Chương 6: Tiểu Đường lịch hiểm kí
Khi còn làm cảnh sát Tiểu Đường từng bắt không ít bọn người xấu trộm gà trộm chó, nhưng mà kẻ kinh nghiệm đầy mình như cậu cả đời cũng không ngờ bản thân có một ngày lại đụng phải chuyện như vậy, cho dù hiện tại mắt nhìn không thấy, cậu cũng tự tin bọn trộm cắp không làm gì được mình, đáng tiếc, cậu đã quên ngoại trừ trộm cắp còn có cướp giật a, bọn cướp bóc này còn xếp trên cả hạng trộm cắp kia, đặc biệt là với tình trạng này của cậu, bọn cướp cũng chẳng cần làm mấy trò lén lút.
Sáng nay như thường lệ Tiểu Đường dắt theo Tiểu Cẩu đi tản bộ ở công viên đầu ngõ, vừa mới đến đầu đường đột nhiên bị người phía sau ôm lấy, khí chất xa lạ cùng ác ý lập tức làm cho Tiểu Đường cảnh giác, cậu buông ra dây xích chó, một phen chế trụ khủy tay cùng các đốt ngón tay của kẻ kia, xoay người, thực hiện một cú quật qua vai tuyệt đẹp liền làm cho người sau lưng đo ván trên mặt đất, nhưng mà ngay lúc đó cậu lại nghe Tiểu Cẩu kinh hoảng kêu la ỏm tỏi, tiếp theo một chiếc xe thắng gấp bên cạnh, tiếng chân dồn dập hỗn loạn truyền đến, Tiểu Đường sửng sốt, kẻ còn nằm dưới tay cậu thừa dịp vùng dậy trốn thoát, sau đó hòa trong tiếng sủa kêu cứu thảm thiết của Tiểu Cẩu là tiếng xe vội vã chạy đi.
Trước sau chưa đến một phút đồng hồ, con ngõ nhỏ lại khôi phục sự tĩnh lặng thường ngày.
“Tiểu Cẩu?” Tiểu Đường thử gọi một tiếng, không có trả lời, cậu lập tức hiểu được, Tiểu Cẩu bị bắt mất rồi!
“Cậu trai trẻ, báo cảnh sát đi” Âm thanh của một lão nhân vang lên bên tai.
“Ông ơi, ông có thấy bọn người đó ra sao không?” Nghe được có người chứng kiến, Tiểu Đường vội vàng hỏi.
“Ba bốn thằng con trai, trên dưới ba mươi tuổi, còn chiếc xe kia là màu trắng.” Lão nhân nói.
“Vậy biển số xe?” Tiểu Đường lại hỏi.
“Thấy không rõ lắm, mắt lão nhìn không tốt.” Lão nhân thở dài.
“Cảm ơn.” Tiểu Đường nói tiếng cảm tạ xong vội vàng lấy điện thoại ra gọi 110, sau đó lại gọi Lâm Tẩm. Tiểu Cẩu là do Lâm Tẩm tặng, nói thế nào hắn cũng xem như một nửa chủ nhân, hiện giờ chó đã mất, theo lí nên báo cho hắn biết, hơn nữa ngoại trừ Lâm đại gian thương ra Tiểu Đường cũng không gọi cho ai khác được, bởi vì cậu nhìn không thấy nên không thể bấm số, cách kết nối nhanh trong máy là do Lâm Tẩm thiết kế, ấn số 1 chính là Lâm đại gian thương, ấn số 2 là A Kiệt, ngoài ra không còn gì hết, bình thường di động này Tiểu Đường cơ hồ cũng chỉ tiếp máy chứ không có gọi.
Vừa may người tuần tr.a ở phụ cận là Đại Lưu, nghe được chỉ huy ở trung tâm báo có án liền lập tức chạy tới, lại thấy ngay người báo chính là Tiểu Đường.
“Đường Đường a, xảy ra chuyện gì?” Đại Lưu khẩn trương chạy lên hỏi.
“Tiểu Cẩu bị người ta bắt mất rồi!” Tiểu Đường vừa nghe tiếng của Đại Lưu, hốc mắt liền đỏ lên.
