Quyển 2 - Chương 84
Thanh Lan đưa ta tới trù phòng, nàng chỉ vào một đống củi lớn trong góc sân nói, “Trước mang củi đi chẻ, lát nữa đun nước, đừng nghĩ lười biếng, bằng không ngay cả bữa trưa cũng không được ăn.”
Nàng nói xong liền xoay người đi, lưu lại một mình ta đứng trong đó đờ ra.
Điểm tâm ta còn chưa được ăn a, làm việc không được gấp, trước tiên phải cho ta lấp đầy bụng nha.
Có điều thấy bộ dạng Thanh Lan, điểm tâm không có hy vọng gì rồi, ta than thở ngồi xuống trước đống củi, cầm lấy dao bắt đầu chẻ củi.
Bên cạnh chân truyền đến tiếng phì phì, ta không cần nhìn cũng biết là Tiểu Lục tới tìm ta, vội vàng buông dao nhét nó vào trong ngực, nhỏ giọng nói, “Tiểu Lục, ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời, nếu như bị người của trù phòng thấy, sẽ đem ngươi làm canh rắn.”
Củi tương đối giòn, chẻ dễ hơn so với tưởng tượng, có điều bổ liên tục mấy chục phát, cánh tay ta vẫn mỏi rã có chút không nhấc lên nổi, dở chừng Thanh Lan chạy tới thấy đống củi nhỏ bên cạnh đống kia, không khỏi tức giận đến kêu.
“Ngươi cái đồ ngu ăn không ngồi rồi này, hơn nửa ngày mới chẻ được một ít như thế, chẻ nhanh lên một chút!”
Cảm thấy Tiểu Lục trong ngực rục rịch, ta biết nó đang tức giận, rất sợ nó lại đột nhiên nhảy ra dọa người, vội vàng đè ngực lại nói, “Ta vẫn đang chẻ, có điều ta sẽ tận lực nhanh một chút.”
“Vậy làm nhanh đi! Nhìn bộ dạng ngây ngô của ngươi, chẳng trách không được chủ tử thích, Ngọc thiếu gia người ta so với ngươi thông minh nhu thuận hơn nhiều.”
Ngọc thiếu gia? Trích Tinh Lâu lúc nào có một Ngọc thiếu gia?
Thấy ta sững sờ, Thanh Lan cười lạnh nói, “Ngươi không phải không biết chứ? Ta nói chính là Hách Ngọc thiếu gia a, công tử hiện tại sủng hắn sủng đến vô cùng rồi…”
Trong đầu như nổ oành một tiếng, bên tai có một thanh âm cười nhạo không ngừng kêu gào, Tĩnh có tình nhân mới, hắn thực sự bỏ ta lại rồi…
Dù cho bị đưa đến trù phòng làm việc ta cũng không quá đau lòng, tuy rằng tối hôm qua Tĩnh đối với ta như vậy, nhưng ta vẫn nhớ hắn đối với ta thật tốt, thậm chí sâu trong nội tâm còn có chút kỳ vọng, biết đâu mấy ngày nữa, Tĩnh hết giận sẽ cho ta trở lại, ta nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không chọc hắn tức giận nữa.
Thì ra căn bản là không trở về được nữa…
Tiếng cười lạnh của Thanh Lan kéo ta từ trong khiếp sợ trở về, “Ngươi không cần làm ra bộ mặt người ch.ết có được không? Chẳng lẽ còn tưởng rằng công tử sẽ lại tới tìm ngươi?”
“Hách Ngọc thiếu gia là ai?”
“Là Như Phi nương nương nói công tử quá bận rộn, bên cạnh không thể không có một người thông minh cơ trí, cho nên mới cố ý đưa Ngọc thiếu gia qua hầu hạ công tử, người ta như thế nào đi nữa cũng đều cao quý hơn ngươi, lại hiểu chuyện hơn ngươi, mỗi ngày gần đây công tử đều ở trong phòng y, ngay cả cơm tối đều phân phó chúng ta trực tiếp đưa đến phòng Ngọc thiếu gia, bồi y cùng ăn…”
Không phải Huỳnh Tuyết nói mấy ngày nay Tĩnh bận bịu nên mới không có trong phủ sao? Không phải nàng nói Tĩnh chỉ là nhất thời tức giận, chờ hết giận dĩ nhiên sẽ tới tìm ta sao? Khiến ta mỗi ngày không ngừng mong đợi và hy vọng, ngóng trông Tĩnh sẽ quay lại, thì ra nàng vẫn luôn gạt ta, gạt ta nằm mơ giữa ban ngày, đến lúc mơ cũng chẳng được nữa mới thôi.
