Chương 21: Nụ hôn máu

Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Đợi khi võng mạc từ từ thích ứng hoàn cảnh u ám, dựa theo ánh sáng từ ánh trăng chiếu vào từ khung cửa sổ, thì đường viền vật thể bắt đầu hiện lên trước mắt bọn họ.


Cảm giác này thật không xong, hình như chính mình biến thành con mồi, thời khắc đề phòng tên bắn lén từ trong bóng tối bắn ra. Rio cảnh giác, không hài lòng suy nghĩ. Khi anh muốn giết K.Green cũng chính là cái cảm giác này — từ mặt ý nghĩa nào đó mà nói, thì bọn họ nguyên bản đều là kẻ đi săn.


Lúc đi xuống lầu thang tầng 3, thì Rio không cẩn thận đá phải một thứ màu đen gì đó, đại khái chắc là mấy lon đồ uống bỏ không mà hai tên sát nhân bỏ lại, phát sinh một tiếng loảng xoảng nhẹ.
Đáng ch.ết!


 Trong nháy mắt một ý niệm hiện lên trong đầu, anh lập tức cuộn người lại thành một đoàn, từ trên thang lầu lăn nhanh xuống dưới. Vết thương ở sau thắt lưng do va chạm với bậc thang khiến anh đau muốn ch.ết, nhưng anh vẫn cảm thấy may mắn, bởi vì đạn liên tiếp bắn ra vang lên, quanh quẩn trong không gian kín kẽ, ngọn lửa lóng lánh trong bóng tối cực kỳ bắt mắt.


K.Green ở phía sau lập tức nhấn cò súng hướng về phía phát ra ngọn lửa, liên tiếp bắn ra 5 phát.


Tiếng súng và ánh lửa bỗng nhiên biến mất. Rio núp phía sau một pho tượng hình người ở góc thang tầng 3, suy đoán tên ‘Kỵ Binh’ đã bị trúng đạn hay chưa. Từ tiếng súng vừa rồi, anh nghe ra được đối phương dùng chính là MP5 của công ty H&K, đại hỏa lực, tốc độ bắn cao, cao độ chặt chẽ, đạn cấp tốc, còn thể có thể tiến hành áp chế hỏa lực súng đối thủ, là một cây súng tự động thích hợp cho CQB (chiến đấu cận) (1). Là một quân nhân xuất ngũ, ‘Kỵ Binh’ đối với phương diện súng ống đích thật là thuận buồm xuôi gió, căn cứ nhu cầu xạ kích khác nhau, tính toán ra y đã thay đổi qua 5 khẩu súng: Súng lục, súng trường ngắm bắn, súng trường phổ thông, súng carbine và súng tự động, quả nhiên là một tên cuồng súng.


available on google playdownload on app store


Không có thanh âm vật nặng ngã xuống, Rio suy đoán tên ‘Kỵ Binh’ vẫn còn sống, khả năng là bị thương, bằng không đã sớm tiến hành bắn phá hỏa lực với K.Green rồi. Mà trong tíc tắc y bỏ qua việc phản kích, thì cũng đủ cho K.Green thay đổi vị trí.


Vị khói thuốc súng phảng phất như nhựa cao su đọng lại trong không khí, song phương đều đang âm thầm rình rập, tính toán, dường như mãnh thú đang nắp trong khu rừng sâu chờ bắt con mồi, tìm kiếm cơ hội xuất thủ thích hợp nhất.


Rio tận lực nhẹ nhàng điều chỉnh hô hấp, ngón tay mò lấy cái bọc nhỏ bên hông chiến phục tác chiến CQB — bọc nhỏ bên trái chính là lựu đạn mini tiến công đã dùng hết, trong bao phía bên phải còn có một vật cứng giống vậy. Anh lập tức nhớ ra, đó chính là đạn tia chớp. Làm công cụ phụ trợ chiến thuật, khi cảnh sát giải cứu con tin thì bình thường sẽ dùng tới nó, trước khi thay đồ thì nó chính là một trong những đồ dự bị trên người anh.


Kính bảo hộ nhìn trong đêm (2) … Thật tốt, chỉ mong đối phương mua không nổi hàng cao cấp đời thứ ba (P/s: đời thứ nhất và đời thứ hai là kính nhìn trong đêm không có công năng chống lại cường quang). Rio kéo ra khóa bảo hiểm, đè chặt miếng ngang, dùng tiếng Hoa quát một tiếng: “Nhắm mắt” Lập tức đem đạn tia chớp lăn trên sàn nhà.


