Chương 6: 6: Thú Vui Phòng The 2
Editor: Yang1002
Bây giờ đẩy xe giúp Cơ Tùng lại càng thấy rõ sự xa hoa của phủ Dung Vương.
Mượn khoảng cách giữa chính điện cùng thiên điện làm ví dụ, vốn tưởng rằng hai nơi này cách nhau không xa.
Không nghĩ tới thời điểm đi lại, lại phải xuyên qua một cái hành lang gấp khúc thật dài.
Hai bên hành lang có hòn non bộ có cầu nhỏ phía dưới lại thêm nước chảy róc rách, nhìn thoáng qua là một tuyệt cảnh.
Nhan Tích Ninh chỉ có thể vừa đi vừa cảm thán: [Bần cùng hạn chế sức tưởng tượng của hắn a! Niềm vui của kẻ có tiền hắn thật sự không nghĩ ra.]
Bậc thang giữa hành lang gấp khúc bị phá bỏ đổi thành sườn dốc thoải mái cho xe lăn qua lại.
Cơ Tùng thân thể thả lỏng tựa trên xe lăn, bánh xe nặng nề lăn qua hành lang phát ra âm thanh chi đát.
Đột nhiên xe lăn dừng, Cơ Tùng mày hơi nhăn lại, y quay đầu nhìn, chỉ thấy Nhan Tích Ninh nháy mắt cũng không thèm nháy nhìn chằm chằm ngoài hành lang.
Hạt mưa nối tiếp rơi xuống từ mái hiên cong cong thành đường thẳng, giữa màn mưa dày đặc một gốc sơn trà cao lớn lẳng lặng đứng thẳng.
Hiện tại đúng lúc mùa sơn trà nở hoa, trên mỗi một nhánh cây đều mọc một chuỗi hoa trắng nhỏ.
Liếc mắt một cái, từng đoá hoa trắng hợp thành một tầng mây khói trắng xoá bao phủ trên sắc xanh thuộc về lá cây.
Nhan Tích Ninh cảm khái nói: "Cây sơn trà thật to!"
Lãnh quản gia thấy Nhan Tích Ninh cùng Cơ Tùng phối hợp ăn ý, trong lòng cao hứng, vì thế chịu mệt nhọc mà giải thích: "Vương phi có mắt nhìn thật tốt.
Đây là cây sơn trà mà đương kim Thánh Thượng khi còn tiềm long(*) tự tay trồng."
(*)tiềm long: lúc chưa đăng cơ
Nhan Tích Ninh gật gật đầu, nguyên lai là Hoàng đế đích thân trồng, thân phận bất đồng nha.
Nhưng vấn đề hắn chú ý là một thứ khác: "Quả này ngọt không?"
Tiếng nói vừa dứt, không chỉ Lãnh quản gia, ngay cả Cơ Tùng đều sửng sốt.
Nhan Tích Ninh còn bổ sung: "Quả sơn trà mọc ra có ngọt không?"
Nhà cũ của hắn cũng có một gốc sơn trà, là mẹ hắn trồng, sinh trưởng rất tốt.
Trước đây mỗi khi đến tháng năm - tháng sáu quả sẽ chín vàng, ba ba sẽ đem thang ra hái mấy quả chín xuống, mẹ cũng sẽ chọn ra những quả ngọt nhất để lại cho hắn tan học về nhà ăn.
Sau này hắn lên đại học, thời gian quay về nhà cũ ít đi.
Mỗi lần về nhà, cây sơn trà không phải đang nở hoa thì cũng là bị người hái xong rồi.
Chờ đến lúc đi làm, cây sơn trà đã héo ch.ết.
Kỳ thật hắn rất thích ăn quả sơn trà, quả bán ngoài siêu thị tuy rằng kích thước rất lớn, nhưng lại không phải hương vị sơn trà trong nhà.
Nếu cây sơn trà này ngọt, chờ có cơ hội hắn sẽ leo lên cây hái quả.
Cơ Tùng liếc mắt nhìn hắn, môi mỏng nhẹ nhàng phun ra một chữ: "Chua."
Lãnh quản gia kinh ngạc nhìn trộm chủ tử, không rõ vì sao y lại nói dối.
Gốc sơn trà này có tên là sơn trà bạch ngọc, nổi tiếng bởi vị ngọt, hàng năm khi cây kết quả, chỉ có đại thần huân quý mới có thể được ban cho mấy quả sơn trà.
Xem ra chủ tử thật sự không muốn lại trông thấy Vương phi a......!
