Quyển 1 - Chương 63
Trước mắt trở nên mông lung không rõ, gương mặt Tam công tử trước đôi mắt đẫm lệ hiện ra mờ mờ.
Trước đây Tam công tử không như thế, vẻ mặt hắn vĩnh viễn đều là lạnh lùng cao ngạo, trong ánh mắt luôn tản ra ánh sáng, không giống bây giờ, yên lặng và đau thương như vậy, khiến ta không kiềm được bắt đầu đau lòng.
Trí ca ca, ta không trách huynh, thật sự không có!
“Trí ca ca…” Ta không nhịn được nữa, nhào vào ngực hắn khóc nức nở.
“Tiểu Phi, theo ta trở lại có được không?”
“Ta…”
Không nói nổi một câu hoàn chỉnh, trả lời Tam công tử chính là tiếng khóc không ngừng của ta.
Ta không hận Tam công tử, cho dù hắn từng oan uổng ta như vậy, ta cũng không muốn hận hắn, là ta không hiểu hận là gì? Hay căn bản ta cũng không từng lưu tâm đến?
Một gương mặt thanh nhã tươi đẹp khác không ngừng bay lượn trong đầu ta, vừa nghĩ đến nếu như mềm lòng đáp ứng Tam công tử rồi, sẽ không còn được gặp khuôn mặt tươi cười kia, ta liền lộ vẻ do dự.
Bàn tay cầm chặt tay ta chậm rãi buông lỏng rồi rời ra.
“Ta hiểu rồi, Tiểu Phi.”
Một tiếng vỡ giòn vang lên, khối ngọc hồ điệp kia đã bị Tam công tử bóp nát.
“Trí ca ca…” Ta giật mình kêu lên.
Tam công tử chuyển ánh mắt qua nơi khác, không nhìn ta nữa, hắn thản nhiên nói, “Ngọc trụy này vốn là của Tiểu Phi, Tiểu Phi nếu không muốn, cũng không cần phải giữ nó lại nữa!”
“Nhưng…”
Ta nhớ Mộ Dung Viễn nói qua, ngọc bội kia là mẫu thân khi còn sống tặng cho, sao hắn có thể cứ hủy đi như vậy chứ?
“Không cần nói gì nữa, Tiểu Phi, ngồi cạnh ta một lúc nhé.”
Sau khi Tam công tử nói xong liền nằm xuống, nhắm mắt lại không nhìn ta nữa, khuôn mặt ba lan bất kinh của hắn yên lặng, tựa hồ vừa rồi chưa phát sinh chuyện gì, nghe thấy hô hấp của Tam công tử ôn hòa, ta không biết có phải hắn đã ngủ hay không, không dám nói câu nào, cứ lẳng lặng ngồi một bên bồi hắn như vậy.
(Ba lan bất kinh: sóng lớn chẳng sờn.)
Ban đêm, Nhị công tử và Tô đại ca cùng đi xem Tam công tử, thấy sắc mặt Nhị công tử rất khó nhìn, trong lòng không khỏi có chút sợ, nhưng hắn căn bản không nhìn ta, chỉ hỏi thăm một chút về bệnh tình Tam công tử, sau đó sai Huỳnh Tuyết mang thức ăn tới, Tam công tử lại bảo ta hầu hạ hắn dùng cơm.
Nói thật, ta không xứng với chức tiểu tư của mình, từ lúc vào Mộ Dung phủ, trước sau ta hầu hạ được mấy người chủ tử, nhưng ngay cả cơ bản nhất là hầu hạ chủ tử dùng cơm ta cũng làm không tốt, đặc biệt bây giờ bị mấy ánh mắt nhìn chằm chằm, tay ta càng run dữ dội hơn, nhiều lần làm rớt nước canh vào quần áo Tam công tử, Huỳnh Tuyết tức giận ném khăn tay tới trước mặt ta, ta vội vàng cầm khăn hoảng loạn lau chỗ bị bẩn, lại bị Tam công tử nắm lấy cổ tay, hắn ôn nhu lắc đầu với ta, ý bảo ta bĩnh tĩnh.
Ta nghĩ mặt ta bây giờ không chỉ đỏ đơn giản như vậy, hình như toàn bộ gương mặt ta đều đang bị thiêu, cháy tới tận cổ, ta nghe có người không vui khẽ hừ một tiếng, ta muốn nhìn một chút xem là ai, rồi lại không có can đảm ngẩng đầu.
Nhìn hai người ở đầu giường khanh khanh ta ta, liếc mắt đưa tình, coi toàn bộ mọi người xung quanh không ra gì, lửa giận trong lòng Mộ Dung Tĩnh càng ngày càng bốc mạnh, cuối cùng không chịu được nữa, hắn phất tay áo xoay người bước ra ngoài.
