Chương 2: Đồng ý quay phim
Hôm nay định nói "Em yêu anh" nhưng chưa kịp nói thì anh đã rời xa em mãi mãi...
- - -
Thừa Tuyết chia tay Diệc Thuần ở trạm xe buýt, cô lên xe ngồi ở hàng ghế sát cuối ánh mắt lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khuôn mặt hiền hòa cùng đôi mắt xám tro nhu tình hiện ra, đầy ấm áp của Khiêm Lạc.
"Tiểu Tuyết, anh yêu em, rất yêu."
"Khiêm Lạc, em cũng rất yêu anh."
"Sau này anh nhất định sẽ cưới em làm vợ, mỗi ngày cùng em ăn cơm, cùng em mỗi đêm ngắm lá phong đỏ và sao trời, cùng em trở thành bác sĩ chữa bệnh cho mọi người còn cùng nắm tay nhau đến cuối cuộc đời."
"Anh hứa không được nuốt lời, đời này kiếp này em chỉ đợi anh đến nắm tay em dắt em qua những cản trở trước mặt, không phải anh, em sẽ không nắm tay ai khác."
-Đời này kiếp này... anh không cần nữa sao?
Hai mắt Thừa Tuyết đã đỏ lên, sóng mũi cay cay, mỗi lần có ai nhắc đến hai từ Khiêm Lạc hoặc nhớ đến những kỉ niệm kia lòng cô lại đau đớn dữ dội, như có hàng vạn mũi dao đâm vào tim.
"Khiêm Lạc đâu? Anh ta lại nỡ cho cậu chạy bôn ba hay sao? Anh ta yêu cậu như vậy tôi cứ nghĩ sẽ giấu cậu ở trong nhà chứ? Anh ta hẳn rất đau lòng"
Nghĩ đến câu nói đầy gai nhọn của Mộc Ngân lòng cô lại se lại, tâm can tê liệt đến mất cảm giác.
Lúc đó, cô rất muốn trả lời câu hỏi kia của Mộc Ngân, rằng Khiêm Lạc đã ch.ết vào cái ngày định mệnh ấy, anh như một thiên sứ bị Thượng đế triệu hồi về thiên đàng, cho dù làm cách nào, anh cũng không quay về yêu thương cô như trước nữa, nhưng mà cô không có đủ can đảm để nói ra sự thật đau lòng kia, cũng như không thể nào chối bỏ sự thật anh đã ch.ết rồi.
Thừa Tuyết xuống xe buýt đi đến bệnh viện đa khoa Nhân Tâm gần đó, vào thang máy đi lên dày hành lang của những dãy phòng dành cho bệnh nhân thường, bước chân cô dừng trước cánh cửa phòng treo bảng số 206 nhưng không vào vội.
Xuyên qua lớp kính trong suốt, Thừa Tuyết nhìn thấy người phụ nữ ngồi trên chiếc ghế hướng ra cửa sổ đang mở toang kia. Đáy mắt chua xót.
Cô nhẹ nhàng mở cửa ra, mặc dù rất khẽ nhưng mà người phụ nữa kia vẫn nghe được rất kĩ.
Bà khẽ quay đầu, khuôn mặt hiền từ nhân hậu nhìn trước mặt, ánh mắt vô hồn.
-Tuyết, là con phải không?-bà Phương mắt vẫn nhìn một nơi vô định, đôi mắt sớm không có thần thái
-Dạ phải. Mẹ, mẹ đã khỏe hơn chưa?
Cô nhìn mẹ mình, ánh mắt trìu mến nhưng không giấu được chua xót trong đáy mắt.
-Mẹ khỏe hơn rất nhiều. Tuyết, con đưa mẹ về nhà đi, ở đây chỉ thêm tốn tiền thôi mà mắt của mẹ đã không thể chữa khỏi rồi.-bà Phương được cô đỡ đứng dậy, hai tay bà bám chắc cánh tay cô
-Mẹ, mắt mẹ không nhìn thấy, bệnh tim của mẹ lại chưa khỏi, có thể tái phát bất cứ lúc nào, con thật không yên tâm cho mẹ về nhà.-cô đỡ bà ngồi lên giường bệnh, nói
-Cứ ở bệnh viện hoài chỉ làm tốn thêm tiền mà cũng không khỏi.
-Con có thể lo được mà. Con bỏ mẹ ở nhà một mình làm sao con an tâm. Mẹ biết không, hôm qua là lễ ra mắt bộ phim đầu tay của con, con còn dự đinh sẽ tích góp tiền đưa mẹ sang New York chữa khỏi mắt và bệnh tim cho mẹ.
Cô ngồi ở chiếc ghế cạnh giường bệnh, lấy trái cây trên bàn gọt vỏ.
