Quyển 1 - Chương 14
Nói đến các tin tức khác ngang hàng với giải đấu cờ vây, vậy phải nói đến chuyện Giang Nam thuyết thư tiên sinh Tiêu Tử Y đến kinh thành tạm trú, nghe nói vị Tiêu tiên sinh này kể chuyện vô cùng đặc sắc, thường thường một câu thanh ngôn nhã vận, dễ dàng làm cho bách điểu áp âm, hàng năm hắn đều được đương kim thánh thượng mời vào trong cung kể chuyện cho các phi tần, xem ra Tiêu tiên sinh lần này vào cung cũng là lĩnh thánh dụ của Hoàng thượng đi.
( Bách điểu áp âm: câu đầy đủ “Nhất điểu nhập lâm, bách điểu áp âm”, nghĩa đen là một con chim vào rừng, trăm con chim khác đều câm, nghĩa bóng một người xuất sắc làm người khác choáng ngợp, không nói được gì. Nguồn google.)
Bất quá những sự tình này đối với ta mà nói đều rất xa xôi, mặc dù ta không được xem đại hí mà có chút thất vọng, nhưng có đồ ăn ngon cho ta hưởng thụ, những chuyện khác sẽ đều không quan trọng nữa.
Có lúc ngửa đầu nhìn những đám mây trên trời, ta sẽ rất tự nhiên mà nhớ tới Nhị công tử, bởi vì dung mạo hắn phiêu dật mềm mại dịu dàng như những đám mây, thật hy vọng có ngày có thể gặp lại hắn, bất quá ta nghĩ hắn đã sớm quên mất ta rồi.
Nhưng để ta mỗi ngày đều nhung nhớ trong lòng thật ra là Trí ca ca, nghĩ tới khuôn mặt lạnh lùng của hắn, tim ta lại đập thình thịch. Chỗ này ta có thật nhiều điểm tâm, bởi vì rất trân quý, mỗi ngày ta chỉ dám ăn một miếng nhỏ, ta nghĩ nếu như có thể gặp lại Trí ca ca, liền đem tất cả điểm tâm cho hắn, Dung Hạnh Trai gì đó nhất định hắn chưa ăn qua.
Chiều hôm đó, tất cả mọi người đều không có ở đây, Tiểu Thanh thì trốn đi đâu không thấy bóng dáng, ta ngồi ở thềm cửa trù phòng phơi nắng kiêm ngủ gật, mặt trời mùa đông ấm áp chiếu lên người thật sự thoải mái a…
“Tiểu Phi…”
Hử? Là Tiền thúc, đã lâu không thấy Tiền thúc rồi, ta thấy lão đến, lập tức vui vẻ đứng lên.
“Tiểu Phi, công việc thế nào? Có mệt không?”
“Không mệt, ta làm việc rất vui.”
Thấy thịt trên mặt Tiền thúc run lên một cái, ta thật muốn nhào tới sờ thử một chút xem cảm giác ra sao.
“Tiểu Phi, ta dẫn ngươi đi một nơi.”
“Nơi nào vậy?” Ta nhìn chung quanh một chút, muốn tìm người nói một tiếng, chớ để Tiểu Thanh quay về lại cho là ta bị lạc.
“Đi thì biết.”
Tiền thúc không nói gì đã kéo ta đi, ta xem vẻ mặt hắn rất trịnh trọng, trong lòng có chút ngạc nhiên, không dám hỏi tiếp.
Sau khi theo Tiền thúc xuôi theo hành lang đi được một đoạn đường, chúng ta dừng lại trước một gian phòng.
Bên này lầu các và đình viện đều được xây rất tráng lệ, vừa nhìn cũng biết là chỗ ở của các chủ tử, ta đang đoán nơi này là nơi nào, lại nghe Tiền thúc ở phòng ngoài gian nhà rất cung kính khom lưng bẩm, “Lão trang chủ, ta đem người tới.”
Hử, lão trang chủ muốn gặp ta.
“Ừ, vào đi.” Người ở bên trong nhàn nhạt lên tiếng.
Bị Tiền thúc ở phía sau đẩy một cái, ta gần như lảo đảo tiến vào trong phòng.
