Chương 61: Kết thúc
Bị truyền thông truy đuổi, bị quần chúng tẩy chay, Khang Kiện trốn chui trốn nhủi bên ngoài gần nửa tháng.
Vẻ đạo mạo gọn gàng trong dĩ vãng đâu còn thấy, tuy chưa đến mức hôi hám bẩn thỉu như ăn mày, nhưng cũng rách nát, râu ria xồm xoàm, mắt thâm quầng nhếch nhác. Vì để tránh né phóng viên và chủ nợ, hắn không dám trở lại khách sạn lấy hành lý và xe, ngày nào cũng chấm đất ngủ rồi lại không dám ngủ nhiều, trong tình trạng vừa lo âu căng thẳng vừa tuyệt vọng, Khang Kiện ở thể sống qua nửa tháng kể cũng khá.
Đương nhiên, hắn không hề biết hành tung của mình đều bị Cừu Tiềm cho người theo dõi, cũng thường gọi cho bên vay nặng lãi để người của họ
‘lơ đãng’
xuất hiện trong tầm mắt Khang Kiện, càng vùi hắn vào bể lo âu tột bậc và kiệt quệ, buộc hắn phải đi chạy vạy người thân khắp nơi để xoay tiền trả nợ.
Nhưng đã trốn chạy bên ngoài một thời gian, lại không thấy Khang Kiện gặp người nào, bắt đầu từ mấy ngày nay, hắn thường trốn trong con ngõ bên cạnh tòa cao ốc All Entertainment lén lút quan sát. Trong All Entertainment có ai có thể khiến hắn nhớ thương? Cũng chỉ có Bạch Lãng.
Cừu Tiềm không muốn đêm dài lắm mộng, định cho người
‘xử lý’
Khang Kiện, song lại bị Bạch Lãng cực lực phản đối. Thời điểm này, Khang Kiện đang là tiêu điểm chú ý của xã hội, Bạch Lãng không muốn vì hắn ta mà Cừu Tiềm phải mạo hiểm làm trái pháp luật, hay để lại bất cứ nhược điểm nào rơi vào tay kẻ khác, không đáng, cũng không cần.
Vì thế trong lúc họa hoằn hai người có ý kiến trái ngược nhau, thì Khang Kiện cũng rơi vào đường cùng và không thể chống đỡ tiếp. Vào buổi sáng của một hôm, hắn xông vào tòa nhà All Entertainment, nói hắn muốn đặt hẹn với Bạch Lãng để nói chuyện, sau đó không để ý lời từ chối từ nữ tiếp tân mà đi thẳng đến hàng ghế chờ, khoanh tay ngồi đợi, có vẻ như không đợi được Bạch Lãng thì hắn sẽ không đi đâu hết.
Đương nhiên All Entertainment có
‘biện pháp’
tống cổ những thành phần gây rối như vậy, chỉ cần gọi bảo vệ lôi ra ngoài là xong. Nhưng khi tin tức rơi vào tai Bạch Lãng, anh nghĩ hai mặt một lời cũng là một cách để dứt điểm mọi chuyện, anh lên xe đi đến công ty. Anh đồng ý cuộc gặp của Khang Kiện.
Bấy giờ Cừu Tiềm đang có một cuộc họp quan trọng trong xúc tiến đầu tư của công ty vận tải biển, đến lúc hay tin thì đã là nửa tiếng sau, không kịp trở tay. Gã tức giận đến độ hất đổ bàn làm việc, đồng thời đuổi cổ cô thư ký trưởng ngăn trở đưa tin vào phòng họp, sau đó cho người đi thẳng đến cao ốc All Entertainment.
Song lúc đó Bạch Lãng đã gặp được Khang Kiện trong văn phòng riêng của anh tại công ty.
***
“A Lãng!! Cậu phải cứu mình!”
Vừa thấy Bạch Lãng, Khang Kiện bổ nhào đến như muốn ôm chân anh.
Bên cạnh Bạch Lãng có Hồng Hồng đi theo, dễ dàng ngăn cản được Khang Kiện.
Tuy bị ngăn trở nhưng Khang Kiện vẫn không đứng dậy, hắn quỳ sụp xuống, mắt đỏ au, kích động phân trần, “Mình biết giữa chúng ta có hiểu nhầm, A Lãng! Cậu cho rằng mình đã gây ra chuyện có lỗi với cậu!! Nhưng!! Dù sao mình cũng xin lỗi trước!! Mình thật sự xin lỗi mà A Lãng! Đều do mình! Là mình sai!”