Tiếng gọi đó lập tức đưa đến vô số hỏa lực liên tiếp, đạn bắn vào pho tượng cùng trên vách tường phốc phốc rung động, vụn gỗ cùng phấn gạch vẩy ra mọi nơi, Rio cực lực lui phía sau pho tượng, dúi đầu vào khuỷu tay bịt chặt hai mắt.


2.5 giây sau, một lượng ánh sáng cường quang trắng bao phủ toàn bộ gian phòng, phảng phất nổ tung ra một đám mây trắng chiếm lấy toàn bộ bóng đêm, tất cả vật hữu hình đều như tan rã trong ánh sáng trắng đó, hóa thành hư vô.


Hàng lang ở đâu đó truyền tới động tĩnh, tựa như có vật gì đó hoảng loạn ngã xuống dưới mặt đất, Rio suy đoán là ‘Kỵ Binh’ đã dính ánh sáng mạnh. Sau khi ánh sáng mạnh biến mất, anh từ sau pho tượng đã bị bắn nát kia lăn ra ngoài, tìm một chỗ khác núp, đường đạn không ngừng bắn tới bắn nát một góc tường tầng 3.


Mù quáng bắn phá. Xem ra ‘Kỵ Binh’ đã bị làm cho mù mắt rồi, nhất thời không cách nào khôi phục thị lực được đâu.


Một viên súng lục từ phía trên bắn xuống, rất xảo quyệt bắn ra một lượt đạn vào ngay thân súng MP5, bắn bay cây súng tự động trên tay ‘Kỵ Binh’. Viên thứ 2 lập tức bắn trúng ngay đùi phải của y, khiến vung ra một vũng máu.


“Được rồi, Sát Thanh!” (*) Rio dùng Hán ngữ kêu lên, chạy tới chỗ tên ‘Kỵ Binh’ vừa ngã xuống, nhanh chóng lấy ra một cái còng tay, kéo tay phải từ trên vai kéo qua, tay trái đặt ở sau lưng, khóa lại cùng một chỗ.


K.Green chống tay vịn thang lầu nhảy xuống cầm lấy nòng súng M9 chỉ thẳng vào trán Kỵ Binh: “Y ch.ết cũng chưa hết tội!”
“Y bị bắt rồi!” Rio dùng súng lục chỉ hướng K.Green, trầm giọng nói: “Không được xung động, không được làm chuyện điên rồi, K.Green, đừng quên ước định của chúng ta.”


K.Green không chút sứt mẻ mà giơ súng, trên mặt không có chút biển tình gì. Sau một hồi, hắn dùng lực nhắm 1 con mắt, dường như đang đưa ra quyết định gì đó, sau đó chậm rãi hạ thấp cánh tay xuống, thấp giọng nói. “Được rồi, hiện tại y là của anh.”
Rio vẫn cảnh giác như cũ nhìn theo hắn.


K.Green hướng thẳng vào khẩu súng của anh mà cười lạnh 1 tiếng: “Anh có thể nổ súng, sau đó không cần tiếp tục truy sát tôi nữa. Yên tâm, không có điều luật nào khởi tố anh vụ qua sông đoạn cầu đâu.”


Rio cảm nhận cảm giác chột dạ trong lòng, do dự một chút: “Tôi không thể mắt mở trừng trừng nhìn cậu trốn thoát, theo tôi trở về tự thú đi, tôi sẽ đứng ra làm chứng cho hành vi lập công này của cậu. Khi ra tòa, tôi đảm bảo có thể thuyết phục họ giảm thời hạn thi hành án cho cậu.”


Đối diện với nòng súng băng lãnh đen nhánh, K.Green chậm rãi tiến đến gần anh: “Buông súng hay là nổ súng?”
Ngữ khí bình tĩnh mà đạm nhiên, khiến Rio bất tự giác lui về phía sau nửa bước, ngón trỏ nơi cò súng hơi hơi nhấn vào: “Đừng ép tôi, K.Green, tôi không muốn giết cậu.”


