Thế nhưng, không biết có phải vì nổi tiếng rồi tâm hồn bắt đầu bẻ hướng, hay do càng đè nén thì càng khát khao, mà vốn dĩ đang là một người song tính luyến ái, thì nay càng ngày hắn càng nghiên về
‘đồng giới’
hơn. Bởi thế mà dù đang ve vuốt cơ thể mềm mại trắng nõn của Lý Sa, hắn cũng rất khó để nổi hứng.
Khang Kiện vòng vo lái chủ đề, “Đúng rồi, chuyện lần trước anh nói ấy, em nghĩ thế nào?”
Lý Sa ngừng cười, chần chừ đáp, “Ý anh là công ty mậu dịch ấy á?”
Khang Kiện cố kiềm chế không để mình thể hiện quá nóng vội, chỉ bình thản gật đầu, “Ừ, lần trước anh có thương thảo với bên Thế Giới Số, họ không từ chối hợp tác, phó phòng Lý của họ còn nói khá quan tâm đến mặt hàng của công ty, anh biết đây chính là cơ hội em à. Nếu có thể hợp tác với công ty nền tảng mạng hàng đầu đất nước này thì những sản phẩm của chúng ta nhất định sẽ bán chạy, lúc ấy không phải lo về nguồn tiêu thụ.”
Lý Sa cắn môi, “Nhưng chúng ta cũng chỉ là người bình thường, muốn vay nhiều tiền như vậy, lần trước bố cũng phản đối–”
“Đến em cũng bảo bố em là người thường thì càng phải tin tưởng vào phó phòng Lý chứ?” – Khang Kiện cắt lời, “Sa Sa, nói thật, anh rất muốn phát triển sự nghiệp lần này để bố em có thể thay đổi cái nhìn về anh, cũng chứng minh em không chọn sai người, nhất định sẽ có ngày anh có thể cho em hưởng thụ tháng ngày hạnh phúc và sung túc nhất. Điểm này, em tin anh đúng không?”
Ở những câu cuối cùng, Khang Kiện níu vai Lý Sa, nhìn cô đầy tình tứ mà hứa hẹn. Làm mối nghi ngờ Khang Kiện lãnh đạm vừa nhen lên đã bị cô dập tắt, “Nhưng A Kiện, như bây giờ không phải tốt lắm sao? Giờ anh đã nổi tiếng, rất nhiều công việc muốn có anh. Anh chỉ cần đóng phim, kiếm một giải thưởng, nhất định bố sẽ thừa nhận năng lực của anh mà.”
“Ngay cả em cũng…” – Khang Kiện mỉm cười đầy chua xót, “Thôi, không sao, kỳ thật đây là vấn đề của riêng anh, do anh không đủ cho em tin tưởng,” – rồi hắn buông tay, “Không nói chuyện này nữa, anh vào với Tiểu Cẩn đây.”
Khang Kiện mới nghiêng đầu đi, Lý Sa đã níu lại, “A Kiện…”
Hắn quay đầu vỗ vỗ tay cô, rất cảm thông nói, “Đừng lo, anh sẽ dùng tiền của mình để làm dần. Một ngày nào đó, gia đình em sẽ tin anh.”
Lý Sa nhìn thấy nét dịu dàng pha lẫn bất đắc dĩ trong đôi mắt Khang Kiện, cô xót xa, rốt cuộc cũng mủi lòng, “Được rồi, em nghe anh. Anh thế chấp căn nhà này để vay đi, em không cản nữa.”
Mắt hắn sáng bừng lên trong tích tắc, lại chần chừ không ưng thuận, “Sa Sa, em chắc chứ?”
Lý Sa gật đầu khẳng định, “Vâng, dù thế nào, em vẫn ủng hộ anh!”
“Cám ơn em, Sa Sa!!” – Khang Kiện ôm chầm lấy cô, “Anh, anh nhất định sẽ không để em phải thất vọng!”