“Nhưng mình có lý do,” – Khang Kiện khốn khổ biện minh, “Chỉ do mình ghen tị, ghen với người có thể ở bên cậu! Rõ ràng ban đầu chúng ta đã rất thân thiết, lúc đó mình đã đem lòng thích cậu rồi! Nhưng mình có thể nói ra được sao? Mình sợ nói ra sẽ phá hỏng tình bạn của chúng ta! Trong lúc vừa do dự vừa đau khổ, mình, mình lại nghe tin cậu với người khác… khi đó, khi đó mình đã không thể chấp nhận được! Nên mình mới làm thế!! Mình không cố ý tiết lộ! Mình chỉ muốn tìm người thổ lộ thôi! Là vì mình không cam lòng mà A Lãng…”
Khang Kiện khổ sở giãi bày, nhưng chỉ đổi lại sự thờ ơ của Bạch Lãng. Ngay cả bây giờ, lời
‘sám hối’
của hắn cũng đầy lấp lửng và che đậy. Bạch Lãng vốn đã thờ ơ, nghe xong chỉ cảm thấy sao có người ngây thơ đến thế, cho rằng giả vờ hối lỗi là có thể gạt đi hết mọi chuyện?
Khang Kiện vẫn tự biên tự diễn, nét mặt ăn năn, hèn nhát quỳ trước chân Bạch Lãng.
“Nhưng giờ mình, mình thật sự, chúc phúc cho cậu và giám đốc Cừu, thật đấy! Cậu ở bên anh ta là lựa chọn sáng suốt nhất! Cho dù, cho dù mình, mình vẫn… nhưng mình sẽ buông tay, chúc phúc cho hai người! A Lãng, ngoài lần bốc đồng lần trước, mình chưa hề phạm thêm sai lầm nào! Nên, vì tình nghĩa khi còn cùng trường trước kia–”
Lúc này Bạch Lãng mới vô tình cắt lời hắn, “Tôi cũng tự nhận bản thân không làm gì có lỗi với cậu, không nợ, cũng không phụ bạc,” vậy mà kiếp trước lại rơi vào kết cục như vậy… nên kiếp này, “Chúng ta hết nợ nhau.”
Khang Kiện sửng sốt, không kịp hiểu gì, kể cả nét xa xăm trên khuôn mặt Bạch Lãng cũng khiến hắn không thể dời mắt.
Chẳng qua câu trả lời kế tiếp lại tàn khốc và rất rõ ràng.
“Nên tôi không giúp cậu, cậu đi đi,” – Bạch Lãng dứt khoát.
Mặt Khang Kiện trắng bệch, há miệng mấp máy như muốn thanh minh, nhưng khi nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Bạch Lãng, bao lời lẽ muốn nói đều ứ lại ở cổ, không thể thốt thành lời…
Mấy giây trôi qua, dường như Khang Kiện đã tiếp nhận thực tế, hắn từ từ cúi đầu, khuôn mặt mờ mịt, lồm cồm đứng dậy. Có lẽ vì quỳ lâu, hắn ngã chúi ra đất, đổ ập về phía Bạch Lãng.
Hồng Hồng thấy vậy thì tiến lên đỡ, tiện giữ tay Khang Kiện muốn giúp hắn đứng lên. Nhưng biến cố xảy ra, Khang Kiện đột nhiên giơ tay trái, cầm một bình xịt gì đó xịt lên mặt Hồng Hồng!
Hồng Hồng kêu lên, lấy tay che mặt, thụt lùi mấy bước, sau đó lảo đảo ngồi bệt xuống đất!
Bạch Lãng biến sắc, chạy đến đỡ Hồng Hồng đang không ngừng chảy nước mắt và ho sặc sụa, “Nhị Hồng? Sao thế? Cậu vừa làm gì?!” – anh quay ra chất vấn Khang Kiện đang vững vàng đứng lên.
Khuôn mặt hắn nở một nụ cười vặn vẹo, cùng với những tích tụ trong thời gian gần đây, “Có gì đâu. Chỉ là bình xịt hơi cay thông thường thôi, nhưng chỉ cần một ít cũng đủ hạ gục một gã đàn ông cao to.”
Bạch Lãng lạnh mặt, “Cậu muốn gì? Bên ngoài có rất nhiều người, cậu nghĩ có thể bình yên thoát khỏi đây sao?”
Khang Kiện vỗ quần, đi về phía anh, “Không sao, sẽ chẳng ai ngăn cản cả, vì em sẽ đảm bảo an toàn cho tôi. Căn phòng này sang trọng thật, ngoài còn một gian nhỏ nữa, cách âm hẳn tốt lắm. Nên tôi chỉ muốn…”
Bạch Lãng kéo Hồng Hồng lùi ra, khuôn mặt càng lạnh đi, “Muốn gì?”