Nghĩ đến đây Lãnh quản gia không khỏi dùng ánh mắt đồng tình nhìn Vương phi, kỳ thật Vương phi cũng không có khiến người chán ghét đến như vậy đi?
Nhan Tích Ninh lơ đểnh: "Được thôi~" nguyên lai sơn trà mà Hoàng đế tự trồng chua a, bỏ đi vậy.
Xe lăn tiếp tục phát ra tiếng lộc cộc, Cơ Tùng bắt đầu nói chuyện: "Dương công công là người một nhà."
Nhan Tích Ninh sửng sốt một chút mới ý thức được Cơ Tùng là nói với mình, hắn lên tiếng: "Ân, còn Dịch mama?"
Cơ Tùng nói: "Dịch mama là người của Thái hậu."
Nhan Tích Ninh hiểu được đại khái, Dương công công và Dịch mama thuộc hai trận doanh khác nhau.
Nhất vô tình đế vương gia(*), xem xét một lát, người mà nương và hài tử xem trọng là không giống nhau.
(*) Nhất vô tình đế vương gia: vô tình nhất là nhà đế vương
Chờ hai người tiến vào chủ điện, Dương công công cùng Dịch mama đã uống cạn một chén trà nhỏ, hai người đang trò chuyện với nhau rất vui vẻ, ý cười dâng tận lông mày.
Tuy nói hai người này thân phận đều là người hầu trong cung, nhưng một cái hầu hạ Hoàng đế, một cái hầu hạ Thái hậu, thân phận tự nhiên cùng cung nhân bình thường bất đồng.
Nhan Tích Ninh biết rõ đạo lý này, không muốn đắc tội bất kỳ ai trong bọn họ.
Hắn đã chuẩn bị tốt tâm trạng cười đến mặt rút gân, chỉ hy vọng hai vị này có thể hỏi ít đi mấy vấn đề.
Nhưng mà đời không như mơ, cũng không biết sao lại thành ra thế, chuyện xảy ra lúc hắn ngồi giữa Dương công công cùng Dịch mama.
Bên trái, Dương công công vui vẻ ra mặt: "Vương phi cùng Vương gia cảm tình sâu đậm, Bệ hạ cũng rất vui mừng.
Trước khi chúng ta đến Vương phủ, Bệ hạ nói, Vương gia Vương phi được miễn hết thảy mọi lễ nghi phiền phức, trước dưỡng tốt thân thể, ngày sau lại vào cung thỉnh an."
Dương công công trước khi đến đã nghe đủ loại lời đồn về Nhan Tích Ninh, nghe nói Hộ bộ Thượng thư Nhan Bá Dung dùng tư sinh tử thay thế con trai trưởng nhập Vương phủ, ông tức giận đến mức ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông của Hộ bộ thượng thư.
Trước khi gặp Nhan Tích Ninh, Dương công công đối với hắn không có cái nhìn tốt lắm.
Nhưng vừa chiêm ngưỡng một màn trong thiên điện, Nhan Tích Ninh đút Dung Vương ăn, lửa giận trong lòng đột nhiên biến mất.
Ông hiểu rõ hơn ai hết Dung Vương kiêu ngạo hơn người như thế nào.
Nếu không phải thích Nhan Tích Ninh, y làm sao sẽ để hắn đút?
Lại nhìn Nhan Tích Ninh, đứa nhỏ này ánh mắt trong sáng khí chất ôn hòa, liếc mắt một cái là biết hắn phẩm tính không tồi.
Mới vừa rồi quản gia Vương phủ nói, điểm tâm mà Dung Vương ăn là Vương phi tự tay làm.
Nhìn xem đứa nhỏ này, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, không phải tốt hơn nhiều so với đứa con cả kia của Nhan Bá Dung?! Có người như vậy ở bên cạnh Dung Vương, Bệ hạ cũng an tâm.
Nhan Tích Ninh vô cùng cảm kích: "Đa tạ Dương công công."
Nhan Tích Ninh mới vừa ngồi xuống không lâu, Dịch mama đã xem hắn với ánh mắt ôn hòa: "Y phục Vương phi có chút nhăn, để nô tỳ giúp ngài chỉnh lý một chút."
Dịch mama là lão nhân trong cung, bình thường hầu hạ Thái hậu thành thói quen, nhìn thấy y phục của chủ tử không chỉnh tề, sẽ tự tay sửa lại.
Bên người Nhan Tích Ninh chỉ có một Bạch Đào, có vài chi tiết cũng không thể chu toàn.
