Chương 52: Hiểu Lầm
‘Đây là quyển trục do tộc trưởng đưa cho tại hạ, nói đến Miêu Linh thành, gia nhập Bích Ngân tông’
‘Tộc trưởng?’
Lãnh Mạc ấp úng miễn cưỡng nói ra, cứ nghĩ rằng khi đến đây sẽ được tiếp đãi nhiệt tình, không ngờ giờ lại bị dồn vào thế như vầy. Thực lực của cậu và vị tông chủ này chỉ cách nhau 1 tinh, nhưng không thể động thủ với người này, ngoài ra còn 1 cái Đấu Hoàng vẫn đang ẩn nấp, chưa có động tĩnh gì, nếu buộc phải chiến đấu thì ắt sẽ là 1 trận khổ chiến.
‘Vị tộc trưởng mà tiểu huynh đệ nói, tên là Gia Phong đúng chứ?’
‘Tông chủ quen biết tộc trưởng?!’
‘Trả lời câu hỏi của ta trước’
Câu hỏi lúc này khiến Lãnh Mạc kinh ngạc, không thể ngờ vị tông chủ này lại biết đến Gia Phong. Không lẽ trước đây Gia Phong và y đã từng gặp nhau? Nhưng điều này là không thể, vì làng người lùn ở tận sâu trong rừng, không ai có thể biết được, vậy làm sao y lại biết Gia Phong?
‘Đúng….là thế. Vậy tông chủ có liên quan đến làng người lùn?’
‘Tiểu huynh đệ cũng biết làng người lùn!?’
Lãnh Mạc miễn cưỡng nói ra 1 chút về làng người lùn để hỏi về chuyện trước đây của y. Nếu mà y có liên quan đến nơi đó, vậy thì tại sao Gia Phong chưa từng kể cho cậu, chẳng sẽ có sự tình gì không thể nói? Cậu càng nghi hoặc hơn. Vị tông chủ liền tăng thêm sát khí.
‘Tại hạ trước đây được người lùn cưu mang 2 năm,hiện giờ mới rời làng ra bên ngoài lịch lãm, được tộc trưởng chỉ điểm đến đây’
‘Vậy tiểu huynh đệ có gì để chứng minh không, hay là tiểu huynh đệ đây là kẻ uy hϊế͙p͙ đến làng người lùn, buộc gia gia phải đưa quyển trục đó, rồi đến nơi này?’
Dù đã giải thích sự thật cho vị tông chủ biết, nhưng vẫn bị cho là kẻ giả dối. Đúng là cậu không có thứ gì để chứng minh những lời mình nói là sự thật, do trước khi đi Gia Phong chỉ đưa cậu quyển trục và tiền, không có đưa tín vật nhận dạng hay bất cứ thứ gì khác cả. Nghĩ đến việc này làm Lãnh Mạc khổ tâm, nếu đã đến đây rồi mà còn bị mời về thì biết đi đâu nữa.
‘Ta có thể làm chứng’
‘Hử?!’
‘A Ngân, Phượng Viêm?!’
Từ lúc gặp mặt, Phượng Viêm và A Ngân đã nghe toàn bộ câu chuyện, không nhịn được liền đồng thanh nói 1 câu rồi từ trong tâm hải đi ra bên ngoài. Cả 2 người từ đạo quang trở thành dạng người, khiến cho vị tông chủ kinh ngạc 1 phen, liền thu đao lại, lùi về sau vài bước.
‘Nữ nhân, ta có thể làm chứng cho câu nói của tiểu tử Lãnh Mạc’
‘Ta nữa!’
Vị tông chủ không cảm nhận được thực lực của 2 người này, nội tâm xuất hiện từng tia kinh sợ, không thể tin rằng phía sau tiểu tử này lại có 2 vị cường giả chống lưng. Nếu như thế thì thế lực của tiểu tử này không đơn giản.
‘Cho ta hỏi 2 vị là ai?’
‘Ngươi có biết đến Phượng Hoàng Lửa, sống trong ngọn núi lửa ở làng người lùn chứ. Chính là ta đây’
‘Phượng Hoàng Lửa?! Vậy còn cô nương này…..’
‘Đệ nhất Thập đại ma thú, Ngân Lang Vương’
‘Đệ….nhất……’
Nội tâm của y càng chấn động hơn khi biết được lai lịch của 2 người. 1 người lại là Thần thú Phượng Hoàng Lửa, người còn lại là Đệ nhất ma thú, đúng là làm người khác kinh ngạc. Nhưng điều y thắc mắc nhất là tại sao Phượng Hoàng Lửa lại ở đây, dựa vào thần sắc của Phượng Viêm thì vị tông chủ không nghi ngờ gì nữa, đây thật sự là Phượng Hoàng Lửa ở làng người lùn.
‘Chắc ngươi khi ở làng người lùn đã nghe qua danh của ta rồi’
‘Đúng…là tôi từng nghe qua Phượng Hoàng Lửa, nhưng mà tại sao ngài lại biết…..’
