Quyển 4 - Chương 96: Nguy hiểm
Lúc Trường Canh mở mắt ra, xung quanh tối đen như mực, gần đó phản quang chỉ có mỗi cái đầu trọc của Liễu Nhiên đại sư.
Y vừa cử động, Từ Lệnh thảm hại hết sức liền lao tới hò la: “Vương gia! Vương gia ngài tỉnh rồi! Vương gia ngài còn nhận được ta chứ? Vương gia…”
Chưa la hét xong, Từ đại nhân đã tự mình nghẹn ngào trước, hắn như hiếu tử hiền tôn của Trường Canh, sụt sùi lau nước mắt, ai ngờ càng lau càng nhiều, cuối cùng bèn ngồi đó gào khóc luôn.
Trường Canh: “…”
Ma âm xuyên tai này có tác dụng rất tương tự với tiếng sáo của Cố tướng quân nhà y, tai Trường Canh bị chấn vang ong ong, giờ này khắc này, y vô cùng lấy làm may mắn khi Liễu Nhiên đại sư là một người câm.
Mà người câm chẳng những không biết ồn ào, còn hết sức quan tâm khuyên nhủ Từ đại nhân nước mũi nước mắt tèm lem.
Hắn tiến sát lại Trường Canh ra dấu: “Nơi đây gần đại doanh Giang Bắc, rất an toàn, chim gỗ thả ra rồi, vị tiểu huynh đệ thủ hạ Tôn đại ca cũng đã nghĩ cách đem tín vật của Vương gia đi tiếp xúc với đại doanh Giang Bắc, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Chung tướng quân có thể nhanh chóng tìm đến, Vương gia hãy yên tâm.”
Hòa thượng tuy thường xuyên giả thần giả quỷ lại không thích tắm rửa, nhưng không hổ là cao đồ Lâm Uyên các, trong một năm hơn ba trăm sáu mươi ngày luôn có hai ngày đáng tin.
Trường Canh mệt mỏi gật đầu, sâu sắc lĩnh hội một phen thế nào là “lật thuyền trong mương”, không nhịn được muốn cười khổ.
Hôm ấy sau khi bỏ thị vệ lại, Trường Canh chỉ dẫn một mình Từ Lệnh đến Sa Hải bang, đáng tiếc vận khí không tốt lắm, tới rất không đúng thời điểm.
Họ vừa mới theo Tôn lão bản tới phân đà của Sa Hải bang, đang trên đường đến tổng đàn, phản quân như đám ô hợp bên kia đã dốc tổ mà ra, vừa vặn đối đầu với họ.
Kỳ thực cho đến lúc này, trong lòng Trường Canh tuy hơi giật mình, song cũng không căng thẳng lắm.
Bằng sự hiểu biết của y đối với hoàn cảnh Giang Bắc lúc này, vụ phản loạn này chưa hề ra ngoài dự kiến – Chó cùng rứt giậu thỏ hoảng cắn người, ai cũng biết tạo phản là tội lớn mất đầu tru di cửu tộc, nhưng nếu cửu tộc mất hết, mình ăn bữa hôm lo bữa mai, căn bản ngay cả sống cũng không nổi, thì còn có thể thế nào? ch.ết khiếp nhược cũng là ch.ết, sự bại thì mất đầu, dù sao cũng không thể giết hai lần, thế còn không bằng vung sào mà lên, ít nhất ch.ết có ý nghĩa, sử sách lưu danh.
Lưu dân Giang Bắc trốn ra đây chắc chắn đã đến tình cảnh phải phản rồi.
Nhưng Trường Canh cũng đâu phải thần tiên, y suy đoán ra lưu dân rất có thể sẽ làm như vậy, nhưng không thể biết người ta tính toán khi nào, dùng cách nào tạo phản. Song khi ấy, Trường Canh cũng chỉ cảm thấy mình đến không đúng lúc thôi, có sóng gió gì Nhạn vương chưa trải qua? Y không nghĩ mình có thể sẽ không khống chế được cục diện.
Trường Canh hiểu rõ, bạo dân phản loạn bị bức ra như thế này không hề khó giải quyết.
Thứ nhất, triều đình và người tạo phản đều biết, thời đại dùng tử lưu kim đánh trận, không phải dựa vào hai ba cao thủ mười bước giết một người mà nên trò trống – hỏa cơ cương giáp mới là then chốt, dù là danh tướng tuyệt đại, khi đạn tận lương tuyệt cũng chẳng làm gì được. Sa Hải bang loại phỉ bang giang hồ này dẫu lớn hơn, chỉ cần không có hỏa cơ cương giáp và nguồn tử lưu kim riêng, cũng tuyệt không phải là đối thủ của đại doanh Giang Bắc.
