Chương 74: Ứng cứu Linh Nhi
Khi Lãnh Mạc vừa xưng danh của mình ra, Trọng Đạt và tên còn lại có chút hoảng loạn sau đó lấy lại bình tĩnh, từ từ đáp xuống mặt đất. Bọn chúng đã nghe được thanh danh của cậu từ miệng của Băng Ly, là 1 Đấu Hoàng khá nguy hiểm cho nên giết 3 tên Đấu Vương như thế cũng không có gì lạ, nhưng nếu là Đấu Tông như chúng thì chưa chắc rằng có thể đánh nhau nên hiện giờ cả 2 đều không có chút sợ hãi trước Lãnh Mạc.
‘Cứ tưởng là ai, ra là đại danh đại đỉnh tông phó Bích Ngân tông, Lãnh Mạc!’
Tên Đấu Tông phía sau Trọng Đạt mở miệng nói với vẻ mỉa mai khiến cho cậu có chút không vui đối với tên này. Chỉ muốn giết bọn chúng thật nhanh để đưa Linh Nhi về nhưng cũng cần phải thu thập thông tin để biết kẻ đầu sỏ chuyện này và cậu nhất định sẽ không tha cho kẻ đó.
‘Đừng nói nhiều, là ai phái các ngươi đến?’
‘Hừ, bọn ta có nghĩ vụ trả lời ngươi sao? Chỉ là 1 tên tiểu tử miệng còn hôi sữa’
Không những không trả lời mà khi hắn vừa dứt câu liền đạp 1 cước di chuyển vòng ra sau Lãnh Mạc. Hắn xuất ra 1 cái chủy thủ đâm vào người cậu thì đột nhiên cậu biến mất trong hư không, hắn liền hốt hoảng lùi về vài cước bộ đề phòng xung quanh.
‘Đấu Tông, mạnh lắm sao?’
Lãnh Mạc đột ngột xuất hiện trên phía trên đầu hắn, liền tung thẳng 1 cước vào mạng sườn của hắn khiến hắn phun ra 1 ngụm máu tươi rồi liền ngất đi. Hắn cả đời này chưa nghĩ rằng sẽ có ngày mình bị 1 kẻ yếu hơn bản thân làm cho trọng thương. Sau khi cho hắn 1 cước, cậu lui lại vài bước che chắn cho Linh Nhi, tay vẫn cầm chặt Sát Thần Trảm.
Khi thấy 1 Đấu Tông bị hạ gục dễ dàng như thế, Trọng Đạt kinh hãi liền đến cạnh tên kia đỡ hắn lên, dù chỉ là 1 cước nhưng hẳn là vài cái xương sườn của hắn đã gãy, kinh mạch bị tổn thương nặng nề, miệng thổ huyết liên tục.
‘Ta nói cho 2 ngươi biết, Đấu Tông mà ta giết không ít đâu. Mà đối với những tên nhất tinh Đấu Tông như các ngươi lại càng dễ dàng thêm cho ta, tốt nhất là mau khai ra là kẻ nào giật dây chuyện này’
Tâm trạng của Lãnh Mạc chả mấy thoải mái đe dọa tên Trọng Đạt.
‘Ngươi….chỉ với bấy nhiêu tuổi mà đã ra tay tàn độc như thế này….Sau này chưa biết ngươi sẽ còn giết bao nhiêu người nữa!!’
Hắn cảm thấy kinh hãi trước 1 tên tiểu tử như cậu. Hắn chưa từng thấy ai có thể tàn độc được như thế, chỉ với ánh mắt của cậu cũng làm hắn sởn cả gai óc, 1 đôi mắt như vô hồn nhưng tàn bạo. Chưa kể đến việc cậu có thể đánh lại cả 1 Đấu Tông.
‘Vẫn không chịu nói, nếu vậy ta đành để các ngươi trở thành luyện chất cho Sát Thần Trảm của ta rồi’
‘Ngươi…...’
Tay phải trái cầm lấy Sát Thần Trảm, tay phải liền vuốt ve nó 1 cái từ thân đến đỉnh đao trông rất quỷ dị. Đôi mắt toát ra sát khí đằng đằng, Trọng Đạt hắn lùi về sau không có ý định đấu với cậu khi thấy cảnh như lúc nãy dù cậu là Đấu Hoàng đi chăng nữa.
‘Minh Hùng!!! Huyễn thú dung hợp!!!’
