Chương 1: Thiên thần và ác quỷ
Ác quỷ thích thiên thần.
Để được thiên thần nhớ nhung, ác quỷ đầu tiên chính là sám hối tội của mình với thiên thần, giống như loài người. Nhưng thiên thần từ chối nó vì bản thân nó chính là tội lỗi. Ác quỷ rất thất vọng, nó bắt đầu tự sa ngã, bất chấp tất cả dâng quà của mình lên —— dù chúng quấy nhiễu thiên thần. Bất đắc dĩ, thiên thần đành phải chạy khỏi ác quỷ, nhưng không phát hiện được ý đồ đích thực của ác quỷ… Đây là cái gì với cái gì…?”
“Như cậu thấy, đồng thoại đó!”
“Mình biết…” Thiếu niên cất tiếng đẩy đẩy mắt kính dường như rất bất đắc dĩ, cười gượng nhìn sách tranh cũ kỹ, cuốn sách hơi nhăn nhúm, dường như từng bị thấm nước. “… Cho nên nói, tại sao lại cho mình xem câu chuyện đồng thoại này?”
“Hạ Nhị, cậu biết mà, tớ là trưởng hội kịch truyền thống.” Thiếu nữ tóc đen khinh thường thiếu niên cười gượng, từ trên cao nhìn xuống thiếu niên ngồi trên ghế dựa. “… Hơn nữa, lễ hội đã sắp đến!”
“……” Đã mơ hồ đoán được thiếu nữ muốn nói gì, Hạ Nhị hừ ra tiếng, phảng phất như giãy giụa sắp ch.ết. “… Cho nên?”
“Vở kịch của lễ hội lần này, tớ muốn cậu làm vai – chính.” Bóng cô gái bao trùm Hạ Nhị. “Đúng, kịch bản tổng thể chính là cái này!” Cảm giác tồn tại của quyển sách nhăn nhúm không đáng nhìn trên tay Hạ Nhị lúc này được phóng đại lên vô hạn.
“Đừng oán giận hỏi tại sao lại là cậu!” Thiếu nữ liếc một cái nhìn ra ý nghĩ của Hạ Nhị, thả toàn bộ khí thế ra. “Thứ nhất, cậu rất đẹp trai! Thứ hai, cậu nổi tiếng! Thứ ba, kịch bản chính là cần mẫu hình giai đẹp ôn hòa như ánh nắng này của cậu, chứ không phải cái loại công tử bột ẻo lả nghe nói nổi tiếng nhất. Thứ tư, thanh mai trúc mã chính là dùng để chà đạp!”
“……” Đã lười tranh cãi cùng thiếu nữ, Hạ Nhị phiền não xoa xoa ấn đường, tập trung sự chú ý qua sách tranh. Cuốn sách rất mỏng, vết tích bị thấm nước rất rõ ràng, góc trang đôi khi rách mất. Lật về, trên trang giấy ố vàng dùng bút sáp màu đơn giản vẽ ra một thiên thần nhỏ đáng yêu, phía dưới thiên thần nhỏ là cái tựa hình tròn rực rỡ đủ màu kiểu trẻ con. “….. Angel and Evil……” Một câu chuyện đồng thoại chưa từng nghe qua, càng chưa hề đọc đến.
Hạ Nhị nhẹ giọng đọc, lật lật lật, có chút nghi hoặc ngẩng đầu.
“Tác giả là ai?”
“Không biết!” Thiếu nữ dùng giọng điệu hùng hồn đương nhiên nói với cậu như vậy.
“… Được rồi, tại sao cậu lại chọn nó làm kịch bản?” Hạ Nhị đỡ trán nhịn xuống xúc động. “Mình lần đầu tiên nhìn thấy loại đồng thoại có tư duy thế này, chính xác hơn, mình cảm thấy không nên gọi nó là “đồng thoại”.” Trong nhận thức của cậu, đồng thoại, trước giờ đều là công cụ dùng để dẫn dắt trẻ con sinh ra ảo tưởng tốt đẹp và gây dựng quan niệm thiện ác không cần thiết —— hoàng tử, công chúa, thiên thần là thiện; rồng ma, phù thủy, ác quỷ, là ác. “… Hơn nữa, nửa phần cuối của nó đâu?” Hạ Nhị lật đến trang cuối cùng, nội dung trong đó dừng lại đột ngột ở “… ý đồ đích thực của ác quỷ”, khiến người ta suy nghĩ sâu xa.
“Không biết!” Vẫn là câu trả lời hùng hồn đương nhiên.
“Thế thì, tiểu thư Hình Ảnh Ly, xin hỏi cô lục thứ đồ cổ này từ trong đống sách ra mất bao nhiêu…!”
“À, cái đó à!” Thiếu nữ bị chỉ đích danh không để tâm đến tiếng nói có chút nghiến răng nghiến lợi của thiếu niên, gạt tóc đen nhánh trên vai ra phía sau. “Cũng không tốn bao nhiêu công sức, chỉ liếc nhìn một cái, chợt cảm thấy “À, chính là nó!”. Lúc lấy ra cũng chỉ có một nửa. Hỏi những người khác, chưa ai từng nghe thấy câu chuyện đồng thoại này —— vừa khéo, như vậy sẽ không lo bị lộ kịch bản!”
