Quyển 2 - Chương 96: Tế bái
Tĩnh còn đang ngủ say, đây là lần đầu, hắn tỉnh chậm hơn ta, có phải Tĩnh rất mệt không?
Ánh nắng sớm mai chiếu lên gò má Tĩnh hiện ra một tầng ánh sáng nhàn nhạt, hàng mi dày của hắn theo hô hấp nhẹ nhàng rung động, khóe miệng dường như còn có nét cười, ta nhìn đến động tâm, nhịn không được tiến về phía trước khẽ hôn một cái vào giữa hai chân mày hắn, nhẹ như vậy Tĩnh sẽ không tỉnh đâu nhỉ, ta nghĩ như vậy, lại hôn lên gò má hắn cùng khóe môi hơi nhếch, môi Tĩnh thật ngọt, bình thường cũng không thấy hắn ăn điểm tâm gì, sao lại ngọt như vậy?
Mắt thấy Tĩnh không không có dấu hiệu tỉnh lại, ta liền vươn lưỡi ɭϊếʍƈ nhẹ lên môi dưới của hắn, tim bắt đầu bay nhảy, muốn hôn tiếp lại có chút không dám…
Tay ôm ở bên hông bỗng nhiên xiết lại, khóe môi hơi cong cong của Tĩnh dần dần loan thành hình trăng non, ta còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, liền bị hắn ấn chặt vào trong lòng, sau đó đôi môi mềm mại liền hôn tới.
Đã lâu không hôn khiến nhiệt tình của ta cháy lên, cảm thấy đầu lưỡi linh hoạt ngọt ngào của Tĩnh luồn vào miệng ta, ta vội vàng cắn lấy, quấn lấy nó từng chút nhẹ nhàng hôn cắn.
Tĩnh xoay người áp cả người ta dưới thân, hai tay hắn khẽ vuốt tóc ta, ôm lấy đầu ta khiến ta càng thân mật mà đón nhận nụ hôn sâu của hắn, ta nghe được tiếng rên rỉ phát ra giữa môi của hai người chúng ta, sau đó lưỡi chúng ta liền kịch liệt quấn quyện lấy đối phương, hôn cắn đến nhiệt tình.
Sau một nụ hôn dài nóng bỏng, nhớ lại việc mình vừa làm, ta vội vàng chui vào lòng Tĩnh, xấu hổ không nhìn hắn nữa.
“Tĩnh… Ngươi tỉnh lúc nào?”
“Nhóc ngốc, khi ngươi hôn cái đầu tiên đã tỉnh rồi, ngươi y như con sóc nhỏ quay tới quay lui, muốn không tỉnh cũng khó.” Tĩnh ôm ta cười nói.
Ta xấu hổ vùi trong lòng Tĩnh không muốn ngẩng đầu lên nữa.
“Tĩnh, ta rất nhớ ngươi, cho dù bị đưa đến trù phòng cũng đều mơ thấy ngươi, ngươi giúp ta bôi thuốc, còn ôm ta ngủ, khi ta tỉnh lại, trong tay thực sự có hộp dược cao.”
“Ha ha…”
Tĩnh nhẹ giọng cười rộ lên, “Tiểu Phi ngốc, đó không phải ngươi nằm mơ, là thật, nhưng mỗi lần ta tới, ngươi đều ngủ như heo con, mặc kệ ta chạm vào ngươi thế nào, ngươi cũng không tỉnh.”
Thì ra là thế.
Thảo nào khi tỉnh lại luôn có chăn đắp trên người, ta còn tưởng rằng chính mình ngủ đến mơ hồ, thì ra đều là Tĩnh làm.
Ta đưa tay vuốt ve cổ tay Tĩnh hỏi, “Dấu răng trên cổ tay ngươi vẫn chưa tan hết, có phải độc trong người ngươi vẫn chưa hoàn toàn thanh trừ?”
“Không phải, vì lúc đó độc tính không nặng, cho nên ta vẫn vận công áp chế, có thể vì quá lâu, độc tuy rằng giải, nhưng dấu răng này e là đời này cũng không biến mất được rồi…”
“Cả đời đều không biến mất?” Ta chợt ngẩng đầu, vui vẻ nói, “Thật tốt quá!”