Họ bất đắc dĩ phải tạo phản, không ngoài là đòi triều đình một con đường sống mà thôi.
Đường sống này trước khi đến Trường Canh đã chuẩn bị giúp họ rồi. Kẻ dũng hãn không sợ ch.ết hơn cũng sẽ lưu luyến một đường sinh cơ, có đường sinh cơ này rồi, ai còn muốn chống chọi với đại doanh Giang Bắc? Ai muốn làm trứng gà đi chọi đá?
Tôn lão bản dẫn bọn Trường Canh vào Sa Hải bang tuy nói chuyện khó nghe, thái độ cực tệ, nhưng là người thông minh, làm việc cũng không lỗ mãng, thấy trận chiến trong bang, quyết đoán kịp thời giấu nhẹm thân phận Trường Canh và Từ Lệnh – trong tình huống quần tình kích phấn thế này, trên trời rớt xuống một Nhạn vương gia chẳng những không thể an lòng người, ngược lại sẽ châm lửa giận của phản quân, nếu thực sự có kẻ mắt mù bất phân tốt xấu bắt Nhạn vương áp chế Giang Bắc đại doanh, thì song phương sẽ thực sự không dễ kết thúc.
Cách nghĩ của Tôn lão bản và Trường Canh không bàn mà hợp với nhau, họ đều không muốn dùng mạng những người đáng thương này đi lấp nòng pháo vốn nên nhắm vào người Tây Dương của đại doanh Giang Bắc một cách uổng phí – chỉ để triều đình nghe một tiếng vang đứt hơi khản tiếng.
Bởi vậy, Trường Canh và Từ Lệnh vẫn đóng giả nghĩa thương tới từ phương Nam, Tôn lão bản giúp đỡ che giấu, đồng thời, Liễu Nhiên hòa thượng liên tục xen lẫn trong lưu dân Giang Bắc phổ độ chúng sinh cũng vừa vặn ở Sa Hải bang, nhờ quan hệ Liễu Nhiên tạo dựng trước đó, họ rất thuận lợi tiếp xúc với thủ lĩnh cao tầng của phản quân.
Mọi người đều biết, Nhạn vương có miệng lưỡi gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ, ngoại trừ khi đối mặt Cố Quân luôn phát huy thất thường, thời điểm khác sức chiến đấu trác tuyệt. Chỉ cần y chịu thì lừa gạt ai cũng được, chỉ trong hơn một tháng Trường Canh cơ bản đã khống chế được cục diện, ban đầu trong bang quần tình kích phấn, sau đó mọi người đã có thể ngồi xuống cân nhắc lợi hại.
“Tứ đại vương” Sa Hải bang bao quát Tôn lão bản, ngoại trừ một kẻ cứng đầu bất cộng đái thiên với triều đình, ba người khác đều bị Trường Canh thuyết phục, sẵn lòng phái người thử tiếp xúc với triều đình trước.
Nhưng đúng lúc này, đại doanh Giang Bắc vốn vẫn chỉ đang âm thầm tìm kiếm tung tích Nhạn vương đột nhiên hành động, không khí lại lần nữa thình lình căng thẳng.
Trường Canh biết, chỉ sợ Nhạn vương giả đã tới kinh thành, đầu kia sự việc đã bại lộ, mình mất tích ở Dương Châu thành việc mọi người đều hay, liên quan đến Thân vương, đại doanh Giang Bắc không thể không từ tối thành sáng, tỏ thái độ.
Trường Canh một mặt trấn an phản quân Sa Hải bang, một mặt tự mình nghĩ một bản sớ, muốn đại doanh Giang Bắc tạm thời không được hành động thiếu suy nghĩ, tránh để y chỉ thiếu một sọt đất mà không thành.
Ai biết được lúc này lại xảy ra rắc rối.
Trời có mây gió khó lường, người lúc xui quả đúng là uống nước cũng mắc nghẹn, nhóm Nhạn vương kể từ lúc vào hang phỉ thì chưa từng thuận lợi – sau khi mật mưu làm phản, để an toàn, Sa Hải bang thực hiện sách lược thỏ khôn có ba hang, mươi bữa nửa tháng đổi địa điểm tổng đàn một lần, lúc này tổng đàn vừa vặn dọn tới một ngọn đồi nhỏ của Giang Bắc, dựa lưng vào một vùng mỏ – khu vực Giang Bắc không hiếm quặng mỏ, nếu bên cạnh Trường Canh hiện giờ có một trường tý sư thuật nghiệp chuyên công, sẽ nhắc nhở y chú ý các quặng mỏ nhỏ này, bởi ở nơi dựa núi chim gỗ rất có thể không bay được.
