Chương 90: Tới điểm tập kết

Bởi vì trong đội ngũ có một bộ phận sĩ tử đã tham gia huấn luyện quân sự năm trước, năm trước dẫn đội chính là một gã thống lĩnh họ Diêu, hành quân giống như đi du ngoạn, rất nhẹ nhàng vượt qua. Sau khi nghe bọn hắn giới thiệu xong, tất cả mọi người đều có chút không xem trọng huấn luyện quân sự lần này, nhưng trận quân côn trách phạt lần này lập tức đã khiến bọn hắn hiểu rõ, ngày tháng sau này sẽ không dễ dàng trôi qua dưới tay tên Phương Kích điên này.


Phương Kích sắp xếp tất cả sĩ tử vào trong quân trận; có bốn, năm tên binh sĩ ngự lâm quân phụ trách huấn luyện bảo vệ một gã sĩ tử. Nói là bảo vệ, nhưng thật ra là giám sát, nếu sĩ tử có hành vi lười biếng, những binh sĩ ngự lâm quân này lập tức sẽ dành cho bọn hắn một trận quân côn trừng phạt.


Bốn năm tên binh sĩ ngự lâm quân và một gã sĩ tử tự động hình thành một tổ, tổng cộng hình thành 423 tổ, số tổ này sẽ xuyên suốt toàn bộ thời gian huấn luyện quân sự.
Sau khi phân phối xong nhân viên, quân ngũ mang theo những sĩ tử này liền bắt đầu cuộc hành quân đường núi gian khổ.


Phương Kích đã thiết lập năm điểm nghỉ ngơi tạm thời giữa Nghi Lan thành và cảng cá Ngạch Phương, hơn nữa còn định ra biện pháp trừng phạt, toàn thể mười tiểu tổ cuối cùng đến điểm nghỉ ngơi sẽ phải nhận trừng phạt mười cây quân côn. Người tiếp nhận trừng phạt là toàn bộ tiểu tổ, chứ không phải sĩ tử trong tiểu tổ, nói cách khác một khi tên sĩ tử nào đó đến nơi nghỉ ngơi cuối cùng, mấy tên binh sĩ ngự lâm quân đi cùng hắn cũng sẽ phải chịu chung hình phạt.


Nếu như phát hiện binh sĩ ngự lâm quân có ý đồ dùng các loại thủ đoạn trợ giúp sĩ tử xuyên qua đường núi nhanh hơn, sẽ phải tiếp nhận hình phạt một trăm lần quân côn, đồng thời bị vĩnh viễn hủy bỏ biên chế ngự lâm quân, cho nên đối với những binh sĩ ngự lâm quân này mà nói, bọn hắn chỉ có thể dùng phương thức không ngừng đe dọa và uy hϊế͙p͙ để sĩ tử trong tổ không làm liên luỵ đến mình.


Hành quân đường núi gấp gáp đối với nửa năm gian khổ trong Đường phủ của Đường Tiêu mà nói, quả thực chỉ là trò trẻ con, sau khi bắt đầu hành quân không bao lâu, hắn đã vọt lên hàng đầu tiên của đội ngũ, dẫn đầu rất xa. Hơn nữa chuyện khiến cho Đại thống lĩnh Phương Kích phiêu du trên không trung để tiến hành kiểm tr.a toàn bộ hành trình của ngự lâm quân cảm thấy có chút xấu hổ chính là, bốn gã binh sĩ ngự lâm quân hắn sai khiến đi theo Đường Tiêu, rõ ràng không theo kịp bước chân Đường Tiêu!


available on google playdownload on app store


Đường Tiêu cứ đi được một đoạn đường, đều dừng lại đợi bốn gã binh sĩ ngự lâm quân kia đuổi theo, bốn gã binh sĩ ngự lâm quân nhìn Đường Tiêu cũng có chút xấu hổ. Nếu bọn hắn khu động chân khí trong cơ thể khẳng định có thể đuổi kịp Đường Tiêu, nhưng hôm nay phải đi đường núi cả ngày, chân khí trong cơ thể không thể nào chèo chống lâu như vậy, hiện tại cũng chỉ có thể kiên trì theo sát hắn từ xa.


Phương Kích dự tính sau ba giờ mới có thể đến địa điểm mục tiêu thứ nhất, nhưng trong hai giờ Đường Tiêu đã tới nơi, nhưng sau khi hắn tới nơi, cũng không ở tại chỗ nghỉ ngơi, mà lập tức bắt tay vào tu luyện Nhật Nguyệt Luân Hồi kiếm.


