Chương 88: Gia đình quái dị
- Sakura, em ổn chứ? - Konan bất chợt đi tới từ phía sau, lo lắng hỏi.
Nàng nằm dài trên ghế dựa phơi nắng ngoài vườn, nhắm mắt trả lời.
- Em không sao....
Kể từ sau sự kiện ở Tượng nữ thần Tự do vào hai tháng trước, Sakura bị suy sụp tinh thần nghiêm trọng. Tỉnh lại sau một tuần hôn mê, nàng như người mất đi ý thức, ánh mắt trống rỗng, không nói chuyện, thậm chí là không buồn liếc mắt nhìn bất kì một ai, kể cả Yuki lẫn Sasori, lúc nào cũng nằm im trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cứ sống thực vật như thế một tháng, đang lúc mọi người lo lắng mời đủ các thể loại bác sĩ tâm lý toàn thế giới đến mà vẫn không có hiệu quả, thì Sakura bất ngờ lên tiếng.
- Em muốn đến Pháp gặp Konan....
Đương nhiên là Yuki mừng còn không kịp, đáp ứng nàng vô điều kiện, trong ngày hôm sau lập tức đưa Sakura sang Pháp, đến biệt thự của Konan.
Tính đến thời điểm bây giờ là đã ở được một tháng, tinh thần đã khá hơn rất nhiều, chịu nói chuyện, ăn uống như bình thường, chỉ là còn hơi ít nói nhưng thế là quá ổn rồi.
- Chị.... - Sakura bất ngờ lên tiếng gọi Konan lại -.... Em có thể hỏi chị một câu chứ?
- Được! Em cứ hỏi đi! - Đây là lần đầu tiên trong một tháng Sakura chịu bắt chuyện với cô, dĩ nhiên là Konan rất sảng khoái mà đồng ý.
Sakura tần ngần một lúc rồi ngồi thẳng dậy, nghiêm túc hỏi.
- Chị, tình yêu là gì?
Konan sững người im lặng, híp mắt kì quái nhìn nàng, thầm quan sát, đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, xoa xoa cằm nghi hoặc.
Bị ánh mắt của Konan soi mói, Sakura không khỏi rùng mình, sởn da gà, đang muốn hỏi sao chị lại nhìn em như thế thì bị Konan ngắt lời.
- Khai mau, em yêu thằng nào rồi?
Sakura: "...." =.="
- Đừng chối! Ánh mắt nhìn người của chị không bao giờ sai cả! Là thằng nhãi con nào làm em chị thất tình suốt hai tháng trời thế kia?
Sakura vĩnh viễn không thể nào quen nổi với cách nói chuyện của Konan, nàng thật thán phục cái người yêu nổi chị đấy! Một phút mặc niệm cho người anh rể xấu số.....
Hết một phút....
- Em còn đang hỏi chị yêu là cái gì thì làm sao mà em biết yêu thằng nào được?
- Aaa~~~ Ra thế..... - Konan vỡ lẽ, tiến lại ngồi xuống ghế đối diện với Sakura, rất ra dáng đàn chị vỗ vai nàng khẳng định - Có chị ở đây rồi đảm bảo không quá mười phút em sẽ được khai sáng hoàn toàn về lĩnh vực tình yêu! Hãy tin vào một người dày dạn kinh nghiệm như chị đây! Không việc gì phải lo hết!"Có chị ở đây rồi em mới lo...." =.=
Một tiếng sau.....
- Thì.... em cứ tạm hiểu yêu là.... là khi em đứng trước một người, tim em đập mạnh, mặt đỏ lên và có cảm giác xấu hổ muốn tìm chỗ nào núp.
- Chị nói chung chung quá, em không hiểu! Nói như chị thì khi em lên bảng kiểm tr.a miệng, mặt đỏ, tim đập mạnh, cả lớp nhìn mình không chớp mắt, em xấu hổ muốn tìm chỗ nào núp, thế hoá ra em yêu cả lớp em à? - =.=?
Konan mặt biến sắc lau lau mồ hôi lạnh thấm đẫm trên trán. Bình thường nhìn nó thông minh xuất sắc thế kia mà sao trong mấy cái loại chuyện tình cảm này ngu thế không biết! Đây là lần đầu người dày dạn kinh nghiệm như Konan gặp phải vụ khó chơi thế này, cô còn đang suy nghĩ có nên gọi viện trợ không đây?