Có một số quặng mỏ sẽ khiến các vật như la bàn mất tác dụng, Lâm Uyên mộc điểu kia dù chế tạo tinh xảo, kỳ thực hạch tâm chẳng qua là nam châm đặc thù trong bụng, có thể thành lập liên hệ với nam châm mà người của Lâm Uyên các mang theo tùy thân, chim gỗ chỉ có trong tình huống bay trên không trung mới có thể thông qua độ cao hoặc vòng qua nhiễu sóng, lúc không bay, lượn một vòng trên quặng mỏ thế này, tất cả nam châm trong bụng chim lập tức hỏng hết.
Chim bay không ra, hết cách, Trường Canh đành phải dùng một biện pháp ngu ngốc – để Liễu Nhiên hòa thượng tự mình chạy đi truyền tin, thư truyền ra chính là phong mà thân vệ của Cố Quân đưa vào kinh thành.
Ai ngờ lúc này lại xảy ra sự cố.
Bốn thủ lĩnh phản quân hầu hết chưa học hành được mấy bữa, trình độ thưởng thức rất gần với lão nông thích nghe thoại bản trong miếu Thành Hoàng, lần lượt tự xưng là “thiên địa nhân quỷ”, nào “Thiên vương” nào “Địa vương”, nghe mà nổi hết da gà.
Tôn lão bản là “Nhân vương”, “Thiên vương” là kẻ cứng đầu đặc biệt cùng hung cực ác, có thâm thù đại hận với triều đình.
Kẻ cứng đầu vốn nói chuyện giữ lời, mọi người đều phải tạo phản theo hắn, đột nhiên từ lão đại biến thành phái thiểu số ngoan cố, cẩn thận suy nghĩ lại, hắn cho rằng là Tôn lão bản “Nhân vương” thủy chung không muốn đối kháng đại doanh Giang Bắc có vấn đề, vì thế sinh ra khúc mắc với Tôn lão bản “tham sống sợ ch.ết”, mua chuộc một tâm phúc thủ hạ bên cạnh Tôn lão bản, chuẩn bị phải bắt lấy thóp mà chỉnh ch.ết hắn ta.
Kết quả cũng không biết làm sao khéo như vậy, kẻ bị mua chuộc này nằm vùng được năm sáu ngày, thóp của Tôn lão bản chưa bắt được, lại nhìn thấy Liễu Nhiên hòa thượng đêm khuya lén lút rời khỏi tổng đàn, tiếp xúc với người của triều đình.
Thiên vương thấy thế mới vỡ lẽ ra người anh em tốt xưng huynh gọi đệ lại là tay sai của triều đình, tức thì nổi điên, tín nhiệm vốn đã không nhiều trong khoảnh khắc cũng sụp đổ theo.
Trường Canh kịp thời quyết đoán, vừa phát hiện thân phận bị lộ, trước khi Thiên vương tìm tới chất vấn, lập tức mời hết những kẻ có máu mặt trong phỉ bang tới, tự mình thừa nhận thân phận khâm sai – mặc dù thời cơ chưa chín muồi lắm, song tốt xấu gì vẫn hơn bị người ta vạch trần. Trường Canh dĩ nhiên có thể giết Thiên vương, nhưng người giang hồ có cách sống của người giang hồ, những hạng ném chén giết chó này không hề biết tùy cơ ứng biến như người trong triều, xử lý không tốt có thể dẫn đến bật ngược.
Mới đầu đám thổ phỉ dưới sự kích động cố ý của Thiên vương, đua nhau cãi vã om sòm. Nhạn vương liền lấy ra một thanh sài đao ném lên bàn, lạnh lùng nói: “Vậy thì theo quy củ, ba đao sáu lỗ.”
Chiêu này trấn được đại đa số, lại không lừa được hãn phỉ chân chính, Thiên vương bị y kích thích nổi điên, không nói hai lời cầm sài đao đâm Trường Canh một nhát, Trường Canh biết không chịu thì không cách nào kết thúc được, thế nên không thèm trốn.
