Quyển 4 - Chương 103: Gặp nhau
Giữa lúc cung yến say sưa, Trường Canh đang giúp đỡ thu nhặt thảo dược trong tiểu viện Trần cô nương ở tạm nơi kinh thành.
Bệnh phong hàn của y tới nhanh đi cũng nhanh, sau hai thang thuốc quả nhiên đã gần khỏi hẳn, sở dĩ vẫn không trả phép, thứ nhất là thân thế y nhạy cảm, Cố Quân có ý để y né tránh, thứ hai cũng là nghe nói chỗ Trần Khinh Nhứ có manh mối mới về Ô Nhĩ Cốt.
“Ý cô là Ô Nhĩ Cốt ở trong huyết mạch của ta?”
Trần Khinh Nhứ bị các loại sách cũ ố vàng chiếm đầy hai tay, còn thường xuyên phải cứu trang sách thoáng cái rơi xuống, tay chân luống cuống, miệng lại không luống cuống: “Ô Nhĩ Cốt làm hại thần trí, ta vẫn cho rằng căn cơ của nó ở trong đầu, nếu không có Hầu gia nhắc nhở, ta cũng không ngờ đến tầng này… Ngươi xem chỗ này – ghi chép sớm nhất của người man đối với tà thần Ô Nhĩ Cốt, ‘Sinh hung hiểm, ăn máu thịt huynh đệ, trợ trưởng thân mình, thân có bốn chân bốn tay hai đầu hai tim, trong lồng ngực biển máu cuồn cuộn, đặc biệt bạo ngược’, ta vốn tưởng ‘biển máu cuồn cuộn’ chỉ là một cách so sánh, nhưng thì ra là chỉ cơ chế Ô Nhĩ Cốt phát tác.”
Chỉ những lúc nói đến mấy việc này nàng mới có thể một lần thao thao bất tuyệt nhiều như vậy.
“Máu thịt,” Trường Canh trầm mặc chốc lát, lắc đầu cười khổ, “Ý Trần cô nương là, cả người ta đều mang độc, trừ phi noi theo thần thoại cạo xương thay thịt sao?”
Hình như còn không bằng đầu óc bị hỏng.
Trường Canh thong thả phân loại lựa chọn thảo dược, theo thứ tự cất vào hộp để chỉnh tề, bánh răng trên kệ khớp vào nhau thành tiếng “cót két”, chậm rãi lên cao, lộ ra ô trống phía dưới, đây là một việc tỉ mỉ, người nôn nóng làm không được.
Trần Khinh Nhứ khá cảm phục mà nhìn y, trong lịch sử Ô Nhĩ Cốt bám thân mà thần trí tỉnh táo đến trưởng thành gần như không có, càng không cần nói giữ nguyên tính tình trầm tĩnh như vậy.
Cũng không biết là do y sinh ra đã kiên nhẫn, hay do hơn người ta một Cố Quân.
Trường Canh: “Không giấu gì cô, ta gần đây cảm thấy không khỏe lắm, Ô Nhĩ Cốt phát tác ngày càng thường xuyên.”
Trần Khinh Nhứ thuận miệng nói: “Hầu gia nói với ta rồi.”
Trường Canh phút chốc sửng sốt: “Y…”
Cố Quân tựa hồ thủy chung quán triệt thái độ “chỉ là vu độc man di”, chưa bao giờ coi chút bệnh vặt ngoài da trên người y là gì, rất ít nói ngoài miệng, cũng chưa bao giờ tỏ ra lo lắng trước mặt Trường Canh.
Thì ra kỳ thực vẫn luôn bận lòng sao?
Trần Khinh Nhứ dừng lại, ý thức được mình nhiều lời, điềm nhiên như không mà nói sang chuyện khác: “Nếu điện hạ không còn gì sai phái, ta định quay về Trần gia lão trạch Sơn Tây một chuyến, tìm được căn kết sẽ dễ xử lý hơn, chung quy sẽ có biện pháp.”
“À,” Trường Canh đáp một tiếng, chắp tay nói, “Làm phiền cô, còn có giải dược của Tử Hi…”
Y chưa nói xong câu này thì đã bị người trong cung tới cắt ngang.
Chỉ thấy dược đồng dẫn một nội thị vào, cung kính chào Trường Canh: “Vương gia, Hoàng thượng nghe nói ngài bị bệnh, đặc biệt lệnh cho nô đến xem, vốn còn dẫn theo một vị Thái y, chỉ là Thái y không dám vào sân nhà Trần thánh thủ, đang chờ bên ngoài.”
Trường Canh nhíu mày: “Làm phiền hoàng huynh lo lắng, chẳng qua là cảm phong hàn, không phải bệnh gì nặng đâu.”
