Chương 8

Giang Vân Biên chưa bao giờ muốn bẻ gãy một người nhiều như vậy kể từ khi cậu có thể nhớ được.
Chu Điệt là người thứ nhất, phỏng chừng cũng sẽ là người duy nhất.


Cậu không có hứng thú muốn biết gia đình Chu Điệt lớn mạnh như thế nào, nhưng sau khi cậu tỉnh lại, có mười mấy bác sĩ, y tá trong bệnh viện thay phiên hỏi tình trạng thân thể cậu, điều này làm cậu tò mò nếu là Chu Điệt bị cậu đưa đến bệnh viện, thì có phải cũng phô trương như vậy hay không.


Khi Giang Killer lạnh nhạt, vô tình bước ra khỏi bệnh viện, lý trí liền bị một cuộc điện thoại gọi trở về.


Giang Vân Dĩ khóc nức nở dọa Giang Vân Biên tỉnh táo lại: "Hôm qua anh nói buổi tối gọi điện cho em, nhưng lại không gọi... Em chờ đến rạng sáng liền gặp ác mộng, mơ thấy anh đánh nhau với bạn học, anh đem người, đem người đi chôn... Cảnh sát truy bắt anh khắp nơi..."


"... Em nghĩ cái gì vậy? Anh đêm qua chỉ là quá mệt mỏi, xin lỗi, làm em lo lắng." Giang Vân Biên sứt sẹo nói dối: "Không có việc gì, anh ở trường học rất tốt, mơ cùng với hiện thực là tương phản, biết không?"


Khi trở lại phòng học đã là 10 giờ, đang là thời gian thể dục giữa giờ, bạn học trong ban đều dùng ánh mắt khác thường nhìn chằm chằm cậu.
Giang Vân Biên biểu tình âm trầm đi đến chỗ ngồi, phát hiện bàn sau không có người.


available on google playdownload on app store


Bàn trước thấy cậu trở về, quay đầu thăm dò: "Ca, nghe nói cậu dọn đến ký túc xá trường? Cùng một phòng với Chu ca? Còn đem người đánh đến không dám đi học?"
"..." Giang Vân Biên giương mắt: "Ai không đi học?"


Bàn trước ngồi thẳng lên: "Chu Điệt a! Ngày hôm qua có người nhìn thấy cậu và Chu Điệt chân trước chân sau vào ký túc xá. Lại có người nhìn thấy Chu Điệt ở cổng trường kêu taxi đi bệnh viện. Giang ca, cậu cũng quá độc ác, khai giảng chưa đến một tuần liền cùng một người đánh nhau ba lần, giáo viên cũng không dám quản cậu! Hiện tại mọi người đều truyền nhau cậu là kẻ khốn nạn tội ác tày trời!"


... Kẻ khốn nạn tội ác tày trời nhà ai có thể bị cắn cổ.
Giang Vân Biên khép lại sách: "Hứa Trạm, nếu cậu muốn yên ổn sống đến qua ngày thi, thì ít ở bên tai tôi bíp bíp người kia."
Bàn trước Hứa Trạm lại hỏi: "Chu điệt?"
Giang Vân Biên giơ tay, cậu ta vội vàng trốn rồi ngồi trở về.


Buổi sáng ngủ hai tiết, Giang Vân Biên lười biếng duỗi eo, lửng thửng đi ra ngoài trường cổng trường kiếm đồ ăn, sau khi đã ăn no nê liền đi bộ trở về. Mà khi đi ngang qua hàng ghế phía sau, cậu mới phát hiện chiếc bàn trống không lúc sáng bây giờ nhiều thêm một cái cặp sách.


Giang Vân Biên dùng đầu lưỡi đỡ đỡ răng nanh.
Hừ, Chu thiếu đã trở lại.
Mới vừa ngồi xuống, Hứa Trạm đã ngửa ra sau dựa vào bàn cậu: "Giang ca, cho tiểu đệ một cái mặt mũi, đừng ở trong phòng học đánh nhau."
Giang Vân Biên lười nhác mà nâng mi: "Cậu hàng mấy?"
"Tôi cậu lão nhị... Tam, lão tam."