“A, tiểu tổ tông ngươi đừng có khóc nha, mắt của cậu chịu không nổi như vậy đâu, chậm rãi rồi nói.” Đại Lưu vội kéo cậu đến một bên ngồi xuống.
Sau khi hiểu rõ tình huống, Đại Lưu khuyên Tiểu Đường đừng hấp tấp, an ủi cậu là Tiểu Cẩu sẽ không bị biến thành một nồi thịt cầy thơm thơm ngon ngon đâu. Tiểu Đường bây giờ đã trấn định lại, cậu cũng hiểu rõ đối phương bỏ công ra làm một vụ lớn như vậy nếu chỉ vì muốn ăn Tiểu Cẩu của cậu thì quả là chuyện bé xé ra to, tám chín phần là bọn chúng biết giá trị của Tiểu Cậu, tính sau khi bắt được thì đem đi kiếm một khoản lớn, hơn nữa phỏng chừng không phải chuyện suy tính trong một, hai ngày. Nếu không phải hôm nay có kẻ muốn bắt trộm Tiểu Cẩu, Tiểu Đường còn không nhận ra chính mình mỗi ngày đều dắt theo mười vạn đi bộ ngoài đường a!
Ước chừng qua chừng mười phút thì Lâm Tẩm chạy tới.
“Lâm đại ca, Tiểu Cẩu bị bắt mất rồi.” Vừa nghe thanh âm của Lâm Tẩm, Tiểu Đường liền đi lên đón.
“Đừng nóng vội, trên người Tiểu Cẩu có gắn chip định vị, không mất đâu.” Lâm Tẩm nói với Tiểu Đường.
Nghe xong câu này trái tim của Tiểu Đường rốt cuộc cũng chui trở vào trong ngực
“Trong cục của các cậu có thiết bị rà tín hiệu truy tìm không?” Lâm Tẩm hỏi Đại Lưu.
“Có có, biết tần suất thì có thể bắt được.” Đại Lưu nói.
“Đại Lưu, cậu theo tôi quay về công ty của tôi một chuyến, tư liệu của Tiểu Cẩu đều để ở đó. Tiểu Đường, cậu cứ ở yên trong nhà mà chờ.” Lâm Tẩm nói xong, thực tự nhiên dắt lấy tay Tiểu Đường.
“Tiểu Đường, không việc gì đâu, có tôi và Lâm đại ca của cậu rồi còn gì!” Đại Lưu cũng theo sau, vươn móng vuốt nhéo nhéo má Tiểu Đường, động viên cậu.
“Đại Lưu, thứ màu vàng vàng trong khe móng tay của cậu là cái gì a?” Lâm Tẩm nhìn bàn tay to như cái quạt hương bồ( ) của Đại Lưu ở trên mặt Tiểu Đường chà qua xát lại, lành lạnh nói một câu.
“A, buổi sáng có ăn khoai lang nướng, có lẽ lúc lột vỏ bị dính.” Nghe hắn hỏi mình như thế, Đại Lưu vội rút tay về, ngượng ngùng cọ cọ vào quần.
Lâm Tẩm nhìn Tiểu Đường, cười cười đi qua.
Đưa Tiểu Đường về lại phòng mát xa, Đại Lưu liền cùng Lâm Tẩm đến công ty của hắn.
A Kiệt đi lấy hàng, Tiểu Đường một mình ở lại trong phòng quá mức yên tĩnh, chẳng có tâm tình muốn làm gì cả, tuy rằng thời gian Tiểu Cẩu và cậu ở chung không tính là dài nhưng tình cảm cũng rất sâu đậm, sau khi mù Tiểu Đường trở nên dè dặt chuyện phải ra khỏi cửa, vậy mà chỉ cần nắm dây Tiểu Cẩu liền giống như được tiếp thêm rất nhiều dũng khí. Còn nhớ lần đầu tiên cậu dẫn theo Tiểu Cẩu ra ngoài tản bộ, cậu thật cẩn thận, Tiểu Cẩu cũng thật cẩn thận, hai người đến khi thích ứng lẫn nhau, cuối cùng mới về nhà bình yên. Lúc về được tới nhà rồi, trong lòng lại tràn đầy vui sướng.