Nội thị kia cười nói: “Vâng, nô tỳ cũng thấy Vương gia tinh thần không tệ, ừm… Vương gia, tối nay trong cung mở tiệc chiêu đãi tam vương tử Bắc man và đoàn sứ tiết, sứ giả mười tám bộ lạc nhắc tới Vương gia, bệ hạ lệnh nô tỳ truyền khẩu dụ, nói nếu thân thể Vương gia không khỏe, thì khỏi cần làm phiền, nếu tinh thần cũng ổn, thì ra chung vui.”
Trần Khinh Nhứ hơi sửng sốt, mau chóng ngẩng đầu nhìn Trường Canh – nếu không ai lên tiếng thì thôi, nhưng sứ tiết Bắc man đã nói như vậy, Trường Canh thật sự không tiện từ chối, trong đây có một tầng xấu hổ: Bắc man vừa là cừu gia của Đại Lương, vừa là mẫu gia của Nhạn vương điện hạ, y đương nhiên không thể cố ý tiếp cận, nhưng cố ý né tránh cũng không thích hợp lắm, rất vi diệu.
Đoàn sứ tiết chỉ đích danh y, nhưng gặp và không gặp lại phải xem thái độ của Lý Phong, đó mới là phương hướng y tị hiềm.
Trường Canh thái độ rất tốt lấy một cái hà bao trên người đưa cho nội thị này, hỏi: “Làm phiền vị tổng quản này, hoàng huynh ta nói thế nào?”
Nội thị áng chừng được Nhạn vương ra tay hào phóng, cười tít cả mắt, nói năng lộn xộn mà khách sáo: “Không dám không dám… Ôi, Vương gia làm nô tỳ tổn thọ ch.ết, đây… thật là nhận mà thẹn…”
Hắn vừa nói thẹn vừa thoải mái cất đi, lúc này mới nói với Trường Canh: “Vương gia chúng ta là thân phận gì, không cần nể mặt đám man di ăn lông ở lỗ đó. Hoàng thượng nói nếu Vương gia muốn đi, thì vào cung chúc tết Hoàng thượng, để tránh buồn chán quá, vào cung ngồi một lúc rồi về, không cần xã giao với những kẻ không đâu. Sắp tết rồi, lão nhân gia thấy ngài cũng yên tâm.”
Trường Canh hiểu ý: “Để ta nghỉ ngơi một chút, thay bộ quần áo, rồi vào cung với tổng quản.”
Nội thị hớn hở đáp một tiếng: “Thế nô tỳ đi chuẩn bị xe cho ngài.”
Trường Canh mỉm cười chăm chú nhìn hắn lui đi, quay người vào nhà, nụ cười lập tức lạnh đi.
Trần Khinh Nhứ theo vào: “Ta có thể giúp gì cho ngươi?”
Trường Canh lắc đầu: “Cung yến năm nay rất nghiêm ngặt, có Tử Hi ở đó, người ra vào đều cần qua mấy lần kiểm tra, người man ngoại trừ tam vương tử và sứ thần, hạ nhân nhất loạt giữ trong trạm dịch, cho dù tam vương tử man tộc kia dưới lớp da người đều là tử lưu kim, cam đoan cũng chẳng nổ được trò trống gì – Cô cho ta mượn gian sương phòng chỉnh lại y quan là được rồi.”
Trần Khinh Nhứ không hiểu những điều này, bởi vậy không lắm miệng, kêu dược đồng dẫn đường.
Trường Canh chắp tay đi tới cửa, đột nhiên dừng chân, lại quay người hỏi: “Trần cô nương, có ngân đao không?”
Vương Quả đứng trong hàng văn thần, nghe một đám văn thần Đại Lương mau mồm mau miệng phát tiết quốc thù gia hận, dùng ngòi bút làm vũ khí sỉ nhục sứ tiết Bắc man.
Sứ tiết Bắc man không tính là miệng mồm lanh lợi, nhưng có tiến có thoái, một khi đề tài sắc bén đến không trả lời được, hắn sẽ chỉ cười không nói gì, trông như thật sự nhẫn nhục đến đàm hòa vậy.
Ánh mắt Vương quốc cữu cũng dừng lại một chút ở tam vương tử cúi đầu lặng thinh, song nhanh chóng dời đi sự chú ý – lão không có hứng thú với tên ngốc kia, đã an bài vở kịch hay hơn.