Lúc này phẫn nộ và không cam lòng tràn ngập trong lòng, khiến toàn bộ tâm can Mộ Dung Tĩnh tan ra trong biển lửa.
Biết thương thế của Tam đệ không còn đáng ngại, thay vì nói tới thăm bệnh, chẳng bằng nói là trong ngực không bỏ được đứa nhỏ kia.
Từ khi Tiểu Phi mất tích được tìm về, có trời mới biết mấy ngày nay hắn trải qua thế nào, để tìm Tiểu Phi, ngay cả ám vệ của Hoàng thượng hắn cũng dùng, sau khi biết Tiểu Phi bị giam tại bãi săn của Thành Vương, hắn không chút do dự liền đi cứu người, không phải không biết hậu quả của việc làm này, nhưng lúc đó hắn thật sự không lo được nhiều như vậy.
Nhưng Tiểu Phi kia, rõ ràng đã vào Trích Tinh Lâu rồi lại chạy mất, từ lời nói của Tô Nguyệt Trần hắn lập tức biết đó là Tiểu Phi, ngay sau đó hắn lại phái người đi cả thành tìm, đến tận ngày mưa tại nơi đó, hắn nghe được một thanh âm nho nhỏ khàn khàn đang gọi, Nhị công tử, Nhị công tử, tim của hắn nhất thời an ổn lại.
Tiểu Phi, hắn tìm được Tiểu Phi của hắn rồi.
Nhưng hài tử này không như mong đợi dựa vào hắn giống trước kia, trái lại như gần như xa mà né tránh hắn, vết thương trên người hài tử còn chưa lành hoàn toàn, liền bắt đầu chăm sóc Tam đệ không ngừng nghỉ, lẽ nào đối với Tiểu Phi, Tam đệ còn quan trọng hơn tính mạng của mình?
Cho rằng trong mấy ngày này, hắn quan tâm, hắn ôn nhu có thể chạm đến tâm của đứa nhỏ kia, nhưng hết thảy đều xa xôi, không quan trọng bằng Tam đệ, cho dù đệ ấy đã từng thương tổn Tiểu Phi, gần như đem y đánh đến ch.ết, nhưng trong ánh mắt Tiểu Phi nhìn đệ ấy vẫn không có một điểm hận ý.
Đây là yêu sao? Con tim yêu đến sâu đậm nhất, ngay cả bị bán đứng, bị lừa dối, dù cho bị đánh đến thương tích đầy mình, lại vẫn không oán không hận.
Nhìn Tiểu Phi mấy ngày nay trông coi cả ngày lẫn đêm cạnh giường Tam đệ, trong mắt trong tim đều là quan tâm Tam đệ, thậm chí vấn đề đi ở, hắn đều phải tự mình làm chủ, Mộ Dung Tĩnh cảm thấy mọi điều mình làm không khác gì thằng ngốc, hắn trăm phương ngàn kế muốn giữ người ở lại, trong lòng căn bản lại cũng không có hắn, biết rõ như vậy vẫn gắt gao chiếm lấy không chịu buông tay, cách làm như thế chính hắn cũng cảm thấy vô cùng ấu trĩ.
Hành động trước kia của Tiểu Phi chính là quyến luyến, tựa như người ch.ết đuối vớ phải cọc gỗ, mà hắn, trùng hợp chính là cái cọc gỗ xui xẻo ấy, tuy rằng tạm thời có chút giá trị, nhưng chỉ cần có thuyền lớn đi qua, hắn sẽ không chút do dự vứt bỏ.
Thực sự buồn cười, hắn yêu Tiểu Phi như thế, quan tâm, lo lắng, chăm sóc, hắn dùng toàn bộ trái tim bao dung, không muốn đứa bé ấy có chút tổn thương nào, nhưng cuối cùng hắn được cái gì, hắn bỏ ra nhiều như vậy, nhưng đứa nhỏ kia có từng nửa phần lưu hắn trong tim?
Tại sao lại ngốc như vậy? Với địa vị thân phận của Mộ Dung Tĩnh hắn, chỉ cần tùy ý vẫy tay, nam nhân nữ nhân nào không mặc hắn “ta cần ta cứ lấy”, hắn hà tất phải vì một tên tiểu tư hèn mọn hao tổn *** thần? Hài tử kia có chỗ nào đáng giá khiến hắn phải làm như vậy?
Tô Hoán Hoa bước nhanh đuổi theo Mộ Dung Tĩnh, dường như không chú ý tới sắc mặt âm trầm của hắn, vẫn cứ cười nói, “Tiểu Phi thật đúng là đáng yêu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, liền muốn trêu chọc hắn một chút.”