Trọng Đạt không chần chờ, liền quát lên 1 tiếng dung hợp huyễn thú. Đạo ảnh của Minh Hùng Xuất hiện rống lên 1 tiếng rồi hóa thành những lưu quang. Thân thể hắn bắt đầu bành trướng ra, trở lên to lớn hơn lúc nãy gấp bội lần, những đặc điểm của Minh Hùng bắt đầu xuất hiện trên người hắn, đôi đồng tử cũng đã thay đổi. Chừng vài khắc sau, Trọng Đạt đã hoàn toàn dung hợp với Minh Hùng cấp bậc Đấu Vương.
Thực lực của hắn cũng thay đổi đôi chút, trở thành tam tinh Đấu Tông hàng thật giá thật, có thể tự tin đánh với Lãnh Mạc. Trọng Đạt đem tên kia vác trên lưng để bảo toàn mạng sống của hắn sau đó thủ quyền chờ xuất thủ.
Đôi bên trừng mắt nhìn nhau. Còn Linh Nhi thì lo lắng không ngừng, lo lắng vì sợ Lãnh Mạc sẽ không thể đánh lại hắn. Nhưng rồi trông thoáng chốc liền nhớ lại, cậu còn có 2 lá bài tẩy có thể đem Trọng Đạt đại bại.
‘Dung hợp huyễn thú trước mặt ta? Đúng là múa rìu qua mắt thợ. A Ngân!’
Lãnh Mạc nhếch môi lên cười khinh bỉ hắn 1 cái rồi triệu hồi A Ngân. Cô liền xuất hiện trước mặt cậu, nhân thể từ từ hóa thành ma thú như trước kia, chỉ sau 1 khắc, Ngân Lang Vương được ca tụng là ma thú vĩ đại nhất thời đại hiện giờ đã 1 lần nữa xuất hiện. 1 Ngân Lang Vương đầy cao quý khiến ai cũng phải kính sợ.
Vốn Trọng Đạt có biết được Ngân Lang Vương trong truyền thuyết như thế nào nên thèm khát có thể 1 lần chứng kiến được sự tồn tại cao quý ấy. Nhưng hiện giờ không thể nhìn thấy 1 cách an toàn, mà Ngân Lang Vương ấy đã có chủ và chuẩn bị lấy đi cái mạng của chính hắn. Cả người hắn đều run kịch liệt, thần trí rối loạn lẫn kinh hãi tột cùng, ngay cả hơi thở cũng không thể thở nổi.
Thân thể Ngân Lang của a Ngân hóa thành những đạo lưu quang bạch sắc lướt đến thân thể của Lãnh Mạc. Sau đó, 1 đợt sóng đấu khí lan tỏa khắp nơi, thân thể Ngân Lang biến mất thay vào đó là 1 thân ảnh bạch sắc xuất hiện sau đợt sóng đấu khí. Thân thể của Lãnh Mạc chuyển thành bạch sắc, y phục biến mất thay vào là 1 bộ khải giáp ôm sát cơ thể. Có những phần giáp bảo vệ những chỗ trọng điểm trên cơ thể, dưới đôi chân là 1 bộ vuốt của Ngân Lang kèm khải giáp ôm chặt chân của cậu, trên tay là 1 đôi khải giáp lang trảo rất lớn. Gương mặt của cậu trở nên điềm đạm hơn lúc nãy, kèm theo đôi xích đồng tử lạnh lùng, mái tóc chuyển sang bạch kim, kèm theo trên đầu xuất hiện 1 đôi tai của Ngân Lang. Sát Thần Trảm cũng đã được cậu thu lại.
‘Ngươi nói xem nào, dựa vào thực lực hiện tại của ta ngươi có thể thắng?’
Lãnh Mạc bước đến gần Trọng Đạt, đôi khải giáp lang trảo vẩy vẩy trước mặt hắn khiến gương mặt hắn tái nhạt đi. Như rằng hy vọng đã xuất hiện nhưng lại bị kéo xuống thành tuyệt vọng làm hắn như 1 cái xác vô hồn. Nhất thời, cậu tung bộ nhảy lên trước mặt hắn rồi dùng bộ lang trảo vung 1 cái thật mạnh vào mặt khiến hắn phun ra 1 ngụm máu tươi, thân thể bay vào cánh rừng bên trái cùng với tên kia, sau đó cậu đáp xuống.
