Quyển 1 - Chương 27
“Tam… công tử…”
“Đừng nói gì, cái gì cũng không cần nói! Tiểu Phi, từ hôm nay trở đi làm thư đồng của ta có được không? Ta sẽ không để cho người ta mắng chửi, đánh ngươi nữa, ta sẽ cho ngươi vui vui vẻ vẻ giống như trước đây.”
Có phải ta đói đến hôn mê không, nên mới nghe nhầm?
Là thanh âm của Trí ca ca, nhưng hắn chưa bao giờ nói như vậy, lúc hắn nói chuyện thanh âm đều trong trẻo lạnh lùng, không mang theo bất kỳ tình cảm gì, không giống như bây giờ, hình như mang theo chút thương tâm, nhưng trong lời nói rất kiên định, hắn ôm ta thật chặt, khiến ta có thể nghe rõ cả tiếng tim hắn đập, ta mụ mị mà áp vào ***g ngực hắn, lắng nghe tiếng tim đập thình thịch.
“Tiểu Phi, Tiểu Phi…” Mộ Dung Trí cả kinh, không thấy hài tử đáp lại, không biết có phải lại bất tỉnh không.
“Tam công tử, ta không biết chữ, không làm thư đồng được…” Ta áp vào ngực Trí ca ca buồn buồn nói.
Làm thư đồng cũng phải có học vấn a, với ta ngay cả tên mình cũng không biết viết.
Trí ca ca mỉm cười với ta, “Tiểu Phi, gọi Trí ca ca, cứ giống như trước vậy, gọi Tam công tử trước mặt người khác thôi, ngươi không biết viết chữ ta sẽ dạy cho ngươi, kỳ thực viết chữ cũng đơn giản.”
“Trí ca ca…”
Hết thảy đều tốt như đang nằm mơ, ta dựa vào Trí ca ca trong lòng ấm áp nghĩ, nếu như đây là mộng, như vậy vĩnh viễn không tỉnh lại cũng được.
“Tiểu Phi, mau ăn gì đi, không nên để đói lại hôn mê.”
Bị Trí ca ca lôi ra từ trong ngực, thấy hắn cười với ta, mặt của ta nhất thời đỏ đến tận cổ, không dám đối diện với Trí ca ca, ta cuống quít cầm khối hoa quế cao kia cúi đầu cắn một ngụm lớn.
“Tiểu Phi, như vậy là tốt rồi, sau này mỗi ngày ta đều có thể tới tìm ngươi chơi.”
Tiểu Thành và ta ngồi ở trước bàn, một bên nhìn ta ăn miếng lớn, một bên uống trà nói chuyện phiếm với ta.
“Ta mới không rảnh chơi với ngươi, ta là thư đồng của Trí ca ca, phải cùng huynh ấy học bài.”
Ta không để ý đến Tiểu Thành, vẫn cứ cúi đầu ăn, cùng một câu nói nàng nói đi nói lại thật nhiều lần, nàng không phiền ta cũng thấy phiền đó.
“Tiểu Phi, ngươi thật không có lương tâm, là ai đem ngươi từ trong miệng hùm cứu ra? Là ai đi nói với quản gia cho ngươi ở lại chỗ này? Ngươi đừng có ăn liên tục như vậy được không, nghe ta nói!”
“Ta đang nghe a, nhưng ta cũng phải ăn a.”
Tiểu Thành uống một hớp trà, đột nhiên đôi mắt to chuyển hai cái hỏi, “Tiểu Phi, ngươi nói, ngươi muốn nghiêm phạt nữ nhân hung ác kia thế nào?”
“Ngươi nói Ngân Nhi cô nương sao? Ta nghĩ kỳ thực nàng cũng rất đáng thương, không nên làm khó nàng.”
Tiểu Thành tiến lên sờ cái trán của ta một chút, hô to gọi nhỏ mà nói, “Tiểu Phi, ngươi đói đến hồ đồ rồi, ngươi xem, ả đem ngươi đánh thành như vậy, ngươi còn nói ả tội nghiệp?”