“Thật không, anh nghĩ là tôi sẽ cứ như vậy mà nửa đời sau đều sẽ ngồi xổm trong ngục giam sao, mặc bộ quần áo lằn ranh có đánh số, ăn thức ăn chẳng có vị, cùng một đám ngưu quỷ xà thần nằm trải dài trên giường, tắm chung vòi sen dùng chung bồn cầu, còn vì bảo vệ hoa cúc của mình mà chiến đấu — anh cho rằng tôi sẽ muốn trải qua cuộc sống như thế, phải không?”


Không, đây không phải ý định ban đầu của tôi!


 Rio nhìn người thanh niên trước mắt, cảm giác có một cảm giác mâu thuẫn thống khổ khó có thể nói thành lời. K.Green giờ này khắc này ánh mắt tràn đầy bình tĩnh, từng cử động tay chân đều cực kỳ ưu nhã, thoạt nhìn qua cực kỳ đoan chính, cao ngất, tựa như phảng phất trời sinh ra phải được đứng dưới ánh sáng ấm áp, hưởng thụ tự do, vui sướng, chứ không phải dính dáng tới cái bầu không khí không lành mạnh của xã hội dơ bẩn bần hàn này — vì sao hắn lại muốn trở thành một tên sát nhân liên hoàn cơ chứ? Đường đời có rất nhiều con đường có thể lựa chọn, tại sao lại lựa chọn một con đường lạc lối không có tương lai?


“… Một người, dù sao cũng phải chịu trách nhiệm với chuyện mà mình làm, chúng ta ai cũng như nhau cả, không ai có thể cứ thích làm gì thì làm được.” Vị đặc vụ liên bang tóc đen nhẹ giọng nói. “Mục đích tạo ra ngục giam không phải vì muốn phá hủy cuộc sống của con người, mà đó chính là xiềng xích cắt đứt đại thế, ràng buộc dã thú trong lòng người đó, để nó khuất phục triệt để.”


“Trong lòng mỗi người đều có dã thú, vậy đặc vụ của tôi, anh cũng có.” K.Green vươn một ngón tay trỏ, đặt vào vị trí ngay tim anh.
“Đúng vậy, nhưng khác cậu, tôi luôn có cách dùng luật pháp cùng đạo đức trói buộc nó, đem nó khóa tại trong lao.”


“Không có dễ dàng như anh nghĩ thế đâu, đặc vụ của tôi à, sự tình luôn biến đổi, hơn nữa còn thường vượt qua sự khống chế của anh nữa đó.”


Đầu ngón tay của K.Green theo vạt áo trước của tác chiến phục chậm rãi hạ thấp xuống, lướt qua bụng, qua bên hông … Hành vi này cực kỳ đường đột thất lễ, Rio vô ý thức mà muốn đưa tay gạt tay hắn ra, nhưng dường như trong bầu không khí đặc sệt dính dớp cổ quái này trói buộc tứ chi, khiến cho anh tựa như bị dính vào trong một hố sâu đầy nhựa thông, thở không nổi, vô lực giãy dụa …


Đầu ngón tay dừng lại ở đùi của anh, K.Green nói: “Anh trúng đạn, ở đây.”


Rio thoáng bừng tỉnh, cúi đầu nhìn, chân trái quả nhiên có một vết lỗ đang chảy máu, kỳ quái chính là, anh lại chẳng hề thấy đau. Có thể do toàn thân anh cả người đều đau, đau đến quá mức, cho nên một vết thương nhỏ này chẳng tính là gì cả.


K.Green xé đi lớp vải màu đen của mình, lấy ra một cái đèn pin, rọi vào vết thương tròn do viên đạn gây ra ngay trước mắt.
Rio nói: “Là lựu đạn thôi, không ăn sâu vào thịt đâu, không có việc gì.”


“Nhưng vết thương vẫn phải đúng lúc xử lý.” K.Green đưa đèn pin cho anh. “Cầm lấy, tôi sẽ lấy đầu đạn ra.”
“Dùng mũi dao khoét ra?”


“Tôi chỉ có dao gâm tam lăng, anh cũng biết, dùng dao này ghim vào xác thịt, vết thương sẽ rất khó khép lại. Tôi còn có một biện pháp khác rất hay.” K.Green nói, ngón tay theo thịt cơ đùi nhẹ nhàng đẩy mạnh, linh xảo mà dựa theo một quy luật nào đó, ngay lúc Rio kêu rên do bị bóp chặt thì đuôi viên đạn có hơi hơi nhú ra một chút. Hắn thử dùng đầu ngón tay kẹp thử, nhưng quá trơn, vì thế hắn đã làm ra một động tác khiến cho Rio phải bất ngờ.


