Chương 63: Mất con
Người đứng đầu Trình Gia là ông nội của Trình Ngụy, mọi người gọi ông là Công Lão.
Ba anh là con trai thứ ba của gia tộc - Trình Quốc Lập.
Mẹ kế của anh là Thái Trinh.
Anh là con trưởng còn mẹ kế anh có hai đứa con một trai và một gái.
Gia đình anh từ trên xuống dưới cô dì chú bác đều có một nghề nổi trội vượt bậc, chỉ có chú hai cùng ba anh đi theo ông nội tiếp quản sòng bài.
Mọi người tụ họp đầy đủ là muốn nhìn mặt đứa cháu dâu tương lai, bởi vì Trình Ngụy từ nhỏ đã rất lém lỉnh bày trò quậy phá làm Công Lão vui nên Công Lão rất mực yêu thương anh. Trong tất cả các người cháu, Trình Ngụy chính là người được ông yêu thương nhất.
Việc Trình Ngụy cưới cô không được mọi người tán thành bởi vì bọn họ cho rằng người phụ nữ dễ dàng có thai với anh sẽ không thể tốt lành, hoặc là loại lẳng lơ hoặc là vì danh tiếng tiền tài của Trình Gia.
Nhất là mẹ kế Thái Trinh của anh, bà ta luôn chĩa mũi vào cô, dùng những lời cay cú để nói.
Điều làm cô cảm động chính là Trình Ngụy một mình đứng ra bênh vực cô trước đám người Trình Gia. Mặc cho mọi người nói anh vẫn quyết định cưới cô. Mà Công Lão vì quá yêu thương anh nên cũng không cho phép mọi người làm khó anh, ông tán thành chuyện anh cưới cô.
Một tháng sau, cô chính thức trở thành vợ của Trình Ngụy.
Đứa con của cô mất cũng là ở Trình Gia.
Người con trai của mẹ kế anh là Trình Tuấn, còn con gái là Trình Hân. Vợ Trình Tuấn là Anna - một cô gái người Mỹ đầy thân thiện.
Tính tình Anna rất tốt là một cô gái tốt bụng, Anna đối với cô lại hòa nhã vui vẻ.
Lúc cô ở Trình Gia được hai tháng, cái bụng đã lớn hơn rất nhiều, Thái Trình vì sợ cô sẽ sinh ra con trai sẽ giành hết gia sản lấy luôn phần của mẹ con bọn họ cho nên Thái Trinh tương kế tựu kế giả vờ nói Anna có thai được ba tuần rưỡi nhưng mà lại bị cô vô tình biết được.
Lúc đó cô có nói cho Trình Ngụy trong phòng bọn họ, Trình Ngụy cũng không lấy làm lạ mà lo lắng, anh còn cười bảo cô đừng quan tâm bọn họ làm chi.
Nhưng mà không hiểu sao khi đó cô lại cứ lo chuyện của bọn họ, nếu cô chịu nghe lời Trình Ngụy thì tốt hơn rất nhiều. Cô lại kêu Anna cùng đi khám thai với cô.
Thái Trinh sợ chuyện bị bại lộ nên đã đi đến bệnh viện cùng bọn họ.
Khi xe dừng trước cổng bệnh viện Thái Trinh và Anna đã rất lo lắng cả hai đi phía sau cô.
Thái Trinh không chịu cho Anna vào phòng khám mà cô khi ấy lại cứ muốn Anna vào cùng mình chính vì vậy cô và Thái Trinh đã xô đẩy nhau. Trong lúc lôi kéo Anna, cô bất cẩn sẩy chân cộng thêm khi ấy bọn họ đang ở trên cầu thang, cô té ngã lăn vài vòng cầu thang.
Từ giữa chân chảy ra dòng máu tươi, Thừa Tuyết bàng hoàng bụng đau đớn dữ dội.
Cô được đưa vào phòng cấp cứu, rất nhanh sau đó Trình Ngụy đến nơi, anh vào phòng cấp cứu nhìn cô nằm trên giường mổ.
Bác sĩ nói vì tác động từ ngoài vào nên ảnh hưởng đến bào thai lại mất mau quá nhiều cần phải làm phẫu thuật. Có nghĩa là phải bỏ đứa con. Bác sĩ hỏi anh giữa mẹ và con, anh giữ ai?
Lúc đó cô mơ màng nhưng vẫn nghe được từng lời từng chữ của bác sĩ, cô khóc nức nở giơ tay đầy máu của mình níu tay anh cầu xin anh hãy giữ con cô, nó là mạng sống của cô nếu cô mất nó thì cô không thiết sống nữa.
Anh cũng rất đau lòng, nhìn cô đau khổ khóc trên giường mổ khắp người đều là máu tươi, anh không có lựa chọn nào khác. Anh nói anh cần cô.