Lúc này Tiểu Cẩu nhất định đang rất sợ hãi, chờ nó trở về phải mua cái gì ngon ngon trấn an nó một chút, Tiểu Đường nghĩ thầm.
Tiểu Cẩu bình thường đều chỉ ăn thực phẩm khô dành cho chó, bởi vì Lâm Tẩm nói ăn thịt hộp nhiều sau này sẽ quen miệng, cho nên cậu chưa bao giờ mua thịt hộp cho nó, nhưng Tiểu Đường biết Tiểu Cẩu thích thịt hộp đến mức nào, trước đây mỗi lần Na Na đến đều đem cho Tiểu Cẩu một hộp, Tiểu Đường tuy không nhìn thấy nhưng cậu nghe được tiếng ư ử đầy thỏa mãn của Tiểu Cẩu khi cu cậu được ăn thịt hộp. Nếu đi siêu thị mua thì quá đông người, sẽ không tiện, mà hàng hóa nhiều như vậy cậu nhìn không được sờ cũng không rõ, không bằng đi khu chợ chuyên dành cho vật nuôi mua, có một khu ở phía Tây không xa đây lắm, gọi xe đi, mua xong thì gọi xe trở về, hẳn là không có vấn đề gì, thế là Tiểu Đường tự vạch ra lộ trình cho bản thân. Sau đó, dưới sự giúp đỡ của hàng xóm, ở đầu ngõ cậu gọi được một chiếc xe. Lên xe xong Tiểu Đường mới nghe tài xế nói, nguyên lai khu chợ phía Tây đang trong quá trình sửa chữa, tuy rằng vẫn còn buôn bán, nhưng mà bên trong rất lộn xộn, Tiểu Đường mắt mũi kém đi vào trong ấy không tiện. Tài xế đề nghị, không bằng cậu đi qua khu phía đông đi, tuy rằng xa một chút nhưng chỗ đó ít người mà cửa hàng lại lớn.
Tiểu Đường nghĩ nghĩ, đồng ý, dù sao cũng là đi xe, xa hay gần xem ra không khác nhau mấy, quan trọng là khi Tiểu Cẩu trở về có thể vui vẻ mà ăn thịt hộp.
Xe chạy hết nửa tiếng đồng hồ mới tới, Tiểu Đường thấy người tài xế này lái xe cũng tốt, hỏi anh ta có thể chờ cậu một chút không, bất quá tài xế lại lo chạy đi tìm khách khác không muốn chờ, nói rằng gần chỗ này xe rất nhiều, cậu một hồi đi ra nhất định có xe để ngồi. Tiểu Đường nghe xong cũng không miễn cưỡng, thanh toán tiền rồi xuống xe. Sau khi xuống xe, Tiểu Đường dựa vào thị lực yếu ớt của mình tìm người hỏi đường, cậu không dám tìm lung tung, liền chọn một đứa trẻ có vẻ nhỏ nhỏ hỏi, cậu nhóc kia tuy tuổi không lớn nhưng rất nhiệt tình, thấy mắt của Tiểu Đường không tiện liền trực tiếp giúp cậu đi đến cửa hàng bán thực phẩm của vật nuôi, sau khi vào tiệm cậu nhóc tốt bụng kia liền rời đi.
Dưới sự giúp đỡ của chủ tiệm, Tiểu Đường chọn ba hộp thịt hương vị khác nhau, thế nhưng đến lúc chuẩn bị trả tiền lại phát hiện ví và di động đều không cánh mà bay, lúc này mới tỉnh ngộ “cậu nhóc nhiệt tình” không phải người tốt.
“Có cần báo cảnh sát không?” Ông chủ hỏi.
Tiểu Đường lắc lắc đầu, nói: “Thôi kệ đi, chỉ có vài chục đồng, cái di động kia cũng là kiểu cũ bảy tám năm trước.”