Nhớ tới gì đó, Hứa Trạm quay đầu lại: "Giang ca, tối hôm qua kiểm tr.a giường, cậu không ở đó, hội học sinh muốn cậu cho một câu trả lời."
Giang Vân Biên đem lời nói vào tai này ra tai kia.
Hứa Trạm: "Tối hôm qua người đến kiểm tr.a giường là kẻ thù không đội trời chung của cậu, Vệ Sơ."


Vệ Sơ, phó hội trưởng hội học sinh năm ba, hạng hai cả khối, từ lâu đã cùng Giang Vân Biên kết thù.


Đồn rằng Vệ lão nhị lúc học sơ trung cũng là một nhân vật phong vân, đỗ vào Tam Trung với điểm số trúng tuyển, triển vọng học kỳ mới năm nhất liền nói ẩu nói tả bảo muốn ôm hết học bổng, sau đó mỗi năm đều bị Giang Vân Biên áp trên một đầu.


Tuy nhiên, nguyên nhân hai người họ kết thù chủ yếu là do một lần thi đua vật lý ở ngoài trường.


Có lẽ là do Giang Vân Biên không kiềm chế được tính cách phóng đãng, không biết cách làm việc với người khác, Vệ Sơ đi theo phía sau có điểm không hợp với cậu, cũng có lẽ là do nguyên nhân khác, tóm lại là sau khi hai người dự thi lại bị truyền thành Tam Trung có một học bá họ Giang xách theo một tiểu đệ tới quyết đấu.


Bắt đầu từ ngày đó, Vệ Sơ đối với Giang Vân Biên liền có chấp niệm khắc sâu dị thường.
Giang Vân Biên ồ một tiếng, Hứa Trạm chưa kịp nói tiếp thì sắc mặt hơi đổi.


Có người đi ngang qua, Hứa Trạm thấy rõ ràng sắc mặt Chu Điệt, rùng mình một cái, tự giác đem bìa sách hóa học che ở trước người.
Chu Điệt cong ngón tay gõ lên mặt bàn Giang Vân Biên hai cái: "Ra ngoài."
Giang Vân Biên ngã người ra sau, tựa lưng vào ghế đóng kín cổ áo, mặt vô biểu tình đứng lên.


"Thật đáng sợ, khí thế của hai vị đại lão so với tin tức tố áp chế còn muốn mạng hơn." Bàn bên cạnh nói.
Hứa Trạm gật đầu: "Nếu thật sự động thủ, Chu Điệt có thể bị tin tức tố của Giang ca áp đến bệnh viện hay không a? Dù sao Giang ca cũng A như vậy."


Bàn bên cạnh của bên cạnh vò đầu: "Nếu không chúng ta mở một bàn? Giang ca chính là A nhất trong A của Tam Trung. Tôi cá Chu Điệt có thể cầm cự được một phút."
Hứa Trạm, bàn bên cạnh: "..."
*


Quay người đi đến cầu thang phòng hành chính, Giang Vân Biên cảm thấy kiên nhẫn trong người đã nhiều lần bị thiêu đốt thành tro bụi.
Chu Điệt thật đúng là dám cùng mình một đối một đơn độc nói chuyện a.


"Họ Chu, tôi đã nói rất rõ ràng, nếu cậu dám trở lại cũng đừng trách tôi không cho cậu mặt mũi."
Chu Điệt đứng ờ bậc thang, hắn vốn dĩ đã cao hơn Giang Vân Biên nửa cái đầu, bây giờ là cúi đầu mới nhìn cậu.


Cho dù mặt người này không có biểu tình gì cũng làm Giang Vân Biên ngứa tay, cậu vừa định duỗi tay đem đầu người này túm đến trước mặt liền nghe Chu Điệt nói: "Phản ứng ngược không thể dừng lại, nhưng có thể trì hoãn, báo cáo kiểm tr.a cậu đã có, bệnh viện bên kia cũng đã phân tích xong, chỉ cần cậu phối hợp, thì cậu đối với những người khác vẫn luôn là Alpha."