Bác sĩ đưa cho anh một tờ giấy xác nhận kí vào bỏ đứa con.
Thừa Tuyết nhìn anh kí vào tờ giấy thì càng nắm chặt cổ áo anh khóc lớn, miệng không ngừng nói: "Không được."
Nhưng mà anh kí cũng đã kí, lúc đó anh quay đi cô chỉ kịp nghe hai từ "Xin lỗi" thì bị bác sĩ tiêm thuốc mê.
Lúc cô tỉnh dậy đứa con đã không còn nữa, cô không bất kì sự điều trị nào. Phải mất thời gian rất lâu cô mới có thể bình phục trở lại bình thường.
Thời gian cô sống ở Trình gia chẳng khác nào nhà tù. Ngoại trừ Trình Ngụy cô không nói chuyện với bất kì ai. Cho dù cô căm ghét Thái Trinh thì sao? Đứa con của cô cũng đã mất rồi nhưng mà cô tuyệt không bao giờ chịu tha thứ cho Thái Trinh. Còn Anna chẳng qua là bị Thái Trinh lợi dụng, Anna là cô gái tốt không có mưu mô toan tính.
Về phần Nhã Nhã, con bé là con gái của Anna.
Mọi chuyện không bao giờ ngờ trước, Anna nghe lời Thái Trinh gạt mọi người có thai giả không ngờ một tháng sau Anna mang thai thật. Khi Thừa Tuyết nhìn Nhã Nhã chào đời cô đã rất kích động, nghĩ đến đứa con của mình lòng cô lại quặn đau mạnh mẽ.
Bởi vì bụng dạ Anna không xấu xa như Thái Trinh nên đã cho Nhã Nhã làm con gái nuôi của cô và Trình Ngụy. Cô bé Nhã Nhã này rất thích cô và anh mà bọn họ cũng rất yêu quý cô bé, xem Nhã Nhã như con gái ruột của mình.
Cô và anh chỉ vừa trở về Việt Nam được nửa năm, anh tập trung vào Lạc Thanh trở lại còn cô thì mở một tiệm sách ở ngay trung tâm thành phố. Một tháng trước Nhã Nhã được Trình Tuấn và Anna dẫn qua Việt Nam, con bé đòi ở lại với cả hai nên cô và Trình Ngụy mới giữ con bé ở cùng.
.
Trình Ngụy ôm Thừa Tuyết trong lòng, mỗi khi nhớ đến đứa con của mình cô đều khóc đến cạn nước mắt, suy cho cùng tất cả cũng đều do anh. Nếu anh không dẫn cô về Trình Gia thì đã không có cớ sự ngày hôm đó. Con của cô sẽ không mất, cô cũng không cần đau lòng như vậy.
Cái gọi là tê tâm liệt phế, đau đớn không còn cảm giác chính là bản thân đã mất đi thứ rất quan trọng mà không lâu sau đó thứ quan trọng tiếp theo cũng ra đi.
Trình Ngụy hi sinh cho cô rất nhiều thứ, anh bỏ cả Trình gia để cùng cô quay về Việt Nam, anh chấp nhận lấy cô nhận là cha con cô, anh làm gì nói gì cũng suy nghĩ cho cô. Ngay cả vấn đề tất yếu giữa vợ chồng cần có anh cũng không ép buộc cô.
Suốt bốn năm qua, bọn họ chỉ trên danh nghĩa là vợ chồng chẳng hề xảy ra quan hệ gì.
-Mặc dù hai chúng ta đã kết hôn nhưng mà em hãy hứa với anh, đừng để Nhậm Tử Phàm dễ dàng một lần nữa có được trái tim em, được không?
-Em hứa.
Cô ở trong lòng anh gật đầu, con người ta ở đời rất kì lạ, bàn tay đưa ra để nắm lấy mình lại từ chối để rồi níu lấy bàn tay đã buông bỏ.
Đối với cô, Trình Ngụy là người đàn ông tốt nhất trên thế giới này. Cô sẽ không tìm được ai tốt như anh.
Nhưng mà phụ nữ xấu không bao giờ có được đàn ông tốt.
.
Ngày hôm sau Thừa Tuyết đến tiệm sách như bình thường, lúc đến người phụ việc nói có người tìm cô, cô còn nghĩ là khách hàng đến khi nhìn người con gái ngồi đó thì lòng cô dâng lời một loạt giận dữ.
Người phụ việc đem nước lên cho bọn họ.
-Chị vẫn khỏe?-Viên Hy nhẹ nhàng cầm ly nước lên
-Cô đến đây để làm gì?-Thừa Tuyết không khách khí
Bây giờ cô chỉ cảm thấy vì sao lúc trước lại tốt với cô ta như vậy.
