Quyển 2 - Chương 92
Không biết có phải vì liên quan đến Tiểu Lục hay không, Tĩnh không đuổi theo, Tô đại ca cũng không đuổi theo, ta liều mạng chạy về phía trước, không ngờ ở chỗ khúc quanh đụng mạnh vào một người, người nọ đưa tay kéo lấy ta, một tay ôm ta vào lòng.
“Buông ra!!” Sao ta không may thế này, mới ra khỏi miệng hùm, lại tiến vào ổ sói.
Ta ra sức giẳng co, nắm tay vung lên lại bị đối phương dễ dàng nắm chặt trong lòng bàn tay, một thanh âm không thể quen hơn được nữa vang lên bên tai, “Tiểu Phi, là ta!”
“Tiểu Thanh!…”
Là thanh âm của Tiểu Thanh, nhưng trước mặt lại là một gương mặt xa lạ.
“Ngu ngốc, ta dịch dung, đi theo ta!”
Thật sự là Tiểu Thanh, chỉ có Tiểu Thanh mới có thể không chút kiêng nể mắng ta, nhưng không phải Liễu đại ca nói Tiểu Thanh đi rồi à? Sao y lại xuất hiện ở kinh thành?
Ta bị Tiểu Thanh lôi qua mấy hẻm nhỏ, sau đó rẽ vào trước một cửa hàng nhỏ, ta mới vào hẻm liền phát hiện không đúng.
“Tiểu Thanh, bên này không phải là đường phía sau Trích Tinh Lâu sao?”
“Không phải Trích Tinh Lâu, sao biết được các ngươi có sao không?” Tiểu Thanh kéo ta vào cửa hàng nhỏ, đóng cửa lại, một đường đi tới phòng ở hậu viện, lúc này mới nói, “Về đến nhà rồi.”
“Tiểu Thanh, ta rất nhớ ngươi…”
Ta rốt cuộc nhịn không được ôm lấy Tiểu Thanh bắt đầu lên tiếng khóc lớn.
Đã nhịn rất lâu, thật sự là nhịn không nổi nữa.
Tiểu Thanh cũng không nói gì, mặc cho ta ôm lấy y khóc nức nở, tay y vỗ nhẹ sau lưng ta nói, “Đứa ngốc, không sao, không sao…”
“Tiểu Thanh, hức…”
Tiểu Thanh nhỏ tiếng mềm giọng khiến ta càng khóc lợi hại hơn.
“Được rồi, đã khóc thành mặt mèo mướp rồi.”
Tiểu Thanh bắt đầu không nhịn được, y đưa tay đẩy ta ra, giáo huấn, “Khóc một hồi là được rồi, ngươi vẫn còn chưa xong?”
“Tiểu Thanh!…”
Tiểu Thanh vẫn là hà khắc như thế, ta mất hứng bĩu môi, rốt cuộc dưới áp chế khắt khe của y ta dừng nước mắt lại.
Tiểu Thanh vào trong viện rửa mặt, khôi phục khuôn mặt thanh tú nguyên bản, y lại đem một chiếc khăn mặt ướt tới để ta lau sạch mặt, hỏi, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ta thấy ngươi bị người đưa vào quan phủ, vốn muốn tới phủ nha tìm hiểu một chút, không nghĩ tới nửa đường đụng phải ngươi.”
Bị chạm tới chuyện đau lòng, ta liền thút tha thút thít kể lại chuyện bị người vu oan cho Tiểu Thanh, sau khi Tiểu Thanh nghe xong, một chưởng liền đáp xuống đầu ta mắng, “Ngươi cái tên ngu ngốc này, bao lâu mới có thể thông minh lên một chút? Bây giờ còn nơi nào an toàn hơn so với Trích Tinh Lâu? Mộ Dung Tĩnh là một người có trách nhiệm, hắn nói muốn che chở cho ngươi, sẽ quyết không để cho người nào động vào ngươi, ngươi lại có thể ngu ngốc chạy đi!”
“Mới không phải! Hắn muốn giết ta!”