Lý Sa cảm nhận cánh tay rắn chắc của chồng mình, như được trở lại quãng thời gian ngọt ngào trước hôn nhân.
Khang Kiện tiếp tục vuốt ve cơ thể cô, “Vậy vợ chồng mình cố gắng phấn đấu, tạm thời giấu bố em để đến lúc đó cho ông một bất ngờ nhé, nhất định ông sẽ…”
Lý Sa nhắm mắt, nghe đấng phu quân thì thầm phác họa một tương lai vô cùng rực rỡ.
Giây phút này, cô vẫn là người phụ nữ hạnh phúc.
***
Lại nhắc đến vấn đề phải đuổi Cừu Tiềm đi thế nào trong hôm quay cảnh hôn, không chỉ Bạch Lãng quan tâm, mà đạo diễn Tần cũng lo ngay ngáy. Không lâu sau khi đưa kịch bản, Bạch Lãng đã nhận được cuộc gọi của đạo diễn, ý hỏi anh có ý kiến gì không. Ông hỏi tế nhị, Bạch Lãng cũng ăn ý thông báo tuần tới Cừu Tiềm có lịch đi công tác ngoại tỉnh. Đạo diễn Tần mừng rỡ, rối rít bảo sẽ sắp xếp nsgay.
Trước một ngày quay, tối đó khi đang nằm trên giường, Bạch Lãng xác nhận lại lịch trình của Cừu Tiềm lần nữa.
“Mai anh đi tỉnh C xong có về ăn cơm tối không?”
“Không, có bữa xã giao, về đến nhà chắc cũng đêm rồi, cứ ngủ trước đừng đợi anh,” – Cừu Tiềm kéo chăn cho cả hai, “Mai đến phim trường hả? Có đi đâu khác không?”
“Không có,” – đột nhiên anh thấy hơi tội lỗi vì giấu giếm, “Mai em pha sẵn nước giải rượu chờ anh.”
“Sao thế, đau lòng hử?” – vừa nghe xong, gã đắc chí kéo anh vào sát mình.
Bạch Lãng nhìn gã, khôn ngoan thừa nhận, “Chứ sao.”
Cừu Tiềm sướng rơn, quặp chặt lấy người hôn hít.
Hơi thở ấm nóng quen thuộc ập đến, những khiêu khích và khuất đảo triền miên làm anh phải nhắm mắt lại, để mặc con tim và hơi thở gia tốc. Không ngoại lệ, cánh tay rắn rỏi của gã siết chặt, buộc anh không có chỗ để thở ra. Bạch Lãng đã mơ màng, rồi lại càng muốn cảm nhận nhiều hơn, sâu sắc hơn, vì thế mà rất hiếm hoi, Bạch Lãng chủ động luồn tay vào trong áo Cừu Tiềm.
Đời nào gã bỏ qua cái ám chỉ này, miệng lẩm bẩm vài tiếng, vừa nhiệt tình vừa cục cằn mà giữ chặt anh trên giường. Bạch Lãng cũng thả lỏng phối hợp, đôi mắt ngân ngấn mơ màng như toàn bộ thế giới chỉ còn một mình người nọ.
Đến nỗi hôm sau, sáng sớm Cừu Tiềm thỏa mãn rời nhà, đến chiều vì đột ngột hủy lịch trình, vừa bay về thành phố A là gã đi thẳng đến phim trường đón người. Cũng đồng thời bắt chính quả tang một cô gái đang ôm hôn Bạch Lãng, làm gã tức tối đá bay chiếc thùng rác bên chân cái “Xoảng”!!
Tiếng động làm cả đoàn đang chăm chú vào máy quay phải giật mình đánh thót.
Sau đó, tiếng trách móc vừa chực thốt ra đều thay bằng tiếng hít mạnh.
Cừu Tiềm sa sầm mặt mũi, chỉ nhìn hoăm hoắm vào Bạch Lãng.
