Quyển 1 - Chương 35: Tâm sự

Cố Quân cố gắng để nhịp thở thật ổn định, nhưng đến cuối cùng thân thể luôn không tự chủ được run rẩy, ban nãy y đứng như cột buồm nên không ai nhận ra, lúc này Trường Canh ôm y, cảm giác được loại đau đớn dữ dội nào đó sắp bùng khỏi cơ thể.


Cố Quân khẽ thở hổn hển một lát, ấn đường nhíu lại không dễ phát hiện, nở nụ cười tùy tiện với Trường Canh, nói dối không chớp mắt mà phỉ báng: “Được rồi, một người Đông Doanh mà thôi, để ta vuốt lông cho ngươi, không phải sợ – đừng ôm ta chặt thế.”
Trường Canh: “…”


Thật sự vừa đau lòng vừa muốn đánh ch.ết y.


Cố Quân chống mũi trường đao Đông Doanh, một lần nữa đứng dậy, mạch máu màu xanh lộ rõ từng đường trên mu bàn tay nhợt nhạt, cơ hồ muốn nứt da. Trong bát rượu Trần Khinh Nhứ bưng cho y có bỏ loại thuốc y thường uống, Cố Quân vừa ngửi đã nhận ra, y băn khoăn một chút giữa “điếc mù” và “đầu muốn vỡ ra, nhưng có thể nhìn thấy”, nhanh chóng chọn cái thứ hai.


Kỳ thực không uống cũng chẳng có vấn đề gì lớn, dù sao thì Cố Quân trước đó cũng không biết “nhạc sư” của Lâm Uyên các vừa khéo là cháu gái Trần thần y, nhưng khi bát thuốc kia bưng đến trước mặt, y rốt cuộc không thể vượt qua ham muốn khống chế trong xương cốt.


Cố Quân thừa nhận Thẩm Dịch đúng, cũng biết một ngày kia y sẽ phải chung sống hòa bình với thân thể tàn khuyết này, nhưng biết là một chuyện, nhất thời vẫn chưa làm được.


available on google playdownload on app store


Cho dù y biết mình không dựa vào thị lực và thính lực cũng có thể sống ổn chẳng có trở ngại gì. Cho dù trong lòng y hiểu, bất cứ một loại ốm đau nào, một khi đã quen, sẽ không tính là ốm đau nữa.


Nhưng lão Hầu gia vì việc này mà tước đoạt thời thơ ấu và thiếu niên vô ưu vô lự của y, có lẽ tuy thời gian qua đi cảnh vật đổi thay, rốt cuộc vẫn khó nhịn được.


Việc này tạm thời không có biện pháp, khó nhịn cũng chỉ đành chậm rãi nhịn, chờ thời gian giải đáp hết thảy – kỳ thực mấy năm nay mấp mô sống cùng Trường Canh, oán khí trong lòng Cố Quân với đời trước đã phai nhạt không ít, tuy y nhất định sẽ không nghiêm khắc với Trường Canh như lão Hầu gia, nhưng cũng dần dần có thể hiểu được tấm lòng người làm cha của lão Hầu gia.


Sự tiêu trừ của tất cả thù oán trên thế gian này, đại để vừa dựa vào quên lãng, vừa dựa vào lấy tâm so tâm.
Trường Canh nghiến răng nghiến lợi nói: “Không.”


Y chẳng những không buông tay, đôi tay ôm Cố Quân còn siết thật chặt, dù ch.ết dù sống cũng phải dính lấy Cố Quân, gần như cưỡng ép, dính Cố Quân mà vào khoang thuyền.
Cố Quân ngạc nhiên nói: “Sao ngươi lại phát minh ra một cách làm nũng mới rồi?”


Trường Canh gằn từng chữ giễu ngược: “Bị người Đông Doanh hù ch.ết đấy.”
Cố Quân: “…”
Trường Canh nhủ thầm với lòng: “Bình tĩnh, bình tĩnh nào.”


