Chương 16: Tôi sẽ tự quyết định!
E hèm! Hôm nay là ngày zuôi vì...hôm nay là ngày tuôi đc nghỉ học thêm. Ố la la^^
---
Khi Sakura mở mắt ra. Ập vào mắt cô là người con trai. Thằng con trai ấy, có mái tóc hồng nhạt, dài, được buộc gọn gàng. Anh ta đeo kính trong rất tri thức. Đôi mắt xanh đậm sâu thẳm. Hàng lông mày đen rậm,khẽ nhíu trông rất là đẹp trai. ( nhìn trên hình),anh ta nói giọng trầm trầm và khẽ:
- cô là ai?
Sakura giật mình,nói lấp bấp:
- ơ...ừm... Tôi tên Haruno Sakura! Còn anh?
-...Haruno? Ồ...là em ư? “Vợ”?
- ai...ai là vợ anh?_ cô hoảng hốt
- là cô!
- bằng chứng?
-hừm...thế là có chưa biết. Tôi tên là Kiyokazu Fujimoto( có trong những viên kẹo hạnh phúc! ^^). Là chồng chưa cưới của cô! Cha cô Haruno Kizashi đã lập hôn ước với cha tôi, Kiyokazu Ane....khi ta còn nằm trong nôi!
-..._ “ anh ta biết cả tên của cha mình...thế là chuyện mà cha sắp nói với mình là đây ư?”( ê hê hê mình quên... Nhát nữa!)
- tin chưa? Vợ yêu?
- vợ yêu? Có còn quá sớm?
- tôi cũng thấy thế! Hay hoãn lại vào vài năm sau. Để tôi làm quen với cô!
- nhưng...tại sao tôi lại ở đ-
- cô lao ra xe tôi. Và nhờ từ chuyện đó. Tôi mới biết cô là đương kim tiểu thư Haruno Sakura_ anh ta khẽ nhếch mép
- ưm..._ cô nhớ lại chuyện của Sasuke...
- sao thế? Trông cô có vẻ buồn nhỉ?
- tôi muốn về nhà!
- ừm...
Anh ta lấy xe hơi Mercedes S,rồi mở cửa cho cô rồi bước vào xe lái. Trông anh ta có vẻ ga- lăng. Trong xe, cô hỏi anh:
- Fujimoto nè... Anh có yêu tôi chứ?
- cô quên rồi ư? Mít ướt!
- mít ướt?
Kí ức tràn về
- hu hu! Tsunade, Sasori! 2 người đâu rồi? Hức hức!_ cô bé nhỏ tầm 8 tuổi, ngồi trên vệ đường và khóc
Thì có chàng trai tóc hồng nhạt được cột lại,chùm tóc nhỏ tí xíu. Cậu ta ngồi kế bên cô bé. Cậu bé xoa đầu cô,nói nhẹ nhàng:
- thôi mít ướt nào! Có chuyện gì à?
- hức hức! Tsunade ko muốn...hức...hức tôi phải nói chuyện với người lạ!
- nhưng tôi biết cậu!
- thật chứ?
- ưm
- cậu...có biết mẹ Tsunade với Sasori nii của tôi ở đâu ko?_ cô bé ngây ngô hỏi
- etou...ko!
-..._ mắt cô ngấn nước mắt,oà to_ đồ nói dối! Hức hức!! Hu hu...
- thôi mà!
- hu hu!...hức hức Sakura ko chịu! Ko chịu! Ở với Sasori nii với mẹ thôi! Ko chịu!
- thôi mà! Đừng khóc nữa!_ cậu bé như vượt quá hạn_ cô còn khóc nữa...là tôi khóc theo đó! Mít ướt=.=”
- hức hức
- hu hu_ cậu ta cũng oà khóc_ tôi cũng lạc mẹ mà!
- thế ư...xụt xịt_ cô bé lấy tay chà nước mũi=.=_ đừng khóc nữa! Ẻo lã!
- tôi ko ẻo lã!
- thế ai mới khóc thế!_ cô trêu
- xí! Đồ mít ướt!
- kệ tui
- a ha ha_ cậu bé ôm bụng cười_ đồ mít ướt! P lè!
- đồ ẻo lã!!_ con bé hét to
- chơi gì nha?
- ưm...
- xù xì đi!
- etou...cũng đc đó!