Đôi mắt trợn tròn của người kia có kinh ngạc và day dứt… gã híp mắt. Được lắm, nhất định là có tính trước rồi.
“Cứ tiếp tục đi,” – Cừu Tiềm nghiến răng ken két, đi thẳng về phía phòng nghỉ của Bạch Lãng.
Sau đó lại “Rầm” một tiếng đóng cửa lại, thành công làm trái tim đang nơm nớp của mọi người phải giật thót lên lần thứ hai.
Ngay cả đến Tần Cương đang cầm bảng đạo diễn cũng ngơ ra, miệng mấp máy không nói được câu nào. Rõ ràng là đang trong công việc, một diễn viên chuyên nghiệp phải đáp ứng được yêu cầu diễn xuất của đạo diễn, thế nhưng đặt vào giữa hai người này, tự dưng Tần Cương lại thấy chột dạ chả biết vì sao.
Giữa bầu không khí căng thẳng ấy, Bạch Lãng thở dài, “Tiếp tục đi.”
Tần Cương hoàn hồn, húng hắng ho cho qua chuyện, nghiêm túc ám chỉ cả đoàn, “Được rồi, tốc chiến tốc thắng đi!”
Mọi người đồng lòng nhất trí, mắt ai nấy đều cháy rực hai đốm lửa, tốc chiến tốc thắng nào!
… để tránh cơn cuồng nộ của Cừu lão đại quét tới tía má ơi!!
Chỉ có cô nữ chính vẫn bị che dấu kém may mắn kia là sợ run, áp lực quá lớn.
Vì, vì, vì, vì bị nhìn như thế, cô, cô, cô, cô nhất định quay hỏng cho mà xem!!
***
Một tiếng sau, nữ chính hết hơi được mọi người đỡ ra. Ơn trời, cuối cùng cũng quay xong rồi. Dưới sự chỉ đạo của đạo diễn Tần, tốc độ thu dọn phim trường nhanh chưa từng thấy, lúc này, trước ánh mắt giục giã của mọi người, Bạch Lãng bị đuổi về phòng nghỉ.
Vừa vào đã trông thấy Cừu Tiềm ngồi dạng ra trên ghế, tựa đầu vào lưng ghế nghỉ ngơi.
Đương nhiên, mặt mũi chả tốt đẹp hơn tẹo nào.
Bạch Lãng cũng không biết nên nói gì, đành vỗ chân gã, “Quay xong rồi, về thôi.”
Cừu Tiềm mở mắt, lại nhắm vào, “Em nên báo trước cho anh biết.”
Bạch Lãng không muốn giải thích, đó là việc của một diễn viên phải làm, anh chỉ đáp “Vâng, em xin lỗi.”
Cừu Tiềm thì đầy kìm chế, “Như thế anh sẽ không thèm đến, bực cả mình.”
Đáp án làm Bạch Lãng ngẩn ra, bật cười, “Cám ơn anh.”
“Cám ơn cái gì, lại đây,” – giọng điệu gã vẫn sặc mùi thuốc súng.
Bạch Lãng nghe lời ngồi xuống, lựa chọn là trên đùi Cừu Tiềm.
Lần này sắc mặt gã sáng sủa hơn, nắm cằm anh, nghiêng đầu định hôn.
Nhưng chính Bạch Lãng lại lùi ra, “Em chưa đánh răng.”
“Em cần phải khử trùng,” – gã đe dọa.
Bạch Lãng đưa tay che miệng gã, “Không, như thế lại truyền sang.”
Cừu Tiềm nhướn mày.
Bạch Lãng đáp, “Em không thích.”
***
Cuối cùng, khi rốt cuộc hai người cũng dắt nhau ra khỏi phòng nghỉ, mọi người đều giật mình vì tâm trạng của giám đốc Cừu đã full vạch rồi.
Đạo diễn Tần Cương thì lén lút tán thưởng Bạch Lãng bằng một ngón tay cái, cũng quyết định lờ tịt đi đôi môi hơi sưng lên của anh.