Chương 25: Vỡ nát
Ác quỷ quăng ra lời ngọt ngào với thiên thần, tràn ngập cám dỗ nói, nếm thử quả trí tuệ kia đi! Tràn ngập trách cứ nói, chỉ cần còn ở thiên đường của thần, thì vĩnh viễn chỉ là một con rối.
—— Thiên thần và ác quỷ
Thứ bảy, hiếm khi thời tiết tốt, nhưng cũng chỉ là âm u đầy mây muốn mưa mà mưa không được, bầu trời trắng đục mờ mịt gần như muốn đốt cháy võng mạc. Hình Ảnh Ly hoan hô “Đại công cáo thành”, đồng thời vó ngựa không dừng tống bọn họ về nhà, thời gian tập luyện ít hơn bình thường gần một nửa. Nhìn thiếu nữ giận dỗi ở chỗ rẽ, hầu như tỏ rõ ý: “bệnh nhân nên rữa nát ra rồi ch.ết ở trên giường đi”, Hạ Nhị lẳng lặng mỉm cười, yêu chiều đầy cả mắt.
Trên đường về nhà, cậu hờ hững như đi vào cõi thần tiên. Sáng sớm hôm nay, ba mẹ xách theo một cái túi lớn đi ra ngoài, sắc mặt họ gần đây không được tốt lắm. Hạ Nhị ít nhiều cũng có thể cảm nhận được áp lực mà khủng hoảng kinh tế mang lại, cậu càng cẩn thận hơn, cậu phải ngoan ngoãn, ngoan ngoãn… Mệnh lệnh của ba mẹ là làm cơm trưa và cơm chiều cho em trai, xem ra ba mẹ sẽ không trở về trước giờ cơm chiều. Nhưng em trai hình như cũng ra ngoài sau đó, lúc cơm trưa không thấy trở về, đợi nửa tiếng, Hạ Nhị không thể không để lại tờ giấy chỉ chỗ để đồ ăn và nói mình phải tham gia lần tập diễn cuối cùng, khoảng sau năm giờ sẽ trở về.
Không biết sau đó em trai có về hay chưa…?
Hạ Nhị nhìn bầu trời xám trắng, bầu trời màu xám khiến thời gian cũng trở nên mơ hồ, lúc này có lẽ là khoảng ba giờ, sớm hơn hai tiếng so với dự tính.
Sau khi trở về thì ngủ bù đi! Hạ Nhị xoa xoa ấn đường. Sophie từng nói, trẻ tuổi không phải là lý do để hoang phí.
Nhẹ nhàng mở cửa, thiếu niên tóc đen luôn hành động nhẹ nhàng, nhưng càng có cảm giác giống như cẩn thận sợ phá vỡ cấm kỵ gì đó.
… Có tiếng động?
Tiếng sột soạt rất nhỏ có vẻ đặc biệt rõ ràng trong căn phòng trống vắng, quấn lấy bóng tối diễn tấu thành lời thầm thì cám dỗ của ác quỷ.
Em trai trở về?
Âm thanh là truyền ra từ trong phòng ba mẹ, không nghĩ gì nhiều, Hạ Nhị đi về phía phát ra tiếng động.
“… Tiểu Huy? Về rồi…”
Hạ Nhị không thể tin được mở to hai mắt, sững sờ nhìn vào trong phòng.
Thiếu niên trong phòng dường như cũng có nháy mắt ngẩn người, thất kinh và bất ngờ không kịp phòng bị, nhưng cuối cùng chuyển thành âm độc và bình tĩnh. Thiếu niên để vật trong tay xuống, đứng dậy, đi về phía Hạ Nhị.
Không biết, cái gì cũng không biết, không biết phải có phản ứng gì, cũng không biết phải làm thế nào đối mặt với tình huống này. Cho nên Hạ Nhị chỉ có thể như bị ghim tại chỗ, trơ mắt nhìn thiếu niên đi tới phía mình.
Phòng ba mẹ, tủ sắt mở to ra, tiền tán loạn khắp chốn, mọi thứ đều nói rõ thiếu niên đang làm gì trước khi mình đến. Thiếu niên trước mắt cong đôi mắt giống hệt ba lên, tiếng nói ngọt ngào.
“Anh hai ——”
Đó là tiếng gọi chỉ xuất hiện trong giấc mộng, ngọt ngào mà lại ngạt thở.
“……”
Ánh đèn phòng ngủ chiếu xuống từ hướng trên phía trước, thân thể thiếu niên trước mắt khuất sáng, Hạ Nhị bị bóng thiếu niên bao trùm, mang ảo giác thảm hại mà yếu ớt.
“Anh sẽ không nói ra chứ!”
Rõ ràng là một câu hỏi lại, lại là giọng điệu của câu sai khiến, trong ánh mắt nheo lại của thiếu niên là ánh quang nguy hiểm.
“Bởi vì anh chính là —— anh hai yêu nhất của em đấy!”
