Chương 55: Tin tức Dị hỏa
Lãnh Mạc tùy tiện chọn 1 căn phòng trên lầu 2, rồi sau đó vào phòng cất dọn đồ đạc. Cậu đặt Thất Tinh kiếm lên bàn giữa phòng thì chiếc bàn liền gãy, khiến cậu hốt hoảng 1 phen, kiểm tr.a lại thì mới biết là chiếc bàn này đã mục rữa rất lâu rồi nên không phải là lỗi tại cậu, cậu thở 1 hơi nhẹ nhõm. Sau đó đem chiếc bàn ra ngoài hành lang đặt ở đó, lát nữa sẽ kêu người thay.
Cậu không lấy ra quá nhiều đồ vật, vì chưa biết cậu có thể ở trong biệt viện này lâu dài hay không. Chỉ tùy tiện lấy ra vài món đồ, y phục để vào tủ áo, thanh kiếm đặt ở sát bên giường. Lý do cậu chọn tầng lầu để ở vì có thể quan sát xung quanh mà không bị trở ngại tầm nhìn. Sau đó cậu mượn 1 phần thực lực của Dị hỏa cùng đấu khí của bản thân, đặt 1 kết giới đấu khí cấp bậc Đấu Tông để phòng có kẻ xâm nhập. Chỉ cần có ai bước vào kết giới này thì sẽ có dao động đấu khí trong cậu, sẽ phát hiện kẻ đột nhập. Đặc biệt, kết giới này dù có là Diệp Tu hay Linh Khởi thì cũng sẽ nửa điểm không biết.
‘Sư phụ, người có thể nói cho con biết thứ mà sư phụ để mắt tới không?’
‘À, ra là con có hứng thú à?’
‘Làm sao không hứng thú chứ? Thứ mà sư phụ để mắt, ắt hẳn cũng phải có gì đó đặc biệt a’
Ở ngoài hành lang, Nguyệt My cùng Lãnh Mạc trò chuyện. Cô nói với vẻ ma mị, khiến cậu càng khó hiểu, nhưng mà tính cách này của cô cậu cũng đã làm quen. Những thứ trước đây lọt vào tầm mắt của Nguyệt My đều không phải vật tầm thường, mà đại loại là những thứ như: Xích Dương Hình quả, Huyết Kim thạch,…..đều do 1 tay cô tìm ra, nên lần này, thì ắt hẳn phải là thứ gì đó tốt hơn.
‘Vậy là thứ gì, sư phụ?’
‘Hừm, bài danh thứ 14 trên bảng Dị hỏa, Vẫn Lạc Tâm Viêm, là 1 ngọn lửa vô hình, có thể tu luyện đấu khí ngày đêm không ngừng. Nằm ở hướng đó’
Nguyệt My vừa nói vừa chỉ tay về phía ngọn tháp đằng xa kia. Lãnh Mạc kinh ngạc, không thể tin được rằng ở đây lại có Dị hỏa, thứ khiến cho cô chú ý đến là Dị hỏa bài danh thứ 14, Vẫn Lạc Tâm Viêm. Cậu cố giữ bình tĩnh lại, nhìn theo hướng ngón tay của cô chỉ đến ngọn tháp, nơi đó ở trong khu vực của Bích Ngân tông thì chắc rằng nó thuộc quyền sở hữu của tông môn.
‘Nơi đó, chắc chắn là của tông môn. Con sẽ hỏi thử Diệp Tu về tòa tháp đó’
‘Vậy thì nhờ con vậy, chúng ta sẽ bàn về việc thôn phệ nó sau’
‘Vâng’
Nguyệt My lại ẩn vào nạp giới, để lại mình cậu đứng ở nơi này hóng gió mát. Chừng khoảng lúc sau, A Ngân cùng Phượng Viêm về, bọn họ không biết cậu đang ở nơi nào, đành dùng đấu khí truyền tin để tìm ra nơi cậu đang ở. Do không để chú ý, nên 2 người bay thật nhanh. Khi đến nơi, họ cũng hơi bất ngờ khi bước vào biệt viện này. Lãnh Mạc kể cho họ nghe những chuyện mà khi họ đi ra ngoài, cả chuyện của Diệp Tu và Nguyệt My. Việc cậu được đề nghị làm tông phó làm 2 người kinh ngạc, không ngờ chỉ mới đến đây lại có được 1 chức vụ cao như thế.