Thì ra trong phủ trên dưới đều biết việc này, lại chỉ giấu một mình ta…
Vì sao mỗi người ta tín nhiệm đều lừa gạt ta, vì sao mỗi người đều coi ta là đứa ngốc hết thuốc chữa?!
Không để ý tới Thanh Lan nữa, ta đờ đẫn nhấc dao phay tiếp tục chẻ củi, càng chẻ càng nhanh, hạ dao cũng càng ngày càng dữ dội, phần phẫn nộ và tuyệt vọng trong lòng chuyển thành năng lượng không cách nào ngừng, toàn bộ trút xuống dao phay trong tay.
Lần đầu tiên, trong lòng ta có hận, đó là một loại cảm giác ta chưa từng trải qua, tựa như ngọn lửa bỗng nhiên cháy bừng lên trước ngực, Tiểu Lục bị kinh động, nó kịch liệt chuyển động trong lòng ta, hưng phấn mà phát ra tiếng phì phì.
Quá Ngọ, Thanh Lan chạy tới thấy đống củi xếp ở góc tường như núi nhỏ, nửa ngày không nói nên lời, vì vậy cuối cùng ta cũng được ăn bữa trưa, tuy rằng cơm đều đã lạnh, thức ăn cũng chỉ là canh suông trên nổi mấy lá rau, có điều ta đã đói đến đầu váng mắt hoa, đâu còn để ý được nhiều như vậy, liền tự mình ngồi xuống đống củi bên cạnh ăn từng ngụm lớn.
Ở đây không tệ, không ai qua lại, cho Tiểu Lục ăn cũng không phải quá lo lắng bị người phát hiện, hơn nữa ta thấy Tiểu Lục cũng không kén chọn cơm nước, điều này làm ta rất vui vẻ, dù cho tất cả mọi người vứt bỏ ta, chí ít Tiểu Lục sẽ vĩnh viễn bồi bên cạnh ta.
Buổi chiều là nấu nước rửa rau, đều là việc quen thuộc ta làm bên Lạc Diệp sơn trang, cơm tối nhiều hơn chút, khiến ta và Tiểu Lục đều ăn no.
Buổi tối Thanh Lan đưa ta tới một gian chứa củi nói, “Sương phòng đều ngủ đầy rồi, ngươi tạm thời ngủ nơi này đi, chờ cửa hàng bên kia rảnh rỗi, liền điều ngươi qua đó.”
Giữa phòng chứa củi là đống cỏ khô, sát góc tường kê một giường gỗ, bên trên chỉ có một tầng chăn rất mỏng, ta suy nghĩ một chút, liền đi tới nằm xuống cạnh đống cỏ, so với chiếc giường gỗ cứng ngắc, ngủ trên đống cỏ tương đối thoải mái hơn.
Một ngày mệt nhọc, cánh tay bởi vì chẻ củi dùng quá sức mà vẫn phát run, đầu vai cũng vô cùng đau đớn, đoán chừng do xách nước để đun. Ta xoa vai ngả người nằm xuống, thấy Tiểu Lục bò tới bên cạnh, ta liền ôm nó nhắm mắt lại.
Chẳng biết hiện tại Tĩnh đang làm gì?…
Quên đi, Tiểu Phi, người ta đều đá ngươi đi, ngươi còn nhớ mãi không quên làm gì, quên hắn đi, ngủ sớm một chút.
Nhẫn nhịn đau lòng, cố sức lắc lắc đầu, đem gương mặt tươi cười đang lởn vởn trước mắt kia hất ra, lâu rồi không mệt như vậy, cuối cùng mệt nhọc chiến thắng nhớ nhung, ta rất nhanh thì chạy vào mộng đẹp.
