Chương 81: Nhập ma rồi

Ban đêm yên tĩnh, hai chiếc xe ngựa một trước một sau chậm rãi chạy ra Tuyết Lai thành.


Tuyết Lai thành là một tòa thành trì gần nhất đi thông đến Tử Tịch đầm lầy của Thương Minh, ở giữa Tuyết Lai thành và Tử Tịch đầm lầy chỉ có một khu rừng rậm cây cối không cao lớn lắm, trong rừng rậm có người qua đường, thương khách cùng dong binh Võ Giả lui tới hai nơi.


Trên một chiếc xe ngựa phía trước, Chử Bình vẻ mặt thẫn thờ, sau một lúc không vội không chậm vung roi ngựa.
Bên trong thùng xe ngựa thường xuyên truyền ra tiếng cười vui nho nhỏ của Tả Thi, Ngô Vận Liên, hai nàng dọc theo đường đi dường như rất thoải mái, cứ liên tục nói cười hoan hô.


Trên một chiếc xe ngựa phía sau, hai người Hàn Phong, Khô Long ngồi ở trước xe ngựa, ngẫu nhiên nói chuyện hai ba câu.
Đa số thời gian, hai người đều cảnh giác nhìn chăm chú bốn phía, như là chưa từng thả lỏng.
Trong thùng xe ngựa, Thạch Nham im lặng không một tiếng động.


Liên tục mười ngày, Thạch Nham ngoài chuyện ăn xuống đi đại tiện, gần như không có rời khỏi xe ngựa.
Mỗi một lần hắn đi ra ăn đều là vẻ mặt tiều tụy, cau mày thật chặt, bộ dáng lo nghĩ chuyện nào đó.
Đêm khuya.


Hai chiếc xe ngựa ngừng lại bên cạnh con sông nhỏ trong rừng rậm, hai nàng Tả Thi, Ngô Vận Liên chậm rãi xuống xe ngựa đi đến bờ sông rửa mặt lấy nước.


available on google playdownload on app store


Không bao lâu, Tả Thi, Ngô Vận Liên đã rửa sạch mặt lấy đầy nước, lại phát hiện bên trong xe ngựa Thạch gia yên tĩnh không tiếng động, một chút động tĩnh nhỏ cũng không có.
"Tên kia rốt cuộc đang làm cái gì?"
Ngô Vận Liên kinh ngạc nhìn xe ngựa của Thạch gia, trên khuôn mặt kiều mỵ đầy nghi hoặc khó hiểu,


"Dọc đường đi, sao ta chưa từng thấy hắn đi ra. Ngoài mỗi lần đi ra ăn uống thả cửa thì vẫn luôn ở bên trong xe ngựa, mỗi lần đi ra đều là vẻ mặt ngẩn ngơ, như đang ngẫm nghĩ vấn đề gì... thật là tiểu tử kỳ lạ."
"Hắn chính là tên quái nhân."
Tả Thi gật gật đầu đồng ý,


"Những tên nghiên cứu cổ tích, cổ văn, đều có chút quái gở, cũng không biết trong đầu hắn chứa cái gì."


Ngô Vận Liên cười ha ha, phong tình vạn chủng, "Tiểu Thi, con không phải nói, người này thật là có chút không giống người thường. Trước kia nam tử trẻ tuổi cùng đi với con, người nào mà không phải như ruồi bọ vây quanh ở bên cạnh con? Đuổi cũng đuổi không đi! Bây giờ thì ngược lại, đã qua mười ngày hình như còn không có liếc mắt nhìn con một cái, ngay cả xe ngựa cũng đều lười xuống, thật sự là hiếm thấy."


"Đừng để ý đến hắn, hắn đích thực là người rất kỳ quái."
Tả Thi sửng sốt, Ngô Vận Liên vừa nói như vậy, nàng cảm thấy hình như thật là như vậy, Thạch Nham dọc đường đi thật đúng là không đưa mắt nhìn nàng.


Tả Thi tuy rằng không phải là người tự kỷ, nhưng cũng biết tướng mạo mình bất phàm, điểm này từ thái độ của nam tử trẻ tuổi khác đối với nàng là đã nhìn ra.
Mà Thạch Nham lại đang là lúc tuổi trẻ đa tình, theo đạo lý chắc cũng sẽ không ngoại lệ, vì sao lại sẽ quái gở như vậy?


Bất luận là nữ nhân nào, ở phương diện này đều sẽ có chút so đo từng tý, Tả Thi cũng không ngoại lệ, đồng thời khó hiểu thì trong lòng nàng giống như có chút tức giận bất bình cho mình.
"Cho ta chút nước."
Bên trong xe ngựa Thạch gia, đột nhiên truyền đến tiếng nói nhẹ hờ hững của Thạch Nham.


Khô Long sửng sốt, nhìn Hàn Phong, nói:
"Tên điên, còn có nước không?"
Hàn Phong lắc lắc đầu, chỉ Ngô Vận Liên cùng Tả Thi chậm rãi đi tới, nói:
"Mấy ngày nay, đều là hai nàng lấy nước."
Khô Long vò đầu, nhìn Ngô Vận Liên cười ha ha, nói:
"Muội muội cho ta chút nước, thiếu gia nhà ta khát nước."


