Chương 55: Sóng gió trong pháp đình
*Editor: Mai_kari*
*Beta: Kaori0kawa*
Robert ngậm cái hot dog mới mua xong, trong tay cầm một ly cà phê nóng, phấn chấn mở ra tờ báo 《 tin tức mỗi ngày 》.
Tiêu đề nóng nhất trang bìa được in đậm phóng to đập ngay vào mắt của y, nhất thời khiến cho y đánh rơi ly cà phê xuống bên chân, dính vào trong ống quần của y: “… ch.ết tiệt!” Y nhanh chóng nhả cái hot dog, cầm lấy tờ báo chạy tới tòa nhà văn phòng cách đó không xa.
Lúc chạy vào văn phòng, thì y đã thấy Rio đang ngồi trước màn hình máy vi tính, giữa trán lộ ra những vết nhăn khá sâu: “Thì ra anh đã biết,” Robert phiền muộn mà nói. “Đây chính là cái gọi là ‘Chuyện sẽ phát triển tới mức chẳng thể nào kiểm soát’ được hay sao? Dù cho cái đám phóng viên có mũi chó đó luôn biết cách cướp trước một bước – à, tụi nó luôn cướp trước một bước – thì cũng có cần phải dùng cái tiêu đề tràn ngập âm mưu thế này không? ‘Sát nhân sát nhân liên hoàn cuối cùng bí mật bị bắt giữ, FBI từ chối cung cấp công khai tin tức, không thẩm vấn trên tòa án?’ … Còn cái phần giới thiệu phía sau đó nữa, viết gì mà cứ như tiểu thuyết ȶìиɦ ɖu͙ƈ bạo lực vậy hả … Gì mà ‘Y cố gắng ở ngay đầu xe trước khi bị cưỡng gian thì giết người, cố gắng bắn cái kẻ sát nhân đã bị kim tiêm dính độc tố của gã đâm trúng cổ’, làm như chúng nó tận mắt nhìn thấy vậy.”
Y thở phì phì quăng tờ báo xuống bàn: “Mau nói cho tôi biết là nó không có mục nát như tôi tưởng tượng đi, anh có phương án đối phó với chuyện này. Bằng không tôi nhất định phải đi tìm cái tên phóng viên bút danh ‘laly’ này, tùy tiện cho nhỏ đó một tội danh rồi bắt mới được.”
“Anh phản ứng quá kích rồi, Robert.” Nét mặt của vị đặc vụ tóc đen tràn đầy tỉnh táo. “Tin tức truyền thông không quan tâm chân tướng, chúng chỉ muốn thu được số lượng phát hành cùng tỷ lệ xem cao.”
“Nhưng chúng ít nhất cũng không nên ước đoán chủ quan như thế, anh xem ý ẩn chứa trong cái đám chữ này đi, rõ ràng là muốn đem người bị tình nghi mà chúng ta đã bắt biến thành một thiên sứ đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, là anh hùng chốn bóng tối, đây chính là lầm đạo công chúng! Vậy chúng ta xuất sinh nhập tử là cái gì đây? Là một đám cảnh sát ngu ngốc chỉ biết lững thững đi tới sau đó cùng một đám chó săn thuộc cơ cấu chấp pháp chính phủ ngạo mạn? Chúng không thể lãng phí nỗ lực của chúng ta, tháng trước vừa có một đặc vụ đã hy sinh vì thực hiện nhiệm vụ rồi đó.”
Rio trầm mặc chốc lát, trả lời: “Đừng quá quan tâm cái nhìn của người khác, anh đã chọn lựa nghề này rồi. Tôi hiện tại sẽ gọi điện cho kiểm sát trưởng Matriney, để bà ta cùng quan tòa liên lạc 1 chút, mau chóng định ra thời gian tiến hành thẩm vấn.”
Tựa như một giọt dầu kém rớt xuống nồi nước sôi, toàn bộ đám truyền thông đã gần như sôi sục. Chỉ trong mấy tiếng, báo chí, đài truyền hình … các phóng viên chen chúc tới tựa như thủy triều từng đợt đập vào tòa cao ốc FBI, văn phòng kiểm sát trưởng cùng trung tâm câu lưu liên bang, Robert hoài nghi nếu họ không rời đi sớm, nhất định sẽ bị cạp sạch thịt chẳng còn chút xương nào.
Ngồi ở trên chiếc Chevelot lần lượt tiếp vô số cuộc điện thoại, toàn bộ đều là phiền phức và không như ý.
“Đây không phải chỉ là một bất ngờ,” Robert cúp máy liền nói. “Tôi mới nghe được từ 1 người bạn, hôm qua tên Canning lại chạy tới MCC, có dẫn theo một cô gái, 8/10 chính là cái con nhỏ phóng viên tên Laly kia. Nghe nói họ hợp tác mật thiết, mà con nhỏ đó tựa như con chí dính sát trên lưng con sói, hơn nữa lại là chủ tòa soạn báo chỉ có biết tới lợi ích, nếu như họ lấy được quyền phỏng vấn độc nhất vô nhị với K.Green, thì các nhà đài khác tuyệt đối sẽ vì đỏ mắt mà làm mưa làm gió.”