Vừa thấy máu thì đám phản quân đều đần ra, đặc biệt là mấy đại thủ lĩnh, trong lòng đều hiểu rõ, Nhạn vương tuyệt đối không thể không minh bạch ch.ết ở Sa Hải bang, nếu không họ không phản cũng phải phản, không ch.ết cũng phải ch.ết, đến lúc đó sẽ không có đường quay lại, bởi vậy nhao nhao giảng hòa ngăn cản, Thiên vương càng giận, đương trường tuyên bố muốn dẫn người rút khỏi Sa Hải bang.
Trong bang nội chiến, việc tạo phản chỉ sợ phải bỏ mặc, Tôn lão bản ngay đêm ấy phái người hộ tống bọn Trường Canh rời khỏi, trên đường gặp mấy đợt thủ hạ Thiên vương chặn giết, nhân thủ Tôn lão bản lưu cho y cơ hồ mất gần hết.
Liễu Nhiên cái loại có thể tự nhốt mình trong trọng giáp không bò ra được này cơ bản là nửa gánh nặng, Từ Lệnh thì hoàn toàn là một gánh nặng. Đối với cao thủ mà nói, dù là một thân một mình xông vào long đàm hổ huyệt cũng thoải mái hơn dẫn mấy gánh nặng chạy trối ch.ết. Trường Canh vốn bị thương, bao nhiêu năm chưa từng chật vật như vậy, vì che chở Từ đại nhân, chỗ cực hung hiểm ở ngực lại thêm một vết đao chém lật cả da, may mà bản thân là nửa đồ đệ của Trần cô nương, tốt xấu gì cũng cầm được máu.
Liễu Nhiên hòa thượng dùng lá cây đựng ít nước suối cho Trường Canh uống, lại tìm kim sang dược tùy thân của y, băng vết thương lại lần nữa. Trường Canh uống nước xong, thở phào nhẹ nhõm, dồn chút sức lực nói chuyện, gượng xốc lại tinh thần, vỗ vỗ bên cạnh mình, nói đùa với Từ Lệnh: “Minh Du lại đây, ngồi đây – Tái ông thất mã, biết đâu lại là phúc… Nhân lúc ta còn chưa tắt thở, huynh nén đau buồn trước đi.”
Từ Lệnh mất hết vẻ nho nhã, lấy tay áo lau lệ, nói mấy tiếng “hổ thẹn” liền, nghẹn ngào: “Là hạ quan liên lụy Vương gia.”
Trường Canh nghe vậy nở nụ cười nhẹ nhàng: “Lần trước người Tây Dương vây thành, Minh Du huynh tự mình âm thầm tức giận phấn đấu, học được tiếng phiên bang, lần này định làm gì? Trở về học môn võ nghệ đập đá trên ngực à?”
Từ Lệnh: “…”
Trường Canh: “Huynh xem Liễu Nhiên đại sư đâu có khóc, rất thản nhiên luôn.”
Hòa thượng mặt dày vô sỉ dùng thủ ngữ: “Bần tăng vai không thể gánh, lưng không thể vác, phải dựa vào Vương gia bảo vệ, mai kia về nhất định sẽ tự mình đốt đèn trường mệnh cho Vương gia, ngày ngày châm dầu niệm kinh cho ngài.”
“Thật sự cảm ơn đại sư lắm, nhưng ngài bảo tướng trang nghiêm, mở tôn khẩu ra, chỉ e ta phải đoản mệnh,” Trường Canh khó khăn điều chỉnh tư thế một chút, một dòng mồ hôi lạnh lập tức xuôi tai chảy xuống, y thở dốc mấy hơi, nói với Từ Lệnh, “Mấy ngày nay truyền đến sôi sùng sục… việc đó, thổ phỉ Sa Hải bang cũng bắt đầu nghị luận rồi, Dương Vinh Quế lấy danh nghĩa ta tạo phản, dù chúng ta thanh thanh bạch bạch, nhất định sẽ không bị họ bắt được sơ hở gì, nhưng… tình ngay lý gian… Á… Đại sư, ngươi nói không được, mắt cũng mù luôn hả?”
Liễu Nhiên hòa thượng chẳng hề có nhãn lực nghe vậy vội cùng Từ Lệnh một trái một phải đè Trường Canh lại, cẩn thận tránh vết thương, trở mình giúp y.
“Ừm, tình ngay lý gian… nói không rõ.” Trường Canh lúc này mới nén đau nói nốt nửa câu sau, “Chuyện lưu dân Giang Bắc, cũng đã đến nông nỗi này, chúng ta không thể bỏ dở giữa chừng… Cùng với vội vã trở về tìm Hoàng thượng biện bạch, không bằng ở lại đây giải quyết dứt điểm sự tình, đến lúc đó ta còn có thể nhờ chút tiểu thương ngoài da này để tạm thời tị hiềm tránh đi một thời gian.”