“……”
Hơi thở Hạ Nhị sắp bị cướp hết, rõ ràng là nhân chứng, nhưng lại mang tâm trạng sợ hãi và hỗn loạn. Em trai từ trên cao nhìn xuống, mắt đen bắt chặt lấy Hạ Nhị.
“… Phải không?”
Đã từng thấy thiên đường hay địa ngục chưa? Ở đây có một tấm vé khứ hồi bất đồng này! Em trai thúc giục. Như vậy, là muốn đến đâu đây?
Không thể nhúc nhích, chỉ có thể lựa chọn. Cậu chưa biết tới thiên đường, địa ngục lại sớm đã khắc sâu trong tim và xương cốt. Ác quỷ ở trong địa ngục kêu gọi cậu, đến đi, cùng cuồng hoan đi nhé, thế nào?
Phảng phất như bị mê hoặc, cậu ngẩn ngơ giật giật môi.
“……”
Sắc mặt em trai lập tức khó coi, âm trầm chằm chằm nhìn thiếu niên tóc đen mặt mày tái nhợt, nụ cười làm nũng vừa rồi giống như mộng ảo bị chạm tới, trong nháy mắt vỡ thành thực tế hung tàn.
“… Hà?” Em trai lạnh mắt trừng Hạ Nhị, sau đó kéo ra một nụ cười, vô cùng lạnh lẽo. “Tạp chủng kinh tởm, tao biết mày suy nghĩ cái gì!”
“……”
“Mày có phải đang nghĩ: “A ~ nếu nói với ba và mẹ yêu dấu chuyện này, ba mẹ sẽ nhận ra Hạ Diệu Huy đáng ghét kia là kinh khủng đến cỡ nào, mình lại là tốt đẹp đến cỡ nào. Nếu như vậy, ba mẹ sẽ vứt bỏ nó mà chuyển sang bé ngoan là mình ~”.” Âm điệu khoa trương, em trai dùng vẻ mặt say sưa như diễn trò. “Thật sự vui lắm đó, tạp chủng!”
“… Anh, không…”
“Đừng dùng mấy cái cớ chính nghĩa tới mức như muốn cứu cả thế giới, tao biết mày là thứ thế nào!” Thiếu niên đối diện mỉm cười nói ra lời vô căn cứ, như cây cọc đen tối đâm thật sâu vào linh hồn. “Mày chỉ là một con búp bê, vật dụng của nhà bọn tao… Không, ngay cả vật dụng cũng không bằng, vật dụng là nhu yếu phẩm, mà mày, có hay không cũng không sao cả. Một con búp bê không có linh hồn, bất cứ lúc nào cũng có thể vứt bỏ, chỉ có thế thôi!”
Không, không được, cậu không muốn nghe! Thiếu niên tóc đen phảng phất như nghe thấy linh hồn mình đang rên rỉ, nhưng không có sức bịt kín hai tai trốn tránh tất cả, cậu chỉ có thể dùng sức chống hai con mắt mở to, vì cậu cảm thấy, nếu bất tri bất giác nhắm mắt lại, chung quy hình như sẽ cảm thấy, ngay cả sự tồn tại của mình cũng không thể nhận ra.
“Thế thì, cứ để ba ~ mẹ ~ yêu dấu đeo một cái xích chó lên cổ của mày nhé, thế nào?”
Gương mặt em trai phảng phất như bị bóng tối làm nhòa đi, chỉ còn lại một nụ cười đỏ tươi méo mó.
“Tao nói với mày một bí mật nho nhỏ nhé ~” Phảng phất như một đứa trẻ khoe ra báu vật, nụ cười đỏ tươi của em trai càng lúc càng mở rộng. “Thật ra ba sớm đã cảm thấy mày rất kinh tởm, mỗi lần đi qua phòng ba mẹ buổi tối, tao đều nghe thấy ba mẹ đang bàn tính xem khi nào thì tìm một cái cớ để vứt mày về quê. Thật ra tao càng muốn đề nghị ba mẹ cứ trực tiếp bán mày ra nước ngoài, còn có thể thu về một chút tiền nuôi dưỡng. Dù sao mày cũng là tạp chủng lai căng, hẳn rất thích về lại nước ngoài. Mày nói xem, tao đã nghĩ ra một ý nghĩ vĩ đại giúp mọi người hạnh phúc như thế, phải làm sao để cảm tạ tao đây?”
“……”
Hạ Nhị chỉ đứng đó, phảng phất như thời gian sớm đã đông lại ở điểm đó. Tỏ vẻ bất mãn với phản ứng của thiếu niên tóc đen, em trai trực tiếp chuyển ngôn ngữ thành hành động, đấm một cú vào bụng Hạ Nhị.
“… Ọe…!”
Dạ dày sớm đã bị tôm gặm trống rỗng không nôn ra được thứ gì, nhưng đau đớn lại hoàn trả hơn gấp bội. Thiếu niên tóc đen đau đến mức lảo đảo mấy bước, rút người lại, lại bị em trai nắm tóc kéo lên.
Thấy gương mặt đau đến vặn vẹo của Hạ Nhị, tâm tình em trai dường như tốt lên một chút, nhưng mặt vẫn u ám. Em trai tỉ mỉ nhìn gương mặt Hạ Nhị, phảng phất như ngay cả một chút run rẩy cũng không chịu buông tha, sau đó nhận xét.
