Chương 15: Một trận đau nhức ngột ngạt
Diệc Tâm Đồng nghe được tim cô đập thình thịch như sấm, tay của anh quấn chặt eo thon nhỏ của cô, môi tùy ý hôn cái lưỡi thơm, đầu lưỡi dây dưa kết hợp với lưỡi cô, bàn tay từ từ dời xuống, dừng ở trước ngực cô, đầu ngón tay dính máu nhuộm đỏ áo sơ mi của cô.
Anh hôn khóe miệng cô, đôi mắt nhiễm đầy ȶìиɦ ɖu͙ƈ không chớp mắt một cái trong nháy mắt nhìn chằm chằm vào môi cô, ngón tay nâng hai gò má của cô, trán áp vào trán của cô, nhẹ giọng nói: "Băng bó!"
Diệc Tâm Đồng mới hoàn hồn giữa kích tình, đỏ mặt sờ sờ trán, cảm giác gương mặt rất nóng.
Cô không nhìn trải giường bị máu tươi nhuộm đỏ, cẩn thận dùng rượu cồn khử trùng cho vết thương của anh, sau đó lấy băng gạc giúp anh băng bó, cả quá trình yên lặng lại mập mờ.
Anh dùng tay kéo cô đến trên đùi anh, người cô hơi nằm trên đùi anh, ở tư thế xấu hổ này thay anh băng bó. Bàn tay anh cố ý lướt nhẹ qua sống lưng cô, cách vải vóc, vuốt ve một hồi.Truyện chỉ được post ở diễn đàn Lê Quý Đôn, không chấp nhận mang truyện đi bất kỳ đâu.
Xương sống cô thẳng tắp, cố tình coi thường cảm giác khác thường mà bàn tay anh mang tới, chuyên tâm giúp anh xử lý vết thương.
- Tốt rồi! - Rốt cuộc cô cũng nhấc đầu lên, mặt mỉm cười nói.
- Làm rất tốt! - Anh liếc nhìn cánh tay trái của mình tán thưởng, đưa tay vuốt vuốt tóc cô, cô chỉ ngắm nhìn anh.
Một mồi tiếng chuông cửa vang lên, cắt đứt không khí mập mờ bên trong phòng.
Mạc Duy Dương nhíu mày, đã trễ thế này, là ai?
Diệc Tâm Đồng vội tránh ra khỏi bàn tay to của anh, nhảy xuống giường, sửa sang lại vạt áo xốc xếch, nói:
- Em đi mở cửa!
- Ừ!
Cô vừa rời đi, Mạc Duy Dương đổi thành tư thế thoải mái nằm trên giường lớn.
Diệc Tâm Đồng đi ra cổng lớn, mở cổng.
- Là anh? -Cô khẽ kinh động, không ngờ người tới là Vũ Lạc Trạch.
Vũ Lạc Trạch cười đi vào phòng khách:
- Anh biết ngay em ở đây với cậu ta, bây giờ có muốn về nhà cùng anh không?
Diệc Tâm Đồng nhìn anh một cái, do dự liếc nhìn về phía người đàn ông trên lầu. Đã trễ thế này, về nhà với Vũ Lạc Trạch? Hay là ở lại chăm sóc người đàn ông bị thương kia?
Cô cắn môi dưới, nhất thời trong lúc này không biết nên quyết định thế nào.
Trong mắt Vũ Lạc Trạch thấy được phản ứng của cô, cười trêu ghẹo nói:
- Không nỡ bỏ cậu ta?
- Hả? - Diệc Tâm Đồng trợn to mắt.
Anh nhìn về phía cô cười thân thiện một tiếng, sau đó nhìn về phía trên người đàn ông trên lầu kêu lên:
- Dương, tôi mang người đi, muộn thế này, cậu cũng nên nghỉ ngơi chứ?
Mạc Duy Dương đang nằm trên giường vừa nghe được tiếng bạn tốt, đôi mắt vốn đã khép lại mở ra, Vũ Lạc Trạch? Vì sao cậu ta lại tới? Tới đón Diệc Tâm Đồng? Trễ như thế chạy tới biệt thự của anh đón một cô gái, sự quan tâm của cậu ta đối với Diệc Tâm Đồng có phải hơi quá hay không?
Không biết vì sao? Nghĩ đến việc cô lao vào lồng ngực một người đàn ông khác, tim của anh có một hồi buồn bực đau nhức.
Hồi lâu cũng không thấy được trả lời của người đàn ông kia, Diệc Tâm Đồng lo lắng nói:
- Vũ Lạc Trạch, rất xin lỗi đã khiến cho phải anh đi một chuyến như vậy, tối nay em không thể về nhà, một mình anh về trước đi!
Vũ Lạc Trạch cũng không tức giận, chỉ cười nhạt nói:
- Được! Về sau nếu không về nhà anh, trực tiếp nhắn tin cho anh nhé! Để anh biết em vẫn an toàn, nếu em xảy ra việc gì không hay, tiểu tử kia nhất định không tha cho anh!
- Được - Diệc Tâm Đồng cam đoan nói.
Tiễn Vũ Lạc Trạch ra ngoài cổng lớn, nhìn anh lên xe, Diệc Tâm Đồng mới yên tâm mà vào nhà.
Vũ Lạc Trạch ngồi vào trong xe không vội vã rời đi, mà đốt một điếu thuốc, mở cửa sổ xe thật to ra, buồn bã hít một hơi khói. Chính anh cũng cảm thấy không thể tin được, anh lại có thể không yên lòng với cô gái Diệc Tâm Đồng kia, hơn nữa còn nữa đêm chạy tới đây tìm người. Có phải anh quá nhạy cảm không, cô gái kia là phụ nữ của Mạc Duy Dương, anh không nên có suy nghĩ điên cuồng.
Nhưng quả thật vẻ đẹp của cô làm anh có chút si mê, mặc dù chỉ gặp qua cô gái này mấy lần, nhưng vẻ đẹp của cô, nhu hòa của cô lại khắc thật sâu trong lòng anh. Nhớ tới đề nghị trước của bạn tốt, anh còn cảm thấy như đang trong mơ, khi anh về nhà, thấy bên ngoài phòng khách đặt một đôi dép của phái nữ, mới hiểu được tất cả không phải là mơ, mà là thật! Cô gái kia thật sự ở trong nhà anh, anh có thời gian một tháng được sớm chiều đối mặt với cô.