Không được, thế thì mất mặt quá! Thế là, Konan kiên nhẫn giải thích lần nữa cho Sakura.
- Không phải thế! Tình yêu sản sinh ra một thứ gọi là tính chiếm hữu. Nó kiểu như khi em nhìn thấy một thứ gì đẹp liền muốn chiếm lấy nó làm của riêng, không muốn ai dòm ngó đến nó!
- Kiểu như khi em nhìn thấy con chó Husky mặt ngu ngu liền muốn giữ nó cho riêng mình, thế gọi là tính chiếm hữu của tình yêu? Em yêu một con chó Husky - =.=
Konan thật muốn bổ đầu Sakura ra xem trong đầu nó chứa cái gì! Cứ tưởng mình đã thuộc thể loại quái dị lắm rồi, ai ngờ còn có đứa quái dị hơn mình! Đùa nhau à, có đứa nào lại so sánh tình yêu với khi kiểm tr.a miệng và con chó Husky không?
Konan hít một hơi thật sâu, thở ra, cực kì kiên nhẫn với Sakura. Phải là đứa khác như thằng Sasori mà qua 10 phút không hiểu, cô đã ném nó vào chuồng chó sói từ đời nào rồi....
- Thôi, để chị nói ngắn gọn lại thế này. Yêu là khi tình cảm của em dành cho chỉ một người vượt quá nhu cầu của em dành cho người đó.
-
- Giống như..... như em yêu một người vì bản thân người đó chứ không phải vì lợi ích người đó đem lại cho mình.
- Nhưng là.... - Sakura nhỏ giọng lầm bầm - tuy em cũng hơi thích thích anh ta nhưng cũng chẳng qua là để ăn chùa, ở chùa nhà anh đấy thôi chứ. Thế này làm sao gọi là yêu được.....
"Em gái à, cái này gọi là lợi dụng trắng trợn luôn đấy...." =.="
- Chị giải thích lại lần nữa được không? Em muốn làm rõ cảm giác của mình.... - Sakura nhìn Konan đầy hy vọng.
- Sakura, em mà nhờ Konan giải thích thì đảm bảo cả đời này đừng mơ hiểu được yêu là cái gì!
Một giọng nói nam trầm vang đến từ cổng vườn thu hút sự chú ý của cả hai. Konan cùng Sakura vừa quay đầu lại liền bắt gặp hai thân ảnh một lớn một nhỏ đi tới.
Ánh mắt cô sáng lấp lánh như nhìn thấy kim cương, vội vàng xông tới ôm chầm lấy người đàn ông, dụi dụi đầu vào ngực anh bắt đầu làm nũng.
- Yahiko anh yêu.... Cả buổi sáng em ở căn nhà rộng mênh mông vắng bóng anh mà sao cô đơn quá.... Anh đi đâu suốt cả buổi sáng vậy.....?- Anh đi đón con, và Konan.... bây giờ là 8 giờ sáng, anh mới đi được chưa đến 1 tiếng....
Konan: =.="
Sakura: =.="
Thằng bé: =.="
Cậu bé con 5 tuổi tóc cam, khuôn mặt bụ bẫm, dễ thương nhìn giống phiên bản thu nhỏ của Yahiko, đứng cạnh hai người đang ôm ấp, bất mãn chu môi, kéo kéo gấu áo Konan, giọng non nớt hỏi:
- Mami, mami nhớ con không?
- Đương nhiên là không! - Konan thản nhiên đáp.
Yahiko: =.="
Sakura: =.="
Thằng bé: =.="
Có cái thể loại mẹ nào như thế không cơ chứ? Cậu bé con thật sự hoài nghi mình có phải do Mami nhặt từ bãi rác về không?
Nhìn thấy cậu bé bị mẹ bỏ rơi đáng thương như vậy, Sakura không đành lòng bỏ mặc, vẫy tay gọi nó lại.
- Danny, lại đây với cô nào! Có cô nhớ cháu mà....
Danny cảm động không thôi, cặp mắt hổ phách rưng rưng nước, chạy vội đến leo lên đùi Sakura ngồi, ôm Sakura làm nũng với nàng.
- Vẫn là cô xinh đẹp tốt nhất nha! Mami chẳng bao giờ nhớ Danny, Daddi thì lúc nào cũng chỉ biết có mình Mami.... Danny thật đáng thương mà..... - Danny ủy khuất kể khổ, nói xong còn nhỏ vài giọt nước mắt, thật khiến cho Sakura phải lắc lắc đầu, tặc lưỡi nhìn hai vị đàn anh đàn chị với ánh mắt khác xưa.....