Từng bắt nhiều trộm cắp lưu manh như vậy mà lại thua dưới tay một tiểu mao tặc, thật là làm mất mặt của lực lượng cảnh sát a! Tiểu Đường cảm thán, kì thật cũng không thể trách cậu không đủ cảnh giác, đây là lần đầu tiên đi xa, trong lòng đương nhiên có chút khẩn trương.
Ông chủ thấy Tiểu Đường là người tàn tật còn gặp phải chuyện không may, tốt bụng tặng cho cậu một hộp thịt, còn nói: “Không bằng để tôi giúp cậu gọi điện cho bạn cậu tới đón?”
“Cám ơn bác, không cần đâu, dù sao trên người cháu không có tiền, cũng không sợ kẻ trộm lại dòm ngó, cháu gọi xe về nhà … sau đó lấy tiền trả người ta là được.” Tiểu Đường nói. Không phải cậu cậy mạnh, sự thật là cậu căn bản không nhớ số điện thoại nào, hiện tại cậu ít có dịp chủ động gọi cho ai, vì vậy cũng không cố gắng nhớ, thường dùng chỉ có hai số gọi nhanh Lâm Tẩm cài đặt cho.
“Vậy cậu đi một mình cẩn thận a!” Ông chủ kia lại dặn vài câu, nhìn theo Tiểu Đường chậm rãi rời đi.
Tiểu Đường lúc này dựa vào trí nhớ chậm rãi đi ra đầu đường, không dám tùy tiện hỏi đường người khác nữa, cậu sớm biết trị an phía nam không tốt, lại không nghĩ nguy hiểm đến thế này, ngay cả một đứa trẻ cũng “vào nghề.” Tiểu Đường đứng ở ven đường một hồi, mơ hồ thấy một thân ảnh giống phụ nữ đứng bên cạnh.
“Chị gì ơi, có thể giúp tôi gọi một chiếc xe không, cảm ơn.” Tiểu Đường đi qua hỏi thử.
“A! Nga, không thành vấn đề”, cô gái nhìn hai mắt của Tiểu Đường, nói.
Tiếp đến, cô gái liền kéo Tiểu Đường tới ven đường, chặn một chiếc xe lại.
“Hẻm Bồ Câu, cảm ơn!” Tiểu Đường lên xe nói với tài xế
Nhưng mà tài xế không trả lời cậu, sau đó là tiếng cửa xe mở ra, Tiểu Đường theo tiếng động xoay đầu lại, mơ hồ thấy cô gái khi nãy cũng lên xe.
“Chị gì ơi, sao chị cũng lên đây?” Tiểu Đường hỏi
“Nga, trùng hợp tôi cũng đi đến đó, hai chúng ta đi chung một chiếc xe không phải tiện hơn sao.” Cô gái cười nói.
Sau đó, không đợi Tiểu Đường nói gì nữa, tài xế đã nổ máy xe.
Trong lòng Tiểu Đường chợt có chút lo lắng. Thật sự phúc vô song hành họa vô đơn chí a. Đến lúc này, Tiểu Đường gần như đã khẳng định bản thân ngồi trúng xe của bọn lừa gạt rồi.
Tiểu Đường từng xử lí không ít loại vụ án lừa gạt thế này, bọn tội phạm thường đem nạn nhân lừa lên xe của đồng bọn sau đó tiến hành cướp bóc hoặc lừa gạt gì đấy, bất quá theo tình hình này Tiểu Đường kết luận đối phương sẽ chẳng cần hao tâm tổn trí diễn trò lừa mình, người mù như cậu thì chỉ cần trực tiếp lôi đến một chỗ vắng rồi cướp hết là xong!
Tiểu Đường không dám lập tức thể hiện ra, làm bộ chấp nhận chuyện ngồi chung xe.
“Chị gì ơi, để tài xế đưa chị đi xong rồi hẵng đến tôi, tôi hôm nay không may vừa mới bị một thằng nhóc móc túi, trên người một phân tiền cũng không có, tôi phải về đến nhà mới có thể lấy tiền trả cho tài xế.” Xe đi được một đoạn ngắn, Tiểu Đường nói với cô gái kia.
“Cái gì, cậu bị trộm?” Cô gái kinh ngạc nói.
Tiểu Đường cười gật gật đầu.