Y vừa im lặng cố gắng bình tĩnh lại, vừa đỡ Cố Quân ngồi xuống ghế của tay phỉ thủ ban nãy, điều chỉnh một tư thế tương đối thoải mái cho Cố Quân dựa.
Trường Canh cau mày ngắm nghía sắc mặt Cố Quân một chút, hạ giọng hỏi thầm bên tai: “Nghĩa phụ, người khó chịu ở chỗ nào?”


Cố Quân biết không thể giấu được, nghĩ một chút, quyết đoán lựa chọn cách chơi xấu, ngoắc tay gọi Trường Canh.
Trường Canh thần sắc ngưng trọng tiến lại gần.
Cố Quân thì thào: “Kinh nguyệt không đều, bị đau bụng.”
Trường Canh mới đầu chưa kịp phản ứng: “Cái gì?”


Hỏi xong y mới ngộ ra, mặt thiếu niên thoắt cái đỏ bừng lên, không biết là xấu hổ hay tức giận.
Cố Quân đau đầu như búa bổ, chỉ hận không thể đâm vào tường, lại thấy Trường Canh mặt mỏng đến đáng yêu, vừa chịu đựng vừa cười, tiêu khiển lẫn giảm đau đều không để lỡ.


Trong mắt Trường Canh cơ hồ phun ra lửa, phẫn nộ trừng y.
Cố Quân rất giỏi tiết tấu “đùa giỡn một chút phải sờ đầu”, lập tức lại ho một tiếng, nghiêm mặt nói: “Buổi tối chưa kịp ăn gì, lại uống một bát rượu lạnh của Trần cô nương, nên dạ dày hơi đau, không sao đâu.”


Câu này thoạt nghe khá có lý, nhưng thường niên trong quân ngũ, ai mà không bữa đói bữa no?
Loại đặc biệt da dày thịt chắc như Cố đại soái, sao lại không biết xấu hổ làm bộ yếu ớt?


Sự cố gắng để bình tâm tĩnh khí của Trường Canh vừa rồi hoàn toàn hóa thành bọt nước, y tức muốn bốc khói, buột miệng nói: “Cố Thập Lục, ngươi…”
“Ngươi” cả buổi mà không nghĩ ra nên mắng thế nào.


Cố Quân chợt nở nụ cười, giơ tay vỗ vỗ đầu Trường Canh: “Sao, lớn rồi, biết thương nghĩa phụ rồi? Không thương uổng đâu.”


Bàn tay y như màn trời, lửa giận ngùn ngụt trong lòng Trường Canh cứ thế bị dập tắt ngấm, chớp mắt chỉ còn lại một chút khói nhẹ chẳng đáng kể, tắt vừa vô lực vừa bất đắc dĩ.


Trường Canh nghĩ thầm: “Trời mới thương ngươi, miệng không được một câu nói thật, ta cần gì phải nhọc lòng không đâu? Dù sao thì cũng chẳng ch.ết nổi.”


Thế nhưng sắc mặt khó coi của Cố Quân đâm thẳng vào làm mắt y đau nhói, Trường Canh quản được mình nói gì nghĩ gì, lại quản không được sự nôn nóng trong lòng.


Y giận dỗi một hồi, rồi thầm thở dài, quay người vòng qua cái ghế lớn đầy khí thế kia, hai tay ấn huyệt thái dương cho Cố Quân, bắt đầu xoa rất chuyên nghiệp, vẻ mặt trầm như nước do mới cãi nhau. Trường Canh thấy bả vai Cố Quân thả lỏng, thường không phải là ngực bụng bị đau, tứ chi cũng hoạt động như thường, chắc hẳn một chút vết thương ngoài da trên cánh tay và chân cũng chưa tới mức làm y đau đến thế, nghĩ tới nghĩ lui, đại khái vẫn là đau đầu – Trường Canh nhớ rõ trên đường từ Nhạn Hồi trấn về kinh thành cũng từng bị một lần rồi.