Nàng vừa nói chuyện vừa vén ống tay áo bên phải của ta lên, vết thương loang lổ lập tức hiện ra trước mắt, ta đẩy tayTiểu Thành ra, lầm bầm nói, “Cũng tạm tạm rồi, xức thuốc không còn đau nữa.”
“Tiểu Phi…”
Tiểu Thành còn muốn nói nữa, bị Trí ca ca vừa bước vào nhà mở miệng ngăn lại, “Tiểu Thành, chuyện này dừng ở đây, không được lại hồ đồ nữa.”
Thấy Tiểu Thành rất không tình nguyện gật đầu, ta nghĩ Trí ca ca thật là uy phong a, câu nói đầu tiên có thể khiến cho tiểu cô nương ríu ra ríu rít ngậm miệng, ta cũng bị nàng làm phiền một canh giờ rồi, nhờ phúc của Trí ca ca, thời gian phiền não cuối cùng cũng ngừng.
Buổi tối ta và Trí ca ca ngủ cùng một giường, chính là cái giường ta nằm khi bị té xỉu, kỳ thực bên ngoài cũng có chăn đệm trải dưới đất dành cho tiểu tư, nhưng Trí ca ca nói trên mặt đất rất ẩm ướt, cơ thể ta còn hư nhược, không cho ta ngủ chỗ ấy.
Nằm trong chăn mềm mại, ta tận lực nằm dịch ra mép giường, như vậy sẽ không gây trở ngại cho giấc ngủ của Trí ca ca. Ta biết Trí ca ca mỗi ngày đều làm việc rất cực khổ, ta không muốn quấy rầy hắn, hơn nữa tim cũng đập lợi hại, chỉ sợ Trí ca ca sẽ nghe thấy.
“Tiểu Phi, người còn nằm dịch ra bên ngoài nữa sẽ rơi xuống đất.” Một tay đưa qua kéo ta đến trước người hắn.
Lập tức dựa sát vào như vậy, hơi nóng nhè nhẹ phả vào cổ khiến ta nhất thời xấu hổ đỏ mặt, may mà trời tối đen cái gì cũng đều không nhìn thấy được. Ta nghiêng người nằm dựa vào ngựa Trí ca ca, cách một tầng nội y đơn bạc, sau lưng ta có thể cảm giác được rõ ràng tiếng tim đập kiên định, không giống như cái ôm mềm mại của Tiểu Thanh, ngực Trí ca ca rắn chắc vững vàng khiến ta an ổn mà dựa sát vào.
Nếu như lúc ngủ luôn luôn được ôm người mình thích như vậy, ta nghĩ bắt ta làm cái gì ta cũng cam tâm tình nguyện. Yêu cầu của ta một chút cũng không cao, chỉ hy vọng có thể được ở gần Trí ca ca như vậy, làm tiểu thư đồng cho hắn, hầu hạ cuộc sống hàng ngày của hắn, thay hắn làm ấm giường.
Đến lúc ta tỉnh lại, trời đã sáng rõ, Trí ca ca đã sớm không còn bên cạnh rồi.
Có thể tại giường quá mềm, chăn quá ấm khiến ta ngủ say đến nỗi Trí ca ca đi từ bao giờ cũng không biết.
Nhờ Tiểu Thanh ban cho, ta luôn luôn đều tỉnh rất sớm, theo lý ta hẳn là nên hầu hạ Trí ca ca rời giường rửa mặt, nào có chuyện tiểu tư dậy trễ hơn chủ tử.
Sau đó nghe Tiểu Thành giải thích ta mới hiểu được, Trí ca ca mỗi ngày đều thức dậy rất sớm, đầu tiên là luyện công, sau đó là sắp xếp chuyện trong phủ và xử lý việc buôn bán, như vậy cũng thật nhiều chuyện rườm rà, ta cho dù có dậy sớm, cũng không giúp được việc gì.