Việc này phát sinh quá nhanh, Rio thậm chí không kịp phản ứng — K.Green đưa mặt vùi vào bắp đùi của anh, dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn đuôi viên đạn, rất nhanh kéo ra. Lúc hắn nâng mặt lên, viên đạn dính phần thịt và máu còn được ngậm giữa hai môi của hắn. Khuôn mặt dưới mái tóc đen của hắn được chiếu sáng dưới ánh đèn pin, vết máu hồng ngay môi rõ ràng tới mức nhìn thấy mà giật mình, đôi mắt đen tuyền ngước lên nhìn thẳng vào anh, Rio hít sâu một hơi rồi ngừng lại hô hấp.


Đạn “Đinh” một tiếng rơi xuống đất, vang lên một tiếng vang giòn. Nhưng Rio phảng phất như bị nó bắn trúng lần thứ hai, tựa như một cái gương, từ tâm điểm lần lan ra bốn phương tám hướng tạo thành ngàn vết rạn, rồi tan nát.


Anh trợn tròn mắt, đại não trống rỗng, từ trung ương cuộn trào mãnh liệt một màu cầu vồng, mùi thơm rung động. Anh thậm chí còn không thấy được, khuôn mặt K.Green đang chậm rãi tiếp cận anh, sau đó, hắn hôn anh.


Không biết là ai chạm vào ai trước, mùi máu dần tràn ra, nóng đến mức muốn phỏng cả đầu lưỡi, ngọt đến chua xót lòng người.
Đây là sai lầm … Rio mơ mơ hồ hồ suy nghĩ, nhưng hiện tại anh không cách nào ngừng lại.


Mà đối tượng đang hôn anh dường như cũng không muốn ngừng lại, sử dụng bàn tay nâng lên ven khuôn mặt anh, nắm chặt lại khớp xương hàm rồi mềm nhẹ thâm nhập.


Bọn họ nếm lấy mùi vị đối phương, trao đổi khí tức, mang lại một cảm giác chấn động và phù hợp tựa như linh hồn huyết nhục hòa hợp nhất thể, cảm giác vừa hưng phấn lại an tường.


Dưới sàn nhà bên chân họ, tên ‘Kỵ Binh’ hai tay bị khóa còng, chảy máu thở dốc, cảm giác chẳng nhìn thấy được gì này khiến cho y muốn phát điên, nhưng chẳng ai để ý đến đau đớn của gã, thế giới một mảnh tuyệt vọng.


Chẳng biết qua bao lâu, y lại nghe thấy hai tên kia đang nói nhỏ gì đó, dùng một thứ tiếng ngoại quốc mà y hoàn toàn nghe chẳng hiểu.
“… Cậu cho tôi uống cái gì?” Rio che yết hầu, một thứ tròn nhỏ liền trôi tuột xuống cổ họng anh.


“Một viên nhộng có thể tạm thời giúp anh nghỉ ngơi một chút. Tôi không muốn thấy anh rơi vào tình thế khó xử.” K.Green mỉm cười, khóe môi còn mang theo màu máu đỏ sẫm. “Quan trọng hơn, nếu như tôi dám trước mắt anh chạy trốn, tôi tin anh dám nổ súng bắn tôi.”


“Phán đoán chính xác.” Rio cảm thấy mí mắt bắt đầu chua xót, nặng nề mà khép lại. Anh nỗ lực mở mắt ra, trên mặt cũng không có sự tức tối vì bị tính toán. “Cái này cậu cũng tính tới rồi phải không?” Anh cật lực giơ lên cổ tay.
K.Green kinh ngạc mở to hai mắt: 


Một cái còng tay thép, đem tay trái của mình buộc lại với tay phải đối phương. Rio! Anh ta làm hồi nào vậy?


