Quyển 1 - Chương 46
Lúc rảnh rỗi Nhị công tử sẽ cùng Tô đại ca, Liễu đại ca chơi cờ hay gì đó, Tô đại ca nói đẳng cấp chơi cờ vây của Nhị công tử rất cao, trong thiên hạ hiếm có địch thủ, mà trình độ chơi cờ tướng của Liễu đại ca cũng là bất phàm, ta nghe xong nhịn không được hỏi một câu, “Tài đánh cờ của các huynh đều cao như vậy, sao Thành lão tiên sinh tới khiêu chiến không ai trong các ngươi đi ứng chiến?”
Nhị công tử nghe xong nhịn không được cười nói, “Chơi cờ chỉ là một trò để tu tâm dưỡng tính, nếu có tâm tranh cường háo thắng, cờ liền không còn là cờ nữa.”
Những lời này ta nghiêng đầu suy nghĩ thật lâu cũng không hiểu, đây chính là điểm không tốt của Nhị công tử, bình thường đều nói những điều ta không hiểu.
Ta thích nhất là được xem bọn họ luyện quyền trong võ trường, mỗi lần thấy Nhị công tử cùng Tô đại ca bọn họ triền đấu cùng một chỗ, trong lòng ta lại nhảy nhót muốn tới đánh một trận, Nhị công tử nói cơ thể của ta vẫn chưa hoàn toàn hồi phục như cũ, chờ lúc ta lành hẳn, hắn sẽ dạy cho ta một ít công phu cường thân kiện thể.
Ta không hứng thú với công phu cường thân kiện thể, ta nói ta muốn học công phu bay bay, Nhị công tử không nói hai lời liền gật đầu đồng ý, còn nói tên của ta có một chữ “Phi”, tương lai nhất định sẽ bay cao hơn cả bọn họ, sau khi nghe xong ta thật cao hứng, lập tức nói cho bọn họ biết trước đây ta cũng từng xin Tam công tử, nhưng hắn không dạy ta, khiến cho ta tưởng rằng loại công phu này bí mật không truyền ra ngoài.
Những lời này ta chỉ thuận miệng nói, không nghĩ tới ba người bọn họ nghe lời này xong vẻ mặt đều là biểu tình phức tạp.
Tô đại ca nhìn Nhị công tử, nhẹ giọng nói, “Hài tử này hình như không sao đâu.”
Nhị công tử còn chưa lên tiếng, ta vội vàng nói tiếp, “Ta đương nhiên không sao, các huynh xem, phía sau lưng cũng không đau nữa rồi.”
Để chứng minh thực sự không có việc gì, ta còn nhảy lên hai cái.
Trong mắt Nhị công tử ánh lên một tia kỳ quái, hắn mỉm cười với ta nói, “Tiểu Phi, ngươi là một hài tử thông minh, ta biết ngươi nhất định sẽ không có chuyện gì.”
Ha ha, Nhị công tử khen ta thông minh kìa.
Đáp lại ánh mắt ôn hòa của Nhị công tử, ta đỏ mặt lên, vội vã dời mắt đến chỗ khác.
Cứ như vậy, chưa đầy một tháng, vết thương sau lưng ta hoàn toàn khép lại, về phần nội thương ta nghĩ cũng chữa khỏi rồi, bởi vì mỗi lần Tô đại ca bắt mạch cho ta xong đều là khuôn mặt khó mà tin nổi.
“Tại sao có thể như thế? Tiểu Phi, nhìn không ra ngươi bộ dạng yếu đuối mỏng manh, lại mình đồng da sắt như vậy, bị thương nặng như thế ngay cả nam tử cường tráng trưởng thành, muốn khôi phục hoàn toàn cũng phải mất bốn năm tháng, thế nào mới một tháng ngươi đã tốt đến như vậy?”
“Bởi vì y thuật của Tô đại ca ngươi cao minh mà, hơn nữa Tiểu Thanh nói ngươi cho ta dùng toàn thuốc tốt nhất thiên hạ, ta khỏi nhanh có gì kỳ quái?”
