Chương 13
- Con để làm sao mà cho con bé bắn mình vậy chứ?
- Con không sao đâu mà mẹ!
- Ông xem nó bảo thế này là không sao cơ đấy!
-......
Dương Khải Uy trầm mặt vẫn chẳng nói năn gì ông biết sẽ đến lúc mọi chuyện sáng tỏ nhưng không ngờ lại rơi vào tình thế như thế này.
- Dương Phong! Bọn người đó tìm ra Kì Băng chưa?
- Tối qua có mưa lớn và bão tuyết nên họ không thể tìm ra cô ấy được! Mọi đường dây liên lạc bị cắt hết, nhưng sáng nay đã có thông tin sớm nhất là cô ấy đến Pháp vào 3h sáng hôm qua.
- Anh sẽ đến Pháp
- Con làm gì vậy? Con bé đó đi đâu làm gì quan trọng với con lắm sao?
- Phải rất quan trọng vì ba mà gia đình cô ấy như vậy đấy!
- Thôi hai cha con ông bớt vài lời lại đi. Bây giờ là lúc ngồi cùng nhau tìm cách tìm con bé Kì Băng ấy để giải thích với nó, chứ không có thời gian rãnh rỗi ngồi tranh cãi đâu.
Bà Thảo Di - mẹ Dương Thạc lúc nào cũng là người giản hòa trong mọi tình thế, cha con Dương Thạc vốn không hòa thuận nên thường gây ra nhiều tranh cãi. Ngày trước vì biết sau này mối thù đó sẽ không chấm dứt nên Dương Khải Uy đã cố tìm sát thủ bảo vệ gia đình mình nhất là đứa con đào hoa - Dương Thạc, thế mà vẫn không tránh nỗi số phận, người bảo vệ gia đình ông lại là con gái của Băng Tâm(mẹ Kì Băng)
« 3 năm sau »
Làng Roussillon ở Luberon ( Provence nước Pháp), ngôi làng với những ngôi nhà nỗi tiếng với những phiến đá cam, vàng, nâu đỏ tạo nên cảm giác cổ kín thời xa xưa ở nơi đây.
Con đường làng đông đúc du khách tham quan vì lúc này là giữa tháng 7 nơi đây trông rất đẹp với những tia nắng nhẹ chiếu xuống đường phố, đặc biệt ở đây không chỉ có vậy mà là tại thời điểm này loài hoa màu tím mang tên oải hương( tên khoa học LAvendula) đang nở rộ.
Bên những quán cà phê mộc mạc, du khách đắm mình trong những đặc trưng tiêu biểu của nước Pháp là loại bánh crepe hảo hạnh và loại rượu vang mang đặc sắc của từng vùng. Hơn hết mọi người luôn không quên thưởng thức những món ăn được chế biến từ hoa oải hương.
Phía ngoài kia là những vườn nho trĩu quả và những cánh đồng hoa oải hương tỏa hương dưới cái nắng cái gió nơi đây.
Giữa cánh đồng hoa màu tím có một cô gái với thân hình mảnh mai mặc chiếc đầm maxi màu vàng như ánh mặc trời chiếu xuống cánh đồng làm cho mọi người ở đây phải chú ý.
- Chị Sally!
- Gì vậy Jenny
- Chị không vào phụ mẹ em bó hoa đi ở ngoài này nắng nóng lắm a!
- Không chị thích ở đây hơn, ở đây giúp mọi người thu hoạch nè!
- Chị chỉ biết tự làm khổ mình
Cô gái tên Sally đó hẳn không ai khác ngoài Chu Kì Băng, từ lúc đến Pháp cô đã đổi tên và họ, có lần cô nghĩ cũng nên đổi quốc tịch nhưng lại thôi.
Ngày cô đến đấy chẳng biết nên đi đâu, vô tình đến cánh đồng này và phát hiện gần đây có ngôi làng nhỏ vô cùng đẹp đẽ và ấm cúng thế nên quyết định ở lại đây.
Vài tháng đầu cô còn ở khách sạn, mãi đến sau này vì thường xuyên ra đồng chơi nên quen được cô bé tên Jenny.
Nhà Jenny cũng làm nghề trồng nho và hoa trong khu đất này, ba mẹ cô bé là chủ khu đất vốn rộng lớn luôn trải một màu tím của nho và hoa oải hương này.
Nhà Jenny rất giống gia đình cô, mẹ là người Pháp chính gốc, ba là người Hong Kong nên sinh ra cô bé có một nét lai rất dễ thương, cô bé biết cả hai thứ tiếng do ba mẹ chỉ dạy.
Cô và Jenny làm bạn với nhau không bao lâu, vì biết cô ở khách sạn nên mời cô về ở cùng gia đình. Cả hai đều có niềm đam mê về hoa oải hương, gia đình Jenny rất vui vẻ và lương thiện, Kì Băng luôn giúp gia đình họ bán hoa và chăm sóc hoa trên cánh đồng.
- Jenny, Sally ici pour aider les clients à couper à travers un bouquet de lavande aller ( Jenny, Sally qua đây giúp khách cắt một bó oải hương đi)
- Oui( Vâng)
Cả hai cô gái nắm tay nhau đi trên cánh đồng hoa oải hương vừa nói vừa cười, đó là bức tranh đẹp cuối ngày khi mặt trời đã dần khuất phía trời xa. Đối với Kì Băng nơi đây đã dần là nơi chang chứa niềm vui đối với cô.