Chương 7: Âm mưu

Buổi sáng vài ngày sau...


Sau câu nói chứa đầy thâm ý của hắn, không biết vì sao mà mặt nàng đỏ lên như một trái cà chua. Bao nhiêu ngày qua nàng vẫn bị nội lực của hắn trói chặt trên gường, nàng tức giận lên tiếng:“ Đồng ý! Nhưng người còn không thả ta ra! Sau 3 năm mà ta vẫn không động tình với ngươi thì cút, rõ chưa?”


Hắn cười trừ, thu lại nội lực đang trói lấy nàng. Nàng là người đầu tiên khiến hắn đau khổ, lo lắng, nhớ nhung khi phải xa nàng.


Phong Thần nhìn chằm chằm vào mắt nàng:“ Nàng còn yêu cầu gì sao?” Lưu Hoa Nguyệt nở nụ cười thỏa mãn:“ Ta muốn Châu nhi vào cung.” Hắn vươn tay nghịch tóc nàng, nở nụ cười sủng nịnh:“ Nếu nàng muốn thì vậy đi.”


Lần này, nụ cười đó đã khiến trái tim nàng loạn nhịp liên hồi, mặt nàng lại nóng lên khiến hắn vô cùng thích thú.


Định trêu chọc nàng thêm nhưng có một tên thái giám đi vào:“ Vương gia, hoàng thượng triệu người đến Thượng thư phòng để bàn đại sự.” Nàng lúc này không do dự lạnh lùng ném một câu:“ Còn không mau đi!”


available on google playdownload on app store


Thế là ai kia vác bộ mặt đưa đám ấy đi gặp hoàng thượng. Bây giờ, nàng không thể nào nhịn được mà cười phá lên:“ HAHAHAHA! Nhìn cái mặt hắn... HAHAHAHA... Chút... chút xíu... nữa là... là nội thương... nghiêm trọng rồi. HAHAHAHAHAHA...!”






Truyện liên quan