“Thật kinh tởm! Để tao làm nó thuận mắt hơn một chút, nhé?”
“…! Không, đừng!”
Em trai bất ngờ không kịp đề phòng, bị dùng sức đẩy ra, Hạ Nhị thở hổn hển run rẩy lấy tay bảo vệ mặt mình.
Không thể đánh vào mặt… Sẽ để lại dấu tích… Sẽ khiến người kia thấy…!
Lúc này, sau lưng truyền đến một tiếng gầm rống sắc nhọn.
“Làm gì vậy hả?”
Hạ Nhị gian nan quay đầu lại, thấy ba mẹ mặt mày khiếp sợ đứng trên hành lang.
Ba…? Mẹ…?
Thiếu niên tóc đen run rẩy muốn kêu, lại bị dùng sức đẩy ra.
Mẹ hoảng loạn chạy về phía em trai bị đẩy ngã dưới đất, đôi mắt vô cơ của Hạ Nhị theo sát bóng dáng hờ hững kia, sau đó, một bàn tay đánh lên mặt cậu.
Là ba!
Sớm đã không còn sức lực, Hạ Nhị bị bàn tay hung hăng kia đánh ngã ngồi xuống đất, thiếu niên tóc đen ngẩng đầu, tóc ngắn quét ra độ cong vô cơ trong không khí lạnh lẽo, lộ ra gương mặt trắng bệch của thiếu niên, đôi môi run rẩy.
“Ba…”
“Đừng gọi tao là ba! Tao không có thứ tạp chủng như mày!”
Gương mặt thiếu niên càng lúc càng trắng bệch theo mỗi chữ người đàn ông nói ra, nghe đến hai chữ tạp chủng liền vỡ vụn thành thủy tinh, nát bấy. Ánh mắt cậu trống rỗng, hai mắt không chút tiêu cự lướt qua người đàn ông phẫn nộ nhìn ra phía sau, chỗ đó, mẹ cậu đang đau lòng xoa tay em trai, nhẹ giọng dỗ dành, mà bộ dạng em trai lại càng lúc càng đáng thương.
“Đau quá… Mẹ ơi, nó ăn hϊế͙p͙ con!”
“Ngoan, đừng sợ, có mẹ ở đây!”
Bộ dạng kia, hiển nhiên coi cậu trở thành mãnh thú hồng thủy. Mẹ vô ý ngẩng đầu đối diện ánh mắt cậu, đáy mắt là sự thù hận lạnh lùng. Hạ Nhị ngồi ở đó, cúi thấp đầu xuống.
“Chát ——”
Lại là một cái tát của ba, cậu bị cái tát kia gọi hồn về, nhìn người đàn ông dường như cảm thấy vẫn chưa hả giận kia.
“Trả lời đi, câm điếc rồi hả!?”
Hạ Nhị gian nan chuyển động đầu lưỡi, mặt cậu đã sưng lên một nửa, ép vào khoang miệng, lời không rõ tiếng.
“Con…”
“Ba!” Lại là em trai thấy tình thế không ổn, bất chấp chuyện đang giả vờ như vết thương rất đau, kêu to chỉ vào đống tiền rơi lả tả xung quanh vì giằng co trước đó, tủ sắt mở to lúc này như chiếc hộp Pandora gieo rắc tuyệt vọng.
“Nó hồi nãy lén mở tủ sắt ra muốn lấy tiền, bị con bắt gặp, sau đó nó không đe dọa con được liền đánh con!”
Đồng tử Hạ Nhị thắt mạnh lại, nhìn thiếu niên kia. Ba nghe thấy lời em trai nói, càng giận không thể nén.
“Quả nhiên đều là do mày làm! Tao nói gần đây sao cứ thiếu tiền, ngay cả khách hàng cũng suýt mất đi!”
Người đàn ông lại mạnh tay tát thiếu niên, mặt thiếu niên bị đánh lệch qua một bên, tóc ngắn che khuất đôi mắt tĩnh lặng. Cậu xuyên qua kẽ tóc nhìn em trai, lại thấy thiếu niên đưa lưng về phía ba mẹ lộ ra nụ cười ác ý với mình.
“Sớm nên tống mày về quê đi!”
Chuyện xảy ra gần như trong nháy mắt, trong thế giới của Hạ Nhị lại dằng dặc và kéo dài mãi mãi. Bóng phản chiếu trong con mắt đen không chút bóng sáng của thiếu niên, em trai mặc đồ trắng rút trong vòng bảo vệ của ba mẹ tóc đen, chỗ đó, không có vị trí của cậu, quá khứ không có, hiện tại không có, tương lai… không có. Giọng nói cao vang tựa như thánh ca cùng với tiếng thế giới vỡ nát.
Đã… đủ rồi!
Còn phải tàn khốc hơn căm hận và phẫn nộ, còn phải thâm trầm hơn cả bị bài xích, chính là nỗi tuyệt vọng đó!