"Bảo tự hắn xuống xe lấy."
Tả Thi bũi môi, nhẹ giọng hừ hừ:
"Mỗi ngày nằm dí trong thùng xe không sợ trên người có mùi sao, thật sự là quái nhân."
Khô Long cười ngượng ngùng, đến gần xe ngựa nói:
"Nham thiếu gia, Tả tiểu thư bảo ngươi đi xuống uống nước."
"À."


Thạch Nham thản nhiên đáp lại một câu, chậm rãi đẩy ra màn xe, vẻ mặt tiều tụy từ trong thùng xe đi ra.
Vẻ mặt hắn đờ đẫn, trong mắt có vẻ thật mơ hồ, hình như còn đang khổ sở tìm phương pháp giải quyết vấn đề nào đó.


Hắn chưa dừng suy nghĩ, chậm rãi đi đến bên cạnh Tả Thi, trực tiếp cầm lấy một túi nước trong tay nàng, ngửa mặt lên trời uống ừng ực.
Uống xong, Thạch Nham thuận tay đưa túi nước cho Tả Thi trên khuôn mặt nàng còn chưa hết tức giận, quay đầu lại đi đến xe ngựa Thạch gia, miệng lẩm nhẩm nói nhỏ:


"Nước này sao còn có mùi, kỳ lạ..."
"Thạch Nham!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tả Thi ửng đỏ, nổi giận đùng đùng nói:
"Túi nước ngươi lấy, là của ta! Không phải của Thạch gia các ngươi!"


Thạch Nham bị tiếng thét chói tai hoảng sợ của nàng, lập tức từ trạng thái âu sầu nghiên cứu cổ quyết của Sinh Tử Ấn tỉnh lại, kỳ quái nhìn nàng, nói:
"Vậy thì có liên quan gì?"
"Túi nước này, Tiểu Thi mới vừa mới uống qua, ha ha, tự nhiên có mùi."


Ngô Vận Liên thản nhiên cười, chỉ e thiên hạ không loạn nói:
"Nói không chừng, trong nước ngươi uống, còn có chút nước bọt của khóe miệng Tiểu Thi đó."
"Liên di!"
Khuôn mặt của Tả Thi xấu hổ đỏ bừng, dậm chân nói:
"Người nói hưu nói vượn gì chứ!"


Khô Long, Chử Bình sửng sốt, biểu tình trên mặt cũng đều cổ quái, liền ngay cả Hàn Phong kia vẫn lặng lẽ ngẩng đầu, đều hướng tới bên này liếc mắt nhìn.


Nhưng mà rất nhanh, ba người lại giả bộ cái gì cũng không biết, giống như tự bận chuyện của mình không có nghe thấy lời của Ngô Vận Liên nói, cũng không có thấy trên mặt Tả Thi đỏ bừng.
Thạch Nham lập tức phản ứng lại, mở to mắt giả bộ hồ đồ, nhếch miệng cười:


"Không sao, ta là không phải người để ý sạch sẽ, sẽ không chê nước bọt cô không sạch sẽ"
.
Nói xong, Thạch Nham tiêu sái xoay người, lại chui vào thùng xe không còn ló đầu ra nữa.
"Ha ha! Ha ha ha ha!"


Ngô Vận Liên cười đến toàn thân run rẩy, bộ ngực cao ngất cũng run rẩy, nàng đột nhiên cảm thấy Thạch Nham cũng không phải người không thú vị như vậy, tiểu tử này ngẫu nhiên nói một câu mà lại làm cho người ta buồn cười đến thế.
Tả Thi ngây ngốc sửng sờ tại chỗ, mở to mắt, hồi lâu mới cả giận nói:


"Thạch Nham! Ngươi cái tên hỗn đản!"
"Hàn bá, có thể đi rồi."
Trong thùng xe, truyền đến tiếng phân phó trấn định của Thạch Nham.
"À."
Khóe miệng Hàn Phong kéo ra một đường cong quái dị, thúc giục Khô Long bên cạnh nói:
"Lên đi."


Xe ngựa của Thạch gia, từ từ chạy đi đầu tiên là lướt qua xe ngựa của Tả gia, chậm rãi đi về phía trước.
Một mình Tả Thi vẻ mặt đỏ bừng đứng tại chỗ, nhìn Ngô Vận Liên, lại nhìn Chử Bình kia cúi đầu không hé răng, nổi giận đùng đùng nói:


"Cười! Có cái gì buồn cười chứ! Không buồn cười chút nào! Các ngươi thật nhàm chán!"
Nói xong, Tả Thi trốn cũng chui đầu vào thùng xe, tính tình nghịch ngợn nói:
"Bình bá, kéo xe nhanh lên! Đụng vào xe ngựa Thạch gia, con muốn để tên hỗn đản kia đẹp mặt!"


