Chương 44: Mất kiểm soát
- Ten...ten....
Sakura hoảng sợ, run run nhìn Tenten đang bị tên hắc y kề dao vào cổ. Thậm chí hắc còn tăng lực ấn dao vào làn da trên cổ nàng, trên lưỡi dao sắc đã dính một vào giọt máu.
- Đừng... Đừng làm bị thương cậu ấy... Ta buông kiếm được chưa?
Một giọt máu chảy ra cũng đủ làm tinh thần nàng rối loạn, không giữ được bình tĩnh ban đầu nữa mà quăng thanh kiếm trên tay ra xa...
Tên hắc y cười man rợ, lực đạo trên tay không có giảm chút nào, máu vẫn chảy ra từ miệng vết thương. Sắc mặt Tenten dần trắng bệch đi, có thể thấy lúc này nàng đã căng thẳng và đau thế nào.
- Đừng...! Ngươi muốn gì mới chịu thả người?
Như chờ câu này của Sakura, hắn mới giảm lực, trầm giọng trả lời:
- Ta muốn... Mạng của ngươi...
- Cái gì? M... Mạng của ta...? - Sakura trợn mắt nhìn hắn, người run run...
Đọc được do dự, sợ hãi trên mặt nàng, hắn cười mỉa:
- Sao? Sợ à?
Đột nhiên, lo sợ, run rẩy biến mất, nét mặt của Sakura trở nên quật cường, lãnh đạm.
- Chỉ cần ta ch.ết tại đây, ngươi sẽ thả cậu ấy ra...?
- Phải! - hắn có hơi giật mình nhưng vẫn làm ra vẻ bình tĩnh.
Tenten thì không thế, nàng vốn không nghĩ Sakura sẽ nhanh thương lượng như vậy. Cả người ban nãy mệt mỏi, nay như vừa được tiếp thêm khí lực vùng vẫy hét khản cổ.
- Không được! Sao cậu dám, Sakura? Mạng của tớ đâu có đáng để cậu hy sinh! Tớ cấm! Cậu mau chạy khỏi đây... NH... Ư...
Nàng còn không nói hết được đã bị hắn thít chặt cổ đến nghẹt thở, trán lấm tấm mồ hôi, mặt tím tái lại vì đau...
Tình trạng của Tenten không ít lần làm Sakura kinh sợ nhưng vẫn một mực cắn răng giữ bình tĩnh. Nàng nhặt lấy mảnh pha lê trên đất, nén nước mắt nói lời cuối như lời tuyệt mệnh.
- Tenten, xin lỗi vì đã làm cậu bị liên luỵ chỉ vì tính tình của tớ...
- C... Cậu lảm nhảm... cái gì vậy... C...ậu im ch... cho tớ...
Sakura làm như không nghe thấy lời nàng nói, cúi đầu tiếp tục.
- Kiếp này tớ không hối hận đã trốn xuống làm bạn với cậu, kiếp sau tớ nhất định sẽ đền bù cho cậu. Lần nữa, cảm ơn đã nhiều lần ra tay giúp đỡ tớ... Cảm ơn tất cả các cậu...
-....
- Phiền cậu gửi lời đến mọi người và nhắn với "hắn" rằng..... tớ xin lỗi...
Dứt lời, nàng kề mảnh pha lê lên hướng cổ mình. Ngay khi đầu nhọn đã sắp đâm vào cổ thì Tenten gào lên hô "khoan đã!" Làm động tác nàng tạm dừng.
Tenten lạnh lùng liếc mắt ra đằng sau nói.
- T... Ta muốn nói đôi lời... cuối với cậu ấy...
Tên hắc y cũng hiểu lời, nới lỏng tay và lưỡi dao ra cho nàng có thể nói thành hơi.