Rio mang theo tai nghe hình răng xanh, vừa lái xe vừa nói: “Tin tôi, tin mà tôi nhận được từ anh càng mục nát hơn đó. Bên tổ kỹ thuật tin tức đã truyền tin tới, họ tìm không ra được tính danh thực cùng các hồ sơ liên quan đến K.Green, toàn bộ đều là một đống tên giả cùng các giấy chứng nhận giả. Chỉ cần là một người trong xã hội, thì tất nhiên sẽ có một quỹ tích nào đó — bệnh viện nơi sinh ra, trường học, đơn vị làm việc, tài khoản ngân hàng các loại — nhưng hắn lại chẳng lưu lại bất kì một vết tích nào cả, DNA cùng vân tay cũng không có ghi lại.”
“Nghe qua tựa như một người ẩn hình, hoặc là một hồn ma ch.ết đi sống lại …” Robert trên lưng chợt nổi da gà.
“Hắn đương nhiên là có tên thật, chỉ là chúng ta tìm chưa ra.” Rio khẳng định mà nói. “Có lẽ là một phần hồ sơ đã bị phủi đầy bụi, một cái tên đã bị báo tử; Có lẽ là có một tổ chức nào đó cố gắng che giấu. Trên người hắn chứa đầy những điều đáng ngờ, thân thủ, mạng lưới tin tức, nguồn tài chính … Tất cả đều bí ẩn.”
“Cho nên anh không mong tòa sớm mở phiên tòa sơ thẩm, đem toàn bộ tin tức liên quan tới vụ án công khai ra ngoài?” Robert nói.
“Thật đáng tiếc, chúng ta đi chậm một bước. Tôi vốn tưởng K.Green sẽ không …”
“Làm lớn chuyện?”
“Và chỉ biết lợi ích trước mắt. Tôi cứ cho rằng, theo tính cách của hắn, hắn sẽ im lặng mà vào tù, sau đó tìm lấy một cơ hội hoặc tạo ra cơ hội để vượt ngục thành công, biến mất trong biển người, tiếp tục sự nghiệp giết người mà hắn đầy yêu thích — Đó chẳng phải là mục tiêu sinh tồn của hắn hay sao? Nhưng giờ thì sao, hắn lại đem chính mình lên trước ngay nơi đầu sóng ngọn gió, rõ ràng mà phơi mình giữa ánh mặt trời, với một tên giết người mà nói thì đây chính là con đường tự tuyệt sinh lộ lại rất ngu xuẩn.” Rio nói.
Robert do dự một chút: “Có thể … Hắn chắc rằng hắn có thể vô tội thả ra, dự định từ nay về sau chậu vàng rửa tay?”
“Vậy không có khả năng.” Rio diện vô biểu tình mà nhìn xe cộ phía trước. “Tôi có thể cảm nhận được dục vọng sôi trào không ngừng trong cơ thể hắn. Hắn vốn không thể ngừng tay được, chỉ có một việc mới có thể triệt để ngăn cản được hắn — ch.ết!”
Robert nhỏ giọng nói thầm một câu: “Nhưng tôi lại nghĩ, có lẽ hắn không điên cuồng như anh nghĩ …”
“Anh nói gì cơ?” Rio nhếch mày.
“Không, không có gì. Hiện tại chúng ta phải đi đâu.”
“Về nhà tránh đầu sóng ngọn gió, đồng thời làm bộ như mình không có nhà.” Rio nói. “Pháp viện quyết định ngày mai mở phiên toà sơ thẩm quyết định vụ án này có lập hồ sơ hay không, 24 giờ kế tiếp chính là thời gian thống khổ nhất của kiểm sát trưởng, chúng ta bất quá chỉ là một trong những nhân chứng trong danh sách chờ được gọi lên tòa, không đáng đi tìm khổ.”
“Anh nói vậy, kỳ thực là vì còn hơn đám sát nhân liên hoàn, anh còn sợ đối mặt với đám phóng viên tin tức thích gây sự kia chứ gì?” Robert cười trêu nói. “Tôi nhớ kỹ lần trước trong vụ án giết người liên hoàn Chess, bọn họ đem anh ép vào trong góc dò hỏi tin tức, lúc đó ánh mắt của anh chứa đầy phiền chán cùng sát khí đằng đằng, hình như hận không thể đem súng điện giật toàn bộ họ ngất đi vậy.”
“Trên thực tế, nếu như trong tay tôi có súng điện, tôi sẽ làm vậy. Tên đưa tin ch.ết tiệt kia không biết đã tiết lộ bao nhiên tin tức về tên giết người, hiện tại họ chính là dựa vào phản ứng của chúng ta mà điều chỉnh chiến lược, may mà cuối cùng cũng bị dẹp hết.”