-Vậy thì tốt quá, công việc con có thể tiến triển tốt là mẹ yên tâm. Mắt mẹ cũng đã mấy chục năm nay chưa nhìn thấy, bệnh tim là bệnh của người già cả thôi, không cần tốn tiền vì mẹ.
-Mẹ cũng nói công việc của con tiến triển rất tốt, vậy thì mẹ cứ để con chữa khỏi bệnh cho mẹ đi, con còn muốn mẹ sống cả đời với con mà.-Thừa Tuyết gọt vỏ táo xong lấy nĩa ghim một miếng đưa đến tay bà
-Con đúng là bướng bỉnh mà.-bà Phương cười nhân hậu, cầm nĩa ghim miếng táo lên ăn
-Mẹ, mẹ là người thân duy nhất con còn trên đời này, con không cho mẹ lại rời xa con đâu.
-Đứa trẻ ngốc...
Bà Phương tay lần theo cánh tay của cô, lần từ từ lên khuôn mặt sờ má cô, bàn tay đầy hơi ấm của tình mẹ.
Nghị lực duy nhất của Thừa Tuyết chính là bà Phương, cho dù có nếm trải bao nhiêu đau đớn tủi nhục, Thừa Tuyết cũng không được bỏ cuộc.
.
Thừa Tuyết cắn môi, diễn viên không ai đồng ý đóng phim thì làm sao? Nếu lúc nãy Hướng Luật không điện thoại nói với cô biết Khởi Lạc nhúng tay vào chuyện diễn viên không ai nhận đóng bộ phim này của Ôn Thị thì Thừa Tuyết còn nghĩ là họ có lịch diễn dày đặc.
Suy cho cùng kẻ đầu xỏ chính là Nhậm Tử Phàm, anh ta không ra lệnh thì làm sao có người dám làm, điều làm Thừa Tuyết thắc mắc chính là, rốt cục Nhậm Tử Phàm nhắm vào Ôn Thị hay là cô?
Nếu là cô, vậy là vì cái gì? Cô và anh không thù không oán, gặp nhau chỉ hai lần, thì làm sao cô gây ra lỗi gì chứ?
Khiêm Lạc... Nhậm Tử Phàm... Khiêm Lạc... Nhậm Tử Phàm...
Một họ Khiêm, một họ Nhậm, tính tình cả ánh mắt cũng không giống nhau, duy có khuôn mặt là giống như đúc. Người giống người, đã là chuyện hiếm xảy ra, nhưng biết được cô thích lá phong đỏ cả lời hứa cùng ngắm lá phong đỏ và sao đêm thì không thể trùng hợp đến 99% được.
Điện thoại vang lên một hồi chuông dài, Thừa Tuyết lấy điện thoại, là một số lạ. Thừa Tuyết hơi nhíu mày, nhưng vẫn bắt máy nghe: "Xin chào, tôi là Thừa Tuyết."
[...Alo, biên kịch Tô, tôi là chị Tiêu, Mộc Ngân đã đồng ý đóng bộ phim của cô...]
-Thật sao? Vậy thì tốt quá.-hai mắt Thừa Tuyết sáng rực
[...Về chuyện hợp đồng...]
-Ôn Thị sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của Mộc Ngân đưa ra.
[...Vậy thì tốt, lát nữa gặp cô ở trường quay của phim, Mộc Ngân nói có thể đóng liền...]
Gấp vậy sao? Thừa Tuyết có chút lo lắng, bây giờ trong làng giả trí chẳng có diễn viên nào đồng ý đóng phim của Ôn Thị, Mộc Ngân lại có thù hận với cô nhưng lại đồng ý đóng, Mộc Ngân lại đòi đóng liền, rốt cục là có phải...
Thừa Tuyết khôi phục bộ dạng ban đầu, tươi cười đáp: "Được ạ, hẹn gặp chị và Mộc Ngân ở trường quay."
Nói xong, Thừa Tuyết cúp máy, diễn viên nữ thì đã xong, bây giờ thì đến diễn viên nam, trong đầu Thừa Tuyết đã có đối tượng thích hợp.
Ở trường quay, Mộc Ngân ngồi ở chiếc ghế gỗ sơn trắng, dựa người vào ghế hai tay khoanh trước ngực, chân vắt chéo, đeo chiếc kính râm, từ người tỏa ra hào quang, kiêu ngạo mà thu hút.
-Chị Tiêu, xin lỗi tại vì kẹt xe...
-Đưa hợp đồng ra kí đi, tôi rất bận.-Mộc Ngân nhàn nhã tháo kính xuống, ánh mắt xinh đẹp nhìn Thừa Tuyết
Thừa Tuyết ờ một tiếng, để ba lô lên bàn lấy hợp đồng ra.
