Chương 7: Tên lừa gạt
"Alô"
"Bảo My à, ba mẹ ra siêu thị rồi hả?"
"Dạ, nãy mẹ gọi chị quá trời luôn mà chị không nghe máy! Chị lên đó sao rồi, nhận phòng chưa?"
"Lúc nãy chị không nghe thấy chuông điện thoại! Lại gọi vào di động thì không có ai nghe... Chị ổn lắm, có điều đang bơ vơ ở trường đây!"
"Hả... bơ vơ là sao?"
&*(#&@*)#%@&)#*@#&(#*
Hai chị em tám một lúc rồi mưa cũng đã tạnh, Bảo Ngân cất vội điện thoại vừa định kéo hành lý đi thì một tiếng gọi phía bên trái vọng tới:
"Này em sinh viên, giờ này sao còn đứng đây?" - Một anh con trai - vì trông anh ta rất trẻ, người này ăn mặc bảnh bao, áo sơ mi quần âu đồng phục, đầu tóc chải sướt lên trông cũng bảnh trai, hai tay ôm tài liệu chất núi, cao đến ngang vai anh ta.
Sau khi nhìn ngó xung quanh chẳng có ai cả nên cô mới xác định anh ta đang nói chuyện với mình, cô liền hỏi: "Anh là?"
Anh ta nhướng mắt nhìn cô: "Anh cái gì... tôi là giáo sư Hoàng!"
Giáo... Giáo... sư? Trông anh ta trẻ thế kia không đến ba mươi tuổi làm gì đã là giáo sư, đang lừa mình à?
Đang đắn đo suy nghĩ thì anh ta bổng đẩy sấp tài liệu chất núi kia lên cho cô, theo quán tính mà cô ôm lấy nó vô cùng ngạc nhiên và khó hiểu.
Anh ta nói: "Mang cái này đi theo tôi!". Rồi tỉnh bơ một tay nắm lấy vali của cô kéo đi, một tay đút vào túi quần đi rất nhanh, rất hiên ngang.
Lúc này cô chưa kịp suy nghĩ gì nổi nữa mà cái vali của mình tự dưng bị người khác kéo đi ngay trước mắt mình như vậy. Trời ạ! Anh có bệnh trong người à? Giáo sư thật à? Cô vội vàng ôm sấp tài liệu cồng kềnh này di chuyển một cách khó khăn đi theo anh ta...
Đoạn đường đi cũng không xa lắm, nghĩ tới nghĩ lui cô có nhớ Hà - cô bạn cấp ba từng nói: "Đại học A lắm trai xinh gái đẹp, nhất là các trợ giảng hay giáo viên ở đó cực kì đẹp trai, cơ bụng sáu múi nha!"
Hả? Lúc đó cô cũng chỉ nghe cho vui chứ đâu có nghĩ là có thật? Giáo sư có người trẻ tuổi vậy à? Không biết anh ta dùng mỹ phẩm gì nữa, mình có nên tham khảo đem về mua bán không nhỉ?
Nhưng dù sao vẫn không hiểu nổi, lý do gì mình phải bê đống tài liệu này chứ? Mình mới là tép rêu mới vào trường chưa gì mà đã sai vặt mình rồi, quá vô lý!!! À đúng rồi... mình có rảnh rỗi đâu, mình còn phải đi tìm khách sạn nữa chứ kẻo đêm nay lại ra gầm cầu mà ngủ mất.
Quyết định không nhịn nữa cô "dang chân rộng ra" bước nhanh theo kịp nhịp của anh ta rồi vội vội vàng vàng hỏi: "Giáo sư Hoàng, em mới vào trường chưa đầy bốn tiếng, em còn chưa đi học, em có làm gì đắt tội với giáo sư đâu chứ! Sao thầy lại bắt một cô gái yếu đuối như em làm mấy công việc mà nam nhân trai tráng như thầy phải làm chứ? Thầy trả lại vali cho em đi em còn bận việc quan trọng lắm!"
Bổng dưng dừng bước, anh ta vẫn lạnh tanh: "Em tên gì? Là sinh viên khoa nào?"
Hỏi làm cái gì? Thưa thầy em không có ý định kết thân với giáo sư như vậy đâu!
Nhìn thấy đối diện mình có bảng chỉ dẫn "Khoa Môi Trường", cô nhanh nhảu trả lời: "Em tên là Châu Châu, sinh viên ngành Quản lí Tài nguyên và Môi trường!"
"Châu Châu? Em thuộc khoa Môi trường à?"
Làm gì? Bộ ngạc nhiên lắm hả... Hồi nhỏ mẹ em hay gọi em như thế đó!
"Dạ... có gì không hợp lí sao ạ?"
Anh cùng ngành với em đấy cô nhóc! Anh cười nhạt, đánh mắt vào phía bảng chỉ dẫn "Khoa Môi trường" và nói: "Đến đây được rồi!"
Anh ta buông tay nắm trên vali ra rồi ôm lấy sấp tài liệu đó. Tưởng chừng lời nói của mình đã ăn nhập vào não của anh ta, cô vui mừng nắm lấy vali: "Thầy tốt thật khì khì". Rồi bụng tự nhiên cũng kêu lên "ọt ọt".
"Đợi tôi năm phút" - Anh nói xong rồi bước vào khoa Môi trường, lúc này cô mới trợn mắt theo mà thông não thầm rủa xả trọng lòng "Aaaaaa... Đồ khốn, tới nơi rồi còn gì!!"