-Xem ra chị không đón tiếp tôi? Chị yên tâm tôi đến chẳng qua muốn xem bây giờ chị thành bộ dạng gì rồi?-Viên Hy làm bộ tốt bụng
-Cảm ơn cô nhưng mà tôi nghĩ giữa chúng ta không có gì để nói với nhau.
-Chị không muốn biết thời gian bốn năm qua đã sống hạnh phúc như thế nào sao?-Viên Hy cười nhưng mà với Thừa Tuyết đó là nụ cười khiêu khích
-Tôi không quan tâm tới chuyện của các người. Các người sống ch.ết cũng không liên quan đến tôi.-Thừa Tuyết hờ hững không quan tâm
-Cho dù bây giờ chị có tìm đến anh ấy thì anh ấy cũng không quan tâm tới chị.-Viên Hy đắc thắng nói tiếp
-Tối hôm qua anh ấy vừa tìm tôi. Nhậm Viên Hy vẫn là cô không hiểu anh ấy.-Thừa Tuyết mỉm cười ẩn chứa chế giễu
-Người phụ nữ không biết xấu hổ này.-mặt Viên Hy tối sầm mắng
-Câu này tôi vốn dành cho cô. Cô hại chúng tôi thành ra như vậy nếu để anh ấy biết cô nghĩ anh ấy sẽ còn yêu thương cô sao?-Thừa Tuyết không nhịn nữa, đứng lên chòm tới túm lấy tay Viên Hy
Có một số dạng phụ nữ bị tổn thương nhiều quá sẽ trở nên mạnh mẽ và hung dữ hơn.
-Cô...
Quả nhiên Viên Hy bị cô dọa đên mặt tái méc không nói được gì.
-Sau này cô đừng trươc mặt tôi giả vờ tốt bụng. Loại tình cảm này tôi nhận không nổi.
Thừa Tuyết buông tay Viên Hy, lời nói có bao phần dữ tợn.
-Chỗ của tôi không đón tiếp cô, cô mau đi đi.-Thừa Tuyết không nể tình mà giữ thể diện cho Viên Hy, trực tiếp đuổi đi
-Cô...
Bị người trong tiệm sách nhìn còn bị đem ra nói này nọ Viên Hy cảm thấy rất mất mặt nhưng mà cũng không thể ở lại nên căm hận cầm túi xách bỏ đi.
Thừa Tuyết ngồi trở lại ghế thở phào, hôm nay có thể mạnh mẽ nhưng ngày mai còn chưa biết được.
Lúc trước là cô ngu si đi tin vào tình cảm chị em mà Viên Hy dành cho mình, cho đến bây giờ thì đối với Viên Hy cho dù không còn hận nhưng cũng là khó tha thứ.
.
Diệc Thuần hiện tại làm nhân viên bán bảo hiểm tại công ty bảo hiểm Vạn Nhất. Thật sự mà nói thì cuộc sống của Diệc Thuần rất tốt không cần lo lắng cái ăn cái mặc mà Nhất Duy là luật sự nhưng vẫn dành giời gian ở bên Diệc Thuần.
Hôm nay Diệc Thuần có một khách hàng gặp mặt ở một quán nước.
Khi đã xác nhận được đối phương là ai Diệc Thuần nhanh chóng đi lại bàn, đó là người phụ nữ khá trẻ trung, có lẽ đã gần ba mươi lăm. Trước tiên cô nở nụ cười cực rực rỡ.
-Chào bà, bà là bà Giang?
-Cô là người ở công ty bảo hiểm Vạn Nhất sao?-bà Giang hỏi
-Phải ạ. Rất vui được gặp bà.
Tiêu chí đầu tiên chính là phải làm cho khách hàng có cảm tình với mình ngay lần đầu gặp.
-Cô mau ngồi xuống đi.-bà Giang khá dễ chịu
-Cảm ơn.
Diệc Thuần ngồi xuống, dặn thức uống với phục vụ xong thì lấy trong túi xách ra một túi hồ sơ.
-Bà Giang, bà muốn mua loại bảo hiểm nào?-Diệc Thuần trên môi vẫn duy trì nụ cười tươi tắn
-Tôi muốn để dành tiền dài hạn vậy thì cần mua loại nào?
-Nếu bà muốn để dành tiền dài hạn thì hãy mua bảo hiểm liên kết chung, bà có thể tích lũy dài hạn đặc điểm lợi ích của loại bảo hiểm này là nếu bà muốn ngừng thì có thể ngừng ngay.
-Nếu tôi cần gấp tiền lấy ra có được không?
-Vấn đề này bà hãy yên tâm, nếu bà muốn lấy liền thì có thể rút ra ngay, bà cũng không cần lo lỗ nặng khi chấm dứt hợp đồng sớm, đóng tiền quá lâu không rút ra được khi cần hay là phải đóng tiền liên tục ngay cả khi kẹt tiền.
Diệc Thuần cặn kẽ thuyết phục bà mua.