Chỉ thấy lão trang chủ nửa nằm dựa ở đầu giường, trên người được đắp chăn thật dày, so với lần đầu tiên gặp lão khí độ uy nghiêm, lần này sắc mặt lão trang chủ nhìn qua thấy kém xa, không chỉ có toàn bộ gương mặt hiện lên vẻ xám tro, mi mắt cũng vô lực rũ xuống, tuy rằng trong mắt không có chút thần thái nào, nhưng lại thâm đen làm cho người ta cảm thấy e ngại, ta không dám đến gần, chỉ đứng ở cửa, nhẹ giọng gọi, “Lão trang chủ…”
Nhìn người bệnh nằm trên giường có chút già yếu lọm khọm, ta rất hoài nghi lão có đúng là phụ thân của Nhị công tử không, bởi vì bọn họ một chút cũng không giống nhau, ta ở trước mặt Nhị công tử chắc chắn không cảm thấy sợ hãi, cũng sẽ không câu nệ…
Lão trang chủ giương mắt nhìn ta một cái, sau đó hỏi, “Đây chính là hài tử ngươi nói?”
Tiền thúc cũng không tiến vào cùng ta, lão chỉ ở ngoài phòng đáp, “Đúng vậy, là tiểu đồng mới vào không lâu, lần trước trang chủ cũng gặp qua nó rồi, ta thấy hài tử này bình thường thông minh, vì vậy mang nó đến cho trang chủ xem qua, nếu như trang chủ thấy không có vấn đề gì, để nó lưu lại hầu hạ lão nhân gia ngài.”
Không được a, ta phải ở cùng một chỗ với Tiểu Thanh, mới không muốn hầu hạ cái gì lão trang chủ đâu, hơn nữa ta lúc nào thì cùng thông minh dính vào một chỗ, cái này ai quen ta đều biết, Tiền thúc tại sao thúc muốn nói dối?
“Qua đây!” Lão trang chủ hướng ta quát lên.
Bàn tay xám trắng của lão hướng về ta vẫy vẫy sau đó rụt vào tay áo, ta giống như con rối bị giật dây, không tự chủ được đi tới trước mặt lão, rũ mi nói, “Lão trang chủ.”
Gương mặt xám trắng nhìn ta chằm chằm một hồi, không biết có phải ta hoa mắt hay không, ta thấy ánh mắt lão trang chủ lạnh như băng chợt lóe lên, lão bắt lấy ta, đè bả vai ta của ta xuống đỡ người ngồi thẳng dậy, sau đó hướng ra ngoài nói, “Hài tử này không sai, hãy lưu lại đi.”
Nghe được Tiền thúc ở bên ngoài trả lời một câu sau đó không thấy tiếng động, hình như là lui xuống, lòng ta thầm kêu khổ, nghĩ đến sau này phải ở chỗ này, không bao giờ được ở cùng Tiểu Thanh nữa, miệng không khỏi mếu một cái, suýt chút nữa khóc lên.
Không dám ngẩng đầu, nhưng vẫn nghe được từng tiếng hít thở nặng nề càng ngày càng gần ta, hơn nữa bị nhìn chằm chằm với ánh mắt vẩn đục, khiến ta cảm thấy rất khó chịu, còn có chút sợ.
Bàn tay có chút lạnh lẽo từ bả vai ta chậm rãi chuyển qua cổ, chỉ nghe thấy một thanh âm trầm thấp nói, “Quỳ xuống!”
Không biết lão trang chủ muốn làm gì, ta lập tức quỳ xuống, cúi mặt nhìn sàn nhà, chỉ nghe đỉnh đầu truyền tới tiếng hít thở càng ngày càng gấp, thậm chí trở thành tiếng thở dốc khó kiềm nén, mà tay đặt trên cổ ta dùng sức mỗi lúc một lớn, ta cảm thấy móng tay bén nhọn đâm vào trong thịt…
Tâm lúc này run lên bần bật, tay chân không tự chủ được cũng bắt đầu run rẩy.
Đây là loại sợ hãi rất quen thuộc, chính là cảm giác ta đã trải qua trước đây không lâu ở chỗ tắm.
Lúc đó mọi thứ đều không nhìn thấy, nhưng cảm giác lạnh lẽo thấm vào tận xương này giống nhau như đúc.