Vừa ấn, y vừa không nhịn được châm chọc một câu: “Nghĩa phụ lần trước còn nói với con là người bị đau nửa đầu, hôm nay quên rồi à?”
Cố Quân: “…”
Y quả thật quên mất, đời này nói dối nhiều vô kể, nếu mỗi điều đều nhớ rõ, chắc trong đầu cũng chẳng còn chỗ chứa cái khác.


Trường Canh: “Hửm?”
Cố Quân: “Đau đầu thì cũng có, không phải là cúc cung tận tụy vì Đại Lương đến đa sầu đa bệnh sao, ôi!”
Y nói mà không đỏ mặt chút nào, Trường Canh bái phục, hoàn toàn hết nói nổi.


Cố Quân nói xong liền dùng đến tuyệt chiêu “nằm xuống là ngủ”, nhắm mắt hưởng thụ sự hầu hạ của Trường Canh, chỉ tiếc việc bên ngoài vẫn chưa xong, y phải thời khắc giữ lại một tai, không dám thật sự ngủ say.


Trường Canh mới đầu chuyên tâm ấn huyệt vị, ấn một hồi, ánh mắt liền không tự chủ được chuyển sang mặt Cố Quân.


Đối với người đã nhìn quen mà nói, kỳ thực đẹp hay xấu đều chẳng khác mấy, ngay cả tiểu bạch kiểm yêu dị của hòa thượng, lượn lờ trước mắt thời gian dài, y cũng cảm thấy không khác gì Vương bá hầu phủ – A, Vương bá còn ưa sạch sẽ hơn tay hòa thượng kia.
Chỉ có Cố Quân là ngoại lệ.


Mái tóc Cố Quân bị người Đông Doanh làm tung chưa kịp buộc lại, như hoa rơi nước chảy xõa ra đầy vai. Trường Canh ngắm y rất lâu, các loại mộng cảnh kìm nén thật sâu trong ký ức không tự chủ được trỗi lên trong lòng, nếu y không khắc chế, những ký ức đó sẽ còn được một tấc muốn tiến một thước, kích khởi một chút ảo tưởng kéo dài. Mỗi khi đến lúc này, y đều như đối kháng Ô Nhĩ Cốt, cưỡng ép cắt ngang mạch suy nghĩ, lôi mớ kinh văn vô nghĩa Liễu Nhiên dạy ra lặp đi lặp lại dưới đáy lòng, như dùng một hòn đá mài đao mà mài qua mài lại tim mình vậy.


Nhưng không biết vì sao mà chiêu này đột nhiên hết tác dụng. Có thể là toàn bộ tự chủ của Trường Canh đều dùng trên việc kiềm chế lửa giận vừa rồi, thế là mạch suy nghĩ lập tức như ngựa thả cương.
Ô Nhĩ Cốt rục rịch trong thân thể bện cho y một ảo tưởng không cách nào tả nổi.


Y phảng phất nhìn thấy mình khom lưng, hôn trán, ấn đường, mũi Cố Quân… chần chừ dời đến môi, đôi môi ấy nhất định sẽ không mềm lắm, cũng không ngọt lắm, chắc còn là đắng, như mùi thuốc vĩnh viễn không xua đi trên người Cố Quân, hoặc thoang thoảng mùi rượu. Trường Canh còn rất muốn cắn một phát, ý nghĩ này vừa sinh ra, thì môi răng y lập tức như có vị máu tươi hơi ngòn ngọt, làm toàn thân run rẩy. Trường Canh run lên, rồi y chợt định thần lại, phát hiện mình đang si dại đứng ở sau ghế của Cố Quân, đầu lưỡi đã bị mình cắn rách.


Ngay sau đó, Trường Canh ý thức được ngón tay mình còn ở cạnh tai Cố Quân, tức khắc rụt phắt lại như bị phỏng.
Y đứng đờ ra giây lát, hơi thở bất ổn mà gọi khẽ: “Nghĩa phụ?”
Cố Quân đang ngủ say, không mở mắt, cũng không nhìn thấy huyết quang trong mắt Trường Canh chưa rút đi.


