Chương 45: Chạy bộ buổi sáng
Cô sợ rằng anh đang đùa giỡn với cô...
-Ai đó lại làm em nghi ngờ về tôi?-anh nhíu mày, tỏ ý không vui
Thừa Tuyết giật mình, ngẩn người đi vài giây.
Có câu nói: Khi nào người đàn ông nghe thấy được sự im lặng của người phụ nữ thì lúc đó người phụ nữ mới thực sự được quan tâm.
-Người ta nói tôi thế nào trước mặt em, em có quyền tin họ. Tôi không trách em. Nhưng mà tôi muốn em biết tất cả mọi thứ đều vì em.
Đúng vậy, thế giới này, tất cả mọi thứ đều có cách để che mắt. Thứ nhìn thấy chắc gì đã là thật. Mà cái thật sự là, bạn chắc gì đã may mắn được nhìn thấy nó!
-Sau này... có bất cứ chuyện cũng nói cho tôi, dù thật hay giả cũng được. Đừng giấu giếm tôi, được không?
Cô không đòi hỏi cao, ai trong trường hợp của cô cũng yêu cầu như vậy, bởi vì cô cần một sự tin tưởng và bảo vệ đầy chắc chắn. Không ai yếu đuối nhưng cũng không mạnh mẽ được.
-Tôi hứa.-anh gật đầu khẳng định
Anh hứa chắc chắn anh làm được, khi cô có vẻ như không tin tưởng anh nữa trong lòng có chút nơm nớp lo lắng, không rõ là gì. Chỉ biết sợ như hôm trước.
Anh không thích cô tiếp xúc với Trình Ngụy, khi nhìn cô vui vẻ bên hắn ta, anh chỉ muốn kéo cô ra hoặc là lấy cớ đuổi cô đi về nhà, nhưng mà anh không thể bởi vì như vậy sẽ rất mất phong độ. Cho nên ngoài việc nhìn và tức giận ra, anh chẳng thể làm được gì nữa.
-Anh đói bụng không, tôi đi hâm nóng đồ ăn lại.-Thừa Tuyết chợt nhớ anh vừa đi làm về vẫn chưa ăn uống gì
-Không cần tôi còn phải xem hồ sơ, em đi ngủ đi.
Anh nhàn nhạt hé môi, đứng lên.
-Đừng làm việc khuya quá.-cô nhắc nhở anh
-Tôi sẽ.
Thừa Tuyết cúi đầu suy nghĩ gì đó, nằm xuống giường bật máy lạnh số lạnh nhất, đắp chăn lại nhắm mắt ngủ.
Nhưng mà dù cô làm thế nào, cả người cứ lăn qua lăn lại không ngủ được. Một lúc nhìn thấy đồng hồ điểm chín giờ hơn, Thừa Tuyết mới ngồi dậy khoác áo đi xuống nhà.
Đi ngang qua phòng anh thấy đèn vẫn sáng, thoáng nghĩ anh vẫn đang làm việc nên cũng không dám quấy rầy.
Thừa Tuyết xuống nhà uống nước, lại nhìn lên lầu sau đó xắn tay áo lên.
Khi cô quay lên lầu thì trên tay đã bưng khay thức ăn, trên khay tô mì ăn liền với trứng chiên cùng ly sữa tươi. Cô đứng trước cửa phòng anh, gõ cửa ba tiếng.
-Vào đi.
Thừa Tuyết mở cửa vào thấy anh tay vừa lật tư liệu vừa di chuyển con chuột nhìn màn hình máy tính, người như anh lúc nào cũng bận rộn quên mất cả ăn uống.
-Dừng một chút ăn mì đi.-Thừa Tuyết đặt tô mì cùng ly sữa xuống bàn
-Để đó đi, lát tôi ăn.-Nhậm Tử Phàm không chú tâm đến
-Hay là tôi làm giúp anh, anh ăn đi rồi làm tiếp.-cô đề xuất
-Em...!?-anh nghi ngờ ngẩng đầu nhìn cô
-Tôi làm được.-cô mỉm cười gật đầu đầy chắc chắn với anh.
-Lại đây ngồi, em giúp tôi làm cái này.-anh tạm tin cô, chỉ cô việc cần làm
Nhậm Tử Phàm đặt cô ngồi vào ghế chỉ dẫn cho cô xong thì mình đi đến ghế sô pha ăn mì.