Thế nhưng, không thể nào, lão trang chủ sao có thể…
Nơi cổ đã bị bóp đến đau, tiếng thở nặng nề làm ta hầu như có thể tượng tượng ra tùy thời sẽ có một hàm răng sắc nhọn không lưu tình chút nào cắm xuống, đau đớn và sợ hãi khiến ta lúc này quên cả tôn ti khác biệt, ta đang muốn ra sức giãy ra, chợt nghe phía sau có người trầm giọng nói, “Phụ thân!!”
Một tiếng rất trầm thấp cũng rất uy nghiêm vang lên, cảm thấy lực trên vai nhẹ một chút, tiếng thở dốc ngừng lại, lão trang chủ buông lỏng kìm kẹp ta, thân thể một lần nữa ngồi vững.
Sau lưng bị mồ hôi lạnh làm cho ướt sũng, kinh hách quá độ khiến tay chân ta như nhũn ra, may mà hai tay ta đang chống để quỳ, bằng không ta tin mình nhất định sẽ ngã xuống.
Vẫn quỳ như trước không dám ngẩng đầu, chỉ nghe thấy tiếng bước chân vang lên, một người đi qua ta đến bên cạnh giường.
“Phụ thân, con vừa nghe Tiền thúc nói lão đưa tới một tiểu đồng hầu hạ người, chính là hài tử này sao?”
Lão trang chủ ừ một tiếng, tựa hồ có chút không cao hứng, lạnh lùng hỏi, “Quân doanh bên kia của ngươi không bận sao? Sao lại rảnh rỗi sang đây xem ta?”
Quân doanh, vậy người này chắc là Đại công tử rồi, Tiểu Thanh nói qua, Đại công từ hình như là võ quan gì đó.
“Con lo lắng cho thân thể của phụ thân, cho nên mới bớt thời gian tới thăm, vừa lúc tới kịp thời…” Giọng Đại công tử lãnh đạm, hình như còn mang theo vẻ tức giận.
Bọn họ là phụ tử thật sao? Sao giọng nói chuyện có vẻ kỳ quái.
Cúi đầu thấy Đại công tử chân đi giày mềm bước thông thả tới trước mặt ta nói, “Đứng lên đi.”
“Tạ ơn chủ tử.” Ta run rẩy đứng dậy, may mắn ta còn có thể miễn cưỡng đứng dậy.
“Ngươi trở về đi, ngươi không cần hầu hạ ở đây.”
Thật sao? Ta không nghe lầm chứ, thật tốt quá! Đại công tử, cám ơn ngươi.
“Nô tài lui xuống.”
Ta ngay cả đầu cũng không dám ngẩng, khom lưng thi lễ một cái, liền vội vàng lui ra ngoài, đi đến cửa chợt nghe lão trang chủ bên trong nặng nề hừ một tiếng.
Nguy hiểm thật a, đầu ta cũng không quay lại, nhanh như chớp chạy đi thật xa, chỉ thấy Tiền thúc đứng trước khúc quanh hành lang hướng ta xua tay, ta vội vàng chạy tới.
“Tiền thúc Tiền thúc, vừa Đại công tử tới vấn an, nói với ta không cần làm tiểu tư của lão trang chủ nữa.”
Ta cao hứng bừng bừng mà nói cho Tiền thúc, nhưng khuôn mặt ú ụ thịt của lão lại lộ ra một loại trầm tư khó có thể nắm bắt.
“Lão trang chủ nói sao?”
“Chưa nói gì, hình như có chút mất hứng.”
“Trước khi Đại công tử tới, lão trang chủ có nói gì với ngươi không? Trang chủ có nói ngươi giống ai không?”
“Chưa nói gì cả a, chỉ…” Bóp cổ ta…
Chẳng biết tại sao, lời đến khóe miệng ta lại đột nhiên lại nhịn xuống.
Nghĩ tới, lần đầu tiên ta theo Tiền thúc đến Mộ Dung phủ đụng phải lão trang chủ, ta thấy trong tay áo hắn chợt lóe lên màu đen thì ra là màu của móng tay…
Mà ngày đó quái vật hút máu ta kia móng tay cũng là màu đen.
Hết chapter 14