“Hiện tại nhớ ra, tôi vẫn nghĩ đó là một kỳ tích — Tôi hỏi này Rio, anh thật sự dựa vào chính năng lực của mình, đánh ngã hai tên giết người hung tợn kia, nhất là trong lúc người mang nặng thương tích như vậy?” Robert hồ nghi hỏi.
Rio dường như ngừng thở 1 chút, sau đó lãnh đạm mà nói: “Tôi không muốn nhớ lại chuyện lúc đó.”
“Được rồi,” Robert nhún nhún vai. “Mỗi người đều có 1 bí mật, giống như ở dưới lớp áo sơ mi của anh thật ra đang có một bộ đồ bó màu xanh có hình chữ S?”
XXXXXXXXXXXXXXX
Canning đi vào một văn phòng trong pháp viện. Kiểm sát trưởng Vanna Matriney ngồi trên một cái ghế bành phía sau bàn vuông cao to trầm trọng, cô là một cô gái da trắng trẻ tuổi, mặc một bộ váy thâm sắc, tóc đen cắt ngắn, một người phụ nữ giỏi giang như không đánh mất tính nữ.
Vừa nhìn thấy Canning, nữ kiểm sát trưởng lộ ra một nụ cười đầy thiện chí, gật đầu chào y.
À, chính là cái vẻ mặt ‘chúng ta tiến hành giao dịch đi’ này. Canning nghĩ thầm, đáng tiếc lần này khác với trước đây rồi.
“Tôi nói thẳng,” Vanna vừa thấy y ngồi xuống thì mở miệng nói. “Nếu như K.Green có thể ký vào thư nhận tội, lại ở ngay trước tòa mà nhận tội, thẳng thắn mà nói rõ toàn bộ quá trình gây án, thì tôi có thể kiến nghị quan tòa phán hắn 30 năm.”
Canning lập tức theo quán tính công việc mà phản bác: “Quá lâu. Vậy có khác gì án chung thân, cô có biết những phạm nhân ở trong ngục tuổi thọ trung bình là bao nhiêu không?”
Vanna không vội mà chậm rãi thuyết phục: “Nếu như thái độ nhận tội của hắn tốt, có thái độ sám hối với người bị hại, giảm xuống còn 25 năm.”
“Người bị hại? Cô là đang nói tới cái đám giết người liên hoàn kia đó hả? Này, nếu như tôi chuyển lời lại với hắn như thế, hắn nhất định sẽ nổi bão đó, nói không tốt lại sẽ bậy bạ gì đấy với giới truyền thông.” Canning đưa ra nét mặt ưu sầu, cực kỳ thành khẩn mà nói với vị nữ kiểm sát trưởng. “Hắn là một tên ngoan cố, nhưng không phải là một tên giết người có nhân cách phản xã hội, trên thực tế, tôi tin tưởng, toàn bộ những gì hắn làm đều xuất phát từ tinh thần trọng nghĩa cùng sự đồng tình …”
Vanna hầu như muốn trợn trắng mắt nhìn trần nhà. Xuất phát từ chuyện hiểu rõ được tâm tình của một luật sư (Trước đó cô cùng có không ít lần hợp tác với đối phương), cô quyết định tốc chiến tốc thắng: “20 năm, mãn 2/ thời hạn thi hành án — Đừng có cò kè mặc cả với tôi nữa, tôi sẽ không lùi bước đâu.”
Canning nghe giọng nói chắc như như đinh đóng cột của cô, phỏng chừng đây chính là cái giá cuối cùng rồi.
Vanna thấy đối phương không nói gì nữa, sắc mặt cũng hòa hoãn chút: “Cứ thế mà quyết định đi. Luật sư Canning, mang theo thư nhận tội tới cho người ủy thác của anh, dạy hắn làm thế nào ở trước tòa mà nói, nếu như hắn dám ngu xuẩn chọc tức quan tòa, thì đừng trách tôi không tuân thủ lời hứa.”
Canning bất đắc dĩ thở dài: “Tôi thật sự rất muốn hắn ký vào thư nhận tội, trên thực tế tôi đã nhiều lần nhấn mạnh việc này rồi, nhưng hắn vẫn ch.ết sống không chịu nhận tội.”
Vanna sắc mặt nhất thời tối sầm: “Không chịu nhận tội — vậy nãy giờ chúng ta làm cái gì hả? Anh lãng phí của tôi 5 phút đồng hồ rồi đó!” Cô căm tức mà đứng dậy rời đi, trước khi đi còn ngữ khí bất thiện quăng lại một câu với Canning. “Sáng mai gặp tại tòa.”
Canning nhún nhún vai: “Cô biết là tôi không muốn đắc tội với cô, thế nhưng.. Được rồi, ngày mai gặp lại tại tòa.”
Trong lúc đó, hai vị đặc vụ FBI có tên trong danh sách nhân chứng lại đang nằm trong phòng của 1 người, nằm trên sofa vừa ăn pizza vừa được giao tới vừa coi TV.