Vương Quả không giống với đám đại nhân vật mở mồm là quốc kế dân sinh như Phương Khâm, trong lòng biết rõ không ai coi trọng lão, dù là bọn Phương đại nhân cũng chẳng qua là lúc cần dùng lão mới đại nhân này đại nhân kia, sau lưng toàn gọi lão là “thái giám quốc cữu”, nói lão làm quốc cữu gia rất “tận chức tận trách”, ngay cả đại nội tổng quản cũng kiêm luôn.
Vương Quả ngày xưa là một tiểu nhân vật sai vặt cho tiên đế, định trước là một vai diễn lộng thần gánh tiếng xấu giúp người thượng vị. Từ sau khi chuyện tiên đế và man phi năm đó bại lộ, lão vẫn sống trong nơm nớp lo sợ.
Lão đối với Cố Quân thậm chí Cố gia căn bản không có bất cứ ý kiến gì. Văn thần và võ tướng Đại Lương cực ít qua lại trên lợi ích, chỉ cần một phương không có dã tâm bừng bừng đến mức một tay che trời, dù tranh quyền đoạt thế cũng chẳng tranh đến một nồi; huống chi nói đi cũng phải nói lại, Cố gia mới là dòng dõi thế gia chân chính, chẳng qua nhân khẩu ít ỏi, đối tượng thông gia lại quá đặc biệt thôi. Mà Vương Quả với Cố Quân càng không thể nói đến khác biệt trên quan điểm, lão không có kiến giải gì đối với đại sự quốc gia, kiến giải duy nhất chính là làm thế nào hầu hạ Hoàng đế thoải mái thôi.
Đại nhân vật văn trị võ công cả triều, ai nấy đều có cách nghĩ riêng, dù sao cũng phải có mấy kẻ như vậy để Hoàng thượng ngoài đấu trí đấu dũng ra có vài phần thả lỏng chứ?
Nếu có thể, cho dù ăn no thuốc chuột rỗi hơi lão cũng chẳng dám ra tay động vào Cố gia.
Nhưng thiên mệnh khó giải, thánh mệnh khó trái. Hiện giờ lão thánh nhân tự mình đi đời nhà ma xong hết mọi chuyện, cùng lắm là còn chiếm lý lẽ cùn “quân muốn thần ch.ết”, thế nhưng để lão lại làm cừu non thế tội cho thiên hạ chửi rủa.
Trước mắt Hoàng đế Long An niệm tình cũ, chịu coi phế vật này là cữu cữu mà che chở, để lão kéo dài hơi tàn kiếm được miếng cơm ăn.
Thế tương lai thì sao?
Nhạn vương cải cách bao nhiêu thuế ruộng, pháp lệnh dân thương không hề đáng sợ, đáng sợ là một khi Nhạn vương thượng vị, sẽ làm gì Vương Quả lão?
Nhạn vương từ nhỏ đã có quan hệ thân mật với Cố Quân, mà bản thân y là con của tiên đế với man phi, là con cái chung quy không thể đi truy cứu lỗi lầm của cha mẹ, đến lúc đó để tiến thêm một bước lôi kéo Cố Quân, tranh thủ lòng quân, việc đầu tiên y làm chính là phải lôi kẻ xúi quẩy mình đây ra tế tổ Cố gia.
Đám Phương đại nhân lo lắng không ngoài Nhạn vương tẩy bài trong triều, chẳng qua là công danh lợi lộc, tiền đồ gia tộc, Vương quốc cữu lại là mạng như chỉ mành treo chuông, lúc nào cũng lo lắng cho cái đầu trên cổ – quan to lộc hậu, cũng phải có mạng mới hưởng được.
Lúc mới đến đế đô, người man rất biết điều, không có mù mắt đi hối lộ khắp nơi – vương công quý tộc trong kinh thành, chưa ai đến nông nỗi nghèo phát điên, kiến thức hạn hẹp đến độ chịu vì chút lợi mà gánh tội danh “phản quốc thông địch”.
Trước giờ cung yến, sứ tiết mười tám bộ lạc mới lần đầu tiên thò xúc tu tiếp xúc với một người, chính là Vương quốc cữu kẻ nịnh hót tựa hồ không quan trọng gì.
Sứ tiết mười tám bộ lạc thề với trường sinh thiên, cho Vương Quả hai hứa hẹn: thứ nhất, khiến Nhạn vương không làm được thanh kiếm treo trên đỉnh đầu lão nữa.
Thứ hai: bất luận việc này thành hay bại, sẽ không khai ra Vương Quả, về sau nếu Vương Quả cùng đường, mười tám bộ lạc sẵn sàng bảo vệ lão.
Bạo dân mười tám bộ lạc chưa khai hóa, tàn nhẫn hiếu sát, lại thích nuôi độc vật, nhưng có một điểm tốt, ấy là rất trọng lời thề.