‘Không phải 4 năm trước ngươi bị trọng thương, phải chạy sâu vào rừng, được người lùn cứu sao? Đừng nghĩ rằng ta không biết, thật ra ta biết mọi thứ diễn ra xung quanh mình đấy’
Nội tâm của vị tông chủ run nhẹ lên, không ngờ chuyện trước đây được người lùn cứu lại có người biết được. Mà người này lại lúc nào cũng được người lùn thờ phụng.
‘Vậy tông chủ cũng từng được tộc người lùn cứu sao?’
‘Đ…đúng vậy, lúc đó do bị truy đuổi bởi những kẻ ác, bản thân lại bị thương, đành chạy vào rừng, đi được 1 lúc thì ngất đi, lúc tỉnh lại thì thấy mình đang ở trong 1 căn nhà. Rồi từ từ mới biết làng người lùn đã cứu mình, trước khi đi ta giao cho gia gia quyển trục đó, nếu có chuyện gì thì đến tìm ta….’
Vị tông chủ không ngần ngại, liền kể 1 mạch toàn bộ câu chuyện 4 năm về trước, làm cho Lãnh Mạc có chút bất ngờ. Cậu và y đều được người lùn cứu, được giúp đỡ, bây giờ lại được gặp nhau thì đây chắc chắn là do duyên số.
‘Vậy thật sự tiểu huynh đệ đây……’
‘Đúng vậy, chuyện tộc trưởng nói tại hạ đến đây là sự thật, và tại hạ được người lùn cứu…..Còn nhiều chuyện nữa….’
‘Vậy 3 người hãy ngồi đã rồi tiếp tục kể’
‘Ân’
Vị tông chủ thu đao lại vào nạp giới, trở nên nhàn nhã hơn, nói chuyện cũng khách khí hơn, mời Lãnh Mạc, A Ngân và Phượng Viêm ngồi ở hàng ghế dành cho khách ở bên phải.
Lãnh Mạc kể lại mọi chuyện cho y biết, lúc được người lùn cứu giúp, đến khi người lùn bị tàn sát. Kể đến đây, y không tránh khỏi tức giận, tay liền nổi gân xanh, mắt trừng lên như muốn giết người, may là Lãnh Mạc đã ngăn cản. Sau đó cậu kể tiếp khi tộc người lùn di chuyển đến gần nơi của A Ngân, lập lại trật tự, xây dựng lại làng. Kể cả việc Phượng Viêm và A Ngân là huyễn thú của cậu, y hơi choáng váng khi biết được điều này,….Khi kể xong, vị tông chủ hiện ra vẻ ngại ngùng, mặt hơi đỏ.
‘Ra là vậy, ta xin lỗi Lãnh Mạc tiểu đệ a, hiểu lầm đệ rồi, hắc hắc. Mong lượng thứ’
‘Không sao, dù gì chỉ là hiểu lầm thôi, hắc’
Y cười cười, ngại ngùng xin lỗi cậu vì những chuyện lúc nãy, xưng hô cũng đã thay đổi. Suy nghĩ lại thì cũng thấy mình lỗ mãng, chưa tìm hiểu mọi chuyện thì đã xuất thủ muốn giết người, đúng là mất mặt. Với khi cảm nhận thực lực của Lãnh Mạc mạnh hơn mình 1 chút, khiến y lại 1 phen kinh ngạc, còn nhỏ tuổi thế đã là Đấu Hoàng, không biết sau này trưởng thành sẽ đạt đến cấp bậc nào?
‘Để tỷ đây giới thiệu lại, tỷ là Lữ Linh Khởi, sau này gọi là Linh Khởi tỷ được rồi’
‘Hắc, đệ là Lãnh Mạc, sau này Linh Khởi tỷ cứ gọi là Mạc đệ’
Linh Khởi cùng Lãnh Mạc nói chuyện khách khí, cả 2 cười nói vui vẻ với nhau, làm cho những chuyện lúc nảy như chưa từng xảy ra.
‘Vậy Mạc đệ muốn gia nhập Bích Ngân tông tỷ ư?’
‘Nếu tỷ cho phép thì…..’
‘Hắc hắc, làm sao mà không cho phép được. Đệ còn mạnh hơn cả tỷ, làm sao mà từ chối!’
‘Tỷ quá khen. À, A Ngân, Phượng Viêm, 2 người nếu muốn đi dạo thì cứ đi đi’
Dứt câu, Lãnh Mạc quay lại phía 2 người mà nói, bọn họ đã ở trong tâm hải của cậu 1 thời gian rồi, cần phải đi ra ngoài, hít thở không khí để tốt hơn, nhân lúc này là thích hợp nhất.
‘Được rồi, vậy ta đi’
‘Tôi cũng đi đây, lão đại!’
2 người họ vui vẻ mà rời đi, chỉ trong thoáng chốc, bọn họ đã đi khỏi nơi này 1 cách nhanh chóng, chỉ còn Lãnh Mạc và Linh Khởi ở đây.
‘Linh Khởi! Ta có chuyện cần hỏi 1 chút’
Từ bên ngoài vọng vào 1 tiếng nói trầm lặng nhưng lại uy nghiêm, 1 thân ảnh già nua từ ngoài cửa bước vào, đầu tóc lẫn râu ngã bạc, mặc lên 1 bộ y phục xám. Không vội vàng đi vào sảnh.
‘Diệp Tu đại nhân có gì cần hỏi ta sao?’