Thấy ánh mắt kỳ quái của Tĩnh quăng tới, ta mới phát hiện mình nói sai, lắp bắp nói, “Ý ta muốn nói là sau này vừa nhìn thấy dấu răng ngươi sẽ nhớ đến ta…”
Một trận ho khan truyền ra từ miệng Tĩnh, hắn bất đắc dĩ nói, “Tiểu Phi, ngươi suốt ngày hiện tới hiện lui trước mặt ta, ngươi nói ta có cơ hội quên ngươi sao?”
Sao lại không thể? Chờ qua vài năm, ta cao lớn trưởng thành, dáng dấp nhất định sẽ thay đổi, cũng sẽ không giống nữ nhân mà Tĩnh thích kia nữa, đến lúc đó, ta có thể khiến Tĩnh nhớ đến liền chỉ còn lại cái dấu răng này.
Tâm đột nhiên có chút đau, ta cọ cọ vào lòng Tĩnh, ôm lấy hắn không lên tiếng.
Đầu của ta bị Tĩnh nâng lên, làm ta phải nhìn thẳng hắn, Tĩnh rất nghiêm túc nhìn ta hỏi, “Tiểu Phi, có phải ngươi còn có tâm sự gì không? Nói cho ta biết!”
“Không có!” Ta sẽ không nói là ta đang ghen với nữ nhân kia đâu.
Ta chuẩn bị chui lại vào lòng Tĩnh, lại nghe hắn thong thả nói, “Ngươi không nói, sau này sẽ không có điểm tâm ăn, đương nhiên cũng bao gồm cả con rắn nhỏ của ngươi, còn có, từ hôm nay trở đi không có gối ôm để ôm nữa, ngươi để ta ngủ ở bên trong đi.”
“Tĩnh…” Ta ai oán nhìn Tĩnh không chút lưu tình nào, biết rõ hai điều này là tử huyệt của ta, còn đem ra uy hϊế͙p͙ ta.
Ta không vui bĩu bĩu môi, đành đem lời Mộ Dung Viễn lần đó nói hết ra, sau cùng còn nói, “Nếu như sau này ta trưởng thành, không giống nữ nhân ngươi thích kia nữa, Tĩnh, ngươi còn có thể quan tâm tới ta như thế nữa không?”
Ta nói xong lập tức cúi đầu, tim đập thật nhanh, nhưng hồi lâu cũng không nghe tiếng đáp lại, trong lòng ta dần dần lạnh xuống, thì ra thật sự là như vậy, vốn rất muốn biết câu trả lời, nhưng bây giờ ta bắt đầu hối hận, vì sao nhất định phải hỏi rõ chứ? Đôi khi làm người hồ đồ một chút chẳng phải tốt hơn?
Vẫn không trả lời, Tĩnh lại ngồi dậy, phân phó ta nói, “Tiểu Phi, giúp ta thay y phục.”
“A.”
Ta vội vàng đứng lên, vén chăn lên mới phát hiện mình đang trần truồng, tối hôm qua ta quên đem quần áo để thay tới…
Ta mở to mắt nhìn Tĩnh, hắn thấy bộ dạng này của ta, lắc đầu, tự mình mặc quần áo chỉnh tề, sau đó xuống giường đi vào phòng trong, thấy hắn như vậy, ta ủy khuất mếu máo.
Đều là ngươi ép ta nói, ta nói thật, lại đối xử với ta như vậy…
Tĩnh rất nhanh đã đi ra, hắn cầm trong tay một bộ quần áo tới trước mặt ta, thở dài, “Tiểu Phi, có phải Tiểu Thanh bình thường bị ngươi làm phát cáu mà nói không nên lời phải không?”
“Làm sao ngươi biết?”
“Bởi vì hiện tại ta rất đồng cảm.” Tĩnh bắt đầu giúp ta mặc quần áo, còn nói thêm, “Phi thiếu gia, sau này ngươi không cần hầu hạ ta nữa, để ta hầu hạ ngươi được rồi, đỡ bị ngươi tức ch.ết.”
“Tĩnh!…”
Ta nhìn Tĩnh thở phì phì, không rõ đã đắc tội hắn ở đâu.
“Chúng ta ăn cơm trước, sau đó dẫn ngươi tới một chỗ, vẫn chưa có cơ hội kể chuyện cũ này cho ngươi, ai ngờ lại trở thành lý do để ngươi tránh né ta, thật không biết cả ngày trong cái đầu nhỏ này của ngươi rốt cuộc suy nghĩ cái gì?”