Sự việc liên quan đến thân thể, Giang Vân Biên nhịn xuống ý niệm đang phát tác: "Phối hợp cái gì?"
"Thuốc ức chế và kiểm tr.a định kỳ." Tầm mắt Chu Điệt rơi xuống bờ vai cậu, nhìn phía sau cổ bị cậu dùng áo khoác che kín: "Miệng vết thương xử lý tốt chưa?"


Hắn không hỏi hai người còn có thể nói chuyện thật tốt vấn đề thân thể, nhưng hắn lại hỏi.
Vì thế giây tiếp theo Giang Vân Biên dùng cả hai tay túm cổ áo hắn kéo tới, không nói hai lời hé miệng hướng về phía cổ hắn mà cắn.


Nhưng Chu Điệt đã sớm có chuẩn bị, giơ tay bịt kín môi cậu, làm cho lực đạo Giang Vân Biên hạ xuống cắn ở bàn tay.
Giang Vân Biên có răng nanh, cũng thật là lợi hại, ở trên tay phải hắn cắn một cái, hơn nữa còn đem máu trong miệng phun ra trước khi tin tức tố tràn ra ngoài.


Chu Điệt nhìn lướt qua lòng bàn tay: "Nếu không nói chuyện tốt, tôi liền mặc kệ cậu."
Giang Vân Biên đưa tay lau môi, cười lạnh: "Ha? Tôi cho rằng Chu thiếu gia không sợ gì cả mà gọi tôi ra tán gẫu như vậy, là đã chuẩn bị tốt việc bị tôi đánh dấu lại."


Việc xúc phạm Giang Vân Biên đã là sự thật, cũng phải chịu ngữ khí ác ý này của cậu, nhưng tuyệt đối không thể bị cậu đánh dấu lại.
Chu Điệt bình tĩnh lấy khăn giấy nắm trong tay: "Ừm, đã chuẩn bị tốt, nhưng mà cậu không có bản lĩnh đó."


Thật mẹ nó không biết tốt xấu, Giang Vân Biên muốn nhắc chân đá hắn: "Bây giờ ông đây..."
"Tôi còn tưởng là ai." Âm thanh truyền tới từ cửa cầu thang đánh gãy: "Đây không phải là Giang Vân Biên sao? Tôi kêu cậu đến hội học sinh giải thích tối hôm qua tại sao không ở phòng ngủ, cậu vì cái gì không đi?"


Lửa giận vô cớ bị gián đoạn, Giang Vân Biên dùng lưỡi ɭϊếʍƈ răng nanh, quay lại nhìn người ở đầu cầu thang.
Chính là người vừa được Hứa Trạm nhắc qua, Vệ Sơ.


Vệ Sơ là Beta, không ngửi được tin tức tố trong không khí đang giương cung bạt kiếm, chỉ cho rằng bọn họ đang làm chuyện gì đó: "Hai cậu không phải là chuẩn bị đánh nhau đi?"


Việc hai vị này đánh nhau lúc khai giảng bị truyền khắp nơi. Vệ Sơ người này mặt mũi tinh xảo, thủ đoạn kéo từng nhóm nhỏ của hắn ta hết cái này đến cái khác, hắn ta từ lâu đã muốn mượn sức Chu Điệt, chỉ tiếc khai giảng lâu như vậy mà một cơ hội tiếp cận cũng không có.


Khi tay phải Chu Điệt dùng sức miệng vết thương liền đau, hắn không có biểu tình gì đem tầm mắt hạ xuống trên người Giang Vân Biên, thấy được một góc băng dán sau cổ cậu.
Lần đầu đánh dấu tạm thời có tác dụng trong thời gian hạn định, đợi lát nữa lại bổ sung một ống thuốc ức chế.