Mà họ cầu chẳng qua là việc nhấc tay – Nhạn vương rất có thể vì tị hiềm mà không lộ diện, lần này Vương quốc cữu phải bảo đảm Nhạn vương xuất hiện trên cung yến.
Người man không nói họ muốn làm gì, Vương Quả định im lặng xem biến trước, vạn nhất người man thất bại, lão còn chuẩn bị một hậu chiêu – Việc này phải cảm tạ Phương đại nhân, để lật đổ Nhạn vương, Phương Khâm bí mật nuôi một người trong biệt viện Phương gia.
Năm xưa khi man phi lẩn trốn, liên lụy hàng loạt cung nhân, thị vệ và Thái y, trong đó rất nhiều người là ch.ết oan, mà chân chính có vấn đề ngược lại có chuẩn bị trước, lão Thái y trong biệt viện Phương gia chính là một trong những người năm đó sợ tội bỏ trốn, con lão lỡ tay đánh ch.ết người, gánh nợ của con, không thể không bán một bí mật: khi man phi mang thai bỏ trốn, Tú quận chúa đi theo chưa chồng mà có thai.
Tú Nương Hồ Cách Nhĩ ở Nhạn Hồi trấn cấu kết người man nhập cảnh, hận Đại Lương thấu xương, ả ta sẽ thực sự đàng hoàng mà nuôi con cừu nhân sao?
Người Cố Quân đón về từ Nhạn Hồi rốt cuộc là con tiên đế, hay là dã chủng không rõ cha của Hồ Cách Nhĩ?
Phương Khâm thu lưu Thái y kia, không tùy tiện hành động, hắn rút ra giáo huấn từ lần trước không thể cắn ch.ết Nhạn vương, lần này tính một kích tất trúng, còn đang chậm rãi ấp ủ kế hoạch, nhưng Vương Quả không định phối hợp chờ hắn nữa.
Đại nhân có đường của đại nhân, tiểu nhân có lối của tiểu nhân. Thủ đoạn không cần cao siêu, hạ lưu hơn cũng không hề gì, miễn hữu hiệu là được.
Lúc sứ tiết mười tám bộ lạc mở miệng cầu kiến Nhạn vương, kỳ thực Lý Phong không lập tức tiếp lời, chỉ là sau khi nghe nói Nhạn vương bị bệnh, phân phó nội thị thay mình chạy đi xem sao, Lý Phong vốn nói “Dẫn một Thái y tới, bảo A Mân dưỡng bệnh cho khỏe, mấy hôm nữa nếu đỡ cũng đừng ru rú trong nhà, vào cung chúc tết trẫm, không cần xã giao với những kẻ không đâu.”
Nói xong câu này, Hoàng đế Long An coi như hết nghĩa vụ lộ mặt ở cung yến, khởi giá đi.
“Thái giám quốc cữu” Vương quốc cữu này không phải làm suông, lão đã sớm đút lót đám nội thị sai vặt nhìn như không quan trọng. Chỉ cần khéo léo bẻ cong lời Lý Phong một chút, thì Nhạn vương nhất định sẽ đến.
Nhạn vương cáo ốm sau khi Hoàng đế rời khỏi đặc biệt tới gặp đoàn sứ tiết Bắc man, kế đó trước mặt bao người lộ ra chuyện lẫn lộn huyết mạch hoàng thất, thân thế không rõ – y sẽ kết thúc thế nào?
Sau khi Lý Phong đi, cả cung yến bình yên không gợn sóng liền qua hơn một nửa, sắp sửa kết thúc, Cố Quân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, bưng chén rượu lên hơi chạm môi, chưa kịp nếm ra hương vị, nội thị đột nhiên tới báo là Nhạn vương đến.
Cố Quân còn chưa kịp sắp xếp mạch suy nghĩ, trong lòng chợt “thịch” một phát.
Phương Khâm hơi ngạc nhiên, Vương Quả lại cúi đầu, sứ tiết mười tám bộ lạc nét mặt tươi cười quay ra ngoài điện, mà tam vương tử man tộc vẫn cúi đầu ăn uống trong một góc lại đột nhiên dừng tay.
Trường Canh đi vào đại điện nhìn thấy đầu tiên là trên ngự tọa đã không còn ai, lập tức biết là mình bị lừa.
Song lúc này đã không kịp trở về, Trường Canh không dừng chân, trên khuôn mặt hơi xanh xao cũng bình tĩnh, còn giữ nguyên nụ cười mỉm tao nhã, không chút hoang mang thong thả bước đến, thuận tay cởi áo choàng, nhờ động tác đưa cho hạ nhân để nhìn lướt qua – nội thị lừa y tới đã không thấy đâu.