Đường Tiêu xem trọng kiếm phổ của Nhật Nguyệt Luân Hồi kiếm, chủ yếu là xem trọng năng lượng đâm xuyên cường đại của nó. Trong lòng hắn đã có một chiến thuật tưởng tượng, đầu tiên lợi dụng lực xuyên thấu cường đại của Nhật Nguyệt Luân Hồi kiếm đục thủng phòng ngự cương khí của đối phương, sau đó dùng tuyệt kỹ "Đạn chỉ" của hắn bắn lôi chấn tử trúng người đối phương tạo thành bạo sát!


Cứ như vậy, bất luận đối phương có võ học tu vi cao bao nhiêu, chỉ cần có thể dùng Nhật Nguyệt Luân Hồi kiếm đục thủng hộ thể cương khí của đối phương, Đường Tiêu có thể dùng lôi chấn tử đánh hắn thất điên bát đảo.


Bốn gã binh sĩ ngự lâm quân mệt mỏi ngồi co quắp dưới đất cố gắng khôi phục nguyên khí trong cơ thể, rất ngạc nhiên nhìn Đường Tiêu liên tục tập luyện, bọn hắn rất hoài nghi tinh lực của vị Đường thiếu gia này tại sao lại tràn đầy như vậy.


Thật ra Đường Tiêu cũng không phải thoải mái như bề ngoài, chỉ có điều trải qua huấn luyện cực hạn từ kiếp trước xuyên suốt đến nửa năm qua ở kiếp này đã khiến hắn sớm mất cảm giác với đau đớn và mệt nhọc của cơ thể.


Người thứ hai và thứ ba chạy đến điểm tập kết sau Đường Tiêu, lại là Thất hoàng tử Chu Vũ và Dực Thai công chúa! Thất hoàng tử là người chạy tới thứ hai, Đường Tiêu ngược lại không cảm thấy gì cả, nhưg Dực Thai công chúa có thể chạy tới thứ ba lại khiến Đường Tiêu có chút bất ngờ, xem ra Chu Huyền Nhi này xác thực cũng có chút dẻo dai, hoặc là trong lòng có chấp niệm, cũng không phải loại công chúa hoàn toàn được nuông chiều từ bé.


Mặt khác điều này cũng tương đối nói rõ, trong hoàng cung xác thực có số lượng lớn linh đan diệu dược, võ công bí kíp, mới khiến thân thể của đám hoàng tử công chúa có tố chất cao hơn sĩ tử bình thường.


Nhưng sau khi Thất hoàng tử và Dực Thai công chúa chạy tới, cũng không thoải mái như Đường Tiêu, hai người bọn họ đều ngồi dưới đất thở hổn hển, nhìn thấy Đường Tiêu khoan thai tự đắc ngồi ở đó luyện công, trong lòng cảm thấy rất cảm khái.
......


Lại thêm hai ngày một đêm trôi qua, tối hôm sau, khi trời hoàn toàn tối hẳn, còn có hơn 100 tên sĩ tử chưa thể đến được nơi cắm trại của cảng cá Ngạch Phương. Phương Kích bất đắc dĩ, kêu các binh sĩ ngự lâm quân cưỡng ép 100 tên sĩ tử này tới, đương nhiên, hơn một trăm người này không tránh khỏi mỗi người bị phạt 10 quân côn, mười người cuối cùng, ngay cả binh sĩ ngự lâm quân đi theo cũng cùng bị phạt.


Trong doanh địa huấn luyện quân sự của cảng cá Ngạch Phương bắt đầu vang lên tiếng kêu la, có một số sĩ tử thậm chí đã bắt đầu gào khóc thảm thiết, từ nhỏ đến lớn bọn họ chưa bao giờ nếm qua loại cực khổ này, cũng chưa từng chịu phạt như vậy! Mông đít tất cả đều bị đánh nát, buổi tối khi ngủ cũng chỉ có thể nằm sấp.


- Dựa vào biểu hiện này của các ngươi, Đại Minh triều đúng là xong đời! Khi kỵ binh Đại Mãn triều xông đến, các ngươi dùng cái gì để bảo vệ gia viên cuối cùng của chúng ta? Dùng cái gì để bảo hộ con dân Đại Minh triều và người nhà của chúng ta!


Hôm nay, Phương Kích vô cùng thất vọng với mấy trăm tên sĩ tử này, hắn bay trên không trung không ngừng rống giận với bọn chúng, tiếng gào khóc thảm thiết trong doanh địa lập tức giảm bớt đi rất nhiều.


- Eo biển rộng như vậy, Đại Mãn triều có thể đánh tới được sao? Hải tộc dễ đối phó như vậy sao? Ngươi chính là muốn lợi dụng chúng ta lấy lòng mọi người! Để giành được quan tước cao hơn cho mình mà thôi!


Một gã sĩ tử không phục, bắt đầu đả kích Phương Kích, vì tất cả mọi người đều không nói chuyện, kết quả thanh âm của hắn lại cực kỳ rõ ràng.






Truyện liên quan