- Hai người dù gì cũng là bố mẹ, sao lại không quan tâm tới một đứa bé con năm tuổi như vậy..... Danny của cô thật là tội nghiệp mà.....
Konan: "....."
Yahiko: "....."
Bó tay rồi....
Cuối cùng, vẫn là Konan chuyển chủ đề, nhìn Yahiko với cặp mắt long lanh.
- Ông xã à, anh giúp em khai sáng cho Sakura nhé!
Nghe thấy một tiếng "ông xã" của vợ, Yahiko lập tức mềm lòng, cái gì cũng đồng ý hết.
- Giúp! Anh đương nhiên giúp bà xã rồi!
- Ông xã là tốt nhất, là number 1!!! - Konan vui mừng hôn chụt một cái lên môi anh, tâng bốc chồng lên tận chín tầng mây.
Yahiko vẫn đang lâng lâng vì được khen, liền trả lời luôn mà không thèm nghĩ.
- Anh đương nhiên là tốt nhất rồi! Làm gì có chuyện anh nhẫn tâm trơ mắt nhìn một thế hệ trẻ bị hủy hoại dưới tay em được!
Konan: "....."
Sakura: "....."
Danny: "....."
Danny lắc đầu, tốt bụng tặng cho người cha đen đủi một ánh mắt chân thành chia buồn: "Daddi cứ xác định là tối nay ngủ nhà kho đi là vừa...."
Sau đó thì sao, đương nhiên là một màn bạo lực kinh điển. Konan không hề nhẹ tay, tặng cho Yahiko hai cái bạt tai rồi giận đùng đùng bỏ vào biệt thự.
Nhìn đến khi Konan đóng sầm cửa lại, Sakura nhỏ giọng tận tình khuyên Danny.
- Sau này nhớ không bao giờ được nói vào chỗ đau của phụ nữ, nghe chưa? Cẩn thận không khéo sau này đến đời cháu lấy vợ sẽ không chỉ là hai cái bạt tai "dịu dàng" kia đâu.....Danny gật đầu như điên, run rẩy thầm nghĩ xem không biết mỗi lần gặp mami có phải kiếm băng dính dán mồm mình lại không đây! Vớ vẩn thế nào làm mami phật ý, có mà bị ăn vả bay hàm.....
Yahiko đau khổ xoa hai má còn in nguyên dấu bàn tay của mình, lẽo đẽo bỏ đi vào trong theo Konan, vẻ mặt trông thê thảm đến đáng thương.....
Kết quả, hai cô cháu bị bỏ rơi giữa vườn, việc Sakura hỏi Konan cũng chẳng có câu trả lời.
- Danny, mình đi ra ngoài chơi đi! Chứ cứ ở nhà như thế này mẹ cháu không biết có giận cá chém thớt lên cô cháu mình không nữa....
- Cô đùa à, chắc chắn mẹ cháu sẽ giận cá chém thớt cho mà xem! Cách đây 10km có nhà hàng thịt nướng kiểu Hàn quốc ngon phết, mình đi lánh nạn thôi!
.....
Bữa tối, hai cô cháu đang đi lánh nạn thì bị quản gia gọi về dùng bữa.
Trên bàn ăn rộng lớn với đủ các món sơn hào hải vị, ánh đèn chùm pha lê sáng ấm áp vẫn không làm dịu được không khí căng thẳng trong phòng.
Sakura và Danny hết nhìn nhau rồi lại nhìn đến ông chồng đang ra sức lấy lòng bà vợ mặt hầm hầm.
- Bà xã, đây là món cá hồi áp chảo em thích nhất này.... - Yahiko săn sóc gắp mấy miếng cá nhất vào đĩa vợ.
-..... - Konan im lặng không nói gì, tiếc tục ăn, không hề động đến miếng cá.
- Bà xã, uống canh gà hầm nấm linh chi này đi, rất có lợi cho sức khỏe đấy! - Yahiko tiếp tục đẩy cả bát canh to tướng đến trước Konan.
-..... - Vẫn im lặng.