Trên màn hình, chính là một người phụ nữ trung niên nét mặt tiều tụy mà nhìn microphone nước mắt nảy ra, khóc lóc kể lể đứa con trai của bà bị tên sát nhân liên hoàn kia giết hại có bao nhiêu thiện lương ưu tú. Ngay khi phóng viên hỏi bà: đối với việc “sát nhân sát nhân liên hoàn” bị bắt, có ý kiến gì không, bà không cần nghĩ ngợi đã lập tức nói: “Họ không thể làm vậy được! Hắn đã báo thù cho con trai tôi … Hắn có gì sai chứ? Những tên bị giết đều là cặn bã, đám tạp chủng đó ch.ết 1 vạn lần cũng đáng …”
Robert cắn một miếng pizza nói: “Xem đi, lừa tình đến mức này luôn rồi … khiến người rơi lệ, lấy mất ánh mắt, đây chính là hiệu quả mà truyền thông mong muốn.”
Rio cầm lấy điều khiển từ xa, chuyển kênh.
Vẫn là một loạt các kênh tin tức, lúc này là một phỏng vấn đột nhiên người trên đường, vấn đề bao gồm: “Bạn có nghĩ những tên sát nhân liên hoàn bị K.Green giết ch.ết có phạm phải luật nhân quyền hay không?”, “Bạn có nghĩ K.Green có tội không?”. Vấn đề trước thì có 8/10 người bị phỏng vấn đều cho ra một đáp án khẳng định, nhưng vấn đề sau, câu trả lời ‘có tội’ và ‘vô tội’ đều chẳng hề rõ ràng, còn một phần dân chúng biểu thị “tuy rằng vi phạm pháp luật, nhưng không tạo nên thương tổn với xã hội, thậm chí còn có tác dụng tinh lọc.’
Rio lại đổi kênh. Lúc này đã không còn là kênh tin tức, mà là một bộ phim truyền hình đang hot: 《Mũi tên xanh 》( ) Trên màn hình, chính là nam diễn viên chính anh tuấn suất khí, vóc người mê người đang dùng cây cung chỉ thẳng vào tên khốn xấu xa (hắn luôn có thể tìm được rất nhiều tên khốn làm chuyện xấu), lạnh lùng mà nói: “— Mày không xứng với thành phố này!”
Một tên bắn ra.
Ở ngay giữa ngực.
Ác nhân ác báo, diễn viên chính phiêu nhiên rời đi.
Sau đó dưới sự hỗ trợ của người bạn gái là luật sư, người cha của bạn gái là cảnh sát, hắn được thả ra.
“Xã hội của chúng ta hiện giờ đang bị cái gì vậy —” Rio lẩm bẩm nói.
Robert nuốt lấy miếng pizza cuối cùng: “Chủ nghĩa anh hùng cá nhân vĩnh viễn không bị dẹp. Anh biết không, dù sao cũng cần phải có người đánh bại người xấu, mọi người đều nghĩ cảnh sát chưa đủ ngầu, cho nên người nhện người dơi mới nổi tiếng.”
“— Nhưng hắn lại không phải anh hùng! Hắn làm thế đơn thuần là vì thỏa mãn tư dục!” Rio phẫn nộ trả lời.
“Vậy thì anh phải khiến cho quan toà, bồi thẩm đoàn cùng dân chúng tin tưởng nó, ngay trên tòa án ở trước ánh mặt trời.” Robert ôm lấy vai của cộng sự mà nói. “Tin tôi, ngoại trừ kiểm sát trưởng, anh có thể làm được chuyện này.”
Rio trầm mặc hồi lâu, nói: “Tôi phải ngủ 1 giấc.”
XXXXXXXXXXXXXXX
Sáng hôm sau, Rio không có tới pháp viện ngay. Sau khi phiên tòa được mở ra một khoảng thời gian, anh mới lặng yên không một tiếng động mà đẩy cửa tiến đến, đi tới chỗ cuối cùng của thính phòng, ngồi bên cạnh Robert. Từ chỗ này lướt qua vai của toàn bộ mọi người, có thể thấy rõ được thân ảnh đang mặc âu phục xanh đen đang ngồi ở trên ghế bị cáo.
Tựa như nhìn thấy được ánh mắt ở phía sau, K.Green bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn anh một cái, sau đó quay đầu lại, nhanh chóng đến mức khiến người khác kinh hãi.
Rio cũng không thấy rõ vẻ mặt của hắn, chỉ phát hiện toàn bộ băng vải trên người hắn đều đã được tháo bỏ hết — Anh biết bản thân mình ra tay nặng thế nào, thương thế của K.Green nhất thời không thể khỏi hết được.
Hắn hoàn toàn có thể quấn đầy băng vải mà lên tòa, để đổi lấy sự thương xót của bồi thẩm đoàn, tiện đường lên án người chấp pháp lạm dụng chức quyền, tại sao hắn lại không làm vậy? Nét mặt của Rio hờ hững mà suy nghĩ.
Bầu không khí trong phòng cực kỳ căng thẳng, luật sư biện hộ cùng kiểm sát trưởng thỉnh thoảng tóe ra hỏa quang trong ánh mắt lan ra bắn ra bốn phía, hiển nhiên đã không chút khách khí mà giao phong.