“Thật đáng tiếc, chìa khóa trong lúc chiến đấu đã bị thất lạc rồi, ở đây một mảng tối đen, một đống hỗn độn, phỏng chừng cậu phải chờ tới hừng đông mới có thể tìm được đó. Với lại, điện thoại di động mà cậu đưa cho tôi đã được tự động khởi động, lúc cậu đang chuyên tâm lấy đầu đạn ra cho tôi, tôi đã ở sau lưng nhấn số gọi cho đường line riêng trong văn phòng, một số mà chỉ có tôi mới biết được, bọn họ nhất định sẽ truy ra được tín hiệu điện thoại di động, dùng mã hóa cũng có thể hóa giải. Quá lắm là 1 tiếng nữa, rất nhiều cảnh sát sẽ tới được đây, cậu không chạy thoát đâu …” Thanh âm Rio càng ngày càng thấp, rốt cục cúi thấp đầu xuống.


K.Green kinh ngạc nhìn anh, cười khổ. Hắn cứ nghĩ mình đã chuẩn bị đường lui êm đẹp, ai dè vẫn bị tên FBI này chơi một vố.
“… Anh không nghĩ tới việc tôi sẽ chặt đứt cổ tay anh sao?” Hắn lớn tiếng uy hϊế͙p͙ vị viên tóc đen mê man. Hiển nhiên, đối phương không có bất luận cái gì đáp lại.


Kỳ thực Rio hoàn toàn có thể không nói về chuyện điện thoại di động cho hắn biết, đợi được xe cảnh sát gào thét mà đến vây quanh cao ốc này, nói không chừng lúc đó hắn còn đang kéo thân thể đối phương trong hành lang u ám đi tìm chìa khóa đi. Vừa nghĩ như thế, K.Green bỗng nhiên lại mỉm cười.


Hắn cúi đầu, hôn lên mái tóc ướt sũng, tràn đầy bụi cùng mùi thuốc súng của đối phương: “Hẹn gặp lại, con sư tử tuổi trẻ dũng cảm.”


Sau đó, hắn cắn răng dùng lực thật mạnh, đem ngón cái tay trái bẻ ngược các đốt ra phía sau, phát sinh ra tiếng gãy vang lên giòn tan. Cố nén đau đớn toàn tâm, hắn từ từ rút tay ra khỏi còng, đem các đốt ngón tay ngón cái trật khớp vặn lại.


Rút ra súng lục hướng thẳng vào cái ót của tên ‘Kỵ Binh’ đang nằm trên sàn nhà, suy nghĩ một chút, hắn lại thu hồi súng. Hắn không muốn thừa dịp Rio mất đi tri giác mà làm như thế.
Rất thẳng thắn xoay người rời đi, thân ảnh K.Green trong khoảnh khắc chìm vào hắc ám.
XXXXXXXXXXX


Rio bị tiếng kêu không ngừng khiến cho tỉnh lại, mở mắt ra, đường nhìn mông lung hé ra một điều chỉnh tiêu điểm trên khuôn mặt quen thuộc. “Robert …” Thanh âm anh khàn giọng mà nói. “Mặt anh xấu như mới say rượu cuồng hoan cả một đêm vậy.”


“Con mẹ nó cả đêm tôi đều không ngủ được chút nào đó.” Vị tham viên mắt xám hầu như ngay cả ngũ quan đều méo mó, trong giọng nói tức giận cất giấu không được thân thiết. “Thật mừng khi anh còn chưa ch.ết, hơn nữa còn cách rất xa ngày nhìn thấy quốc kỳ đắp lên người.”


“Các anh bắt được hắn chưa?”
“Ừ, đúng vậy. Một ch.ết một bị thương, xem ra tôi đánh giá quá thấp năng lực của anh rồi Rio.”
Câu trước khiến Rio tim đập như muốn lọt ra ngoài, sau đó anh chợt phản ứng, Robert đang nói tới Elam cùng Kỵ Binh. “… K.Green đâu?” Anh do dự cấp thiết truy vấn.


“K.Green? Hắn xuất hiện sao? Anh cùng hắn đã giao thủ à?” Robert giật mình hỏi lại.


Rio giơ lên cổ tay tay phải, mới phát hiện đầu bên kia còng đã trống không. Robert mở to hai mắt nhìn: “Trời đất, anh bắt được hắn sao, còn khóa hắn cùng chung một chỗ sao? Sau đó sao hắn lại chạy thoát được nhỉ? Là do hắn đánh anh ngất phải không? Anh có thấy được bộ dáng của hắn không?”