- Bà xã, thử món sườn cừu nướng với phô mai này đi! - Yahiko không hề vì bị lờ đi mà nản lòng, càng thêm hăng hái lấy lòng vợ, thậm chí không sợ tay bẩn mà gỡ xương, cắt nhỏ thịt nướng cho vợ ăn.
-..... - mặt không biểu cảm....
Qua 5 phút lấy lòng như điên của Yahiko, toàn bộ đĩa thức ăn đã dồn hết đến phía bàn Konan, đồ ăn trong đĩa cô cũng chất cao như núi.
Trong khi đó, phía bàn còn lại của Sakura và Danny, ngoài cái đĩa trống trơn ra thì chẳng còn gì. À đâu, vẫn còn một bát nước chấm mà....
- Sakura, cho anh xin cái bát nước chấm nhé! - Nói rồi không đợi nàng kịp trả lời đã với tay lấy nốt bát nước chấm còn sót lại.
Ờ, bây giờ thì đúng là chẳng còn lại gì phía bên bàn của hai cô cháu đáng thương....
"Này, con là con ruột của mami và daddi đấy.... Hai người có thể làm ơn coi con như con ruột mà đối xử được không....." Danny thầm rơi lệ.
"Em đây là khách kiêm bệnh nhân đến điều trị đấy, hai anh chị ạ.... Có người nào đối xử tàn tệ với bệnh nhân như anh chị không?" Sakura: =.="
Konan cả bữa chỉ ăn đúng đồ của mình, hoàn toàn không động đến thức ăn Yahiko gắp hay đẩy đến. Ăn xong, cô đứng dậy lên phòng, bỏ lại đúng một câu: "Mọi người ăn vui vẻ!"
Câu này động vào nỗi đau của hai cô cháu rồi. Bọn họ cũng muốn ăn lắm, khổ nỗi có cái khỉ gì đâu mà ăn....
Bỗng, hai cô cháu đồng thời liếc mắt đến đống đồ ăn bên phía bàn Konan, ánh mắt đói khát, thèm thuồng....
Yahiko đâu để ý đến hai người này, cúi đầu ủ rũ vì kế hoạch dỗ bà xã không có tiến triển, đứng lên đi theo vợ đến phòng, phất tay nói:
- Dọn hết đi!
Dọn là dọn cái gì? Đương nhiên là dọn hết đống thức ăn rồi! Quản gia theo lệnh ông chủ, gọi người phục vụ đến dọn. Chỉ là, không có ai đủ can đảm dọn thức ăn đi, chỉ đành trái lệnh lui xuống, bởi ánh mắt hung dữ như lang sói của cậu chủ nhỏ và vị tiểu thư kia nhìn họ quá chi là hãi hùng....
Một người là con trai của chủ nhân bọn họ, một người là thiên kim tiểu thư của gia tộc nhất nhì thế giới, còn là em họ của bà chủ, bọn họ chưa đến mức chán sống mà chọc vào!
Sakura và Danny không để ý đến hình tượng, hộc mặt vào mà ăn. Mỗi người một tay cầm đùi gà, một tay cầm con cua thi nhau gặm cắn, giật bay càng cua, một chưởng Nhất Dương Chỉ đâm xuyên lớp vỏ cua cứng cáp, hai hàm cá mập nghiến một phát gãy đôi xương gà.
Khung cảnh hết sức bạo lực, dã man.....
Đường đường là người dòng máu quý tộc cao sang mà ăn như thuồng luồng, dọa mấy vị phụ bếp yếu tim không chịu nổi mà ngất xỉu....
Sakura và Danny thì nào để tâm đến ánh mắt của người đời, ăn cho sướng mồm no bụng đến sáng mai đã. Đề phòng bữa sáng ngày mai lại diễn ra tình trạng thức ăn cuốn theo chiều gió như tối nay thì bọn họ không đến mức ch.ết đói thế này....
Sakura xin rút kinh nghiệm lần sau nếu đến gặp gia đình quái dị này, nhất định phải mang theo đầu bếp của mình đi, có thế mới không lo ch.ết đói hay phải đấu tranh để ăn kiểu này....
Đồng thời, Sakura không khỏi đồng cảm cho thằng cháu mình, không hiểu sao nó có thể còn sống nổi đến ngày hôm nay với cặp phụ huynh kiểu này.....
Ít ra mọi người sẽ không còn phải lo lắng về tình trạng bệnh sau khi thất tình của Sakura nữa rồi, nàng đã trở lại và lợi hại hơn xưa!