Thế là 2 đứa cứ ngồi chơi với nhau. Hết xù xì lại chơi ai làm mặt xấu là cười! Rồi...Tsunade cùng Sasori đi nhanh tới vẻ hối hả. Bà ta ôm Sakura,vẻ như đang khóc nói:
- Sakura! Con đi đâu thế! Mẹ đã rất lo!
- anh cũng chẳng kém_ Sasori xoa đầu cô
- xí!_ cô phụng má
Thì anh ta bước đi cùng nụ cười,và ko quên nói:
- mít ướt! P lè!
Cô trêu lại:
- ẻo lã!!! P lè!
...
Cô chợt nhớ hét lơns trong xe:
- ẻo lã!?
- mít ướt!_ anh cười
- là anh ư?
- là tôi chứ là ai!
- ồ... Mà tui ko còn mít ướt à nha!
- thế tôi có ẻo lã nữa ko?
- ờ hen!
- ưm
Chiếc xe dừng lại biệt thự hệt lâu đài. Căn nhà có in hình hoa anh đào ở 2 bên tường cổng. Cái cổng in hình hoa anh đào. Bước vào trong, 2 bên vệ đường có đầy những chậu hoa lan, hoa nhài, hoa hồng,... Nhưng ko thể thiếu cây hoa anh đào. Nhà màu hồng làng lạt. Cô mở cửa. Bước vào bên trong. Cô lễ phép nói:
- thưa ba mẹ con mới đi về!
- Sakura?
2 ông bà bước ra vẻ lo lắng. Hỏi:
- đi đâu mà lâ-_ 2 ông bà ngừng nói khi nhìn thấy thằng con rể tương lai( đâu! Anh sặc đâu! Nghĩ sao thằng này!!!)
- con chào bác trai bác gái_ cậu ta lễ phép nói
- Fujimoto?_ ông kizashi hét
-..._ bà Mebuki im lặng
- vâng!
Đến lượt Sakura nói:
- con đi gặp Tsunade!
Rồi cô đi lên phòng Tsunade. Cô thấy ngay bà ta đang ngôi suy tư uống trà. Cô hỏi:
- Mẹ?
- con à?
- mẹ...con có điều muốn hỏi!
- ừm! Hỏi đi
- về việc...Sasuke!?
- thằng bé. Nó đã ko tới thăm con. Tôi đã điện nó nhưng...tôi nghe tiếng những người phụ nữ khác!_ bà trầm ngâM_ nó ngoại tình( bộ hết lí do cơ à?...)
-..._ cô oà khóc chạy tới ngồi bên bà,úp mặt vào ngực á! Lộn là đùi chứ!_ anh ta chia tay con! Vì lí do đó.
- ừm...nó đã nói với ta! Thôi đừng khóc nữa_ bà vuốt đầu cô
- ưm.._ cô lâu mắt
Đi về phòng. Khoá cửa phòng lại. Úp mặt vào chiếc giường King size màu hồng của cô. Và khóc. Khóc tới sưng mắt.
Chỉ vì...chán tôi? Người đã nỡ?... Người đã rời bỏ tôi để đi theo người khác đúng chứ? Thay người yêu như áo mới? Tôi ko ngờ bản chất của người lại như thế! Nhưng...dù người có tệ bạc với tôi. Thì con tim này đã dâng lên người. Con tim tan nát... Dấu nó đi hay cứ mở lòng? Nỗi đau của em?...người sẽ hiểu chứ? Từ con bé nhà quê?...tôi cố gắng! Để sánh vai cùng người,bước đi con đường...chúng ta sẽ có gia đình,con cái,cả 3 người dắt tay nhau đi dưới hoàng hôn? Nhìn được cháu chắt,rồi mỉm cười với nhau...” Mãi bên nhau! Em nhé?” Lời nói cứ vang vảng bên tai tôi, người biết chứ?. Từ con người hồn nhiên,nhí nhảnh, từ nay sẽ như thế nào cơ chứ? Vì sao?...vì người chán tôi? Ghét tôi? Hận tôi? Hay... Tình yêu người nói...chỉ là giả tạo? Vốn ko có thật...? Chỉ là tôi mơ mộng hão huyền yêu người. Mộng tưởng?...đúng tôi đã rất mộng tưởng. Vì cứ nghĩ người sẽ yêu tôi? Nhưng...vì 1 thứ được gọi là mới mẻ? Hay là...chán ghét? Ồ ko! Do tôi mộng tưởng những thứ đó! Có mơ cũng chẳng thấy! Anh vì tôi mới mẻ, mới nói yêu tôi...đúng là mộng tưởng...SẼ KO CÓ CHUYỆN ĐÓ. Chán ghét?...đúng...nó đúng thật,hợp với tôi. Mộng tưởng người yêu tôi? Mộng tưởng tôi yêu người...? Mộng tưởng chúng ta sẽ là gia đình? Mộng tưởng sẽ nhìn thấy cháu chát? Mộng tưởng rằng anh sẽ nói:“ mãi bên nhau em nhé”? Mộng tưởng thành Uchiha phu nhân? Mộng tưởng rằng...chúng ta sẽ đi cùng nhau,sát cánh để vượt qua chông gai....nhưng em đã quá mộngt tưởng rằng anh yêu em!!!” Tôi sẽ quên anh!!!”