Anh ăn mì xong ngẩng đầu nhìn đã thấy Thừa Tuyết dựa đầu vào ghế ngủ mất.
Môi hơi nâng lên anh vòng qua nhìn vào màn ảnh vi tính đã chuyển sang màu đen, lại nhìn cô gái đang ngủ say kia.
Còn nói là giúp anh, chưa làm được gì đã ngủ mất.
Anh nhẹ nhàng dùng tay vén tóc cô, cúi người xuống quan sát gương mặt của cô.
Mặt trái xoan, mày hình cung, môi anh đảo đỏ mọng, mắt long lanh, da trắng nõn.
Nhậm Tử Phàm bị vẻ đẹp của cô thu hút nhìn đến say mê, lúc cô ngủ giống như trẻ con trông vô cùng đáng yêu.
Thừa Tuyết cọ quậy thay đổi tư thế thoải mái hơn, lại ngủ mê hơn.
Nhậm Tử Phàm thấy vậy liền khẽ khàng bế cô lên sau đó đặt cô lên giường, bật điều hòa ở nhiệt độ thích hợp không quên đắp chăn cho cô.
-Ngủ ngon.
Nói xong hôn nhẹ lên trán cô quay người đi đến bàn làm việc tiếp tục công việc dở dang kia.
Có cái gì đó đang hình thành trong buổi tối hôm đó, rất sớm đã nảy mầm.
Sáng sớm Thừa Tuyết bị ai đó quấy rầy giấc ngủ, hai tay đưa lên dụi mắt mình rất nhanh khuôn mặt Nhậm Tử Phàm xuất hiện trước mặt cô.
-Thức dậy.
-Mấy giờ rồi?
Cô ngáy ngủ mắt liếc qua đồng hồ.
-Bây giờ chỉ mới 5h, anh gọi tôi sớm như vậy làm gì.-nói xong cô liền chui vào chăn
-Dậy, chạy bộ.
-Không phải chứ!?
Thừa Tuyết hì hục chạy phía sau Nhậm Tử Phàm, bặm môi trợn mắt nhìn người nào đó ép buộc mình thức sớm chạy bộ với anh, trời đông lạnh như vậy lại còn nổi hứng chạy bộ buổi sáng.
-Đúng là tên khùng.
Giấc ngủ của cô, cô phải trân trọng lắm a, người viết kịch bản như cô suốt ngày tiếp xúc với máy tính, suy nghĩ về kịch bản đầu đã muốn nổ tung, giấc ngủ cũng rất hiếm nha vậy mà anh lại còn phá giấc ngủ của cô.
-Em chạy nhanh đi.
Nhậm Tử Phàm quay đầu thấy cô cứ rị rị mọ mọ ở phía sau thì thúc.
-Từ từ tôi vốn không thích chạy mà.-cô mở mắt không lên nổi, quờ quạc chạy
Thừa Tuyết nghĩ sao cũng không hiểu vì sao mình phải chạy bộ chứ? Anh thích ép người lắm sao, không ép cô thì cũng bắt buộc cô làm theo ý anh, cô ghét nhất là chạy, cảm thấy calo trong người hao tổn không ít.
-Em xem nếu em cứ ăn không lo chạy bộ thì sớm muộn cũng mập ra cho xem.-Nhậm Tử Phàm giảm tốc độ để chạy ngang bằng cô
-Không phải phụ nữ mập mạp đàn ông mới thích sao?-cô bĩu môi
-Ai nói với em? Mập nhưng phải đúng chỗ.
Nham nhở.
Cô liếc anh, nói: "Tôi không chạy nữa, về đây."
-Đến lúc đó em mập như con heo, đồ đẹp em đều chỉ ngắm không mặc được, người ta lại không thích em, em xem chạy bộ có phải tốt không?
A, bây giờ là dùng trò đánh tâm lí của phụ nữ hay sợ sao? Ai mà không biết phụ nữ sợ nhất là xấu chứ?
-Không sợ.-cô mạnh miệng
-Đừng nói trước, hôm nay em chạy bộ chắc chắn sau này sẽ cảm kích tôi.-anh nhoẻn miệng cười
-Cảm ơn.-cô quay qua nhăn răng cười, không đến xỉa tới anh chạy lên trên
Nhậm Tử Phàm ở phía sau cảm thấy bản thân buồn cười hơn ai hết, buổi sáng thức dậy nhìn thấy cô quấn mình trong chăn lười biến không thôi nên anh liền gọi cô thức dậy bắt cô chạy bộ.
