Chương 33

Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc Kì Băng nép sau một chậu cây kiểng trước phòng đợi Phương Huỳnh Bách đi khỏi, cô mở cửa phòng đi vào Phương Chấn Vũ đang ngồi ở bàn làm việc bỗng hướng mắt về phía cô.


Cô ấy không phải người sáng nay đụng phải anh sao, dù chỉ mới gặp lần đâu anh cũng có thể nhận ra vì từ trước đến nay anh chưa từng gặp ai xinh đẹp một cách dịu dàng như cô.


Chẳng hạn như lúc này mặc dù ăn mạc rất đơn giản, khuôn mặt thì không một lớp nhưng anh cảm thấy cô đẹp gấp mấy lần những cô gái ngoài kia. Ánh mắt cô cho anh thấy được cô là một cô gái mạnh mẻ nhưng sao anh có cảm giác thấy cô dịu dàng đến thế!
Cạch!


Nòng súng vừa lên đạn chỉ thẳng về phía Phương Chấn Vũ, Kì Băng khóa cửa lại tiến thẳng về phía hắn ta cất cao giọng.
- Nhìn cái quái gì chứ? Mau đưa tôi bản hợp đồng khu đất ở Pháp
- Cô lấy quyền gì ra lệnh cho tôi
- Quyền tôi đang giữ mạng anh


Phương Chấn Vũ nở một nụ cười trên môi kéo ngăn tủ ra thẩy lên bàn một bản hợp đồng phía dưới mới chỉ có chữ kí của bên mua, bên bán thì chưa.
Kì Băng nhìn bản hợp đồng rồi ngước lên cảnh cáo hắn ta vài tiếng.


- Nói với Phương Huỳnh Bách nếu ông ta động tới khu đất đó thì ngay ngày hôm sau tôi sẽ lấy mạng ông ta. À! Tôi quên trước sau mạng ông ta vẫn nằm trong tay tôi. Nói với ông ta mối thù ông ấy giết cha mẹ tôi tôi sẽ trả lại ông tai sớm thôi!


available on google playdownload on app store


Vừa dứt cô bắn một phát súng về phía tấm kính sau lưng hắn, cứ nhắc đến nỗi đau đó không tài nào làm Kì Băng nguôi cơn giận được.
Phương Chấn Vũ sớm thấy được sự biến đổi trên nét mặt của cô, cô gái này có thù oán với gia đình anh?


Vài phút sau có tiếng đập cửa dữ dội sau đó cánh cửa phòng bật ra hai tên vệ sĩ và một cô gái tóc ngắn xông vào. Khi Kì Băng quay mặt đối diện với họ thì đối mặt với Tina....ánh mắt dừng ở không trung một phút hai cô gái liền nhoẽn miệng cười.


- Lâu quá không gặp có gan đến tận nơi làm việc của tôi à! Sư muội
Tina cố kéo dài hai tiếng sư muội, vẻ mặt cô chất chứa một niềm háo thắng vô tận, nụ cười mỉa mai vẫn chưa vụt tắt.
- Tôi không biết bây giờ ta là kẻ thù đấy Tina
- Chặn cô ta lại, cô ta vào được chưa chắc ra được


Hai tên vệ sĩ gật đầu rồi tiến về phía Kì Băng, nụ cười của cô càng lộ rỏ, bà chị này càng ngày càng không xem cô ra gì. Phải lúc nhỏ dù chỉ là một người trong tổ chức cô cũng không thắng được ( trừ Tiểu Mạc) nhưng quá khứ không tồn tại mãi mãi.


Cô vung chân đá tên bên phải ra rồi liên tiếp chuyển vài cú móc trái rồi móc phải vào vặt tên kia, tên lúc nãy lùi về sau mất bước rồi chạy về phía cô cô lấy đà bật lên kẹp chặt cổ hắn quật xuống. Khi cô đứng vào vị trí khi nảy thì hai tên vệ sẽ đang lăn lộn trên mặt đất.


Kì Băng thư thả bức ra ngoài, đến phía cửa bị cành tay thanh mảnh khảnh Tina chắn ngang bụng, Kì Băng chụp lấy tay cô ta bẽ ngược về rối đá một cú vào bụng cô tay. Bởi vì Kì Băng mang giày cao gót nên vung ra cú đá khá đau.


Tina ôm bụng nằm dưới sàn cười khẩy, con nhóc này nhanh nhẹn hơn nhiều rồi nhưng sao có thể so với sư tỉ của nó được cơ chứ?!
Phập
Khi Kì băng vừa quay đi một vật sắc nhọn đâ thẳng vào đùi trái của cô, cơn đau bất chợt làm Kì Băng không kịp phản ứng liền khụy xuống. Cô đưa mắt về phía Tina


- Vẫn như vậy! Vẫn luôn tha ch.ết cho những kẻ cản đường mình. Dù cô có tài giỏi hơn xưa thì chẳng khá hơn ai! Cô thật mềm yếu
- Tôi chưa muốn giết cô thôi Tina. Tôi còn có thể mạnh hơn nếu cô muốn.


Kì Băng rút con dao ở đùi ra, Tina là một tay phóng dao chuyên nghiệp, ở tổ chức mỗi người một biệt tài và đấy chính là biệt tài của cô ta.
Khi Kì băng định rút súng ra một âm thanh bình thản làm cô khựng lại....
- Hai người dừng lại được rồi! Tôi không thích cảnh bạo lực


Phương Chấn Vũ đứng dậy đi về phía Kì Băng đỡ cô dậy, Kì Băng vội đẩy hắn ra. Phương Chấn Vũ níu tay cô lại ôm cô vào lòng rồi bước ra khỏi phòng bỏ lại câu nói
- Tina! Chuyện hôm nay mà để bố tôi biết cô xem mà liệu
- Vâng!


Phương Chấn Vũ đưa Kì Băng ra cửa sau, ở đây là một khu vườn rộng, lộng gió đêm. Kì Băng đẩy hắn ra, cô sẽ không để ai chạm vào mình trừ Dương Thạc. Cô hét thẳng vào mặt anh, đôi mắt long lanh ứ nước nhưng lệ chưa rơi.


- Anh hãy đi cho khuất mắt tôi. Đừng nghĩ anh tốt đẹp hơn ai. Anh là con của kẻ giết gia đình tôi dù anh có làm ra trò gì thì anh vẫn là kẻ thù của tôi.
Nói xong Kì Băng rời khỏi đó ngay lập tức, khi cô rời đi Phương Chấn Vũ vẫn dõi theo đến khi cô được một chiêc xe đến đón.


Đây là lần đầu tiên hai người nói chuyện với nhau nhưng lại rơi vào tình cảnh này, anh bất giác thấy được trái tim mình khẻ rung động vì cô gái đang bị thương kia. Anh nhất định phải tìm hiểu xem chuyện xảy ra giữa cô và gia đình mình.






Truyện liên quan