Chương 48: Ăn năn vì say rượu
Mạc Duy Dương đưa tay quăng chai rượu, nghiêng đầu nhìn về phía sau, mấy người đàn ông mặc tây trang đen tiến lên khiêng tên đàn ông ngất xỉu đi.
Mà cả quá trình không ai đi lên ngăn cản, tất cả nhìn chằm chằm bọn họ làm như xem diễn trò.
Diệc Tâm Đồng đã sợ đến mức không làm chủ được tinh thần, khiếp đảm nhìn Mạc Duy Dương, sau đó rượu mạnh mẽ muốn ra. Cô ôm miệng chạy mất khỏi quầy rượu ra bên ngoài, một mạch tìm thùng rác. Cô nằm sấp trước thùng rác, càng không ngừng nôn mửa, trong dạ dày nóng rực khó chịu, cô lau vết rượu trên miệng.
Một cái bóng đen bao phủ cô, cô ngẩng đầu lên thấy Mạc Duy Dương đang đứng ở trước mặt cô, một đôi mắt phun lửa đang ẩn chứa tức giận. Anh tiến lên một bước nắm cổ áo của cô ném cô vào trong xe.
Cô không rõ lắm là xuống xe như thế nào, dưới chân giống như nặng ngàn cân, cô đi được một bước lại té ngã, cuối cùng một cánh tay nhấc thân thể của cô lên kéo cô vào trong phòng khách.
Cô bị ném trên ghế sofa, nhức đầu cộng thêm tác dụng của rượu cồn, cả người cô mê mang.
Mạc Duy Dương đứng ở trước mặt cô, không nói tiếng nào nhìn cô, hận không thể lay tỉnh cô.
- Tỉnh táo chưa? - Đột nhiên anh sáp lại, một tay nâng cằm của cô lên, khóe miệng mím chặt, đôi mắt hẹp dài híp lại thành một đường, toàn thân để lộ ra cảm giác hít thở không thông làm cho người ta bị áp bức.
Cô bị đau rên lên một tiếng:
- Đau!
Anh hơi buông lỏng sức lực ngón tay xuống, nhưng vẫn không chịu bỏ qua cho cô, khóe miệng chứa đựng nụ cười làm người ta phát rét:
- Chuyện gì không vui muốn uống nhiều rượu như vậy?
Diệc Tâm Đồng giãy giụa, rượu cồn khiến trước mắt cô mơ hồ không rõ, cô lắp bắp mắng:
- Mạc Duy Dương, người đó giam cầm tự do của tôi! Ghét người đó!
Cơ thể Mạc Duy Dương chợt cứng đờ, sức trên tay không tự chủ tăng thêm:
- Thật sao? Hận người đó như vậy? Tại sao không phản kháng?
- Tại sao người đó quyết định tất cả của tôi, tại sao lại đối phó Thượng Quan Tước. . . . . . - Cô khóc ríu rít, đem tất cả uất ức hóa thành nước mắt trút ra ngoài.
Thượng Quan Tước? Thì ra là vì người đàn ông kia mà chạy đến quán bar uống rượu, trong nháy mắt mắt của anh trở nên mịt mờ hắc ám.
Anh hất cô ra một cái, đứng dậy, nói về phía người làm:
-Dìu cô ấy lên lầu nghỉ ngơi!
Trong lòng người làm run sợ tiến lên, dìu Diệc Tâm Đồng uống say lên lầu.
Mạc Duy Dương đốt một điếu thuốc ngồi trên ghế sa lon, yên lặng hút, phiền não hít một hơi thật sâu, sau đó đứng dậy lên lầu.
Diệc Tâm Đồng, ở trong lòng em, tôi đáng ghét như vậy sao? Giam cầm tự do của mình? Chẳng lẽ để cho em bay?
Anh không tự chủ hừ lạnh một tiếng ở trong lòng, thích Quan Tước thật sao? Hắn còn chưa đủ tư cách! !
*********
Diệc Tâm Đồng nhức đầu lật người, ánh mặt trời phía ngoài chiếu đi vào, rọi vòa làm mắt cô khẽ nheo một cái. Nhìn lại rèm cửa sổ màu hồng trên đỉnh đầu thì mắt của cô chợt mở to, nơi này là. . . . . .
A! Tại sao cô lại ở chỗ này? Cô lật người xuống giường, soi gương nhìn, phát hiện đầu tóc mình rối tung, một thân mùi rượu. Tối hôm qua cô uống say, sau đó đụng phải một tên đàn ông muốn tấn công cô, tiếp theo Mạc Duy Dương xuất hiện, rồi. . . . . .
Mắt của cô mở to, không phải tối hôm qua anh đưa cô trở về chứ? Cô có lỡ lời nói ra cái gì khó nghe không? Ảo não nắm tóc, cô hận không thể đập đầu ch.ết luôn!
Cô thật vất vả để che giấu tốt cảm xúc, sao có thể vì rượu mà bỏ lỡ đại sự.
- Tiểu thư, nên xuống lầu ăn điểm tâm! - Người giúp việc gõ cửa, kêu lên.
- A! Được! - Diệc Tâm Đồng ở trong phòng gấp đến độ xoay quanh, làm thế nào? Đợi xuống lầu nhất định sẽ thấy người đàn ông đó, rốt cuộc cô nên giải thích cử chỉ khác thường của hôm qua như thế nào?