- Trước đó, tớ muốn hỏi cậu một câu... Nếu, chỉ là nếu thôi... Nếu như cậu may mắn thoát khỏi đây an toàn, cậu.... có nguyện ý, cam lòng trở thành người của hoàng huynh không?- Có! - nàng nhắm mắt gật đầu, trong lòng có một thứ cảm xúc hạnh phúc, mong chờ đến một ngày hai người mãi mãi thuộc về nhau.
- Cậu hứa đi!
- Tớ, Haruno Sakura, thề rằng nếu tớ an toàn rời khỏi đây thì sẽ cam tâm tình nguyện trở thành người của Sasuke hắn - nàng giơ tay lên thề.
Lời này làm lòng Tenten cực hài lòng, mãn nguyện thở nhẹ một hơi. Vậy nàng đã không còn gì để nuối tiếc nữa rồi...
Và trước khi mọi người kịp nhận ra, Tenten đã rút cây trâm bạc trong người ra, động tác nhanh, dứt khoát đâm sâu đầu nhọn vào tay cầm dao kề ở cổ của mình rồi rút ra lảo đảo lui ra sau. Tên hắc y bị đâm đau kêu "A" một tiếng, ánh mắt hằn lên lao đến phía Tenten đang đứng không vững, trong tay là con dao nhọn hoắt...
"Phập!!!"
- TENTENNN....!!!
Sakura kinh hoàng hét to lên lao như gió đến bên nàng, một chưởng đánh văng hắn bay ra xa, run rẩy đỡ Tenten ngã vào người nàng, quỳ xuống đất.
Máu màu đỏ thẫm không ngừng chảy ra, thấm ướt y phục của Tenten, sắc mặt nàng trắng bệch. Sakura, ánh mắt rối loạn hoảng sợ nhìn con dao cắm trên bụng Tenten. Khung cảnh máu me đầm đìa, người mà mình coi trọng, yêu quí nằm hấp hối trên vũng máu là cơn ác mộng khủng khiếp mà cả đời này nàng không bao giờ muốn thấy, nay nó lại ở ngay trước mặt nàng. Nước mắt giàn giụa chảy ra, bàn tay run mãnh liệt luống cuống đặt trên miệng vết thương tỏa ra ánh sáng xanh lục.
- Đ... Đừng sợ... Đừng sợ... Tớ sẽ chữa... cho cậu mà... Cậu sẽ... không sao đâu...
Tenten cảm động nhìn người bạn mình, một dòng máu đỏ tươi chảy ra từ miệng, nàng yếu ớt nói:
- Sa... Sakura... Nh... Nhớ những gì... gì... cậu đ...ã thề...
- Đừng nói nữa... Tớ sẽ đưa cả hai chúng ta ra khỏi đây an toàn... - Sakura dốc sức vào tay cầm máu, nhưng là dòng máu vẫn không ngừng lại.
Khoé môi nàng khẽ nhếch lên, cố giữ tỉnh táo trong giây cuối nói lời từ biệt....
- Vĩnh biệt....
Đôi mắt nâu từ từ đóng lại...
- Tenten...
Ánh sáng xanh trên tay nàng biến mất, cả người bất động, cứng đờ lại, ánh mắt trống rỗng, vô hồn. Nhìn người mình yêu quí mãi mãi đi xa không trở về, nàng đau... đau lắm... Tựa như ruột gan bị ai rút ra chặt thành trăm khúc, trái tim như ngừng đập... Đôi mắt thật chặt, khóc không ra tiếng...
"Ngu ngốc... Tại sao cậu lại làm vậy... Là tại tớ sao..."
Một giọng nói quỷ dị bỗng nhiên vang lên, quanh quẩn lặp lại trong tâm trí nàng...
"Không phải tại ngươi... Không phải tại ngươi... Là tại hắn... Tại hắn đã giết Tenten...."
- Mau giết ả!!!
Tên hắc y bị đánh văng ban nãy đau đớn ôm ngực hét lên ra lệnh cho đồng bọn... Lập tức hơn 50 tên áo đen khác thoắt hiện, đứng hình vòng tròn bao vây nàng... Tiếp theo hàng loạt thứ vũ khí phóng đến phía nàng..."Đúng... Là hắn giết Tenten... Là hắn..."