Trí ca ca tuy rằng đứng hàng thứ ba, nhưng bởi vì Đại công tử là mệnh quan triều đình, công sự bận rộn, không có thời gian để ý chuyện trong phủ, Nhị công tử buôn bán hàng dệt thêu tách biệt hoàn toàn với Mộ Dung phủ, hắn phải xử lý sự vụ của riêng mình, bình thường rất ít qua lại, Tứ công tử cũng có một đống thứ khác thuộc về mình, hắn thích tường hoa ngõ liễu, bình thường không ngủ ở trong phủ, là một người nhàn rỗi không làm việc gì, tất cả sự tình từ trên xuống dưới trong Mộ Dung phủ đều chồng chất lên một mình Trí ca ca.
Trong lúc rảnh rỗi, Tiểu Thành túm lấy ta bắt đầu nói chuyện phiếm trời nam bể bắc, tiểu nha đầu kia, hình như ngoại trừ lúc ngủ, cả ngày chưa bao giờ thấy miệng nàng nhàn rỗi, từ Tiểu Thành ta cũng biết một ít chuyện liên quan đến huynh muội bọn họ.
Thì ra bọn họ là sáu huynh muội cùng cha khác mẹ, tỷ muội Tiểu Thành và đại công tử là do lão phu nhân sinh, Nhị công tử và Trí ca ca là huynh đệ ruột, do Nhị phu nhân sinh ra, đáng tiếc Nhị phu nhân đã sớm qua đời, mẫu thân của Tứ công tử là Tam phu nhân, mấy năm trước đã mất rồi, hiện tại chỉ còn Đại phu nhân khỏe mạnh.
Ba năm trước lão trang chủ sinh bệnh nặng, sau đó thân thể bắt đầu suy yếu dần, bình thường hay cùng Đại phu nhân đóng cửa lễ Phật, rất ít khi gặp người khác, bất quá trước đây hắn sủng ái nhất là Nhị phu nhân, nghe nói vị Nhị phu nhân kia là quốc sắc thiên hương, giống như tiên nữ vậy, tuy rằng qua đời quá sớm, nhưng lão trang chủ yêu ai yêu cả đường đi, đem đại bộ phận gia nghiệp Lạc Diệp sơn trang đều giao vào tay của Trí ca ca.
Quan hệ của bọn họ thật là phức tạp, ta nghe xong nửa ngày cũng không hiểu rõ, dù sao những điều này cũng không quan hệ với ta, ta cũng liền nghe vậy biết vậy, lười hỏi nhiều.
Chiều hôm đó Trí ca ca lần đầu tiên không có xuất môn, hắn mang ta tới thư phòng nói muốn dạy ta viết chứ, ta rất vui, trước đây việc viết chữ đối với ta mà nói có nghĩ cũng không dám a.
Thư phòng rất rộng rãi thoáng mát, trên bàn ở góc tường bày một cây cổ cầm và một bàn cờ, giá sách bằng gỗ đàn hương dựng ở cạnh tường, bên trên đặt chỉnh tề các loại sách cổ, ngoài ra bốn phía trên vách tường còn treo thật nhiều tranh chữ.
Ta thích thú lấy tay nhẹ nhàng chạm đến từng quyển cổ thư, nghĩ thầm, người có học vấn có khác a, những chữ chằng chịt chi chít này ta nhìn thấy liền đau đầu, càng không nói đến việc học.
Khi thấy trên tường treo một đạo phù ta rất kỳ quái nói, “Trí ca ca, đạo phù nhất định phải treo ở cổng mới có thể trừ tà a, huynh treo sai vị trí rồi.”
“…”
Không nghe tiếng trả lời, ta quay đầu lại, chỉ thấy gương mặt Trí ca ca cổ quái, mà Tiểu Thành cũng sửng sốt, sau đó bất chợt ôm bụng cười to.
“Ha ha ha, Tiểu Phi, đó là cuồng thảo tam ca ta đắc ý nhất, cư nhiên lại bị ngươi nói thành đạo phù, ha ha ha, buồn cười ch.ết ta rồi.”