Robert tiến đến bên tai Rio, hạ giọng giải thích: “Vừa rồi bị cáo đã thừa nhận chính mình là K.Green, cũng thừa nhận đã giết hại 12 người, hiện nay luận điểm bên tố là có ý định mưu sát, bên biện chính là sát hại chính nghĩa.”
Canning đứng dậy, yêu cầu đưa ra vật chứng A với quan tòa cùng bồi thẩm đoàn — một ảnh chụp của một thi thể cực kỳ khủng bố, vô cùng thê thảm, chính là một tác phẩm đầy đắc ý của tên sát nhân liên hoàn.
“Phản đối. Đây chính là tư liệu của một vụ án khác, không có quan hệ với vụ án này.” Kiểm sát trưởng Vanna lập tức mở miệng.
“Đây chính là vật chứng quan trọng lý giải động cơ gây án của bị cáo, tôi cho rằng nó cực kỳ có quan hệ với vụ án này.” Canning đáp lại.
Quan toà Lyndon bác bỏ phản đối của bên tố, ảnh chụp được đưa đến tay của bồi thẩm đoàn, 12 thành viên của bồi thẩm đoàn đều lộ ra khiếp sợ, xúc động phẫn nộ, khổ sở và đồng tình.
Canning đi tới trước mặt của bồi thẩm đoàn, bắt đầu dùng thanh âm tình thanh mà bắt đầu kể lại những tội ác của đám giết người liên hoàn tàn nhẫn, phản xã hội, mất đi nhân tính, sau đó còn đưa lên một thân nhân của người bị hại, hỏi về cảm xúc của họ khi mất đi thân nhân.
Vanna lần thứ hai phản đối: “Luật sư bên biện cố gắng dùng tình cảm cá nhân ảnh hưởng phán đoán bồi thẩm đoàn.”
Lúc này phản đối của cô được nhận, quan tòa người da đen đầu đầy tóc bạc, khuôn mặt nghiêm túc mà cảnh cáo luật sư bên biện: “Không được đánh quân bài tình cảm.”
Canning biểu thị tiếp nhận. Nhân chứng trở lại thính phòng, nhưng thái độ của bồi thẩm đoàn mơ hồ có chút nghiêng.
Vanna nhìn thấy tình thế, liệt kê được toàn bộ quá trình giết người của K.Green, biểu thị những thủ đoạn này cũng chẳng khác gì đám giết người liên hoàn kia, đều là máu tanh, tàn nhẫn, vô nhân tính như nhau.
Hiển nhiên đây là sự thực, Canning không hề phản biện gì, né tránh được việc đáp lại chính diện, tuyên bố bị cáo là một giáo đồ cơ đốc ngoan đạo, nhận được sự hun đúc của 《 hiệp ước xưa 》, thờ phụng “Ăn miếng trả miếng”… Những thủ đoạn giết người này của hắn, tựa như một giới điều trong tôn giáo, không xuất phát từ bản ý. Luận điểm này miễn cưỡng cũng có chút chấp nhận được, nhưng quá gò ép, thiếu sự thuyết phục.
Robert cảm thấy hứng thú với cái màn đánh võ mồm song phương này, nhưng Rio lại thất thần, tựa như tư duy đã bị đưa đến một thế giới khác. Đến tận khi kiểm sát trưởng gọi trúng tên anh, anh mới như tỉnh lại từ trong mộng mà đi lên ghế làm chứng.
“Nói cho tòa tên cùng nghề nghiệp của anh.” Kiểm sát trưởng hỏi.
“Rio Laurence, khoa tội phạm hình sự cục điều tr.a liên bang.”
“Trong suốt 1 năm qua, anh nhận lệnh đuổi bắt sát nhân sát nhân liên hoàn, cũng chính là K.Green, đúng không?”
“Đúng.”
“Hắn nhiều lần phạm án, vì sao các anh phải mất tròn 15 tháng mới có thể bắt được hắn?”
Rio không tự chủ được mà liếc mắt nhìn bị cáo, K.Green cũng nhìn anh 1 chút, đôi mắt đen ấy tựa như ngoài khơi nửa đêm, gợn sóng không sợ hãi, u ám thâm trầm. Rio ép buộc chính mình không dời mắt đi khỏi ánh mắt đối phương, ép mình từng chữ một mà nói: “Bởi vì hắn quá đủ thông minh, vạch ra kế hoạch kín đáo, hạ thủ quả quyết, ít lưu vết tích.”
Robert ở trong thính phòng suy xét mấy từ này — Chúng thoạt nghe qua tựa như ca ngợi, nhưng đặt ở một chỗ thế này, lại chỉ mang lại hiệu quả ngược.
Vanna nhếch khóe miệng, tiếp tục hỏi: “So với những tên giết người mà các anh từng đuổi bắt, thì hắn còn giảo hoạt, am hiểu chạy trốn, thủ đoạn cũng càng ác nghiệt, đúng không?”