Khuôn mặt Tô đại ca còn kinh ngạc, hắn không ngừng lắc đầu nói, “Cho dù như vậy, ngươi khỏi cũng có chút nhanh đi. Ta nghĩ rằng, Tiểu Phi, thể chất của ngươi nhất định khác người bình thường, chi bằng ngươi làm dược nhân cho ta đi?”
“Dược nhân là cái gì?”
“Chính là uống các loại thuốc, giúp ta thử châm, hạ châm không đau chút nào đúng không? Tiểu Phi, nếu ngươi đồng ý, mỗi ngày ta sẽ mua điểm tâm Dung Hạnh Trai cho ngươi ăn.”
“Như vậy à…”
Mỗi ngày được ăn điểm tâm đương nhiên là tốt, nhưng còn phải uống thuốc thử châm…
Hạ châm thoạt nhìn hình như rất đáng sợ, kỳ thực cắm vào người có cảm giác tê tê, căn bản không đau, nhưng uống thuốc thì có chút miễn cưỡng, một tháng này mỗi ngày ta đều phải uống thuốc, đắng đắng rất khó uống a, nhưng điểm tâm…
Ngay lúc ta đang không thể quyết định, có người giúp ta trả lời.
“Tiểu Phi sẽ không làm dược nhân của ngươi! Nếu ngươi thật sự rảnh rỗi như vậy, không bằng đi hỗ trợ trông coi cửa hàng!”
“Nhị công tử!…”
Không cần quay người cũng biết là Nhị công tử đã trở về, ta vội vàng nhảy khỏi giường, chạy đến cạnh hắn.
Mấy ngày nay Nhị công tử ra ngoài làm việc, ta nghĩ rằng phải lâu lắm mới gặp được hắn, không ngờ hắn lại trở về nhanh như vậy, thấy Nhị công tử mỉm cười nhìn ta, ta nhịn không được tiến đến kéo tay áo hắn ngẩng đầu lên nói, “Nhị công tử, ta rất nhớ công tử…”
Mấy hôm nay buổi tối không có Nhị công tử bên cạnh, ta luôn luôn ngủ không an ổn, hình như ngực hắn ấm bằng mấy lò sưởi trong nhà cộng lại.
“Ta cũng nhớ Tiểu Phi a.”
Nụ cười của Nhị công tử ấm áp như gió xuân khiến mặt ta không tự chủ được đỏ lên.
“Khụ khụ…”
Không biết tại sao Tô đại ca đột nhiên kịch liệt ho khan, hắn bỏ lại một câu ta còn phải đi xem cửa hàng, liền vội vã rời đi.
Ta nhìn sau lưng Tô đại ca có chút lo lắng nói, “Hình như họng Tô đại ca không tốt lắm, có muốn ăn mấy viên ô mai nhuận hầu không?”
“Đừng để ý đến hắn, hắn là đại phu, biết tự chăm sóc mình.” Nhị công tử kéo tay ta nói, “Tiểu Phi, theo ta vào thư phòng đi, có một đồ chơi nhất định ngươi sẽ thích.”
Theo Nhị công tử tới thư phòng, ta đứng cạnh hắn hỏi, “Nhị công tử muốn viết thư sao? Ta giúp công tử mài mực.”
Trong khoảng thời gian này, chữ ta luyện không được tốt lắm, nhưng mực càng mài càng thành thạo, Huỳnh Tuyết cười nhạo nói ta cả đời này chính là mệnh làm tiểu tư cho người khác, ta lập tức phản bác nàng, nói cái này gọi là “hồng tụ thiêm hương”, làm cho mấy người bọn họ đều chấn động ngay lúc đó, nhìn bộ dạng ngạc nhiên của bọn họ, ta thật là đắc ý, nghĩ lần sau hướng Tiểu Thành học nhiều từ mới, không để cho bọn họ nghĩ ta thật sự đần như vậy.
“Ta không viết thư, ta muốn đưa cho ngươi một thứ, ngươi ngồi xuống đi.”
Ta muốn ngồi xuống cạnh ghế, ai ngờ Nhị công tử đưa tay kéo ta qua, để cho ta ngồi lên chân hắn.
