Chương 35: Thăm dò

Chuyện xảy ra ở Điện Đại Bảo như một bì thư mật, không có bất kì tin tức gì truyền ra. Những người có mặt hôm đó cũng ăn ý không nhắc tới.


Ta nôn nóng muốn biết đến cùng là có chuyện gì, dù trong lòng mơ hồ nảy sinh một dự cảm. Hôm đó có người bỏ mạng, mùi máu tanh khó dấu thoang thoảng trong điện cùng biểu cảm khó coi của thái hậu, chuyện này có thể liên quan đến hoàng thất.


Nghĩ tới đây, ta như chợt hiểu ra sự im lặng của tất cả phi tần. Cung cấm là nơi nào chứ, các nàng cũng không phải kẻ ngốc, có lẽ cũng đoán ra một hai phần.
Xuân Hoa vừa lấy y phục mùa thu từ thượng cung cục về, đang cao hứng kể về bộ váy dài lấy hoa ly làm chủ đề của ti chế phòng.


Ta vui vẻ ngồi nghe nàng ríu rít nói đông tây, nhàn nhã uống trà.
Diệp Tử từ ngoài đẩy cửa bước vào, nàng gần đây đã yên phận hơn, khi hầu hạ cũng không tỏ ra miễn cưỡng như trước. Không hiểu là vì Thiên Vũ lạnh nhạt mà


ch.ết tâm, hay ẩn nhẫn chờ thời cơ. Ta cũng không có thời gian nghiên cứu nàng, liền ra hiệu cho nàng bấm báo: “ Nương nương, Hiền tần nương nương vừa tới. Đang đợi ngoài điện.”


Ta dừng lại động tác tay, Hàn Duyệt Linh tới? Mất vài giây hoảng loạn mới chấn định lại. Hiền tần cùng ta ngày thường không thân thiết, nàng lại tới Hồng Điệp các, không phải là phát hiện ra gì đó?
Lắc đầu phủ nhận, nếu xác định ta là Lưu Hàn Châu, cũng không cần quang minh chính đại đến tìm ta.


available on google playdownload on app store


Diệp Tử đợi ta một lát, không kìm được ngẩng đầu lên hỏi ta: “Nương nương, .. người..”
Ta gật đầu nhẹ với nàng: “ Ta chuẩn bị một lát rồi ra.”


Hương Trầm nãy giờ đứng yên một góc nhanh chân lấy chiếc áo choàng mỏng khoác lên cho ta, khi đang buộc dây áo, bàn tay hơi thô sần của nàng bóp chặt tay ta. Dường như đang truyền dũng khí. Nhưng khuôn mặt vẫn lạnh nhạt cố hữu không thay đổi.
Ta hít sâu một hơi, mang theo Xuân Hoa đi ra.


Hương Trầm tốt nhất không nên lộ diện lúc này.
Chính điện Hồng Điệp các không lớn bằng Cam Tuyền cung, trước sảnh chỉ đặt một noãn tháp nhỏ cùng bàn gỗ tinh xảo, hai bên bày vài chiếc ghế gỗ chạm khắc hoa sen, bố cục gọn gàng.


Hàn Duyệt Linh ngồi trên noãn tháp duy nhất đó. Thân hình nàng nghiêng về một bên nếm thử điểm tâm đặt trên đĩa tinh xảo, khuôn mặt xinh đẹp ngọt ngào tinh khiết, vô hại như trẻ nhỏ.
Nhưng nữ nhân này tuyệt đối không đơn giản như vậy, ta bước chân vào trong, cúi người: “Nương nương vạn phúc.”


Không nhìn được động tác của nàng, nhưng rất nhanh, giọng nói trong trẻo mang vài phần tùy ý của nàng đã truyền đến: “ Thượng Quan tiệp dư hãy đứng dậy.”


Không có tỷ muội, cũng không nhiều lời thừa thãi, nàng quả nhiên chẳng phải nữ nhân trong cung. Ta đáp lại một tiếng: “Tạ ơn nương nương.” Rồi đứng dậy, tự mình ngồi xuống ghế phía dưới.