Sau khi ăn xong, Tĩnh đưa ta tới một tiểu viện riêng biệt, hắn đẩy cửa phòng ra, trước mặt liền có cỗ hương nến nhàn nhạt phả tới, bên trong bày biện ngăn nắp trang nhã, ở giữa bày một bài vị, lư hương trước bài vị còn có chân hương đã cháy hết.
Trên tường sau bài vị treo một bức tranh mỹ nữ thổi tiêu dưới ánh trăng, nữ nhân trong tranh có mái tóc dài, tay áo nhẹ nhàng tung bay trong gió, dung mạo thanh lệ của nàng cùng ánh trăng sáng tỏ, tựa như tiên tử hạ phàm, ta xem không hiểu chữ viết trên bài vị, nhưng thấy dung mạo nữ nhân giống ta đến sáu bảy phần, chỉ là ta không có phần khoan thai tuấn mỹ xuất trần của nàng, không có sự thanh nhã nhẹ nhàng như muốn bay lên kia.
Là nàng! Bức tranh lần trước ta nhìn thấy trong thư phòng Tĩnh cũng là nữ nhân này, hiện tại nhìn kỹ, mới biết được nàng thật sự rất đẹp.
Thì ra vị nữ tử đáng thương này đã qua đời, có thể thờ cúng bài vị của nàng, lư hương cũng lau đến không dính một hạt bụi, khung tranh tuy có chút vàng, lại hết sức sạch sẽ, xem ra Tĩnh thường xuyên đến viếng nàng.
Nữ nhân mày mới là người Tĩnh thật sự yêu, cho dù không còn trên trần thế, đối với Tĩnh mà nói nàng vẫn quan trọng như vậy, nếu như ta lớn lên không phải có chút giống nàng, Tĩnh nhất định cũng sẽ không thích ta như thế…
Không để ý tới hối hận của ta, Tĩnh nói, “Quỳ xuống!”
Vì sao?
Ta theo lời quỳ xuống, kỳ quái nhìn Tĩnh, hắn cũng không để ý tới ta, cầm lấy hương để một bên đốt lên, vái ba vái, sau đó cắm hương vào lư, rồi nói với ta, “Dập đầu!”
Ta quỳ lên đệm cói trước hương án, mặc dù có chút không tình nguyện, nhưng vẫn dập đầu ba cái.
Chuyện Tĩnh giao cho ta làm, dù cho không vừa lòng, ta cũng sẽ làm.
Sau đó Tĩnh cũng quỳ xuống cạnh ta thưa, “Nương, đây chính là Tiểu Phi con thường nhắc với người, người xem hắn có phải thật sự rất ngốc nghếch không…”
Nương!?
Một hơi hít vào của ta thiếu chút nữa bị sặc đến ho khan.
Ta không nghe lầm chứ? Nữ nhân xinh đẹp kia là mẫu thân của Tĩnh? Nhưng rõ ràng nàng còn rất trẻ…
“Nương, hài tử này tuy ngốc nghếch, tình tình lại rất cố chấp, thế nhưng chẳng có cách nào, từ khi hài nhi đụng phải hắn, liền không bỏ được nữa, cũng không biết có phải đời trước, đời trước trước nữa đều thiếu nợ đứa ngốc này cái gì, cho nên kiếp này phải bị hắn bám cho tới ch.ết, nương, nếu người cảm thấy hắn còn có chút khả ái thì bằng lòng cho hắn gả vào Mộ Dung gia đi.”
Cái gì? Gả!?
Mới sáng sớm, Tĩnh, ngươi đừng đập từng chùy một khiến đầu ta choáng váng có được không?
“Tiểu Phi, ngậm miệng lại, đừng để nương thấy bộ dạng ngốc nghếch của ngươi!”
Bị Tĩnh trách cứ, ta vội vàng im lặng, không thể trách ta được, thật sự đáp án này khiến ta quá hoảng hốt.
Tĩnh kéo ta lên, đưa hương đã thắp trên hương án cho ta nói, “Dâng cho nương nén hương, để nàng phù hộ bình an cho chúng ta.”
Ta chần chờ nói, “Nương ngươi…”
“Nương ngươi cái gì, gọi nương!”
Ta xấu hổ đỏ mặt, cung kính cắm hương vào lư nói, “Nương, xin lỗi, thì ra là con hiểu lầm, mong người đừng trách con, sau này con nhất định sẽ ngoan ngoãn, không chọc Tĩnh tức giận nữa, mỗi ngày con cũng sẽ đến dâng hương cho nương, mong nương phù hộ cho chúng con bình an.”
Hết chapter 96