Một kẻ thuộc đảng thế gia tuy không biết Nhạn vương vì sao xuất hiện ở đây, lại không chịu từ bỏ cơ hội ném đá xuống giếng, lập tức ý tứ sâu xa cười nói: “Nhạn vương điện hạ cung yến hôm nay vốn đã xin nghỉ, xem ra vẫn là khách nhân mười tám bộ lạc có thể diện, chỉ một câu đã thực sự mời được Nhạn thân vương tới.”
Một kẻ khác tiếp lời: “Câu này nên phạt rượu, người ngoài thì thôi, chứ hôm nay tới đâu phải khách bình thường? Mười tám bộ lạc là nhà mẹ điện hạ, dĩ nhiên phải đối xử khác.”
Triều phục rộng thùng thình của Trường Canh cơ hồ chấm đất, y bình tĩnh đáp lễ: “Nhọc lòng Hoàng thượng phái người đến hỏi, bèn đặc biệt vào cung chúc tết bệ hạ, chỉ là tới không khéo, bệ hạ đã đi trước rồi sao?”
“Nhạn vương điện hạ tới không khéo, chúng ta lại tới rất khéo, hôm nay được gặp Đại Lương triều song bích, thật là tam sinh hữu hạnh, vương tử chúng ta cũng muốn kính điện hạ một chén đấy!”
Sứ tiết mười tám bộ lạc vừa nói vừa đỡ tam vương tử đứng dậy.
Cố Quân nhanh chóng đưa mắt ra hiệu cho Thẩm Dịch, mấy thị vệ vốn nấp trong điện đột nhiên lộ ra sát ý, bao lấy sứ tiết và tam vương tử người man.
Chỉ thấy tam vương tử kia bước khỏi bàn tiệc, tựa hồ hết sức căng thẳng, tay bưng chén rượu dọc đường run dữ dội, còn chưa tới gần Trường Canh thì rượu đã đổ hết nửa chén.
Theo thiếu niên kia đến gần, trên người Trường Canh bỗng sinh ra một chút khô nóng không dằn được, cơn sốt vốn đã hạ lại lần nữa hùng hổ lao tới, tai nổ ran, huyết dịch toàn thân phảng phất như tử lưu kim bị đốt, sôi trào dữ dội.
Lông tơ toàn thân Trường Canh dựng hết lên, vô số đôi mắt hoặc chủ mưu đã lâu, hoặc hả hê khi người gặp họa xung quanh, đều không có áp lực lớn như thiếu niên này, y cố nén sự khó chịu, khó khăn duy trì sự tôn quý của Thân vương, ép mình cười nói: “Sao thế, vương tử quý bộ khi kính rượu đều là không nói một câu như vậy ư?”
Sứ tiết Bắc man chợt nở nụ cười, chậm rãi lui ra sau tam vương tử một thước.
Tam vương tử toàn thân run rẩy thình lình đứng im lại, đôi tay nhợt nhạt khựng lại giữa chừng, nặng nề vẻ ch.ết chóc.
Sau đó gã ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Trường Canh.
Trên khuôn mặt tái nhợt của thiếu niên ấy có đôi mắt phiếm đỏ, trùng đồng lạnh lẽo như một cái chùy băng, đột ngột đâm tới Trường Canh.
Thiếu niên này vậy mà là một Ô Nhĩ Cốt!
Lúc hai “tà thần” vương đối vương sẽ xảy ra chuyện gì, không ai biết, cũng chưa từng có bất cứ ghi chép nào – Ô Nhĩ Cốt điên cuồng cỡ nào, phải hận bao nhiêu, khí vận lớn nhường nào mới có thể thành tựu một kẻ?
Một thời đại phải hỗn loạn đến mức độ nào, mới có thể để hai Ô Nhĩ Cốt mặt đối mặt đụng độ?
Giữa hai người tựa hồ có cảm ứng nào đó khó mà miêu tả, nhất thời, cả hoàng cung đại điện đều tan thành khói bụi trước mắt Trường Canh, ngực y đau nhức dữ dội như muốn nổ tung.
Tất cả ảo giác và chân thật đều rối vào nhau, kịch độc nhiều năm kìm nén trong xương thịt như là xối dầu nóng trên lửa mạnh, như sóng thần bộc phát ra… Tất cả oán hận và giận dữ khó lòng tiêu tan trào lên trong ngực Trường Canh, tất cả ác mộng rục rịch trong vực sâu dốc hết ra, ngoác cái miệng dữ tợn đáng sợ, muốn nuốt chửng y.