“Đúng.”
“Vấn đề cuối cùng: Là một người chấp pháp hiểu rõ bị cáo nhất, anh có cho rằng ngoài trừ những tên giết người liên hoàn mà hắn đã định ra mục tiêu, thì hắn sẽ tuyệt đối không thương tổn những người khác?”
Robert không hề nhận ra bản thân đã thẳng lưng, hướng đầu về phía trước. Vấn đề này quả thực là một cái bẫy xảo quyệt, không ai có thể tuyệt đối đảm bảo cho hành vi của người khác, nhưng nếu Rio đưa ra câu trả lời phủ định, thì chứng mình trong mắt của một người chấp pháp hiểu rõ K.Green nhất, thì hắn có khả năng lạm sát kẻ vô tội.
Rio hiểu được, kiểm sát trưởng đang biện luận cho hướng ‘mang tính nguy hại cho xã hội’, ở mặt này, anh không có quyền lên tiếng bỏ qua cùng tính quyền uy.
Anh chần chờ một giây, ở trên nét mặt bất động thanh sắc của K.Green, chậm rãi nói ra mấy chữ: “Tôi không thể bảo đảm như vậy.”
Vanna truy vấn: “Nói cách khác, anh cho rằng hắn có thể — cho dù lúc trước chưa từng có, nhưng tương lai thì có thể ra tay với người vô tội?”
“… Phải.” Rio trầm trọng trả lời. Anh biết, anh có quả cân rất nặng có thể đặt vào bàn cân của bồi thẩm đoàn, giúp cho bàn cân phán đoán của họ nghiêng về phía bên tố.
K.Green trong nháy mắt này nhắm hai mắt lại, lúc mở mắt ra, thì tất cả tình cảm của hắn đã bị đè xuống đáy lòng một cách hoàn mỹ.
“Tôi đã hỏi xong.” Nữ kiểm sát trưởng trở lại chỗ ngồi, xoay người đưa ra một cái nhìn đùa cợt với luật sư bên biện.
Canning trước khi Vanna quay qua nhìn, tận lực giả bộ khuôn mặt khổ sở, nhưng lúc này lại định liệu trước mà đứng lên, đi tới trước mặt Rio, ngữ khí thoải mái mà hỏi: “Xin hỏi, trong văn phòng của khoa tội phạm hình sự FBI, có thư phòng không? Những thứ do phía cục đề cử hoặc là dùng chi phí chung để mua?”
“Phản đối!” Kiểm sát trưởng kêu lên. “Bên biện đang lãng phí thời gian của mọi người!”
“Toàn bộ câu hỏi của tôi đều có chủ đề chặt chẽ, chứ không phải tên bắn không mục tiêu.” Canning phản bác.
“Vậy tốt nhất anh nên thẳng vào chủ đề đi.” Lyndon lần thứ hai cảnh cáo.
“Mời nhân chứng trả lời câu hỏi của tôi.”
“Có.”
Canning đưa lên vật chứng B cho phía quan tòa, đó là một cuốn sách, bìa sách tựa như một quyển tiểu thuyết: “Đây là một tác phẩm của tác giả trinh tám Roy Lee, tiểu thuyết trinh thám huyền ảo, bao gồm 3 tuyển tập 《Tiếng thì thầm trước đầu giường 》, 《Con nhộng 》, 《Bướm ch.ết 》, 《Cánh mỏng 》, nó nằm ở trong phòng sách của các anh, phải không?”
“Phải.” Rio không rõ mà trả lời. Anh không hiểu vấn đề mạc danh kỳ diệu này, có quan hệ gì với vụ án trên tòa ngày hôm nay?
Các thành viên viên cũng đưa ánh mắt chẳng rõ mà nhìn nhau.
“Cho nên những quyển tiểu thuyết được đề cử này, là do có liên quan đến công tác của các anh, đồng thời những suy đoán, thủ đoạn điều tra, cùng các tri thức điều tr.a phong phú và tâm lý tội phạm, hỗ trợ các anh rất nhiều, đúng không?”
“Đúng vậy,” Rio thừa nhận. Đương nhiên do liên quan đến công việc, nếu không thì cấp trên mắc gì lại không đặt mấy cuốn 《Play boy 》 mà lại đặt chúng, còn về phần có hỗ trợ được gì hay không thì tùy vào cái nhìn của từng người.
Canning lộ ra một nụ cười cười yếu ớt ranh mãnh: “Như vậy, có thể cho rằng thế này, FBI khi vừa đuổi bắt K.Green, vừa đem tác phẩm của hắn làm giáo tài phụ trợ, để đề cao hơn khả năng trinh thám của đặc vụ?”
Toà án lặng ngắt như tờ, mọi người dường như đang suy nghĩ, lý giải tin tức khiến người khác kinh hãi này — sau vài giây, toàn bộ thính phòng dường như ồ lên! Bồi thẩm đoàn bắt đầu châu đầu ghé tai nhau, nữ kiểm sát trưởng trợn tròn hai mắt, cắn lấy đôi môi tô son của mình. Ngay cả vị quan toà biểu tình bình tĩnh, cũng chợt xuất hiện sự kinh ngạc, sau một lát, ông mới gõ cây búa: “Yên lặng!”