Căn tin Đại Học A đúng thời điểm "đông khách". Nhờ có "Giáo sư Hoàng" mà Bảo Ngân không cần phải xếp hàng chờ đợi mà cô liền được đánh chén một cách ngon lành và dĩ nhiên là miễn phí, cũng không uổng công bê một núi tài liệu đi một đoạn như vậy.
Cuối cùng cũng được mở rộng tầm mắt! Không hổ là Đại học A, căn tin vừa lớn vừa đẹp đồ ăn lại rất ngon.
"Trông em gầy như vậy mà ăn khoẻ quá ha!" - Hoàng nhìn Ngân rồi ngây ra, anh chẳng ăn tí nào cả.
Bảo Ngân ngước đầu lên nhìn Hoàng cười hì hì rồi cứ cuối đầu xuống ăn nốt cơm còn trong khay.
Trông cô có vẻ ăn ngon lành tự nhiên Hoàng chắt lưỡi, đứng lên nói: "Tôi đi mua nước uống, em ăn từ từ thôi không có ai giành ăn với em đâu!"
Mặc cho anh ta nói gì làm gì miễn là cô ăn no bụng rồi chuồn ngay, ở lại đây không biết anh ta lại lên cơn vừa đấm vừa xoa khi nào nữa!
"Bảo Ngân?"
Bảo Ngân nghe thấy tiếng gọi của ai đó, cô vừa ngẫn đầu lên đã thấy một chị gái xinh đẹp đang bưng khay cơm đứng cạnh mình: "Chị Ngọc Trâm!"
"Chị ngồi đây có được không?", Trâm cười hiền.
Bảo Ngân vui vẻ gật gật đầu: "Không ngờ lại gặp được chị ở đây!"
Hai người ngồi trò chuyện chừng năm phút thì Hoàng đã quay lại.
"Cậu?" - Ngọc Trâm lớn tiếng gọi, há hốc nhìn anh ta.
Dĩ nhiên đã thu hút ánh nhìn của Ngân và Hoàng, Bảo Ngân ngơ ngác nhìn hai người họ chẳng hiểu chuyện gì.
"Sao con lại ở đây?" - Hoàng lúng túng mà ngạc nhiên không biết nói gì.
Trong khi đó Ngọc Trâm tỏ ra vui mừng: "Cậu đi học lại rồi hả?"
Giờ đây Bảo Ngân mới ngộ ra một sự thật muộn màng, cô nghiến răng nghiến lợi nói rõ từng chữ: "Đi học lại, chẳng phải anh nói anh là giáo sư sao?"
Hoàng chỉ cười hì hì vì bị bắt tại trận không có gì giải thích thêm được.
"Hai người quen nhau à?", Trâm nhìn khay cơm đối diện kia, không lẽ là của cậu mình, hai người còn ăn cơm chung nữa chắc là thân thiết lắm.
Cả hai không trả lời. Chỉ nhìn ánh mắt "sát khí" của Bảo Ngân đủ làm Hoàng hoảng hốt nhanh chóng mang khay cơm đi.
Đỗ Minh Hoàng sinh viên ngành Quản lý tài nguyên và môi trường, là con trai út của Giám đốc sở Tài nguyên môi trường, đầu năm cuối đại học do bị tai nạn xe nên anh phải sang Mỹ điều trị 4 năm. Anh bị tai nạn xe hơi, tai nạn đó đã gây cho anh một chấn thương tâm lý lớn từ đó anh không thể tự láy xe được nữa.
Ăn cơm xong, chiều nay Ngọc Trâm cũng không có giờ học nên sẳn tiện làm người hướng dẫn cho Bảo Ngân đi dạo lòng vòng trường. Hai người vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ rất hợp nhau. Thì ra Ngọc Trâm cũng là một đại tiểu thư nhà giàu có nhưng cô ấy rất thùy mị hiền lành lại dễ gần không có vẻ gì phách lối, chảnh choẹ vốn có của một tiểu thư nhà giàu.
Bảo Ngân ngẫm nghĩ những người học ngành này liệu có phải đã có sẳn gia thế sẳn hết cả rồi không? Ví dụ như cả tên Đăng Khôi lúc này lúc khác kia. Thật là, không biết anh ta hôm nay có đi học không nhỉ? Mà cũng có thân thiết gì đâu... nghe nói dì Chi đã ra nước ngoài rồi, dù sao mình cũng chẳng cần qua chào hỏi làm gì...
Đi dạo cũng kha khá nơi, cuối cùng hai người đến thư viện, thư viện rất lớn, sạch sẽ và rất đông sinh viên ngồi tự học im thing thích. Rất nhiều rất nhiều sách ở đây cho tất cả các ngành trong trường, được chú thích rõ ràng trên kệ.
Bổng dưng Ngọc Trâm phát hiện ra điều gì đây, vừa cười thầm vừa kéo tay Bảo Ngân nhẹ nhàng đi về hướng đấy.
Ngọc Trâm dừng lại tại chiếc bàn rời có bốn ghế ngồi ở góc khuất tách biệt cạnh bên cửa sổ, nơi đó có hai người con trai ngồi đối diện nhau ngồi chăm chú đọc sách, Trâm gọi nhỏ rồi đưa tay chào họ: "Chào hai sư huynh!"
Hai người họ liền ngước lên nhìn. Bảo Ngân liền nhận ra "tên mặt lạnh" đang ngồi phía bên phải cô, "Mẹ ơi, gặp thật rồi!"
Ngọc Trâm liền đẩy cô ngồi xuống cạnh Đăng Khôi còn mình thì ngồi phịt xuống cạnh người kia.