Đôi mắt đột nhiên mở ra. Không còn là màu lục thuần khiết như trước, là một màu huyết đỏ thẫm khát máu.
Toàn bộ vũ khí đang phóng như gió đến nàng bất ngờ dừng lại khi chỉ còn cách nàng chưa đầy nửa mét, lơ lửng giữa không trung...
Giọng nói quỷ dị lần nữa lặp lại, xui khiến...
"Báo thù... Báo thù cho Tenten... Giết hắn... Giết hắn..."
"Giết hắn.... Báo thù...."
"Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!"
Vũ khí lơ lửng giữa không trung xoay chiều lao như xé gió đâm xuyên qua bụng hơn phân nửa hắc y nhân xung quanh. Tốc độ quá nhanh, quá khủng khiếp làm bọn chúng tránh không kịp, ch.ết một nửa, nửa còn lại lập tức đề phòng nàng, lui về vài bước thủ thế...
Tên cầm đầu ban nãy cả người rét run như cầy sấy, khiếp sợ ra lệnh.
- Còn đứng đó làm gì? Giết!
Lũ sát thủ kia dù do dự vẫn không dám cãi lệnh, đồng loạt cầm vũ khí xông lên.
Sakura chậm rãi đứng dậy, cả người toả ra sát khí nồng đậm.
"Phịch! Phịch!..."
Một loạt tiếng người ngã xuống, chỉ trong vẻn vẹn vài giây, nửa số sát thủ còn lại chỉ còn là cái xác nằm trên mặt đất. Sakura đứng chiễm chệ giữa những cái xác, từng giọt máu tươi nhỏ xuống đất từ trên móng tay dài nhọn hoắt, sát khí không hề tiêu tan mà còn toát ra đáng sợ hơn. Con mắt đỏ ngầu liếc nhìn xung quanh tìm bóng dáng đã biến mất của kẻ giết hại Tenten. Thay vào đó là những tấm gương phản chiếu bóng hình những sát thủ áo đen khác thoắt ẩn thoắt hiện.
Nàng nhếch mép cười khinh bỉ. Muốn dùng gương để làm rối loạn thị giác của nàng? Quá đần rồi!
Trên lưng Sakura tỏa ra chùm ánh sáng đỏ nhạt, hiện hình thành một đôi cánh phượng lông to lớn đỏ rực. Đôi cánh giang rộng ra, ánh sáng đỏ phát ra càng sáng chói, dùng sức quét mạnh....
"Choang choang choang...."
Tiếng đổ vỡ lần lượt vang lên chói tai. Ánh sáng đỏ tỏa ra quá mạnh mẽ phá vỡ toàn bộ tấm pha lê, hất tung những tên hắc y nhân nấp sau đó đâm vào mảnh vỡ mà ch.ết. Lúc này, mê cung pha lê trắng đẹp rực rỡ đã bị san phẳng, mặt đất phủ đầy những mảnh vỡ trong suốt xem lẫn máu đỏ tươi.
Đứng chính giữa động bây giờ không còn là Sakura với mái tóc hồng phấn, đôi mắt lục bảo mà là mái tóc một nửa đã chuyển sang màu đỏ, đôi mắt màu huyết sắc tàn bạo, đôi cánh to đã thu lại sau lưng.
Tầm mắt nàng từ từ di chuyển đến phía tên hắc y đang yếu đuối ngồi dậy từ trong lớp mảnh vỡ phủ trên mặt đất.
"Giết... Giết hắn..." Giọng nói đó thúc giục nàng...
Ngón tay Sakura khẽ động nhẹ, lập tức hàng trăm mảnh pha lê xung quanh nàng bay lên, lơ lửng trên không, đầu mũi sắc bén hàng loạt xoay hướng đến hắn.