Rio kinh ngạc hỏi lại Canning: “Xin lỗi, anh nói — gì cơ?”
“Xin đưa vật chứng C cùng D.” Canning hít một hơi thật sâu. Vì lúc này, y đã cực độ hưng phấn và mong đợi suốt mấy ngày qua, diễn luyện vô số lần, thế nên đến giờ vẫn không hể dẹp loạn nội tâm kích động. Tựa như khi y ở dưới đường sắt ngầm mở ra cái tủ sắt, lấy ra được quyển bản thảo đựng trong túi, khiếp sợ hầu như muốn bất tỉnh. Y nhanh chóng trở lại tìm K.Green để lấy chứng cứ, sau đó quên hết tất cả mà la to, thiếu chút nữa ôm lấy đối phương xoay quanh, nhưng bị cảnh ngục hung hăng cảnh cáo một phen.
“Vật chứng C chính là một bản thảo tiểu thuyết mới vừa hoàn thành cách đây không lâu, là do chính tay K.Green đưa cho tôi, tác giả chính là Roy Lee. Không sai, đây chính là bút danh của hắn. Vật chứng D chính là giám định đối lập bút tích tự viết của Roy Lee được bảo tồn trong nhà xuất bản với bút tích trên bản thảo, chứng thực chúng là của một người.”
Cảnh sát toà án tiếp nhận truyền lại vật chứng, quan toà và bồi thẩm đoàn nét mặt tựa như từ hư không rơi xuống mặt đất, không thể tin, nhưng lại không thể không tin.
“Quyển mới chính là 《Kỳ sinh tử 》, đây là một vụ án trinh thám dựa vào vụ án giết người liên hoàn Chess tại Chicago hai tháng trước, nội tình bên trong cực kỳ tỉ mỉ xác thực, chi tiết rất thật, khiến người ta không thể không hoài nghi, K.Green trong quá trình thực hiện vụ án, có phải cũng đóng một vai quan trọng trong đó hay không.”
“Đặc vụ Laurence,” Canning lần thứ hai đưa mắt nhìn nét mặt đờ đẫn của Rio. “Tôi có một chuyện không thể hiểu được, trong vụ án đó, anh cùng cộng sự mình, đặc vụ Robert Simon đã bị tên giết người liên hoàn kia tập kích, anh yểm hộ cộng sự mình chạy thoát, còn bản thân mình bị bắt làm tù binh, tr.a tấn, nhốt trong ‘tòa thành khủng bố Holmes’ nơi chốn rừng sâu rậm rạp. Trong lúc đó bản thân cũng đã bị thương nặng, hành động bất tiện, đến tột cùng, anh đã dùng cách nào mà có thể thoát ra được, còn có thể đánh ngã được hai tên giết người liên hoàn, một tên là đấm bóc chợ đen chuyên nghiệp, một tên là bộ đội đặc chủng xuất ngũ? Anh có thể trước quan tòa, bồi thẩm đoàn mà nói, hoàn toàn là dùng chính năng lực của một mình bản thân anh?”
Rio không nói 1 tiếng. Đầu của anh ầm ầm mà vang, tựa như một cái xe lửa chệch đường ray mà cấp tốc cuồn cuộn, ở ngay vách núi đá mà rơi xuống nát bét. Anh mờ mịt nhìn hai tay của chính mình. Ngay lúc đó, đương sự kia ngồi ở phía dưới, mặt đối mặt với anh, bất quá chỉ có vài mét, anh lại chẳng cách nào nhìn thẳng vào hắn, dùng ánh mắt phẫn nộ khiển trách hắn — Tôi tha cho cậu, chỉ duy nhất 1 lần! Vì bảo hộ cậu, trong báo cáo mà tôi trình cho cấp trên, chưa từng đề cập một câu với cấp trên về sự xuất hiện của cậu! Mà cậu, dĩ nhiên lại đem toàn bộ nội tình nói cho cái tên luật sư này, ở ngay trước tòa án biến nó thành vũ khí công kích tôi!
“— Xin đừng quên lời tuyên thệ của anh khi tay anh đặt lên 《 Thánh Kinh 》!” Canning cao giọng mà quát.
“… Không, tôi không thể.” Rio dùng giọng nói run rẩy mà trả lời.
“Nếu vậy, người đó là ai? Người hỗ trợ anh đánh bại hung đồ, cứu lấy mạng của anh, đồng thời cũng đang cứu vớt những người bị hại vô tội khác đang bị giam giữa, đến tột cùng là ai?” Canning thanh sắc câu lệ ép hỏi.
Rio thống khổ tuyệt vọng ngẩng đầu lên, nhắm hai mắt lại.
“Anh có thể không cần trả lời ngay giờ. Chỉ cần anh đọc một đoạn phác thảo này —” Nói xong, Canning đưa một trang giấy đến trước mặt anh.