Con ngươi đen của Hình Ảnh Ly sáng chói. “Kịch bản không cần lo lắng, nếu chúng ta ngay cả điểm ấy cũng không làm được, bắt cả hội kịch truyền thống ra r*pe!” Bùng nổ cực kỳ mãnh liệt.
“… Cậu chắc chắn nó hợp gu đại chúng…?”
“Con trai à!” Hội trưởng hội kịch truyền thống vỗ vai thiếu niên, lời nói chân thành. “Dạo này, cái gọi là thịnh hành, không phải là chính thống!”
“… Được rồi!” Thấy ánh sáng “tình thế bắt buộc” trong mắt cô bạn thanh mai trúc mã, Hạ Nhị từ bỏ giãy giụa, trong bất đắc dĩ có mang yêu chiều. “… Mình không chắc có thể diễn vai ác quỷ thật hoàn mỹ…”
“Cậu đang nói cái gì vậy hả?” Thiếu nữ tóc đen ôm ngực, nhìn Hạ Nhị. “Tớ có nói để cậu diễn ác quỷ sao?”
“……” Thiếu niên sửng sốt.
“Quên nói rồi, Hạ Nhị, lần này vai cậu phải diễn chính là ——” Con ngươi đen của thiếu nữ đối diện với thiếu niên, mang sự dứt khoát không cho phép nghi ngờ. “… Angle! Tên khoa học: thiên thần, cũng thường được gọi là người chim!”
“……” Có trong nháy mắt như vậy, trong mắt Hạ Nhị hiện lên run rẩy. Cậu mấp máy môi, dường như cố gắng tìm về giọng nói của mình, tiếp tục đề tài để che giấu sự vô lực của bản thân. “… Đây là chuyện cười hay nhất mình nghe được ở thế kỷ này!”
Cậu cười lớn, thật sự giống như bị chọc cười như lời cậu nói.
“… Cậu không đi tìm No.1 mà cậu nói, bạn Ivy —— cậu ta không chỉ quá nổi tiếng, thêm nữa, từ “thiên thần” này dường như chính là được đặt làm theo số đo của cậu ấy, mà tìm tới… mình?”
Lời thiếu niên cũng không phải phóng đại. Ivy ở vị trí No.1 trên bảng danh tiếng quả thật có dư thực lực, thân là con lai, Ivy có tóc vàng gợn sóng và khuôn mặt phảng phất như ngay cả Thượng Đế cũng bất công trao tặng, còn được thêm cái mác nhiều tiền. Tất cả những thứ này đều khiến cậu ta đạt đến một mức độ vô cùng khủng khiếp chỉ trong vài tuần nhập học ngắn ngủi.
Hạ Nhị luôn tự mình biết mình, cho nên, Hạ Nhị dùng giọng điệu vô cùng chân thành nói.
“Thưa giám đốc truyền hình vĩ đại, nếu không ngại, tôi có thể dẫn quý cô đến phòng y tế —— quý cô có vẻ như có chút vấn đề về mắt…”
“… Cậu đang nghi ngờ ánh mắt của tớ…?”
“Không không không, là tôi nhầm, thật ra xuất hiện trục trặc chính là kết cấu tổ chức bộ não của quý cô chứ không phải…”
“Hạ Nhị!” Giọng nói thiếu nữ cứng ngắc như một đường thẳng, không chút lên xuống.
“Được được, nhưng bình thường, đều là nữ thiên thần thuần khiết và nam ác quỷ tà ác cơ mà…” Hạ Nhị đang nói đột ngột dâng lên ý nghĩ không tốt, giọng cậu bắt đầu xỏ xiên. “… Sếp này, sếp sẽ không phải muốn chơi trò chuyển vai nam nữ… chứ?”
“Chuyển vai nam nữ?” Hình Ảnh Ly ôm ngực cười nhạo khinh thường, từ trên cao nhìn xuống Hạ Nhị. “Chuyện nhảm như vậy ai sẽ đi làm chứ!” Lúc thiếu niên còn chưa kịp mở miệng, thanh mai trúc mã của cậu đã xuất ra nụ cười nữ vương. “Cái kiểu kịch tình đó cũ rích, phải là nam nam mến nhau, đó mới là tinh túy không chính thống!”
“……” Bạn nhỏ Hạ Nhị bị shock, chỉ có thể nhìn lên sự tồn tại vĩ đại trước mắt.
“Được rồi, trước không nói tới ác quỷ!” Hình Ảnh Ly nghịch nghịch tóc đen của mình, giọng nói thản nhiên lại kiên quyết. “Nhưng, thiên thần phải là cậu diễn!”
“… Nhất định phải là mình sao?” Tiếng Hạ Nhị bỗng dưng trầm thấp xuống.
“……”
Trước khi Hình Ảnh Ly mở miệng lại chuyển thành nhẹ nhàng cất lời.
“… Bó tay với cậu rồi, được rồi, mình diễn!” Ánh mắt hướng về thanh mai trúc mã của mình có chút phức tạp, cậu cười phá lên, chìa ba ngón tay ra đâm đâm. “Thù lao, ba KFC!”
“… OK!” Có chút bất ngờ, Hình Ảnh Ly bình thường dứt khoát nhét tiền vào mắt lại không cò kè trả giá với Hạ Nhị. Hạ Nhị huýt sáo, không nói thêm gì nữa.