Ngẩng mặt lên, lại nhận được cái nhìn đầy hứng thú của nàng, thiếu chút nữa bật cười. Ánh mắt của Hàn Duyệt Linh tựa như một con báo nhỏ, hứng thú nhìn con mồi là ta. Nhưng không hề có ý uy hϊế͙p͙, mà là thăm dò trắng trợn.


Hòn đá trong lòng nhẹ nhàng rơi xuống, thoải mái nhìn lại nàng. Hàn Duyệt Linh chợt bĩu môi như trẻ con, tập chung sự chú ý lên chén trà Xuân Hoa vừa bưng ra, vô cùng thích thú đưa lên mũi ngửi ngửi. Không chần chờ uống một ngụm lớn, miệng phồng lên như ếch, giữ lại trong khoang miệng một lúc, dứt khoát nuốt xuống.


Ta không nói thêm lời thừa thãi, tỉ mỉ nhìn động tác của nàng, cười nhỏ. Lại nghĩ mình cẩn thận nghiêm trọng, thật giống như mẫu thân người ta. Nhưng vì thân phận của nàng, ta không thể rút đi toàn bộ đề phòng.


Hàn Duyệt Linh hài lòng đặt chén trà xuống, lại nhìn về phía ta, lên tiếng hỏi: “Trà gì vậy?”


Ta không ngờ nàng sẽ hỏi vấn đề này, không để ý thái độ của nàng, đáp lời: “ Là trà Minh Tiền của Trường quốc.” Ta rất thích hương thanh nhã của loại trà này, từ lâu đã dùng ở Hồng Điệp các.


Khẽ gật đầu, nàng lại nhón một miếng bánh nhỏ bên cạnh, như đứa bé trộm được chiếc kẹo ngọt ngào, cong môi thỏa mãn.
Cung nữ hầu hạ Hàn Duyệt Linh hơi lớn tuổi hơn bình thường, bà cũng gần tuổi thân nương, giống một phụ nhân hơn là cung nữ.


Bà nhìn động tác của Hàn Duyệt Linh như không vừa lòng, nhưng từ ánh mắt nghiêm nghị lại đầy vẻ cưng chiều. Ta bắt đầu có cảm giác mình là người thừa ở đây, không hiểu Hàn Duyệt Linh có ý gì.


Nàng đột nhiên đứng dậy, phun ra hai chữ: “Cáo từ.” Khiến ta không hiểu gì, nghênh ngang dẫn người rời đi. Tiếng nói như hờn dỗi của nàng ở ngưỡng cửa vọng lại: “ Vô vị.”


Ta vừa bực vừa buồn cười, Duyệt Trữ tiểu cô nương này tới cùng là có ý gì. Làm ta lo sợ một phen rồi nói mấy lời nhàm chán bỏ đi.
Trở lại phía sau điện, liền thấy Hương Trầm nôn nóng đứng thẫn thờ, tâm trạng phức tạp trở nên dễ chịu hơn, cất tiếng gọi nàng: " Lại đây."


Nhìn ta một vòng như cân nhắc điều gì, nàng thở hắt ra một hơi. Vui vẻ đến cạnh ta. Xuân Hoa nghĩ rằng Hương Trầm lo ta bị Hàn Duyệt Linh bắt nạt, liền nói: " Hiền tần chỉ đến thưởng trà của Hồng Điệp các chúng ta. Nàng cũng trở về rồi, ngươi không cần lo lắng như thế."


Mặc dù điều Hương Trầm sợ không hoàn toàn như vậy, nhưng có lời giải thích của Xuân Hoa, ta không cần nói thêm, chắc chắn nàng cũng hiểu.
Nụ cười hòa nhã đúng mực lại xuất hiện trên mặt nàng, nhìn Xuân Hoa gật đầu cảm kích.


Ta vẫn không hiểu nổi hành động của Hàn Duyệt Linh, hôm nay giống như là chuẩn bị chiến đấu với đại định, mà giặc chỉ lượn một vòng rồi quay về. Ta sợ khi nói chuyện với nàng có gì sơ xuất, rồi lại sợ bình tĩnh quá hóa sơ hở. Suy nghĩ rối thành một đoàn.