Khẽ lắc đầu nhanh chóng đuổi theo cô.
Thừa Tuyết chạy được một đoạn thì dừng lại, hai tay chống lên đầu gối thở hì hục.
Chạy bộ kiểu này đúng là hao tổn calo mà.
-Đi về ăn sáng.-anh từ phía sau chạy đến vỗ lưng cô
-Lại chạy về? Kêu bác Tân đến đón tôi.-cô xua tay, không chạy nữa
-Em tự chạy về gọi đi.
Thừa Tuyết nghẹn họng muốn la hét ở phía sau giơ tay đánh vào lưng anh. Ở đâu ra loại đàn ông như vậy vậy.
Chạy về nhà Thừa Tuyết liền nhảy vào bàn ăn, bóc một miếng thịt bò bỏ vào miệng lặp tức bị anh đánh vào tay mình. Cô uất ức xoa xoa tay mình.
-Đi rửa tay rồi thay đồ đàng hoàng mới ăn sáng.
Cô bất mãn nhưng không dám cãi lại, giống như đứa trẻ tủi thân đi lên lầu thay đồ.
Một lúc sau thay đồ xong Thừa Tuyết lại nhảy vào bàn ăn, lần này xem anh còn bất bẽ cô được không.
-Ăn sáng.
Thừa Tuyết lại dùng tay bóc thức ăn bỏ vào miệng, ngay lặp tức bị anh đánh vào đầu.
Cô la lên một tiếng trừng anh: "Anh như vậy là sao?"
-Sao không dùng đũa? Tay em có sạch sẽ hay không?-anh ngồi xuống ghế đối diện cô
-Sạch, tất nhiên sạch.
Thừa Tuyết gật đầu lia lịa, cầm đũa lên gắp thức ăn ăn.
Nhậm Tử Phàm không ăn vội cầm báo lên xem.
-Hôm nay sao lại nổi hứng bắt tôi chạy bộ?-Thừa Tuyết đang ăn thì sức nhớ chuyện hết sức quan trọng hỏi
-Tôi thích.-anh lật qua trang khác nói
A, hai từ này nói ra thật dễ dàng nga, anh thích thì cô phải làm theo, đâu ra kiểu ngang ngược thế này chứ?
-Tôi không thích.-cô nhâu mặt lại
-Chi bằng em cứ ngoan ngoãn nghe theo lời tôi, có phải tốt hơn không?-anh hạ báo xuống để lộ cặp mắt xanh lam
Cô bặm môi trợn mắt, chỉ muốn đập tờ báo vào mặt anh.
-Tôi biết em tức giận.
Nếu biết vậy còn chọc cô làm gì chứ?
Thừa Tuyết tức giận trút lên dĩa thức ăn trước mặt.
-Em cứ như vậy sớm muộn dĩa cũng bị em làm hư hết thôi.-anh buông lời châm chọc
-Tôi đền.
-Em mua nổi sao?-anh đặt báo xuống bàn gấp lại
Hừm, cái này thì... vật dụng ở đây đều là hàng tốt thuộc loại cao cấp, tính ra thì...
Thừa Tuyết xìu giọng, giống như con nít được giáo huấn xong ngoan ngoãn ăn nốt phần ăn của mình.
Thật ra cô biết giữa cô và anh đang từ từ nảy sinh loại tình cảm không nên có, cô cũng không muốn cố chấp nhưng mà không phải chỉ có lần này, anh đều dùng những lời nói hành động làm cô... ngộ nhận.
Nếu tất cả đều là ngộ nhận vậy thì cô phải làm sao đây?
-Tôi đi làm.
Thừa Tuyết đặt đũa xuống đẩy ghế đứng lên.
-Có cần tôi đưa em đi không?
-Không cần, dù sao tôi vẫn còn muốn sống trong công ty.
Nếu anh mà đưa cô đến công ty thì đảm bảo một trăm phần trăm mạng của cô rất khó bảo toàn với nhân viên nữa a.
Nhậm Tử Phàm cũng không giữ cô lại để cô đi, tay để trên bàn gõ nhẹ.
Anh không biết mình đang làm gì chỉ biết cảm thấy rất thích thú.
Cô cũng giống như một quyển sách, đừng mong chỉ đọc một ngày đã hiểu.