Ánh trăng nhu hòa chảy nghiêng nghiêng vào phòng, chiếu lên gương mặt nhợt nhạt trắng trẻo như bạch ngọc, trải lên người hài tử đang cuộn tròn như con mèo nhỏ trong đống cỏ, một giọt nước mắt trong suốt theo khóe mắt lẳng lặng rơi xuống.
Hài tử này không vui vì mình ư? Mộ Dung Tĩnh đau lòng lau đi vết lệ kia, đem chăn mỏng trên giường nhẹ nhàng đắp cho Tiểu Phi.
Đứa ngốc này, dù trời không lạnh, không đắp gì nằm trên đống cỏ vẫn sẽ lạnh, sao lại không biết tự chăm sóc chính mình một chút?
Không biết làm như vậy có đúng không, ngày đó thấy Tiểu Phi dũng cảm quên mình xông lên trước vì hắn đỡ kiếm, hắn cũng hết hồn, nếu như sát thủ lúc đó không phải Tiểu Thanh, kết quả kia có nghĩ hắn cũng không dám nghĩ tới.
Xa lánh y, chỉ muốn dời đi chú ý của mọi người, Tiểu Phi dù sao cũng chỉ là một tên tiểu tư, sẽ không có ai cho rằng hắn thực sự động tình vì một tên tiểu tư, nhưng không nghĩ tới Như Phi lại đột nhiên đem Hách Ngọc tới, nói là hầu hạ, kỳ thực chẳng qua an bài bên cạnh hắn để theo dõi, biết nữ nhân kia hận Tiểu Phi, định thuận nước đẩy thuyền, làm thỏa mãn tâm nguyện của nàng, cố ý không quan tâm tới Tiểu Phi, nhưng ai biết hài tử ngốc nghếch này hết lần này tới lần khác đụng phải lúc hắn nói chuyện cùng Thành Vương.
Thành Vương kia có tiếng là người thích luyến đồng, không dám trước mặt gã thể hiện dáng vẻ yêu thương, sẽ chỉ làm đối phương nảy sinh tâm ý với Tiểu Phi, vì vậy lúc ấy mới đánh y, quát mắng y, thậm chí điều y tới trù phòng, hạ nhân bên kia có thể khi dễ Tiểu Phi, nhưng quyết không nguy hiểm đến mạng sống.
Không bao lâu nữa, hắn có thể lật đổ những người kia, mà trong thời gian này, hắn không muốn Tiểu Phi chịu bất cứ thương tổn gì.
Trước mặt truyền đến tiếng phì phì, Mộ Dung Tĩnh ngẩng đầu, thấy Tiểu Lục ngẩng cao cổ, hung dữ nhìn mình chằm chằm, hắn vội vàng ra hiệu chớ có lên tiếng, nói nhỏ, “Tiểu Lục, mấy ngày nay ta không ở bên cạnh Tiểu Phi, ngươi phải bảo hộ hắn cho tốt biết không?”
Có Huỳnh Tuyết đang âm thầm bảo vệ, còn có xà vương linh khí canh giữ bên người Tiểu Phi, y sẽ không có chuyện gì.
Tiểu Lục đề phòng nhìn chòng chọc Mộ Dung Tĩnh hồi lâu, rốt cuộc xác định nam nhân này sẽ không làm tổn thương chủ nhân của nó, lúc ấy mới lùi thân thể về, cuộn ở một bên.
Mộ Dung Tĩnh cúi người khẽ hôn nhẹ một cái lên đôi môi mềm mại của hài tử, lấy dược cao từ trong ngực ra, thoa thuốc lên lòng bàn tay và vai phải của y.
Dược cao mát lạnh khiến người đang ngủ say khẽ hừ nhẹ, Mộ Dung Tĩnh nhịn không được điểm một cái lên chiếc mũi nhỏ của y, hắn nhét dược cao vào tay hài tử, sau đó ôm y vào lòng nhẹ giọng nói, “Tiểu Phi, ta sẽ rất nhanh đón ngươi trở về, sau đó chúng ta sẽ không rời xa nhau nữa!”
Hết chapter 84