Quả nhiên, một phút sau cậu liền bị đá xuống xe.
Cái này có tính là thoát khỏi hang hùm không? Đứng ở ven một con đường mà bản thân chẳng biết là nơi nào, Tiểu Đường tự giễu cười.
Chung quanh thực im lặng, không có âm thanh của ai hết, chỉ có tiếng chiếc xe chạy đi từ xa vọng lại, theo tiếng lốp xe soạt soạt kia có thể nghe ra tốc độ xe không chậm, Tiểu Đường phỏng chừng đối phương đã mang cậu ra chỗ nào đó ngoài khu thành nam rồi. Trên không đụng tới trời dưới không chạm tới đất, đúng là kêu trời không thấu, gọi đất không nghe mà. Đây chính là tình cảnh hiện tại của Tiểu Đường, vì tránh cho bản thân thành nhân vật chính trong bản tin tối nay về tai nạn đường cao tốc, cậu quyết định vẫn nên thành thật ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ thì hơn.
Khu thành thị này mật độ dân cư không phải cao lắm sao, như thế nào mà nửa ngày trời cũng chưa thấy ai đi ngang qua a! Không biết bọn người Lâm đại ca hiện tại có phát hiện mình bị mất tích chưa? Tiểu Đường vừa nghĩ vừa sờ soạng đến bên một gốc đại thụ ngồi xuống.
Dần dần, ánh mặt trời từ sườn cơ thể bên này chuyển sang bên kia, vừa đói vừa khát, Tiểu Đường chạm đến hộp thịt cho chó trong cái túi to mà ông chủ tốt bụng khi nãy cho cậu. Tiểu Cẩu, hi vọng tao sẽ không dùng đến nó sớm hơn cả mày, Tiểu Đường nghĩ. Màn đêm buông xuống, một tia sáng cuối cùng cũng theo trước mắt mà tiêu thất. Cậu mơ hồ quên mất bản thân đã ngồi ở đây hết tám tiếng đồng hồ, trong tám tiếng đó thế nhưng không có ai đi ngang qua cậu! Tiểu Đường vô cùng khâm phục hai tên lừa gạt lái chiếc xe kia, tại một khu trung tâm thành phố dân số lên đến hàng vạn thế này mà có thể tìm ra một chỗ thế ngoại đào viên không dấu chân người để bỏ cậu lại. Đó là một loại tinh thần chuyên nghiệp đáng ngưỡng mộ đến mức nào a!
Trời nổi gió, Tiểu Đường nắm chặt tấm áo khoác mỏng trên người, trong lòng cầu nguyện ngàn vạn lần đừng có mưa nha!
Bỗng nhiên, một luồng ánh sáng từ xa xa chiếu lại đây đi kèm với thanh âm động cơ, trong tình trạng xung quanh tối đen một mảnh khiến Tiểu Đường cảm thấy thực rõ ràng nó đang tới gần. Có xe đến! Tiểu Đường kích động đứng bật dậy, trong lòng mơ hồ có chút chờ mong.
“Tiểu Đường!” Thanh âm quen thuộc truyền đến, mang theo lo lắng cùng vui mừng.
“Lâm đại ca!” Tiểu Đường hướng về nơi phát ra âm thanh mà chạy tới.
“Cẩn thận một chút!” Vừa dứt lời, Tiểu Đường đã bị Lâm Tẩm gắt gao ôm vào ngực.
Được vây trong khuôn ngực dày rộng ấm áp, cảm giác an tâm cùng ủy khuất tích tụ cả một ngày đồng thời trào lên, cậu gắt gao nắm lấy áo Lâm Tẩm thật lâu cũng không chịu buông tay.
“Trở về thôi, mọi người thực lo lắng cho cậu.” Lâm Tẩm nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu
Giữa trưa từ cục cảnh sát trở về, từ miệng hàng xóm biết Tiểu Đường tự mình ra ngoài, Lâm Tẩm có dự cảm không tốt. Quả nhiên, điện thoại của Tiểu Đường gọi không được. Suốt bốn giờ, đừng nói là đi khu chợ của vật nuôi, cho dù đi dạo một vòng thành phố cũng phải về tới rồi! Nghĩ đến Tiểu Đường có thể gặp chuyện không may, Lâm Tẩm lập tức liên hệ mọi người bắt đầu tìm kiếm.