-Trong đây có điều khoản ghi rõ, cậu và chị Tiêu có thể xem. Diệp Trà, cậu đồng ý, tớ thật...
-Bắt đầu quay được rồi chứ? Tôi còn phải đóng quảng cáo và phim nhiều lắm.-Mộc Ngân kí lên bản hợp đồng, quăng trước mặt Thừa Tuyết
-Ừ, có thể quay.-Thừa Tuyết cầm bản hợp đồng, cắn môi đáp
-À... nếu cô còn gọi tôi một lần bằng Diệp Trà nữa, thì tôi không khách khí đâu, cho dù cô là biên kịch của bộ phim này.
Nói xong coi như nhắc nhở, Mộc Ngân cởi áo khoác ra, đi đến lấy kịch bản xem một lượt.
-Nam chính đâu?-chị Tiêu hỏi
-Nam chính đang tới... a, tới rồi.
Thừa Tuyết vui cười khi thấy nam nhân từ ngoài đi vào trường quay.
Ánh mắt đạo diễn nhất thời không tin, còn chị Tiêu thì há hốc miệng, Mộc Ngân mày cũng nhíu lại.
Hướng Luật thấy ai cũng nhìn mình bằng ánh mắt kì quặc, quay đầu xem phía sau còn có ai không? Lúc nãy Thừa Tuyết lại điện thoại bảo anh phải đến trường quay ngay có chuyện rất gấp, anh liền gấp gáp chạy xe tới đây.
-Thừa Tuyết, đã có việc gì xảy ra?-Hướng Luật đứng trước mặt Thừa Tuyết lo lắng hỏi
-Anh Hướng Luật, có cái này... diễn viên không ai đóng vai chính cho phim của chúng ta, mà nữ diễn viên Mộc Ngân đã đồng ý vào vai nữ chính...
Thừa Tuyết dừng một chút, liếc mắt nhìn Hướng Luật.
-Cho nên...-Hướng Luật cau mày, bắt đầu dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Thừa Tuyết
-Cho nên chỉ còn vai nam chính... mà anh thì...
-Không cần nói nữa, anh đường đường là tổng giám đốc, bao giờ lại thành diễn viên.-Hướng Luật quyết cự tuyệt
-Chủ tịch Ôn sẽ đuổi việc em mất, đến lúc đó em không việc, không tiền ăn, tiền trả thuê phòng cho bà chủ nhà trọ, em sẽ lưu lạc đầu đường xó chợ. Anh nhẫn tâm sao?-Thừa Tuyết mi mắt cụp xuống, hai mắt rưng rưng, dáng vẻ rất tội nghiệp
-Anh nuôi em, chẳng phải lợi hơn sao?-Hướng Luật lời nói vừa đùa nhưng cũng là lời giấu sâu trong tâm
-Nếu anh không đồng ý thôi thì chờ chủ tịch Ôn đuổi em đi. Cứ để kịch bản này của em bị quẳng đi đi.-Thừa Tuyết càng lúc giọng càng nhỏ, là thương tâm
Đối với lời trêu đùa của Hướng Luật, Thừa Tuyết chỉ xem là gió thoảng, nghe vào rất mát tai, sau lại mau quên đi. Tình cảm của Hướng Luật, Thừa Tuyết hơn ai hết hiểu, nhưng mà trái tim cô, không phải dành cho anh.
-Thừa Tuyết xem như anh sợ em đi. Xem như anh để mình bị thiệt thòi vậy.-Hướng Luật xoa xoa mi tâm, trên trán cũng đã vạch hai vạch đen
-Thật không?
-Thật.
Thừa Tuyết nhoẻn miệng cười, ánh mắt đen mun lấp lánh chan hòa toàn ý cười bên trong. Đôi mắt cô, đẹp đến không thể dùng ngôn ngữ nào mà miêu tả, đôi mắt ấy biết "cười".
Hướng Luật có vài lần xem kịch bản, cũng hiểu rõ nam chính trong kịch bản phải diễn ra sao, trước khi quay, Hướng Luật có đến chào hỏi Mộc Ngân mong hợp tác vui vẻ, Mộc Ngân vốn không có tính nói nhiều, chỉ hơi nâng môi bắt tay rồi đi thay trang phục.
"Nhắm mắt lại và nói yêu em" là một bộ phim xoay quanh hai con người, chàng trai tên Hiếu Bác, anh là một thiếu gia của gia đình danh môn vọng tộc, đáng tiếc đôi mắt anh sớm đã mù lòa. Còn cô gái tên là Kỳ Hinh là một cô gái luôn nhìn cuộc sống theo một hướng lạc quan, thông minh giảo hoạt.