Trường Canh nhìn y một cái thâm sâu, cầm bội kiếm lên, rảo bước chạy ra khoang thuyền.


Ngoài khoang thuyền gió biển phần phật, huyền ưng quanh quẩn ở gần chủ hạm để hộ vệ, thủy quân Giang Nam chính quy bên dưới trong sự chỉ huy của Diêu Trấn dọn dẹp gọn gàng chiến cục. Người Đông Doanh như cây đổ bầy khỉ tan nhảy luôn xuống biển, chuẩn bị ngồi thuyền nhỏ hoặc bơi đi, tứ phía hải giao đã giăng sẵn lưới dưới nước, không bao lâu đã bắt cả đống cá tự chui đầu vào.


Hoàng Kiều bị dẫn đến trước mặt Diêu Trấn, Diêu Trấn vẻ mặt suy tư, đang ở cách không xa khom lưng nói gì đó với hắn.
Những việc hối hả này lọt hết vào mắt Trường Canh, tất cả không đi vào lòng, hơi nóng trên người trên mặt chậm rãi tiêu tan trong gió biển.


Sự lạnh lẽo âm u trên biển như ung nhọt ăn vào tủy lén lút chui vào xương y, lạnh đến buốt da buốt thịt, Trường Canh mặt hướng về biển rộng, thầm mắng mình: “Ngươi là đồ súc sinh.”
Y nghĩ, mình không thể ở lại hầu phủ hay bên cạnh Cố Quân nữa.
Hai ngày sau, tại phủ Diêu đại nhân.


Hoa đào trong viện đã nở, hơi nước thoảng theo mùi thơm hất vào mặt, Cố Quân ngồi trước cửa sổ, cắn hạt dưa chờ Diêu Trấn viết tấu chương – sợ kinh thành sinh biến, tấu chương khẩn cấp sớm đã đưa về kinh thành.


Kinh thành phong tỏa tin tức, nhưng các phương đều có tai mắt riêng, đã truyền ra đôi câu vài lời, nói Hoàng thượng tức giận, lệnh cho Ngự lâm quân vây bắt Ngụy vương, Ngụy vương tính nhân đêm trốn khỏi kinh thành, đi đến Đức Thắng môn thì bị đuổi kịp, cụ thể xử trí thế nào thì chẳng ai hay biết.


Trước mắt Giang Nam hết thảy đã kết thúc, phải trình thêm một bản tấu, để tấu rõ tiền căn hậu quả cho Hoàng thượng.
Diêu Trấn vẻ mặt thiếu ngủ gác bút: “Hầu gia, ngài xem việc này phải tính thế nào?”


Cố Quân thờ ơ trả lời: “Cứ nói Án sát đại nhân phát hiện trên biển có bất thường, ngầm phái người điều tr.a cẩn thận, nhân khi phản quân chưa thành hình, nhất cử tỏa bại âm mưu của chúng.”


Diêu Trấn: “Không không, ta là một thư sinh, lên giao say giao, lên diên say diên, nôn mửa suốt dọc đường, nào có tài đức gì? Đương nhiên là Hầu gia một mình xông vào trận địa địch, ngăn cơn sóng dữ.”


Cố Quân cười nói: “Hầu gia? An Định hầu ở tận Tây Bắc, chẳng lẽ y biết thuật phi thiên độn địa? Ta trái lại nghe nói Diêu đại nhân lâm trận cơ trí, lệnh cho binh tướng thủ hạ mặc hắc giáp, chấn nhiếp phản quân, khiến chúng tự loạn, thủ đoạn như vậy thật khiến người ta bội phục.”


Diêu Trấn nói luôn không nghĩ ngợi gì: “Ta không làm, ngài đừng hại ta.”


