Chương 39: Chuyến bay sớm mai
Diệc Tâm Đồng ăn bữa tối anh gọi cho cô, tắm xong ngồi trên ghế sa lon xem ti vi, đột nhiên cửa phòng mở ra, Mạc Duy Dương vẻ mặt mệt mỏi đi vào.
Cô quay đầu nhìn về phía anh, mà anh thì quăng thẳng cái cặp đi, đặt mông ngồi trên ghế sa lon, đốt một điếu thuốc nhìn cô hỏi:
- Ăn cơm tối chưa?
- Uh!
- Dọn đồ xong chưa? Sáng sớm ngày mai đi! - Anh lại hỏi.
- Đã thu dọn xong!
- Được, nghỉ ngơi sớm một chút! - Anh đứng dậy đi vào phòng ngủ của mình.
Diệc Tâm Đồng sa sầm, không lòng dạ nào nhìn TV. Tắt TV rồi sau đó chuẩn bị ngủ sớm một chút, ngày mai phải dậy sớm lên máy bay.
Mạc Duy Dương tắm xong nằm soài trên giường.
Hôm nay vội vàng kết thúc việc làm ăn bên nước Mĩ này, vào buổi trưa anh vẫn phải bận gặp mặt ký hợp đồng với khách hàng, cũng không có thời gian chăm sóc cho dạ dày của bản thân nên dạ dày trống rỗng cả một ngày, giờ phút này dạ dày cực kỳ khó chịu.
Anh đưa tay mở đèn bàn ở đầu giường, bàn tay lục lọi tìm một cái bình nhỏ, là thuốc dạ dày Diệc Tâm Đồng cho anh lần trước. Lắc lắc bình mới phát hiện thuốc bên trong đã bị anh uống hết rồi le.quy.don.
Lông mày không tự chủ nhíu lại, bỏ bình thuốc đi anh lại nằm lên giường, có điều dạ dày vẫn đau dữ dội như cũ. Cơ thể to lớn của anh lật tới lật lui trên giường, bàn tay đặt ở nơi đau đớn nóng rực, lúc này anh lại muốn ôm cô gái kia ngủ.
Diệc Tâm Đồng gần như sắp ngủ thiếp đi, cho đến khi cửa phòng ngủ bị gõ vang nhiều lần.
Đã trễ thế này, là anh sao? Cô rời giường, có chút mơ hồ vỗ vỗ đầu, mang dép đi tới cửa phòng. Cửa vừa mở ra, một sức nặng đè lên người cô, cô khẽ kêu một tiếng, đưa tay tiếp lấy cơ thể nặng nề của đối phương
Mà mặt cô kề sát trán của đối phương, một thứ dinh dính, ẩm ướt dính vào mặt cô, cô ngẩng đầu kinh ngạc nhìn anh:
- Người làm sao vậy? Sao ra nhiều mồ hôi vậy?
- Vào trong phòng! - Anh thở yếu ớt nói.
Diệc Tâm Đồng không để ý tới cái khác, lập tức đỡ anh đi vào để anh ngồi trên giường lớn của cô, sau đó rót cho anh một ly nước.
- Có phải là đâu bụng rồi không? Hôm nay lại không ăn cơm? - Cô nghi ngờ mà hỏi.
Anh uống một hớp nước, mím môi không nói lời nào.
Xem bộ dạng thì thật sự là chưa ăn cơm rồi ! Diệc Tâm Đồng thở dài một cái, bất đắc dĩ nói nói:
- Trên người em không mang thuốc dạ dày, em đi mua giúp người, người nằm ở đây một lát đi!
Cô đang chuẩn bị đến phòng tắm thay quần áo thì bị người đàn ông kia ôm cổ từ phía sau:
- Không cần đi mua thuốc, đã trễ thế này tôi không yên tâm để một mình em đi ra ngoài! - Môi của anh dán vào bên tai cô nói.
Diệc Tâm Đồng xoay người nhìn anh:
- Vậy người chắc chắn người không có việc gì? Có cần hoãn chuyến bay ngày mai lại không?
- Không cần! Ngủ đi! - Anh ôm cô đến bên giường, sau đó giục cô mau ngủ nhanh một chút.
- Vậy người. . . . . . - Cô muốn hỏi anh muốn ngủ ở đâu, vẫn còn chưa kịp hỏi ra lời thì phát hiện người đàn ông kia đã vén một góc chăn lên chui vào, mặt của cô ‘oành’ một tiếng nổ tung, anh muốn ngủ với cô ở đây?
- Sao không vào! – Tiếng của anh vang lên làm cô chợt hồi hồn.
Cô đứng ngơ ngác bên giường, nửa ngày không leo lên.
Mạc Duy Dương tắt đèn ngủ sau đó mở miệng nói:
- Đèn đã tắt rồi, mau lên đây!
Biết anh nghiêm túc quyết tâm ngủ ở đây với cô, cô có chút căng thẳng vén cao chăn ngủ chui vào.
.
Trong chăn nhiều hơn nhiệt độ một người đàn ông khiến cô có căng thẳng và sợ hãi không hiểu được. Mà hơi thở cực nóng cách cô càng lúc càng gần, cô cảm thấy rõ ràng đã nhích lại gần anh, cô thẳng sống lưng một cái một bàn tay to đặt bên eo của cô, một cánh tay khác ôm bả vai của cô. Nhẹ nhàng một cái, cả người cô sà vào trong ngực của anh. Cô kinh ngạc thiếu chút nữa kêu thành tiếng.
- Ngủ đi! - Anh tựa đầu đặt trên vai cô, nhẹ giọng nhắc nhở.