Em...em là cô gái mà anh yêu! Yêu nhất trên đời này. Dù anh sẽ ích kỹ nói rằng:“ em là của anh!” Nhưng...vì hạnh phúc của em...anh sẽ mở lòng,đưa em cho người khác. Anh ko muốn thấy em khóc! Anh ko muốn rằng...em sẽ vì anh...mà bỏ cả tương lại! Anh cũng chẳng thích...tình yêu của anh mà lại loại bỏ,những thứ được gọi là...tương lai,hạnh phúc,nụ cười,... Anh lại càng ko thích...em yêu anh!!! Đánh đổi tất cả,tranh giành mọi thứ,... Khó lắm! Nhưng...dù có khó như thế nào, anh cũng sẽ lấy tất cả. Ngay cả trái tim này...đôi mắt này...mọi thứ trên cơ thể anh. Anh nguyện dâng hết cho em. Nhưng...lí trí,tâm hồn anh, anh đã ko thể...vì nó đã thuộc về em!!! Mọi thứ thuộc về em cứ lảng vảng bên tai anh. Muốn ôm thật chặt,thật chặt,...ko muốn em đi. Nhưng...thứ mà anh muốn là muốn thả em ra...để em tiến lên. Mọi thứ anh đã hi sinh....em sẽ chẳng bao giờ biết. Anh muốn thế!!! Anh muốn đôi mắt xanh lục này...lại vì anh mà khóc. Em sẽ hận anh, vì anh mà em buồn...nhưng...mọi thứ anh làm đều tốt cho em. Ghét anh,vì anh mà em khóc...nhưng mọi thứ anh làm chắc chắn rằng em sẽ hạnh phúc. Trách anh,vì anh ngốc hay vì anh đã bỏ em đi....nhưng nó đã quá quá khó đối với anh, quên đi em...anh cũng đã quên đi chính mình. Hay em sẽ...thay ai khác cho anh. Thì anh cũng cam tâm, thấy em khoác vai người khác thì...anh sẽ chúc phúc,mỉm cười. Vẫy tay tạm biệt tình yêu mà anh đã rất rất cuồng yêu nó. Em sẽ quay lại mỉm cười với anh và cảm ơn. Hay...em sẽ chẳng buồn quay lại...chỉ vì...anh đã làm em đau. Nhưng em hãy nhớ rằng,mãi mãi con tim này sẽ ko bao giờ chứa ai ngoài em. Hãy nhơs rằng...anh đã làm em đau,khóc. Hãy nhớ thứ mà em hận nhất chính là anh. Hãy nhớ rằng hãy hạnh phúc. Và hãy quên đi,tình yêu này,quên đi các kĩ niệm này. Quên tất cả mọi thứ về anh. Đừng biết tới thứ mà anh đã hi sinh,đừng biết tới nỗi đau thầm kín này. Đừng biết thứ mà được gọi là tình yêu vĩnh cửu anh dành cho em. Và đừng biết anh đang khóc.... Hãy nói rằng và thật tự tin:“ Em sẽ ko bao giờ yêu anh!” Tôi cũng chỉ sẽ mỉm cười với em...đó là điều tôi muốn! Muốn em nói thế...dẫu biết đau! Dẫu biết rằng tôi sẽ khóc nhưng... Tôi sẽ không làm thế trước người con gái tôi yêu, yêu em...yêu rất nhiều....sẽ mãi mãi là như vậy. Nhưng...tôi sẽ ko giờ ở bên em...đúng chứ? sakura?
---
Hết rồi xụt...xịt
~~