Diêu đại nhân năm nay ba mươi sáu, chính là tuổi trẻ trung khỏe mạnh nhất của một nam nhân, nuôi hai chòm râu dê đầy sức sống, trời sinh khuôn mặt khôn ngoan tháo vát; người này nửa đời sĩ đồ nhấp nhô, bám riết vùng đất gạo cá ê hề không đi, không hề có công tích chi, có tuyệt kỹ ngủ suốt một ngày một đêm không dậy.


Mọi người đại khái đều đã quên, năm Nguyên Hòa thứ mười hai, Lâm Mạch Sâm lão sư của Cố Quân còn tại thế, chính là quan chủ khảo lần thi hội ấy, gặp văn chương của Diêu Trấn, không khỏi đập bàn khen ngợi, trình lên Hoàng đế Nguyên Hòa, ngự bút thân phong Trạng nguyên lang.


Cố Quân ý tứ sâu xa nói: “Bình phản loạn Đông Hải, tiêu trừ một trận đại chiến có thể nguy hiểm cho kinh kỳ trọng địa, công lao lớn nhường ấy ngươi không cần sao? Tương lai xuất tướng nhập tướng ở ngay trong tầm tay rồi Diêu đại nhân à.”


Diêu Trấn cười khổ nói: “Có năng lực cỡ nào thì ăn bát cơm cỡ ấy, hạ quan vô tài vô đức, nằm trong một góc thoải mái dưỡng lão là được, nào có bản lĩnh thừa phong hóa vân? Hầu gia tha cho hạ quan đi.”


Cố Quân: “Ta còn muốn báo lên Hoàng thượng, phái ngươi tới Tây Bắc làm giám quân đây.”
Diêu Trấn ôm đầu chắp tay: “Hạ quan trên có mẹ già tám mươi, dưới có ấu tử gào khóc đòi ăn, cầu xin anh hùng tha cho cái mạng chó này, xem nhà ta có thứ gì tốt, ngài cứ việc lấy hết đi.”


Cố Quân: “…”


“Hay là thế này đi Hầu gia, việc này xảy ra ở chỗ chúng ta, Chu đại nhân Tổng đốc Lưỡng Giang nhất định không né được, để ta đi thương lượng với lão nhân gia.” Diêu Trấn cười xòa nói, thấy sắc mặt Cố Quân tựa hồ không tốt lắm, lại vội bổ sung một câu, “Đúng rồi, còn có tiểu điện hạ, tiểu điện hạ du lịch Giang Nam, tình cờ nhìn thấy phản quân bắt trường tý sư dân gian, gặp chuyện bất bình, một mình lẻn vào, nội ứng ngoại hợp với quân ta, tự tay bắt được phỉ thủ, ngài thấy như thế có được không?”


Lời này vừa ra khỏi miệng, Cố Quân liền không lên tiếng nữa.


Đối với xuất thân của Trường Canh, đương kim Hoàng thượng tuy không tiện nói rõ, nhưng nhất định có khúc mắc trong lòng. Hiện tại chuyện này không khéo dính dáng đến Ngụy vương, Hoàng thượng tất nhiên lạnh lòng, nhìn lại thấy ấu đệ vẫn không chào đón này cờ xí rõ ràng đứng bên hắn, chưa biết chừng chịu bỏ qua ân oán đời trước.


Trường Canh đã sắp đến tuổi phong vương, nếu có thể được Hoàng thượng ưu ái, con đường tương lai có lẽ sẽ dễ đi hơn.


Cố Quân cân nhắc giây lát, tức giận trừng Diêu Trấn một cái – người này quả thật cực kỳ có tài, nếu không cũng khó mà duy trì tình hữu nghị lâu bền với An Định hầu chỉ có duyên gặp mặt một lần, nhưng không cầu tiến cũng là thật, toàn bộ truy cầu chính là ăn no ngủ khì, dồn hết thông minh tài trí vào đút lót nịnh nọt.


Diêu Trấn cười hì hì hỏi lại: “Hầu gia, ngài thấy như thế có được không?”
Cố Quân chẳng thèm để ý đến hắn, trợn mắt phất áo bỏ đi.