Xuân Hoa đã lui đi chuẩn bị ngọ thiện từ lâu. Cả điện rộng lớn chỉ còn ta và Hương Trầm. Nàng thành thực nhìn ta qua gương đồng bất động, ta đàng lên tiếng:"Ngươi nói xem. Duyệt Trữ này quá đơn thuần, hay quá thâm sâu khiến người ta không đoán nổi?"


Nàng không vội trả lời ngay, suy nghĩ một lát mới gật gù:" Có quá thâm sâu hay không vẫn chưa chắc. Nhưng một nữ nhân lớn lên trong Sơn Cốc, không thể là dạng ngu ngốc."


Ta gật đầu đồng tình. Nhàm chán nhìn trang sức trên bàn gỗ một lượt, chợt nhớ tới nam nhân kia, buột miệng cảm thán:"Cũng mấy ngày hắn chưa lật bài tử của ta."


Hương Trầm nhìn ta bằng ánh mắt kì dị, rồi rất nhanh khóe môi cong lên tinh quái. Ta trong lòng thầm kêu không ổn, vội giải thích: "" Cái kia, hắn cùng ta đóng kịch sủng phi. Ta mới lo sự an toàn của bản thân."


Nàng gật đầu, không nói thêm gì nữa. Nhưng bi kịch còn ở phía sau. Tối đến, khi thái giám báo Hoàng thượng đến Hồng Điệp các, nàng cứ nhìn ta cười trộm. Hận không thể bóp miệng nàng lại, khuôn mặt ta đã đỏ lên một cách bất thường.


Cứ mắt lớn trừng mắt nhỏ một hồi, đến mức bát chè thanh mát Diệp Tử mang về từ ti thiện phòng cũng bị nàng nhìn chằm chặp. Ta bỏ bát ngọc trên tay xuống, giận dỗi nhìn nàng:" Hương Trầm, tuy rằng đãi ngộ của ta và ngươi không thể lộn xộn. Nhưng nếu ngươi muốn ăn chè này như vậy chỉ cần nói một tiếng, không cần nhìn ta bằng ánh mắt như thế."


Hương Trầm nghe ta nói, mắt trợn tròn đầy kinh ngạc, sau đó kêu lên một tiếng : “Nương nương.” Vẻ mặt nàng có khó hiểu, bất đắc dĩ cùng ngượng ngập. Đây là lần đầu ta thấy nhiều biểu tình như thế trên mặt nàng không nhịn được liền cười lớn.


Đúng lúc này, giọng nói quen thuộc của Thiên Vũ cách từng tầng sa trướng vang lên: “ Có chuyện gì vui vậy?”
Ta nhìn Hương Trầm một cái, rồi nhanh chóng cùng nàng quỳ xuống: “ Thần thiếp tham kiến hoàng thượng.”


Tiếng bước chân gần hơn, dừng lại ngay sát đỉnh đầu, Thiên Vũ đỡ ta đứng dậy, rất ý tứ nhìn ta, lại nhìn Hương Trầm, hắng giọng: “ Mặt đỏ như vậy?”


Ta lườm Hương Trầm một cái, ngụ ý không cần nhiều lời. Nàng làm như không nhìn thấy ta, tiến lên một bước, ra bề cung kính với Thiên Vũ, bộ mặt kia rõ ràng như cảm tử trung thành với chủ nhân: “ Hoàng thượng, Thượng Quan tiệp dư lâu không được diện kiến long nhan, mấy ngày nay đều nhung nhớ.”


Bàn tay được Thiên Vũ nắm lấy khẽ run, môi ta giật giật,không biết nói sao. Dứt khoát cúi đầu xuống, ta liền làm rùa, xem ngươi cười nhạo thế nào cũng không nghe thấy nhé.