‘Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt. Không nói a? Vậy để ta xem ngươi chịu được bao nhiêu cú đánh của ta nữa’
Vừa nói vừa vẩy cái lang trảo, cậu đảo bước đi vào cánh rừng kia. Nơi này đột nhiên trở nên tĩnh lặng, Linh Nhi ngơ ngác nhìn xung quanh thì đột nhiên 1 thân ảnh to lớn bay vút ra, va vào 1 tảng đá lớn tạo ra 1 tiếng “rầm” rõ rệt. Kẻ này là Trọng Đạt gương mặt đã biến dạng, cả huyễn thú dung hợp Minh Hùng phòng thủ siêu cấp của hắn cũng không thể duy trì được quá 2 quyền của Lãnh Mạc.
Nếu dung hợp huyễn thú Minh Hùng thì lực lượng phòng thủ của hắn đến ngũ tinh Đấu Tông cũng chưa chắc tổn thương được. Nhưng lần này chỉ với 2 quyền đã khiến cho hắn chịu không nổi, cả cơ thể bị tổn thương nặng nề. Lúc này đã là cửu tử nhất sinh, nếu Trọng Đạt không khai bào thì ắt sẽ bị giết. Cùng lúc này, Lãnh Mạc cũng xuất hiện trước mặt hắn, thần sắc không thay đổi. Trên tay xách theo tên kia, vứt hắn ra 1 góc cây để đó.
‘Nói hoặc ta tiếp tục đánh ngươi, ngươi chọn đi’
‘Ta.....nói!! Ta nói!!!’
Lãnh Mạc đưa ra cho hắn 2 lựa chọn. Trước sự lựa chọn này nếu không khai ra thì sẽ bị cậu đánh ch.ết nên hắn phải lựa chọn nói ra sự thật cũng đồng nghĩa với việc phản bội lại Băng Hà Cốc, như thế thì sau này đành phải đi phiêu bạt tránh khỏi sự truy sát của Băng Hà Cốc. Lãnh Mạc gật đầu hài lòng, liền hóa giải dung hợp huyễn thú bước đến gần hắn, gương mặt mỉm cười 1 cách đáng sợ khiến hắn run rẩy.
‘Là….là do Băng Ly trưởng lão của Băng Hà Cốc….muốn cướp người về vì lần trước không thể không thể đưa người đi….Chúng ta đã dùng bí pháp ẩn thân, xóa bỏ sự tồn tại của mình để có thể lọt vào Bích Ngân tông để bắt người. Và đã 2 ngày trôi qua mà Băng Ly đại nhân không liên lạc với ta nên đã phải ở đây. Và rồi gặp được ngươi…..Đó là tất cả chuyện mà ta biết, chỉ mong ngươi tha cho ta và tên kia’
Nghe được chuyện này cậu cũng hiểu được, tất cả là do Băng Ly giật dây. Trong lòng câm phẫn 1 chút rồi bình tĩnh lại, cảm thấy tên Trọng Đạt cũng là do ả sai khiến nên không có mấy lỗi lầm, nhưng lỗi lầm nặng nhất của hắn chính là trơ mắt nhìn tên kia chuẩn bị làm nhục Linh Nhi nên phải đưa ra 1 hình phạt dành cho chúng.
‘Ta hiểu rồi, nhưng mà công thì thưởng, tội thì trị. Ta trừng phạt ngươi và tên kia giam trong ngục tù của Bích Ngân tông 10 năm để sám hối cho những gì mà ngươi đã làm’
Khi Lãnh Mạc đưa ra hình phạt cho Trọng Đạt, hắn liền giật mình hoảng hốt 1 phen. Giam cầm hắn 10 năm không khác nào tước mất tự do của hắn, nhưng thà như vậy để không tránh khỏi sự truy sát của Băng Hà Cốc thì còn tốt hơn gấp vạn lần.
‘Vâng!! Trọng Đạt tôi xin nhận lấy hình phạt này!!!’
‘Được, vậy theo ta về tông môn dập đầu nhận tội’
Trọng Đạt quỳ xuống đồng ý, nghe theo lời cậu, sau đó vác tên kia lên vai để chuẩn bị đi. Lãnh Mạc đảo bước đi đến bên Linh Nhi, lấy áo choàng của mình xuống phủ lên người cô.
‘Không sao rồi tỷ, về thôi’
‘Ừm’
Đột nhiên cậu bế Linh Nhi lên khiến cô xấu hổ, sau đó ngượng ngùng nói với cậu. Cuối cùng, cậu đã giải thoát được Linh Nhi, biết được tên đầu sỏ của chuyện này và có thể đưa được 2 tên Đấu Tông hoàng lương nhận tội.
“Băng Hà Cốc, sau này toàn bộ những gì các ngươi làm với tông môn của ta, ta đều trả lại tất cả!’