Y chuẩn bị lặng lẽ rời khỏi Giang Nam, trong chuyện này, Lâm Uyên các và Huyền Thiết doanh đều tham dự, nhưng đều không tiện lộ diện, làm sao vo cho tròn, phải nhờ hết vào bút của Diêu Trấn.


Lúc Cố Quân đẩy cửa ra, thấy Trường Canh đang vót sáo trúc trong viện, Cát Bàn Tiểu Tào Nương Tử và hai tiểu nữ nhi của Diêu đại nhân đều vây quanh y. Trường Canh khéo tay lại ôn hòa kiên nhẫn, vót cho mỗi người một cây, trông rất khá, hai tiểu nha đầu đều chưa đầy mười tuổi, chạy quanh y nhảy nhót reo hò.


Cố Quân nhìn thấy Trường Canh liền cảm thấy tâm tình rất tốt, tuy chưa bao giờ nói ra, y vẫn hi vọng Trường Canh có thể thành một người nhạy bén nhưng thông minh không quá lộ ra, nhân nghĩa lại không thiếu quyết đoán, không yếu đuối như phụ thân, cũng không cực đoan như mẫu thân.


Sự trưởng thành của Trường Canh hoàn toàn không mưu mà hợp với suy nghĩ của y.
Ngay cả ngoại hình cũng chọn ưu điểm của cha mẹ để kế thừa.
Y đi tới, rút một cây sáo mới thành hình trong tay Trường Canh, cười nói: “Có phần của ta không?”


Nụ cười thả lỏng trên mặt khựng lại, Trường Canh lấy lại cây sáo, đưa cho tiểu nữ hài đang đứng hóng bên cạnh, miệng nói: “Đồ chơi để dỗ trẻ con, xấu xí lắm, nghĩa phụ đừng giễu cợt.”
Cố Quân: “…”
Y im lặng nhìn chằm chằm cây sáo trong tay cô bé, nghĩ thầm: “Ta cũng muốn.”


Đứa trẻ chưa cao bằng chân Cố Quân giấu tay ra sau lưng, hung hãn ngửa đầu nhìn Cố đại soái, không sợ gì hết.
Trường Canh bỏ đồ trong tay xuống, ra hiệu cho bọn Cát Bàn Tiểu dẫn hai tiểu nha đầu đi chơi, mình thì đi theo Cố Quân, lòng chùng xuống, hỏi: “Nghĩa phụ phải về Tây Vực rồi ạ?”


Cố Quân: “Ừ, ngươi thay ta hồi kinh gặp thánh, nên nói thế nào thì Trọng Trạch sẽ dạy, không cần lo lắng.”
Trường Canh im lặng gật đầu.


“Lần này ngươi đã lập công, Hoàng thượng có khả năng sẽ phong thưởng,” Cố Quân nói, “Có thể sẽ để ngươi vào triều nghe chính sự sớm, nếu ngươi đề cập, chưa biết chừng y còn cho ngươi đến Tây Bắc tìm ta.”


Năm nay gặp lại, Trường Canh đã là một người lớn lâm nguy không loạn, vẻ trẻ con năm ngoái không còn sót lại chút nào, Cố Quân cũng buông lỏng suy nghĩ kiên quyết không dẫn y đi Tây Bắc, trước mắt nhân Tây Bắc còn miễn cưỡng xem như thái bình, Cố Quân thầm nghĩ, cũng có thể dẫn Trường Canh đi mở mang kiến thức, dù sao thì cũng chẳng cần y làm gì, tương lai về triều còn có thể tính là vốn của y.


Lúc Cố Quân đi vắng, Trường Canh từng một lòng một dạ muốn theo đến Tây Bắc, Cố Quân vốn cho rằng rốt cuộc được như mong muốn, ít nhất y sẽ mừng khôn xiết một lần.
Ngờ đâu Trường Canh đứng khựng lại, im lặng chốc lát, đoạn nói: “Nghĩa phụ, con không muốn đến Tây Vực nữa.”






Truyện liên quan