Mặt của ta soạt cái liền đỏ, tuy rằng buổi tối ta sẽ dựa vào lòng Nhị công tử ngủ, nhưng ngồi trên đùi hắn lại là lần đầu, hơn nữa Nhị công tử còn vòng tay qua eo, ôm lấy ta ở trước người, khiến ta khẽ động cũng không được.
Chúng ta dựa vào sát như vậy, hương thơm trên người Nhị công tử không ngừng truyền tới ta, khiến ta cảm thấy thư thái say người, đầu ta cũng không dám ngẩng lên, chỉ dùng ngón tay không ngừng xoắn góc áo.
“A?”
Đột nhiên, một con rùa nhỏ đặt trước mặt ta.
Đó là một con rùa xanh lục dài khoảng hai tấc, toàn thân trong suốt long lanh, mắt dùng hắc bảo thành khảm thành, khóe miệng hơi cong, giống như đang cười, ngố ngố thật đáng yêu, ta vội vàng đưa tay nhận lấy, nhẹ nhàng vuốt mai rùa xanh biếc nói, “Rùa nhỏ thật đáng yêu nha.”
“Đúng vậy, ta vừa thấy nó trong tiệm ngọc khí liền lập tức nghĩ Tiểu Phi sẽ thích, quả nhiên.”
Ta cẩn thận vuốt đầu rùa nhỏ, một lúc lâu mới lưu luyến để vào bên cạnh nghiên mực nói, “Rùa nhỏ có thể bày trên bàn làm chặn giấy, ta nghĩ để chỗ này tốt nhất.”
Rùa nhỏ thật sự đáng yêu, nhưng nhất định rất quý trọng ha? Có bài học lần trước, ta cũng không dám nghĩ ngợi lung tung nữa.
“Nhị công tử…”
Bên người ấm áp, Nhị công tử từ phía sau ôm lấy cả người ta, hắn thở dài nói, “Đây là lễ vật tặng cho Tiểu Phi, Tiểu Phi không muốn sao?”
“…”
Đương nhiên là muốn, cực kỳ muốn, chỉ là…
“Lật con rùa lại xem xem.”
Ta nghe theo đem rùa nhỏ lật lên, thấy trên bụng tròn trịa của rùa nhỏ khắc một chữ be bé.
“Phi…”
Chắc là chữ phi, trước đây ta cùng Tam công tử đã học qua, ba con chim nhỏ xếp chung một chỗ là chữ phi.
“Đúng vậy, sẽ không có người oan uổng Tiểu Phi trộm được, bởi vì trên người nó có khắc tên của ngươi đấy.”
Tảng đá trong lòng ta nhất thời rơi xuống, vội vàng mừng rỡ ôm rùa nhỏ vào ngực.
Nhị công tử nghĩ thật chu đáo, hắn sợ ta lo lắng sẽ bị người đổ oan mà cố ý khắc lên, tâm hắn thật *** tế.
“Nhị công tử, cám ơn công tử!”
“Ngươi thích thì tốt rồi.”
“Nhị công tử, công tử lấy cho nó một cái tên đi.”
“Tiểu Phi là chủ nhân, đương nhiên phải là Tiểu Phi lấy rồi.”
“Vậy gọi là Tiểu Quy được rồi.”
Trên mặt tươi cười của Nhị công tử xẹt qua một tia kinh ngạc, “Tiểu Quy? Vậy cũng là tên sao?”
Bị Nhị công tử nói như vậy, ta lại bắt đầu suy nghĩ một lần nữa.
“Vậy muốn tên gì? Tiểu Mao? Tiểu Giáp? Tiểu Xác? Tiểu Thanh? Không được không được, Tiểu Thanh là bạn tốt của ta, không thể lấy tên của hắn cho rùa nhỏ được.”
“Ngươi vẫn gọi là Tiểu Quy đi.”
Không chú ý tới gương mặt thất bại của Nhị công tử, ta vui vẻ nói, “Vậy sao, ta cũng nói tên Tiểu Quy là hay nhất.”
Rốt cuộc cũng có một món chân chính là đồ của mình, ta nở ruột nở gan đem Tiểu Quy trong tay lăn qua lộn lại chơi, không cảm thấy được hô hấp Nhị công tử có chút gấp, hai tay hắn đang ôm quanh ta còn hơi run.
Hết chapter 46