- Th... Tha mạng... Xin ngài... Tha mạng...
Lúc này có ý thức được hành động cũng quá muộn, cho dù gắn có dập vỡ đầu, quỳ đến gẫy chân xin tha cũng không một chút làm nàng dao động. Trong con mắt chỉ có khinh bỉ, xem thường, căm thù dành cho hắn. Phất nhẹ tay, tất cả phóng như xé gió tới... Nhưng đột nhiên một thân ảnh áo đen vụt tới chắn trước mặt hắn....Trong con mắt đỏ loé lên tia kinh hãi, vội điều hướng những mảnh pha lê phóng né sang hai bên người kia, đâm vào đá vỡ tan.
- Sakura...
Âm thanh ấm áp quen thuộc vọng đến tai Sakura, màu đỏ trong mắt có nhạt đi vào phần nhưng vẫn chưa quay trở lại màu lục.
- Tránh ra! - nàng gằn giọng quát to.
Sasuke vẫn đứng im tại đó không nhúc nhích, chỉ lặng lẽ nhìn nàng. Trong lòng hắn đủ thứ cảm xúc phức tạp: lo lắng, sợ hãi, đau đớn... Làm thế nào mà đột nhiên nàng lại thành ra cái bộ dạng khát máu, lãnh huyết kia? Đây không phải con người nàng... Chuyện gì đang diễn ra với Sakura?
Sakura không có rảnh để mà nghĩ đến cái vấn đề này bởi giờ đây nàng đang khổ cực đấu tranh nội tâm, chống lại cái suy nghĩ trong đầu thế nào...
"Giết..."
"Giết bọn chúng..."
"Báo thù...."
Đến cơ thể của mình bây giờ nàng cũng không điều khiển nổi được nữa, tay lần nữa đưa lên, kéo theo mảnh vỡ bay lên.
- Ta nói TRÁNH RA!!! - trán Sakura đã xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh, đồng tử lung lay nhập nhoè màu sắc.
- Sakura, nàng đang mất kiểm soát, bình tĩnh lại đi trước khi mọi việc đi quá xa...
Dù ở khoảng cách xa hắn vẫn nhìn ra sự rối loạn trong mắt nàng, thấy nàng đang cố kiềm chế thế nào mới không ra tay giết nốt hắn.
- Mọi việc vốn đã đi quá xa rồi. Giết người cũng đã giết rồi, thêm một kẻ nữa có sao? Hơn nữa... ta muốn Tenten được yên nghỉ...
Ánh mắt đằng đằng sát khi bắn thẳng tắp tới tên đang mon men muốn chạy sau Sasuke. Nàng sẽ không nhắm lệch lần hai đâu...
Bây giờ nhìn bộ dạng của Sakura không khác gì một con quỷ dữ tàn bạo, giết người không gớm tay. Hắn vừa đau đớn vừa tự trách mình vì đã để nàng xảy ra chuyện thành thế này. Nàng lúc này không chỉ không bình thường mà cực kì đáng sợ, đặc biệt là đôi mắt không bình thường kia...
"Sakura, rốt cuộc ta còn không biết điều kì lạ gì ở nàng nữa?"
Nhận ra được sự kiên quyết của Sakura, hắn chỉ bất đắc dĩ nhẹ giọng xin lỗi...
- Ta không muốn bàn tay nàng nhuốm máu nữa... Xin lỗi nàng...
Bản thân nàng còn chưa kịp phản ứng thì người mới cong trước ban nãy đã không thấy, đồng thời sau gáy chợt đau nhói, cả người vô lực ngã khuỵu xuống bất tỉnh.
- Ưm... Đừng...
Sakura cả gương mặt trắng bệch, mồ hôi nhễ nhại, hai tay vung toán loạn.
Nàng nhìn thấy tên hắc y nhân kia cầm dao hướng đến đâm vào bụng Tenten. Nàng muốn lao đến ngăn cản nhưng đã quá muộn, lưỡi dao đâm trọn vào bụng cậu ấy, máu me không ngừng chảy ra...