Nhưng muốn người này ngoan ngoãn còn khó hơn lên trời, Chu Điệt có chút đau đầu, cố tình còn có người lải nhải ở bên tai: "Bạn học Chu không thường tới trường, có thể chỉ biết Giang Vân Biên là đệ nhất khối, lại không biết con người cậu ta."


Giang Vân Biên vì nguyên nhân gia đình nên hầu như không gây chuyện ở trường học, Vệ Sơ may mắn không bị đánh qua, liền tưởng rằng đó chỉ là lời đồn đãi dọa người.
"Bạn học Giang tính tình táo bạo, hiếu chiến, tam quan bất chính, thành tích học tập tốt nên chẳng sợ, về sau..."


"Cậu cảm thấy là tôi không biết?" Chu Điệt ngắt lời.
Vệ Sơ: "?"
Giang Vân Biên: "."
Chu Điệt giơ tay, tờ khăn giấy đã đỏ một nửa: "Nhìn thấy không? Cậu ấy cắn."
Gió thổi bay bay mảnh khăn giấy, còn có chút ý tứ triển lãm.
Giang Vân Biên còn muốn làm cho tay trái của hắn cũng đối xứng như vậy.


Vệ Sơ đọc không hiểu không khí: "Bạn học Chu Điệt, Giang Vân Biên thật quá đáng, cậu xem, cậu ta ở lễ khai giảng nói lời hung ác với tôi, bây giờ lại hạ độc thủ với cậu, hai người chúng ta liên hợp nói với giáo viên, làm cho trường học xử phạt cậu ta!"


Trước khi Vệ Sơ tới, quan hệ của Chu Điệt và Giang Vân Biên đã đạt tới trình độ châm lửa là cháy, nhưng sau những lời nói này, hai người lại phi thường quỷ dị mà lâm vào trầm mặc.


Mà càng quỷ dị hơn chính là, Giang Vân Biên tại ba giây trầm mặc đối diện với ánh mắt Chu Điệt, hơn nữa còn đọc ra được nghi vấn——— người này vì cái gì sẽ cảm thấy câu "đừng trêu chọc tôi" là nói với hắn ta?


Có thể là nhận thức giống nhau về sự ngu ngốc đã làm giảm bớt không khí căng thẳng giữa hai người, Giang Vân Biên giờ phút này cảm thấy Vệ Sơ còn ngu ngốc hơn một chút.
Rất rõ ràng, trước đây hắn ta cùng cấp bật với Chu Điệt.


Việc thần kỳ của Vệ Sơ chính là hắn ta đối với hành vi làm việc ác của Giang Vân Biên quen thuộc trong lòng bàn tay, chớp mắt liền nói ra bảy tám việc trọng yếu.
Chu Điệt tựa hồ nghe phiền: "Việc trả đũa tôi chủ trương tự tay làm, cần cậu làm gì?"


"..." Vệ Sơ trăm triệu không nghĩ tới bạn học Chu vị này cũng là một người ngoan cố.


Hai người này mạc danh đứng chung một chiến tuyến làm hắn ta cứ như vai hề, Vệ Sơ nghẹn nửa ngày mới nói được câu: "Giang Vân Biên, cậu chờ đó cho tôi, kỳ thi tháng tôi nhất định phải lấy hạng nhất khối. Tôi muốn cậu lên đài diễn thuyết nói xin lỗi tôi."


Nói rồi chạy, lực uy hϊế͙p͙ cùng với lời thoại "Ta nhất định sẽ trở lại" cũ rích thời xưa không kém.
Hắn ta thật đúng là đang nghĩ "đừng trêu chọc tôi" là nói với hắn ta a?
Không khí hết sức khẩn trương bị phương pháp buồn cười như vậy đánh gãy, hai người đứng tại chỗ có chút không yên.


Cuối cùng, Giang Vân Biên nhìn tay phải bị thương của Chu Điệt: "Chu Điệt, tôi thay đổi chủ ý, cậu quỳ xuống đi."






Truyện liên quan