“Một lời khó nói hết.” Rio trả lời.
“Đi thôi, chúng ta trở lại.” Robert muốn nâng anh đứng lên. Đại khái bởi vì cánh tay treo băng gạc khiến y trông rất thảm, nên một FBI đang ở bên cạnh thấy thế liền tới giúp đỡ.


Hai tay của tên ‘Kỵ Binh’ vẫn thống khổ mà khóa ở phía sau lưng, bị hai cảnh sát trái phải kèm sát, kéo cái đùi bị thương ra khỏi tòa nhà. Rio quay đầu lại nhìn lại, vật kiến trúc âm trầm hoang vắng này phảng phất lưu lại ý thức của u linh, trong trong bóng đêm dương nanh múa vuốt. Bia bên tường cửa Bắc khắc hai hàng chữ đặc biệt bằng hình ảnh, dưới ánh đèn xe chiếu rọi mơ hồ có thể thấy được. Anh từng chữ một đọc ra.


“Tôi không thể không giết người, tựa như linh cảm của thi nhân, không thể không ngâm xướng.”
Đây chính là tín ngưỡng của chủ nhân tòa thành này, một tuyên ngôn thắng lợi của tên sát nhân liên hoàn tinh thần phân liệt.
” Thật đáng ch.ết …” Rio lẩm bẩm nói.


“Đúng vậy, mấy tên sát nhân liên hoàn này đều là biến thái ch.ết không đủ tội!” Robert biểu thị tán thành, song song căm hận liếc mắt nhìn tên ‘Kỵ Binh’ đang được áp giải lên xe. “Vừa nghĩ đến những cảnh sát đã ch.ết trong tay hai tên cặn bã đó, nghĩ tới Maines, tôi hận không thể nổ súng bắn nát đầu y.”


Y lời còn chưa dứt, đầu của ‘Kỵ Binh’ đột nhiên nổ tung, tựa như quả trứng gà bị nổ tung, máu đỏ cùng óc trắng văng thẳng vào mặt của hai cảnh sát đứng kế bên.
Sau đó một tiếng súng trầm thấp khoan thai mà tiến đến.


“Tay súng bắn tỉa!” Có người hét rầm lêm, cảnh sát lập tức tìm kiếm thứ đang trốn bí mật gần đó. Một đội đột kích FBI nhanh chóng tựa như bóng ma chạy thẳng tới chỗ phát ra viên đạn bắn tỉa.


Robert ra sức kéo Rio lên xe, đặt ở ghế sau, tựa như rất sợ dáng dấp đấu tranh anh dũng của anh, “Anh là người bệnh, không thể làm anh hùng!”


Rio tùy ý hợp tác di chuyển, với kết cục này tuyệt không cảm thấy bất ngờ. Từ giây phút phát hiện K.Green chạy trốn, anh cũng đã dự đoán được cảnh cuối cùng của tên ‘Kỵ Binh’ rồi, hôm nay, gian nan khổ cực trở thành sự thật.


Tên thanh niên kia, là một sát nhân liên hoàn, làm theo ý mình, thích làm bậy. Anh đáng lẽ phải nhớ kỹ điều này, chứ không nên đợi khi thực tế máu chảy đầm đìa một lần nữa chiếu vào trước mắt, mới hối hận lúc đó sao mình không chịu nhấn cò súng.


Còn về phần nụ hôn mạc danh kỳ diệu kia … Quả nhiên chính là lệch lạc, do di chứng của adrenalin phân bố quá độ, tựa như một người khi đối mặt với tử vong thường xuyên làm ra mấy hành vi mất đi lý trí — anh phải triệt để quên nó đi.


Thế nhưng hiện tại, anh đã mệt ch.ết đi được, mệt tới mức không cách nào dựng nổi tinh thần. Anh cần một giấc ngủ tựa như người ch.ết — giấc ngủ không có máu, không có mộng.
HẾT CHƯƠNG 21
(1) CQB: Close Quarter Battle, là cụm từ mang nghĩa “Trận đánh cận chiến”. Là một thuật ngữ được dùng trong quân sự.


(2) Kính bảo hộ nhìn trong đêm: (ak low-light level night vision device), với tên viết tắt là A night vision device (NVD) hoặc là night optical/observation device (NOD).






Truyện liên quan