Đôi mắt âm u của hắn đảo khắp người anh, liềm môi, “Chỉ muốn vui vẻ một lần với em. Không nhiều, chỉ năm phút là đủ, sau đó chụp kỷ niệm một tấm, tôi không tin em dám cho Cừu Tiềm biết việc ngày hôm nay nhỉ?”
Khang Kiện càng lại gần, Bạch Lãng buộc phải đặt Hồng Hồng xuống trước, đứng dậy lùi ra, “Sau đó phải làm theo lời cậu như Lâm Thần Viễn?”
Có trong tay bình xịt hơi cay nên Khang Kiện rất tự tin, hắn không ngăn cản hành động của Bạch Lãng, “Dù sao dư luận đều nói Cừu Tiềm rất ghen tuông, không chịu nổi một vết nhơ, sao chúng ta không kiểm tr.a thực hư xem? Đằng nào cũng ch.ết, trước khi ch.ết có cơ hội tội gì không thử cho mãn nguyện, tính kiểu gì cũng có lợi.”
Bạch Lãng bàng hoàng, giọng điệu bối rối, “Cậu, cậu cho là dùng bình xịt kia là có thể bắt ép tôi?”
“Em vừa thấy rồi đấy thôi, một người vạm vỡ cũng nhũn ra như giấy. Nhưng như thế cũng có ích đấy? Có thể giúp em thả lỏng, có khi còn sảng khoái ấy chứ?” – hắn chậc chậc ɖâʍ tà.
“Bỉ –” – Bạch Lãng buộc miệng mắng, Khang Kiện đã lao lên!
Đồng thời, cửa văn phòng cũng bị đá bay cái “Rầm”!
Là Cừu Tiềm xông vào.
Sau đó, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt gã là Bạch Lãng xoay người đá một cú trời giáng vào mặt Khang Kiện!
“A!” – hắn hét thảm lên, má phải bị đá trúng, cả ngoài ngã nhoài ra đất!
Sau đó Hồng Hồng đằng sau nhanh nhẹn nhảy ra, giẫm lên bàn tay cầm bình xịt của Khang Kiện làm hắn phải thét lên lần hai, tiếng thét vang khắp phòng.
Tiếp đến, Bạch Lãng chạy ra chỗ Cừu Tiềm, ôm chầm lấy gã, bật cười bảo, “Anh đến rồi à, không sao, xử lý hết rồi.”
Cừu Tiềm bị ôm đến đứng hình, mặt mũi thay đổi đến dăm ba biểu cảm.
Suốt dọc đường gã theo dõi mọi chuyện qua bằng thiết bị nghe lén cài trong đồng hồ của Bạch Lãng, nhưng vừa đến thang máy thì mọi chuyện tự dưng chệch hướng! Làm gã tức điên người!! Hắn dám cả gan làm thế?!
“Mày?! Thằng, thằng chó!”
Cừu Tiềm giận đùng đùng, giận đến độ không biết nói gì.
Bạch Lãng cũng bất đắc dĩ, thực tình anh không lo lắng lắm, anh còn bắt Hồng Hồng mặc áo chống đạn trước khi vào, dù rằng trước đó Khang Kiện đã bị Tiểu Lý ở ngoài kiểm tr.a xác định không có súng.
Vì thế nên Bạch Lãng mặc kệ bao người đang đi vào xử lý hậu quả, anh giữ chặt Cừu Tiềm, dùng miệng để trấn an gã. Đổi lại cũng là cái ôm siết và nụ hôn thô bạo, như muốn xác nhận người trong lòng có mạnh khỏe hay không.
Dù hơi đau, nhưng Bạch Lãng cam tâm tình nguyện.
***
Sau đó, Khang Kiện nhanh chóng bị bắt giam và khởi tố vì hành vi ‘đe dọa chưa tạo thành hậu quả’. Cho đến khi chính thức bị tống vào tù, hắn cũng không có cơ hội bước ra ngoài sở cảnh sát. Thêm đơn kiện của Lâm Thần Viễn lần trước, dựa vào những bức ảnh mập mờ qua bàn tay của Cừu Tiềm, thành công tăng nặng một mức tội danh cho Khang Kiện, thêm vào mấy năm tù thi hành án.