‘Vậy lão đại có muốn làm không?!’
‘Có, tuy là miễn cưỡng làm’
‘Có phải là do có Dị hỏa không?’
‘Phượng Viêm, ông cũng biết?!’
Lời này của cậu có hơi thừa đôi chút. Phượng Viêm sống cùng Dị hỏa bao nhiêu năm nay, nên việc biết được nơi này có Dị hỏa cũng chỉ là bình thường, không có mấy đặc biệt.
‘Ta đương nhiên biết, chắc rằng Nguyệt My cô ta cũng biết’
‘Đúng vậy’
‘Thế tiểu tử ngươi tính sao?’
Lãnh Mạc hơi ngập ngừng. Vốn dĩ khi đến đây, cậu không biết 1 chút gì về nơi này có Dị hỏa, nhưng khi lúc nãy Nguyệt My nói, cậu mới biết được. Nên hiện giờ cậu cũng chưa biết làm gì với Vẫn Lạc Tâm Viêm đang ẩn mình trong tòa tháp kia.
‘Sư phụ nói rằng sẽ bàn bạc việc thôn phệ nó sau, hiện giờ phải tìm hiểu 1 vài thứ liên quan đến tòa tháp kia đã’
‘Vậy cũng được. Ta về tâm hải đánh 1 giấc đây’
‘Tôi ở đây với lão đại’
Phượng Viêm hóa thành đạo lưu quang, quay lại trong tâm hải. Chỉ còn Lãnh Mạc và A Ngân ở đây, tuy có chút cô đơn nhưng có cô ở đây, cậu cũng không thấy buồn là mấy. 2 người đi 1 vòng biệt viện để nhớ từng nơi trong đây, nếu không thì lại lạc đường thì mất mặt.
Đi xong 1 vòng, Lãnh Mạc quyết định đi tìm Diệp Tu và Linh Khởi để hỏi về nơi đó. Do không muốn bị chú ý, nên thay vì dùng đấu khí dực thì cậu lại bộ hành cùng A Ngân. Tuy cậu không lo sợ bất cứ thứ gì, nhưng thứ mà ở nơi này khiến cậu lo sợ nhất chính là nữ nhân lúc nãy trừng mắt nhìn cậu. Nhớ lại khiến cậu sởn cả gai óc.
‘Cậu sao thế lão đại?’
‘À không, không có gì, đi tiếp thôi’
‘Ừm’
Tiếp tục đi trên con đường đá thạch. A Ngân kể cho cậu những gì cô thấy khi đi dạo ở dưới trấn, thấy được rất nhiều dược liệu, ma hạch, đồ ăn,….Bán rất nhiều ở đó, có cả bán ma thú, nhưng chỉ là vài đầu ma thú thực lực Đại Đấu Sư, nhưng rất vất vả để trấn áp chúng. Khi không để ý xung quanh, Lãnh Mạc và A Ngân đi vào biệt viện của nữ nhân kia, khi để ý lại thì khiến cho cậu run mình, nắm lấy tay của cô, cố gắng đi nhanh 1 chút ra khỏi chỗ này, để tránh gặp mặt người kia.
Rầm
Đột nhiên cánh cửa không biết tại sao lại bất ngờ mở ra. Do cậu đi quá nhanh nên không dừng kịp, liền lao đầu vào ngay cánh cửa khiến nó bung ra khỏi khung cửa, rớt xuống đất. Cậu thì ngã ra phía sau, A Ngân phản ứng kịp thời, đỡ được cậu khỏi phải ngã.
‘Lão đại! Không sao chứ?!’
‘Không….không sao….’
‘Là kẻ nào?!’
1 bóng dáng nấp ở trong từ từ bước chân ra, gương mặt hiện lên vẻ hoảng hốt vì biết có người vừa bị thương do mình mở cửa quá bất ngờ. Người đó bước ra, 2 tay đan lại co vào ngực, đôi mắt đảo xuống nhìn lấy Lãnh Mạc.
‘Là ngươi!? Kẻ đi cùng Diệp Tu đại nhân!"