- Tenten... Đừng đi... Đừng bỏ tớ...
Nàng khóc thét cầu xin, bàn tay đặt trên vết thương đã nhuốm máu tươi nhớt nháp...
Mặc cho nàng có làm gì, có khóc đến thế nào, Tenten vẫn cứ thế nhắm mắt rời bỏ nàng, hồn lìa khỏi xác...
- Không.... Không.... Đừng đi....
Nàng hoảng hốt đưa tay muốn nắm lấy bàn tay linh hồn Tenten đang bay đi. Nhưng có cố thế nào cũng không nắm được, bàn tay nàng quơ xuyên qua tay Tenten...
Tâm tình Sakura hoảng loạn, luôn miệng thảm thiết hét "không", tay chân quơ toán loạn, sắc mặt trắng bệnh như tờ giấy...
Trong lúc tuyệt vọng với gọi Tenten, tay nàng bất chợt bị một người nắm lấy... Nàng theo bản năng nhìn kẻ đó thì mới thấy khuôn mặt của tên sát nhân giết Tenten, trong tay hắn là con dao đỏ một màu huyết.
- Không... Cút... Cút đi... Tránh xa ta ra...
Nàng vùng vẫy muốn thoát nhưng tay bị giữ chặt. Há miệng cắn phập cả hàm răng vào cổ tay hắn. Miệng xuất hiện vị máu tanh tưởi dần làm nàng chút thanh tỉnh, rồi thấy cả người hơi bị lay, âm thanh gọi tên nàng dần một lớn, đưa nàng thoát khỏi mộng.
.....
Mở mắt ra, điều đầu tiên nàng thấy là một khuôn mặt thân quen phóng đại kề sát mặt. Những nét mệt mỏi, lo lắng trên đó đã thay bằng sự mừng rỡ khi nhìn nàng tỉnh dậy.
- Nàng tỉnh rồi... May quá...
Sasuke mỉm cười ôm lấy nàng vào lòng, hai tay ôm thật chặt như sợ nàng biến mất.
Cảm nhận được ấm áp, hương thơm gần gũi của hắn, nàng rất muốn đắm chìm vào đó. Chợt, những ký ức ngày hôm đó ùa về làm đau đớn, tức giận tích tụ bừng dậy.
Mặc cho cả người uể oải, yếu ớt, nàng chống tay dồn sức đẩy hắn ra, vung tay hung hăng giáng xuống một cái tát trên mặt hắn.
- Sakura... Nàng...
- Câm miệng!!! - nàng gào lên lui về sau, nước mắt tuôn trào như đê vỡ, phẫn hận nhìn hắn...
Không để tâm đến đau đớn trên mặt, hắn lo sợ nhìn nàng kích động, sợ nàng đau ở đâu, đưa tay muốn đỡ, tay lại bị Sakura không khách khí hất mạnh ra. Hành động của Sakura làm trái tim hắn nghẹn lại, nhói đau từng hồi. Cắn răng, bàn tay lơ lửng giữa không trung nắm chặt lại. Nuốt xuống đau đớn, hắn cố giữ bình tĩnh hỏi thăm:
- Nàng có sao không?
- Cút...
- Sa...
- Ta nói CÚT!!! NGƯƠI ĐIẾC SAO?
Sakura nổi giận gào thét, nước mắt giàn giụa nhìn hắn không khác gì kẻ thù. Chỉ nghĩ tới việc hắn để cho kẻ sát hại Tenten, muội muội hắn trốn mất, Sakura càng thêm căm hận con người vô lương tâm này. Thấy hắn như cũ ngồi đó nhìn, nàng phẫn nộ quơ loạn tay nắm lấy cái cốc đầu giường giơ lên muốn ném hắn...
Bỗng nhiên cả người tê dại như bị rút hết sức lực, lần nữa rơi vào trong bóng tối...