Thật ra những dịp thấy Hương Trầm trêu đùa như thế không dễ, chẳng lẽ nàng chấp ta vụ bát chè? Thiên Vũ nãy giờ vẫn im lặng, ta tò mò ngẩng đầu lên nhìn một cái. Dưới ánh nến vàng vọt, khuôn mặt ngày thường nghiêm túc của hắn dãn ra mềm mại, khóe môi cong lên rất nhỏ, nhưng cũng làm hắn trông dịu dàng đến khó tin. Khi ta còn đang đắm chìm trong ánh sáng nhu hòa từ hắn, lại bất chợt quay xuống nhìn thẳng vào mắt ta: “ Nhớ ta, hả?”


Rút tay khỏi bàn tay to lớn của hắn, ta đi tới bàn nhỏ ngồi xuống, tiếp tục ăn chè, ta ăn ,ăn, ăn, ăn hết bát, đặt xuống “cạch” một tiếng. Quay người ra phía sau, nằm co trên giường.
Cảm giác giống như binh sĩ trốn trận. Thật là xấu hổ.


Quân giặc ngoài kia vẫn im lặng phòng thủ. Một loạt tiếng động vang lên, có lẽ Hương Trầm đã lui ra. Tiếng bước chân đến gần phía giường thì dừng lại. Ta chưa kịp phản ứng, hắn đã lên tiếng: “Ái phi xem ra nhớ trẫm là thực, nôn nóng như thế?”


Ta quay mặt lại, đối diện hắn, mắt trừng lên nhưng lại chẳng biết nói gì, hít vào mấy cái mới nói: “ Hoàng thượng, chuyện sáng nay..” Đây rõ ràng là đánh trống lảng.


Biểu cảm dịu dàng vụt tắt, mày kiếm của hắn nhanh chóng xô lại, ta rõ ràng đã thành công rời đi sự chú ý của hắn, nhưng có lẽ lại nhắc đến cấm kị chăng?
Thiên Vũ nhìn ta chăm chú, thở dài, vén vạt áo ngồi xuống cạnh giường,hỏi ta: “ Ngươi muốn làm gì?”


Có vẻ như hắn không muốn nói, nhưng dù sao đã chót hỏi rồi, hơn nữa ta cũng tò mò, liền làm tới: “ Nữ nhân vốn thích bát quái.”
Tuy ta không khéo léo như hắn mong đợi, hắn cũng chẳng phản ứng lớn, đẩy ta nằm dịch vào trong, tự nhiên nằm xuống, hai mắt nhắm lại nói nhỏ: “ Họa đến từ miệng.”


Ta sắp tò mò ch.ết rồi, hắn còn muốn đùa giỡn?
Thiên Vũ dùng tay chống đầu nhìn ta, rồi cười khan khó hiểu, trong mắt thoắt cái chứa đầy sát khí: “Ngươi nói xem, hửm? Có kẻ coi trẫm như bù nhìn, gây sóng gió lộng hành trong cung.”


Biết điều ngậm miệng, ta cẩn thận dịch người sâu vào trong, kéo chăn qua đầu, cố gắng nói nhỏ như tiếng muỗi vo ve: “ Hoàng thượng ngủ ngon.”
Hắn lúc này lại không muốn ta trốn đi, dứt khoát vạch chăn qua hở cái đầu nhỏ, dường như ép ta nghe hắn nói: “ Không tò mò về đứa con trong bụng Hà Khiết Nhi hay sao?”


Tâm trạng hắn hôm nay xem ra không tốt, ta vội vàng lắc đầu , không dám quay mặt lại: “ Không muốn...”
Lời còn chưa hết, Thiên Vũ đã trả lời: “ Hà gia quá coi thường trẫm rồi, cậy có kẻ kia chống đỡ mà dám đối đầu với trẫm.” Hai chữ “kẻ kia” dường như là rít qua kẽ răng khiến ta rùng mình.


Lần này không đợi ta phản ứng,hắn kéo sạch chăn lại, nhắm mắt ngủ.
Nghi vấn về thân phận đứa bé sau khi gặp nam nhân thần bí kia cùng lời nói của Thiên Vũ càng thêm rõ ràng.






Truyện liên quan