Chử Bình ngẩn ngơ, nhìn phía Ngô Vận Liên thật đáng thương.
Ngô Vận Liên cười lắc lắc đầu rồi cũng lên xe ngựa, ở trong thùng xe rộng lên tiếng an ủi:
"Được rồi Tiểu Thi, tên kia cũng không phải cố ý, không nên chấp nhặt với hắn."
"Thật quá đáng! Lại nói con... nói con..."


Tả Thi hừ hừ buồn bực, làm sao cũng không nói ra hết lời ngượng ngùng.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Thạch Nham vốn không để chuyện nhỏ này trong lòng.
Trong thùng xe, hắn cau mày, dựa vào vách xe, trong hai mắt một đám phù hiệu kỳ dị liên tục lóe lên.


Những chữ có liên quan cổ quyết Sinh Tử Ấn, chuyển động rất nhanh trong đầu hắn.
Thời gian này, Thạch Nham gần như dùng tất cả tinh lực vào việc lĩnh ngộ cổ quyết Sinh Tử Ấn.
Ngay cả lúc ăn, đầu óc hắn cũng không có nghỉ ngơi, vẫn đang lý giải phương pháp tu luyện của Sinh Tử Ấn, giống như nhập ma vậy.


Hắn chính là người như thế.
Một khi thật sự quyết tâm làm một việc gì, hắn sẽ hết sức chuyên chú, dồn tinh lực toàn thân vào việc phải làm, giống như tẩu hỏa nhập ma mà hoàn thành công việc, sẽ không bởi vì ngoại lực mà thay đổi.


Kiếp sống vận động cực hạn trong nhiều năm khiến cho hắn hiểu được một đạo lý -- chỉ có tập trung tinh thần như nhập ma, mới có thể thật sự làm được một việc đến cực hạn!
Sinh Tử Ấn! Sinh Tử Ấn!


Hiện tại trong đầu hắn, chỉ có một ý niệm -- phải bằng tốc độ nhanh nhất, lý giải thấu đáo phương pháp tu luyện Sinh Tử Ấn.
Tốt nhất có thể trước khi tiến vào Tử Tịch đầm lầy, thật sự nắm giữ bí quyết tu luyện Sinh Tử Ấn.


Chỉ có như vậy, ở bên trong Tử Tịch đầm lầy, hắn mới có thể có thêm lực lượng tự bảo vệ mình, mới có thể có thêm cơ hội thu hoạch lợi ích nào đó cho mình.
Thạch Nham từ từ nhắm hai mắt, toàn thân thả lỏng, chậm rãi sắp xếp lại lĩnh ngộ trong thời gian này.


Hồi lâu sau. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Tinh thần hắn khẽ động, Tinh Nguyên từ từ lưu động, chầm chậm từ tiểu phúc dâng lên, chậm rãi chảy vào cánh tay phải.
Tốc độ Tinh Nguyên lưu chuyển trong cơ thể không nhanh, nhưng liên tục tụ tập vào cánh tay phải, không ngừng ngưng luyện.


Từng đợt từng đợt Tinh Nguyên tụ tập từng chút trong cánh tay, cánh tay phải hắn lại hiện ra trong suốt lóng lánh, ngay cả xương cốt và mạch máu đều có thể thấy được, giống như da thịt hắn là trong suốt.
Thạch Nham cũng không biết dị thường của cánh tay hắn.


Từ từ nhắm hai mắt, hắn dựa theo lĩnh ngộ phương pháp tu luyện trong thời gian này, thử thúc dục Tinh Nguyên trong cánh tay đã ngưng luyện hơn nhiều lần.
Đợi cho lúc cánh tay phải kia của hắn chậm rãi căng phồng lên, trong lòng Thạch Nham dồn sức, Tinh Nguyên trong cánh tay hắn đột nhiên mạnh mẽ tuôn ra lòng bàn tay!
"Xuy xuy xuy!"


Từng đợt từng đợt Tinh Nguyên trong suốt giống như tia chớp, phút chốc từ trong năm ngón tay chạy ra.
Năm luồng Tinh Nguyên kia giống như có linh tính, liên tục co duỗi ở đầu năm ngón tay hắn, nhưng vẫn không có thoát khỏi trói buộc của đầu ngón tay, không thể bay thẳng ra ngoài.
"Vẫn không được."


Thạch Nham mở mắt ra, nhìn Tinh Nguyên trong suốt trên đầu năm ngón tay, trên mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ, nhíu mày lẩm bẩm nói:
"Chắc chắn nhầm ở chỗ nào, đây không phải biểu hiện của Sinh Ấn tu luyện thành công, rốt cuộc là chỗ nào chứ?"


Tiếng thì thào càng lúc càng thấp, Tinh Nguyên đầu năm ngón tay phải lại chậm rãi thu vào trong ngón tay.
Thạch Nham lại chìm vào trầm tư, giống như nhập ma tiếp tục tìm chân lý tu luyện của Sinh Tử Ấn.






Truyện liên quan