Kết quả phản bác của ta lại bị vỗ một chưởng đau, Tiểu Thanh hầm hừ nói, “Giết ngươi? Mộ Dung Tĩnh muốn giết ngươi, ngươi còn có thể vui vẻ đứng ở chỗ này sao? Ngươi còn nói yêu hắn? Ngươi ngay cả tin tưởng tối thiểu nhất cũng chưa từng cho hắn!”
“…”
Ta trầm mặc xuống, ta vẫn cho rằng Tĩnh muốn hạ độc ta, mà nếu hắn quả thật muốn hại ta, sao phải kiên trì đưa ta từ trong tử lao ra? Vì sao khi hắn nghe thấy ta nói hận hắn, lại đau lòng?…
Ta rốt cuộc hận hắn hại ta, hay là hận hắn không yêu ta, chỉ đem ta trở thành vật thay thế cho người khác?
“Tiểu Phi, nói cho ngươi biết một chuyện rất thú vị, là ta vừa nghe được, biết tại sao Nhị ca ta sủng ái ngươi không? Đơn giản là ngươi lớn lên giống người kia, bằng không với thân phận của ngươi, ngươi cho là hắn sẽ coi trọng ngươi sao?…”
Đây là sau khi ta bị ép rời khỏi đây Mộ Dung Viễn len lén theo ta nói một câu, điều này làm cho ta nhớ lại mấy ngày trước trong lúc vô ý thấy được bức tranh mỹ nữ kia trong thư phòng Tĩnh, lúc đó ta chỉ vô ý nhìn lướt qua, liền lập tức bị Huỳnh Tuyết thu lại, ta chỉ mơ hồ thấy khuôn mặt nữ tử kia có vài phần giống ta.
Lúc đó cũng không chú ý, nhưng Mộ Dung Viễn nói khiến ta hiểu được ý nghĩa của bức họa kia, thì ra nếu nói sủng ái, chỉ là thay thế mà thôi.
Nghĩ tới đây, tâm ta lại một trận đau đớn, thấy bộ dạng Tiểu Thanh hung dữ, ta vội hỏi, “Tiểu Thanh, có phải ngươi sợ ta ở chỗ này sẽ liên lụy ngươi, ngươi muốn đuổi ta đi sao?”
Tiểu Thanh lập tức giận đến xanh mặt, ngay sau đó cái tát liền vung lên, ta sợ vội vàng nhắm mắt lại.
Cái tát không rơi xuống, chỉ nghe Tiểu Thanh thở dài nặng nề nói, “Ở cùng một chỗ với ngươi, sớm muộn gì sẽ bị ngươi tức ch.ết, ta thật sự vạn phần đồng tình với Mộ Dung Tĩnh.”
Tên của Tĩnh khiến tim ta run lên, ta vội vàng đổi chủ đề, “Tiểu Thanh, có gì ăn không? Ta rất đói.”
“Ngươi chờ chút.”
Tiểu Thanh đi ra ngoài, chỉ một lát sau liền bưng tới mâm bánh nướng cùng mấy đĩa thức ăn, ngoài ra còn có một bát đậu hũ hoa nóng hôi hổi.
“Tiểu Thanh, hiện tại đã gần tối, sao có đậu hũ hoa bán?”
“Cửa hàng này chính là bán đậu hũ hoa, có bán có gì ngạc nhiên?”
Ánh mắt giật mình của ta khiến Tiểu Thanh rất không cao hứng.
“Làm vẻ mặt gì thế? Ngươi nghĩ rằng tay của ta chỉ biết cầm kiếm sao? Lúc nhỏ trong nhà mở cửa hàng bán đậu hũ hoa, việc này từ nhỏ ta đã biết làm.”
Thấy sắc mặt Tiểu Thanh rất khó coi, ta không dám hỏi tiếp, nhà Tiểu Thanh nhất định là xảy ra chuyện, y mới có thể làm sát thủ.
Đến lúc ta hỏi Tiểu Thanh sao lại ở phía sau Trích Tinh Lâu mở cửa hàng, thần tình y đột nhiên trở nên rất cổ quái, liền ho khan vài cái, đến cuối cùng cũng không trả lời vấn đề của ta.
Buổi tối Tiểu Thanh đang giúp ta dựng một cái giường trong phòng y, ta cảm thấy rất phiền phức, liền đề nghị ngủ cùng giường với y, ai ngờ lời vừa ra khỏi miệng lại lập tức bị Tiểu Thanh trừng trở lại.