Giấy trắng mực đen trong mắt không rõ mà hoảng động, tựa như từng mảng ký ức loang lổ, tựa như tiên huyết và đau đớn hợp lại biến thành một sự thở dài. Thanh âm Rio khô khốc mà đọc: “‘Thật tốt, tôi nghĩ đã đến lúc chúng ta có thể bước cùng một trận tuyến thống nhất.’, Tên sát nhân sát nhân liên hoàn mỉm cười nói. ‘Nói cách khác, tôi tạm thời chính là an toàn, không cần lo lắng anh ở sau lưng tôi chỉ nòng súng mà kêu ‘Freeze’, đúng không?’
‘Trước khi tôi bắt được Kỵ Binh, đúng vậy.’ Vị đặc vụ liên bang cẩn thận hứa hẹn.”
Canning hỏi: “Đoạn này, chính là tái hiện chân thật tình cảnh lúc đó sao?”
“Phải.” Rio máy móc trả lời.
“Là một đặc vụ cao cấp FBI, anh lại cùng K.Green liên thủ hợp tác, là hành vi cá nhân, hay là kế hoạch của cục?”
Không, chuyện này không liên quan đến cục điều tra, các anh có muốn kéo tôi xuống nước, cũng đừng mong dính tới cục! Rio nhanh chóng trả lời: “Không liên quan đến cục điều tra, đây hoàn toàn là hành vi cá nhân của tôi!”
Câu trả lời của anh quá nhanh, cũng quá kiên quyết, thế nhưng rơi vào trong mắt những người có tâm, lại biến thành một loại giấu đầu hở đuôi không cần nói cũng biết. Canning lại nhìn về phía bồi thẩm đoàn đưa ra một ánh mắt “Xem đi, tấm màn đen không chỗ không ở”, cảm khái tổng kết nói một câu: “Chúng ta có lý do tin tưởng, đặc vụ Laurence cùng ngài K.Green đây đã đạt thành một hiệp nghị bằng miệng về việc cùng nhau đuổi bắt hai tên giết người liên hoàn, dựa vào thân phận của đặc vụ Laurence, tôi không thể suy đoán người đưa ra kế hoạch này có lợi cho bên nào. Nhưng hiển nhiên, bị cáo đã nói thật, cho rằng chính mình chính là sự tồn tại của ‘đặc vụ ngoài biên chế’, ôm lấy tinh thần trọng nghĩa, đồng tình, cùng tâm tính tích cực để phục vụ bộ môn chấp pháp, mới dẫn đến những sự kiện đó.”
Rio tựa như một con sư tử bị buộc đến tuyệt cảnh, dùng ánh mắt âm trầm cùng dị thường bén nhọn, nhìn lướt qua Canning đang đắc ý dào dạt mà đứng trước mặt mình, rơi vào khuôn mặt bình tĩnh của K.Green.
—- Từ khi mình bước vào tòa, cho đến giờ, K.Green không hề mở miệng nói ra 1 chữ nào, nhưng hắn lại dùng một âm mưu đã có từ lâu, xuất kỳ bất ý, cùng lực áp chế hung hãn thật lớn, nắm toàn bộ cục diện trong tay.
Kiểm sát trưởng cố nén ánh mắt thất kinh mạnh đứng lên, nói với quan toà: “Phía tố xin ngừng 48 tiếng!”
Vị quan tòa già người da đen kia trầm giọng nói: “Đồng ý tạm nghỉ.” Theo sau đó là một tiếng búa gõ, các phóng viên truyền thông trong thính phòng hầu như giải tán lập tức, dùng tốc độ nhanh nhất mà chạy tới trận địa nhà mình.
Canning khó nén mừng rỡ đi tới ôm K.Green, ghé vào lỗ tai hắn nói: “Khó mà tin được … Chúng ta sẽ thắng, tôi tin chắc!”
“Người thắng, chỉ có một mình mày mà thôi.” K.Green trầm giọng nói.
Canning đem nó thành một sự khích lệ, cười càng thêm sáng.
Lúc đi xuống từ ghế nhân chứng, Rio hầu như muốn té ngã, phải nhờ Robert tiến lên đỡ anh.
“… Robert.”
Robert nghe thấy cộng sự của mình nhẹ giọng gọi tên y.
“Tôi biết, tôi biết, đó không phải là lỗi của anh … Đây là một cái bẫy vô sỉ, là âm mưu, vốn đã khó mà phòng bị …” Y nỗ lực dùng hết sức mà an ủi anh, tựa như chưa từng có lúc nào như lúc này mà y thấy căm hận sự lãnh khốc vô tình của K.Green như bây giờ.
“Robert,” Rio dùng ngữ khí cực kỳ lãnh tĩnh, lãnh tĩnh đến như tro nguội mà nói. “Tôi không muốn mất đi công việc này, nếu bị đuổi, tôi chỉ còn lại hai bàn tay trắng.”**HẾT CHƯƠNG 55**