Nhờ thế mà việc ly hôn của Lý Sa được thuận lợi hơn hẳn. Không đến mấy tháng đã có phán quyết của tòa gửi đến, Lý Sa thành công giành được quyền nuôi con, tuy có thêm phần phí nuôi con nhờ thắng kiện, nhưng Khang Kiện đã phá sản, phần phí này cũng chỉ có tác dụng trên giấy. Ngôi nhà của hai vợ chồng trước kia đã bị Khang Kiện cầm đi thế chấp lấy sáu triệu, số tiền này vẫn bị ngân hàng truy thu. Nên Lý Sa buộc phải mang con về nhà mẹ đẻ, ngôi nhà thì gán nợ. Qua sự việc lần này, Lý Sa đã kiềm chế tính hống hách đi ít nhiều, dù sao mỗi lần ra khỏi nhà lại bị chế nhạo, cô cũng ở trong nhà tập trung chăm sóc con, cuộc sống sau đó yên ổn đi nhiều.
Còn về Khang Kiện, tuy đã vào tù nhưng không may mắn như vậy, hắn nợ nóng hơn 20 triệu phải trả. Người của chỗ cho vay biết Khang Kiện vào tù thì xoa tay phấn khích, dù sao ở trỏng cũng có nhiều đại ca trấn thủ, mà đại ca thì cần vài ba trò tiêu khiển mới lạ. Với vẻ ngoài của Khang Kiện, ít nhiều cũng có thể trả không ít nợ.
Nhưng chuyện xảy ra trong lao tù thế nào, ngay đến Cừu Tiềm cũng không thừa hơi đi để ý. Chốt cho cùng thì để duy trì cuộc sống ba người bình yên, theo như Cừu Tiềm thì chả phải chuyện gì dễ dàng.
Chuyện nọ chuyện kia vẫn liên tục xảy đến.
Ví như quảng cáo của Dung Hàng rất được yêu thích, họ muốn tiếp tục mời Bạch Lãng quay quảng cáo tiếp theo, anh có nhận lời hay không? Hay khi Cừu Tiềm nhận lời phỏng vấn doanh nhân thành đạt, phóng viên rất thích hỏi mấy câu như có thể tâm sự một ít chuyện trong nhà? Và cả lễ trao giải thưởng sắp tới, Cừu Tiểu Hải có được bám càng theo không…
***
Một tháng sau.
Trên sân khấu lung linh ánh sáng, giữa tiếng vỗ tay rào rào của khán giả, MC với chất giọng cao vút từ tốn vang lên lần thứ hai.
“Tiếp theo là đến hạng mục nam diễn viên chính xuất sắc nhất.”
Theo tiếng trống kịch tính, cả khán phòng bị bao phủ bởi sự chờ đợi và hồi hộp.
“Năm nay danh sách đề cử có…”
“La Khả Dục trong phim ‘Tranh thủ từng giây’.”
“Lương Tề trong phim ‘Một mét vuông’.”
“Hoàng Hiên Danh trong phim ‘Đại đế quốc’.”
“Và Bạch Lãng trong phim ‘Chung điểm’.”
“Người đoạt giải là…”
Trong sự nín thở chờ đợi của khán phòng, người trao giải từ tốn mở chiếc phòng bì trong tay.
“Bạch tiên sinh, lần này nhớ chạy về phía sân khấu nhé!” – MC dí dỏm nói, cả hội trường cười ồ, cũng thét lên!
“Bạch Lãng trong phim ‘Chung điểm’!! Xin chúc mừng!!”
Cùng với tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang khắp hội trường.
Mọi ánh đèn trong hội trường đều chiếu vào Bạch Lãng đang ôm Cừu Tiềm và Tiểu Hải.
Đồng thời, máy quay trực tiếp lễ trao giải cũng đang phát sóng cả nước.
Cừu Tiềm cười sang sảng, cánh tay rắn chắc ôm Bạch Lãng, vỗ vai anh, và nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má.
Tiểu Hải thì toe toét cười, cánh tay nhỏ bé như củ sen ôm eo anh, bắt chước vỗ vỗ A Bạch của nó.
Đến khi Bạch Lãng chấm dứt cái ôm, mới bị mọi người xung quanh giục lên sân khấu.
Trên sân khấu, trịnh trọng nhận phần thưởng từ người trao giải, đối diện với tràng vỗ tay giòn giã bên dưới, Bạch Lãng phải phát biểu cảm nghĩ của mình. Nhưng vào lúc này, đầu óc anh lại hoàn toàn trống rỗng.
Cho đến anh tìm thấy Cừu Tiềm đứng bên dưới. Anh cầm mic, giọng lạc đi.
“Chung điểm của tôi cũng là bắt đầu của tất cả.”
“Xin cảm ơn từ tận sâu đáy lòng mình.”
“Tôi sẽ mãi trân trọng, cho đến ngày cuối cùng của cuộc đời.”
— Toàn văn hoàn —