“Lâm đại ca, anh làm sao tìm được tôi?” Ngồi vào trong xe, Tiểu Đường tò mò hỏi.
“Trước tiên tìm ra chiếc taxi mà cậu đi, sau đó sẽ tìm được tiệm vật nuôi cậu mua hàng, sẽ tìm được chiếc xe lừa gạt cậu, rồi tìm đến cậu.” Lâm Tẩm khinh miêu đạm tả nói.
Tiểu Đường đương nhiên hiểu được những khó khăn trong việc ấy, không khỏi bội phục khả năng của Lâm Tẩm, việc này cho dù giao cho cảnh sát làm chỉ sợ hiệu suất cũng không cao được như vậy. “Thế chiếc xe lừa đảo kia đâu?” Tiểu Đường hỏi tiếp.
“Đã để cho bọn Đại Lưu tóm về. Hôm nay cậu coi như không uổng công, cũng có thể xem là vì dân chúng trừ đi một mối họa.” Lâm Tẩm liếc nhìn Tiểu Đường một cái, quả nhiên thấy tiểu cảnh sát lộ ra biểu tình cao hứng. Khi từ trong miệng cô gái kia biết Tiểu Đường bị bọn họ bỏ lại bên vệ đường cao tốc, trái tim Lâm Tẩm chợt lạnh xuống, may tiểu cảnh sát không có chạy loạn, nên biết rằng cách cái cây cậu ngồi chưa đến hai thước là một con kênh, nước sông bên trong dơ bẩn lại đen đặc. Ngay lúc nhìn đến Tiểu Đường bị bỏ tại một nơi nguy hiểm như vậy, hắn thực hối hận khi nãy đá chiếc xe kia hai cước còn chưa đủ mạnh, Lâm Tẩm bắt đầu suy nghĩ xem có nên gọi điện cho Đại Lưu, bảo hắn đá giúp thêm hai cước nữa.
“Vậy Tiểu Cẩu đâu, có tìm được Tiểu Cẩu chưa?” Tiểu Đường lại hỏi
“Tìm được rồi, giữa trưa liền tìm được, so với cậu còn dễ tìm hơn, tôi xem lần sau có lẽ phải gắn cho cậu một con chip định vị.” Lâm Tẩm nói
Tiểu Đường cười hắc hắc, vỗ vỗ hộp thịt trong lòng, xem như bảo bối.
Lâm Tẩm ánh mắt ôn nhu nhìn cậu, nhánh cỏ mọc cạnh hang thỏ này, thật luôn khiến hắn muốn ăn rồi lại muốn chăm sóc bảo hộ.
“Đói bụng rồi phải không, muốn ăn cái gì?” Lâm Tẩm hỏi
“Bánh bao nhà Vương Nhị!” Tiểu Đường không chút nghĩ ngợi nói. Kì thật cậu đã thèm từ lâu, từ giữa trưa thèm đến tận bây giờ, bánh bao thủy tiên nhân nhiều vỏ mỏng của nhà Vương Nhị a ~~~
Ai~ tiểu cảnh sát, cậu không thể chọn quán nào sạch sẽ một chút sao, trong lòng Lâm đại gian thương thầm thở dài. Kì thật quán nhà Vương Nhị thật sạch sẽ, nhưng định nghĩa sạch sẽ của Lâm đại gian thương so với người thường không giống nhau, hơn nữa hắn cảm thấy ăn mấy thứ chỉ cần không cẩn thận một chút liền nước chảy tèm lem thế này, thật chướng tai gai mắt!
Bất quá, mặc dù nghĩ như vậy Lâm Tẩm vẫn dùng tốc độ nhanh một chút chạy đến tiệm bánh bao.
Về sau, Lâm Tẩm lại tặng Tiểu Đường một cái điện thoại, bên trong có gắn định vị vệ tinh, di động của Lâm Tẩm có thể tự mình bắt được tín hiệu, bất quá, đó là một bí mật.