Mộ Dung Tĩnh chợt dừng bước, Tô Hoán Hoa nhất thời không kịp thu chân, thiếu chút nữa đụng vào người hắn, cười nói, “Không phải là đứa bé sao? Ngươi làm gì vậy?”
Người sau không để ý đến hắn cười, lạnh lùng nói, “Đêm nay gọi hoa khôi Nhất Phẩm Ngạc tới.”
Tô Hoán Hoa trong lúc nhất thời há to miệng, “Ngươi đang nói gì? Muốn gặp hoa khôi Nhất Phẩm Ngạc, hiện tại đưa thiếp mời cũng phải xếp hàng đến tháng sau…”
“Ngươi lập tức đi làm tốt cho ta! Nói cho nàng biết, đêm nay nếu như không đến, sau này đừng nghĩ đứng ở kinh thành nữa!” Mộ Dung Tĩnh bỏ lại một câu, sau đó xoay người sải bước rời đi.
Tô Hoán Hoa há miệng nửa ngày không khép lại, hồi lâu mới bất đắc dĩ lắc đầu.
“Nam nhân ghen tuông quả nhiên không thể nói lý.”
Ăn cơm tối xong, ta liền hầu hạ Tam công tử uống thuốc, thấy hắn ngủ say rồi, ta mới nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay đang nắm chặt tay ta ra, mấy ngày nay ta vẫn luôn hầu hạ Tam công tử, ngay cả ngủ cũng không được ngon giấc, ta cũng cảm thấy mệt mỏi quá a.
Mở mắt ra lén nhìn thân ảnh nho nhỏ chạy đi, Mộ Dung Trí không khỏi cười khổ một tiếng, sao lại không thấy gương mặt không vui cùng oán giận của Nhị ca khi nhìn bọn họ, sao lại không thấy nhãn thần liên tục chuyển động đầy lo lắng của Tiểu Phi, tên nhóc này mặc dù ở chỗ này, tâm đã sớm bay đi rồi.
Hắn, trên thực tế mới là người dư thừa kia!
Biết Tiểu Phi yếu lòng, hắn hoàn toàn có thể dùng khổ nhục kế lưu lại, dù không thể giữ được tâm, cũng muốn giữ được người, nhưng… nếu có một ngày, ngay cả người cũng không giữ được?
Thân thể hài tử kia nhìn qua rất mỏng manh yếu ớt, nhưng sinh mệnh lại ngoan cường như vậy, cả ngày có vẻ như mơ mơ màng màng, đôi khi lại thông minh dị thường, rõ ràng rất nhát gan ngại ngùng, thời khắc mấu chốt lại có can đảm và nghị lực kinh người.
Mộ Dung Trí phát hiện cho tới bây giờ hắn đều không hiểu Tiểu Phi, bất kể là người hay là tâm, hắn đều không có tự tin có thể lưu lại được.
Thì ra có một vài người, một vài việc, bỏ lỡ liền thực sự là bỏ lỡ…
Ta đem đại sảnh, thư phòng, trường luyện võ, phòng ngủ toàn bộ tìm một lượt, nhưng vẫn không thấy thân ảnh Nhị công tử.
Nhị công tử ra ngoài sao? Không có lý gì a, cỗ kiệu vẫn còn ở đó mà.
Ta như chuột chạy tới chạy lui vài vòng, rốt cuộc mệt mỏi ngồi lên rào chắn hành lang, thở hổn hển từng ngụm lớn.
“Tiểu Phi!”
Huỳnh Tuyết từ hành lang đối diện đi tới, gò má cao gầy của nàng được đèn ***g chiếu lại, có chút âm u.
“Huỳnh Tuyết, ngươi biết Nhị công tử ở đâu không? Ta tìm hắn mãi…”
“Ngươi tìm công tử làm gì? Tam công tử bên kia không cần ngươi chăm sóc sao?”
Khẩu khí của Huỳnh Tuyết nghe có chút không vui, hôm nay ta có chọc qua nàng sao?
“Huỳnh Tuyết, Huỳnh Tuyết, xin ngươi nói cho ta biết, Nhị công tử rốt cuộc đi đâu?” Ta vội vàng tiến lên kéo tay áo Huỳnh Tuyết năn nỉ.
Một chiêu này bách thử bách linh (trăm thử trăm trúng), quả nhiên Huỳnh Tuyết chỉ một ngón tay về phía sau nói, “Bên cạnh hậu viện, chỗ sương phòng gần tường bao.”
“Cảm tạ Huỳnh Tuyết.”
Ta cố sức ôm Huỳnh Tuyết một cái, sau đó nhanh như chớp chạy về phía sau.
Hết chapter 63
HẾT QUYỂN THƯỢNG
⊱✿ ✿⊰⊱✿ ✿⊰⊱✿ ✿⊰
QUYỂN HẠ