“Về giường ngươi mà ngủ! Ta không muốn bị người đuổi giết!”
“Tiểu Thanh, trước đây chúng ta bình thường vẫn cùng nhau ngủ mà, ngươi cũng không nói gì, hơn nữa ngủ với ngươi và bị người đuổi giết có quan hệ gì?”
“Câm miệng, về ngủ đi!”
Tiểu Thanh căn bản không giải thích cho ta, bị y hung tợn mắng, ta chỉ đành ngoan ngoãn về giường nhỏ ngủ một mình.
Tiểu Thanh thật hung dữ, Tĩnh chưa bao giờ mắng ta, hắn ngay cả nặng lời cũng sẽ không nói với ta, hắn đều là cưng chiều ta, thương ta…
Ý niệm này khiến ta lại một trận hoảng hồn, ta hẳn là rất yêu Tĩnh, nhưng lại cảm thấy không nên yêu hắn, chúng ta không nên là quan hệ tình nhân, mà là…
Là gì?
Ta nghĩ không ra, chẳng qua cảm thấy gương mặt, giọng nói, nụ cười càng ngày càng xa lạ, mà gương mặt một người khác từ từ rõ ràng.
Tiêu Tử Y?!
Không rõ Tiêu Tử Y sao lại đột nhiên xuất hiện trong đầu ta, gạt thế nào cũng không đi, thẳng đến khi ta ngủ, tử sam nhàn nhạt của hắn trước mắt ta còn không ngừng lay động.
“Biết tại sao chỗ này ta gọi là Linh Nguyệt Các không?”
Một vị nam nhân mặc tử y cười hỏi với nam nhân mang mặt nạ màu bạc đứng trước mặt mình.
Đáng tiếc tâm tình vui vẻ của hắn cũng không lây sang đối phương, người mang mặt nạ bạc nhìn lướt qua vầng trăng sáng ngoài cửa sổ kia, thản nhiên nói: “Bởi vì nhìn từ nơi này, ánh trăng tựa hồ rất đẹp.”
“Sai!”
Tử y nhân giơ ngón trỏ lên, hướng người đeo mặt nạ bạc lắc lắc nói, “Chỗ ngồi ở lầu các này đích thực là nơi ngắm trăng tốt, nhưng nguyên do cái tên Linh Nguyệt Các này lại không như vậy.”
“Là nguyên nhân gì ta không có hứng thú, ta quan tâm là tiền thù lao của ngươi đã chuẩn bị tốt chưa?”
“Ai, ngươi luôn như vậy, trên đời này ngoại trừ giết người và tiền thù lao, còn có rất nhiều chuyện vui vẻ a.”
Người mang mặt nạ bạc không nói nhiều, y tiếp nhận tiền thù lao Tử y nhân đưa tới, xoay người liền đi, chợt nghe Tử y nhân ở phía sau than thở, “Sát Nhân Vô Xá, mọi người quen biết nhiều năm, ta cho tới bây giờ chưa từng thấy qua tướng mạo ngươi, ta vẫn luôn nghĩ, ngươi luôn mang theo mặt nạ, có phải trời sinh cố tật không, không muốn bị người nhìn thấy?”
Người đeo mặt nạ bạc hơi dừng lại cước bộ, nhưng không quay đầu lại, y phi thân vút xuống lầu, chạy đi, thẳng đến một nơi yên lặng, mới chậm rãi tháo mặt nạ trên mặt xuống, dưới ánh trăng sáng trong lộ ra tú nhan không cách nào tả xiết…
“A…”
Ta mở mắt, bên ngoài trời đã sáng choang, hình như tối qua mơ một giấc mơ kỳ quái…. Không, không phải là mơ, chận thật giống như đã từng xảy ra bên cạnh ta.
Linh Nguyệt Các? Tử y nhân? Sát Nhân Vô Xá?
Ta sợ ngồi bật dậy.
Lẽ nào Tiểu Thanh cố ý che giấu diện mạo chân thật của y?
Dung nhan tuyệt thế của người kia so với Tô Nguyệt Trần không biết còn đẹp hơn gấp bao nhiêu lần mới là diện mạo thật sự của y?
Hết chapter 92