-Vậy có những mức giá nào?
-Bà có thể chọn số tiền bảo hiểm cao, phí đóng thấp để hợp đồng có tính bảo vệ cao. Còn không có thể chọn số tiền bảo hiểm thấp, phí đóng cao để hợp đồng có tính tích luỹ cao.
-Tôi sẽ mua loại một.
-Thật ạ? Cảm ơn bà. Bà mua ngay hay là đến công ty chúng tôi mua?
-Tôi mua ngay.
Diệc Thuần lặp tức lấy trong túi hồ sơ ra một bản hợp đồng cùng loại bảo hiểm bà cần.
-Đây là hợp đồng bà hãy điền những yêu cầu cần thiết vào.-Diệc Thuần đẩy tờ giấy cùng một cây viết đến trước mặt bà
Bà Giang cầm viết điền thông tin vào tờ giấy, Diệc Thuần vui mừng nếu mà ngày nào cũng gặp khách hàng dễ chịu lại mau lẹ như bà Giang thì cô đỡ phải đi hết chỗ này đến chỗ khác.
Sau khi kí hợp đồng cùng tiền bạc xong bà Giang đi trước. Diệc Thuần ngồi ở trong quán lòng không ngừng la hét. Đây là vụ mua bán thành công nhất của cô luôn nha.
-Phục vụ.-Diệc Thuần đưa tay gọi phục vụ
-Cô cần gì ạ?
-Cho tôi một phần Tiramisu.
-Tôi sẽ đem lên ngay.
Trong lúc chờ đợi phục vụ đem bánh lên, Diệc Thuần lấy điện thoại cho Nhất Duy.
-Nhất Duy, anh đang làm gì đó?
Suốt bốn năm qua tình cảm của bọn họ thật sự có chuyển biến tốt, thật sự là rất tốt.
[...Anh đang ở phòng luật sư, em lại nghỉ việc ở công ty bảo hiểm nữa rồi sao?...]
-Ách, anh đừng xem thường em chứ.
Thật ra bốn năm qua Diệc Thuần làm rất nhiều công việc, chỉ có mỗi công ty bảo hiểm Vạn Nhất là giữ cô lâu nhất.
[...Anh đã nói em cứ ở nhà anh sẽ nuôi mà em không chịu...]
-Em nói anh biết em vừa bán xong một bảo hiểm cho khách hàng, người khách này còn mua loại đắt nữa đó. Khi nào em có hoa hồng em sẽ bao anh ăn có được không?
[...Em bao anh nổi không đó...]
-Tất nhiên được.
Nói tới đây thì phục vụ bưng dĩa Tiramisu lên cho cô, Diệc Thuần chỉ tay bảo phục vụ để xuống bàn sau đó nói điện thoại tiếp.
-Em đang ăn tiramisu, anh ăn không?
[...Em mang đến cho anh hay là anh đến chỗ em?...]
-Em không đi.
[...Bây giờ anh bận rồi, tối nay anh đến đón em đi ăn tối...]
-Vậy tối gặp anh.
Diệc Thuần cúp máy nhìn dĩa tiramisu kia thì cầm nĩa lên ăn, trong lúc vô tình cô nhìn ra ngoài cửa thấy một chiếc xe sang trọng chạy ngang qua.
Kính chiếu hậu phản chiếu, ở vị trí này Diệc Thuần có thể nhìn thấy là ai trong chiếc xe kia thông qua kính chiếu hậu.
Nhậm Tử Phàm, anh ta đã về nước sao? Vậy thì Thừa Tuyết có biết hay không? Nhỡ hai người họ gặp lại thì làm sao?
Chuyện của Thừa Tuyết và Nhậm Tử Phàm bốn năm trước Diệc Thuần là người hiểu rất rõ, ngay cả việc cô em gái Viên Hy kia làm Thừa Tuyết cũng nói cho Diệc Thuần biết. Điều Diệc Thuần lo lắng chính là Thừa Tuyết đã cưới Trình Ngụy, Nhậm Tử Phàm chẳng lẽ quay về để phá vỡ hạnh phúc hai người họ sao?
Nghĩ đoạn Diệc Thuần lặp tức cầm túi xách chạy ra ngoài cửa, nhìn qua hai bên thì chạm mặt một người.
Mặc Phong đứng nhìn cô, khoảng cách chỉ chừng mười bước chân.
Có cái gì rung động trong lòng cô.
Thời gian không gặp lại, đến khi gặp rồi mới biết không phải đối phương thay đổi mà là chính bản thân mình đang có sự thay đổi lớn.
Mặc Phong bước thật chậm tới chỗ Diệc Thuần, mỗi bước đi đều làm trái tim Diệc Thuần đập mạnh.
Anh đứng trước mặt cô, thật sự cô không nghĩ sẽ gặp anh trong hoàn cảnh này.