Bọn họ gặp nhau rất tình cờ, rồi lại yêu nhau không thể ngờ trước, Kỳ Hinh không muốn nhìn Hiếu Bác sống trong bài xích, tương lai bị hủy hoại đã hiến đôi mắt của mình cho Hiếu Bác, lúc Hiếu Bác nhìn thấy được ánh sáng cũng là lúc Kỳ Hinh đã không còn cạnh anh.
Trong bức thư Kỳ Hinh để lại, cuối thư có dòng chữ: "Nếu anh còn yêu em, thì anh hãy nhắm mắt lại và nói yêu em. Em ở nơi này cũng sẽ nhắm mắt lại lắng nghe tiếng anh nói anh yêu em."
Đến ba năm sau, Hiếu Bác cũng tìm được Kỳ Hinh, đôi mắt cô vô hồn không nhìn thấy gì, Hiếu Bác đã là một thương nhân nổi tiếng, liền đưa Kỳ Hinh sang Canada chữa trị, cuối cùng mắt của Kỳ Hinh cũng nhìn thấy, cả hai sống hạnh phúc đến cuối cuộc đời.
Khi viết kịch bản này, trong lòng Thừa Tuyết luôn nghĩ đến Khiêm Lạc, trong cuộc sống cô không thể làm anh sống lại, trong kịch bản, cô có thể đặt mọi tâm tư của mình vào đó, chỉ mong cuối cùng người có duyên lại nên giai ngẫu.
Cô và Khiêm Lạc chỉ trách hữu duyên vô phận.
Thừa Tuyết nhìn Hướng Luật và Mộc Ngân chuyên tâm đóng phim, dường như hình ảnh của Hiếu Bác và Kỳ Hinh hiện hữu trên người của cả hai. Lòng Thừa Tuyết đột nhiên thanh thản lạ thường. Tình yêu của Hiếu Bác và Kỳ Hinh thật đáng làm người khác hâm mộ.
...
Nam nhân đặt một tay trên chiếc bàn làm việc, bàn tay khẽ gõ vài nhịp, ánh mắt sắc bén nhìn người con trai trước mặt mình.
-Thiếu chủ, hàng của chúng ta sang Las Vegas đều trở thành vô dụng.
Người này chính là Mặc Hàng, hắn thân hình cao lớn được bao bởi bộ đồ đen, khoác chiếc áo khoác bằng da, ánh mắt cũng sắc lạnh, trong ánh mắt có thể nhìn thấy sự tàn nhẫn cùng nguy hiểm hơn Mặc Phong.
Mặc Hàng không như Mặc Phong quản về thương trường, mà hắn quản về hắc đạo, nên không thể lúc nào cũng có vẻ mặt thoải mái như Mặc Phong, khuôn mặt lạnh như băng, mà ra tay cũng phải quyết đoán. Nếu không, đừng nói thiếu chủ, cả hắn cũng sẽ không sống nổi trong thế lực nguy hiểm này.
Tay gõ trên bàn của Nhậm Tử Phàm dừng lại, dường như đang suy tính gì đó, sau đó môi mỏng hôi giương lên: "Ngươi tạm thời dừng cung cấp hàng sang Las Vegas, ở đây ta còn có việc cần ngươi làm."
Dù sao thì bên Las Vegas, Nhị thiếu kia cũng đã luôn đối đầu với Nhậm Tử Phàm, anh cũng không rãnh rỗi mà cứ hao tổn trí lực để chơi trò chơi nhàm chán này với Nhị thiếu, anh còn có việc còn thú vị hơn.
-Thuộc hạ biết rồi, thiếu chủ có gì căn dặn?
-Ta nghe nói bên phía Hàn gia vừa mua một lượng Morphine* thông báo cho cục cảnh sát về kho hàng của chúng.
-Vâng.
Người đứng đầu Hàn gia là Hàn Đông, ông là một người có địa vị trong hắc đạo, có tiếng nói không kém, đa số ai cũng kính nể Hàn Đông, mà Hàn Đông sớm muốn cháu trai mình là Hàn Bân lên làm lão đại hắc đạo tức vị trí của Nhậm Tử Phàm hiện nay.
Nhậm Tử Phàm sớm nhận ra ý đồ của Hàn Đông song lại chưa có cơ hội diệt trừ, lần này Hàn gia nhập Morphine số lượng lớn để cảnh sát bắt được chắc chắn tiêu hao số tiền lớn chưa tính còn bị cảnh sát giam giữ.
Nếu quả thật Hàn Đông bị bắt vào tù, đương nhiên trong tù có người của Nhậm Tử Phàm, chắc chắn ông không thể sống sót.
Con người Nhậm Tử Phàm ngoài có thù nhất trả, có oán nhất báo ra, còn là ai chướng mắt cản đường thì Nhậm Tử Phàm không ngại trừ khử trước.
( Morphine* là một thuốc giảm đau gây nghiện như thuốc phiện).