Từ Lệnh thấy băng vải vừa quấn lại chảy máu, lại nghe câu “tiểu thương ngoài da” chẳng hề để ý kia, sự kính nể với Nhạn vương quả thực đã không thể hơn nữa, so với Phụng Hàm công ở kinh thành chắc cũng chẳng kém là bao.
Hắn đang muốn chân thành biểu đạt cõi lòng mình một chút, đúng lúc này, Liễu Nhiên hòa thượng đột nhiên biến sắc, xua tay ngăn Từ đại nhân, nghiêng tai dán sát xuống đất, giây lát sau, ra dấu nói với Trường Canh: “Có ít nhất mấy chục người đến, ngựa khỏe dồn roi, là người bên nào?”
Chẳng ai có thể phán đoán được, người tới rốt cuộc là Chung tướng quân hay chó điên thủ hạ Thiên vương.
Trường Canh một tay ấn vai Từ Lệnh, miễn cưỡng nhổm dậy, Từ Lệnh kinh hãi, toan mở miệng ngăn cản, Trường Canh đã giơ tay cắt ngang: “Suỵt-“
Sự thoải mái tự tại khắc ý trên mặt y vừa nãy tan sạch sẽ, đôi mắt sáng cực kỳ, tầm nhìn ngưng tụ như một thú vương bị thương, cho dù máu chảy lênh láng, cũng tùy thời mang theo cặp răng nanh một kích trí mạng.
Trường Canh cầm một thanh trường đao không biết cướp được từ thổ phỉ nào, mu bàn tay tái nhợt lộ rõ gân xanh, ngược lại không nhìn thấy một chút yếu ớt do trọng thương, chỉ khiến người ta cảm thấy sợ sệt.
Từ Lệnh không khỏi nín thở.
Đột nhiên, Trường Canh hơi nghiêng tai, sau đó khóe môi khô nứt lộ ra nụ cười mỉm không rõ lắm, sửa sang lại vạt áo nhếch nhác, ném đao trong tay, bình tĩnh nói với Từ Lệnh: “Đi xem là vị tướng quân nào tới, ra ngoài nghênh đón một chút, cứ nói là ta mời.”
Từ Lệnh đần thối ra: “Vương gia làm sao ngài biết…”
“Đám người Sa Hải bang kia nào có tiếng vó ngựa và bước chân chỉnh tề như vậy? Là vị tướng quân nào của đại doanh Giang Bắc thôi.” Trường Canh vẫn thong dong dùng ngoại bào rách bươm che vết thương đáng sợ ở ngực bụng, đầy phong độ mà nói, “Thứ cho bổn vương đang bệnh nhẹ, thất lễ rồi.”
Liễu Nhiên: “…”
Bản lĩnh làm bộ làm tịch của Nhạn vương cũng coi như là được Cố soái chân truyền.
Từ Lệnh phục y sát đất, lúc này cho dù Nhạn vương đánh rắm hắn cũng tin tưởng vô điều kiện, lập tức ra đón.
Trường Canh sờ hà bao, bên trong ngoại trừ an thần tán còn có một ít thuốc dùng khi cần gấp, ngón tay y khẽ run rẩy lấy ra một chiếc lá gây tê, âm thầm nắm trong tay, định bụng nếu thực sự đau không chịu nổi thì nhai tạm một lá trước, sau đó tạ tuyệt sự giúp đỡ của Liễu Nhiên hòa thượng, tự mình chống trường đao đứng dậy.
Đúng lúc này, y nghe thấy Từ Lệnh kêu một tiếng: “Vương gia, là…”
Lời chưa ra khỏi miệng, người tới đã sải bước xông vào trong tiếng ngựa hí chói tai.
Trường Canh: “…”
Ngược sáng mà đến vậy mà là Cố Quân vốn nên về kinh rồi!
Trường Canh không đứng vững, trường đao “Keng” một tiếng chói tai, cả người đổ về phía trước, được Cố Quân đỡ lấy.
Chỉ thấy Nhạn vương điện hạ vừa nãy “mưa máu gió tanh vẫn thong dong như đi dạo” đột nhiên liền “thương đến như núi lở”, “thú vương” trấn định như thường thành con mèo hen yếu ớt, một tay mềm nhũn từ trên vai Cố Quân buông thõng xuống, thều thào nói khẽ: “Tử Hi, đau quá…”