Lúc này nếu từ chối Dịch mama, không chừng nàng sẽ ở trước mặt Thái hậu nói gì về mình.
Nhan Tích Ninh đành khách khí nói: "Đa tạ mama."
Dịch mama làm việc cẩn thận, trải qua nàng chỉnh lý, vạt áo Nhan Tích Ninh cả một nếp nhăn đều không thấy.
Giữa lúc Nhan Tích Ninh cảm thấy đã được Dịch mama sửa sang lại xấp xỉ, tay của mama lại hướng về phía khăn lụa trên cổ hắn.
Nhan Tích Ninh giật mình trong lòng, chỉ hy vọng Dịch mama không cần phát hiện vết thương dưới khăn.
Nhưng càng lo sợ điều gì thì càng dễ xảy ra.
Tay Dịch mama run lên, khăn lụa bị kéo xuống, có thể thấy được rõ ràng trên chiếc cổ tuyết trắng tồn tại vết bầm tím đen.
Dịch mama chấn động: "Vương phi, đây, đây là làm sao vậy?!"
Nhan Tích Ninh theo bản năng sờ sờ cổ mình, thân thể này có làn da trắng như sứ, một chút dấu vết đều thấy rất rõ ràng.
Trước khi ra cửa đã rất cẩn thận đem vết thương che kín, không nghĩ tới vẫn bị phát hiện.
Cơ Tùng nghe vậy, nhìn về phía cổ Nhan Tích Ninh, dấu vết xanh tím đập thẳng vào mắt.
Ánh mắt y thâm sâu, lập tức hạ mắt, ngón tay đeo nhẫn ngọc ban chỉ nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.
Lãnh cung mỗi ngày đều có người trông nom, Cơ Tùng đã sớm chuẩn bị tinh thần việc Nhan Tích Ninh tìm cái ch.ết, nhưng thời gian trôi qua vẫn chưa thu được tin tức hắn hành động khác thường, còn tưởng rằng Nhan Tích Ninh sẽ không tìm ch.ết.
Bây giờ xem ra, chỉ sợ Nhan Tích Ninh đã tự kết liễu từ sớm, sau đó không biết sao lại từ bỏ, mà người của y cũng không thu được một chút tin tức.
Cơ Tùng không nhanh không chậm gõ gõ ngón tay.
Nhưng hiện giờ mấu chốt nhất cũng không phải chuyện truy cứu, mà là giải thích như thế nào về ứ ngân trên cổ Nhan Tích Ninh.
Dịch mama ánh mắt cực độc, trong cung hàng năm đều có người nghĩ không thông mà thắt cổ, nàng liếc mắt một cái liền nhìn ra vết xanh tím này là từ chuyện gì ra.
Nàng đau thấu tâm can: "Người nào lớn mật như thế, dám tổn thương Vương phi a!"
Nhan Tích Ninh ngượng ngùng cười cười, hắn lôi kéo cổ áo mình: "Mama, ngài hiểu lầm."
Dương công công biểu tình y hệt: "Đây, đây, đây......!Tại sao bị thương thành như vậy!"
Nhan Tích Ninh bất lực nhìn trời, nga, xong đời.
Hắn nên giải thích như thế nào việc sau lễ tân hôn trên cổ Vương phi có vết siết? Nếu tìm không được lý do hợp lý, kế hoạch của Cơ Tùng bị phá huỷ, giấc mộng cá mặn của mình cũng ngâm nước nóng.
Thế mưa ngoài phòng ngày một lớn, bầu không khí trong phòng lại càng ngày càng ngưng trọng.
Nhan Tích Ninh đã dự kiến được tiểu viện tử hóa thành bọt nước, mà hắn cũng bị quăng ngoài bãi tha ma.
Nhan Tích Ninh muốn giãy dụa thêm một chút: "Dịch mama, Dương công công, không phải như các ngươi nghĩ......!Cầu các ngươi, đừng hỏi."
Còn có thể là thứ gì?! Dịch mama trong mắt hiện lên tinh quang, nàng chỉ điểm một chút: "Vương phi nếu là có cái gì ủy khuất trong lòng, cứ nói với nô tỳ, nô tỳ không làm chủ được cho ngài, còn có Thái hậu."
Lúc này giọng nói Cơ Tùng vang lên: "Thương thế trên cổ Vương phi, là ta không cẩn thận lưu lại."
Tiếng nói vừa dứt, tất cả mọi người nhìn về phía Cơ Tùng, nhất là Nhan Tích Ninh, sắc mặt phức tạp muốn nói lại thôi.
Không phải hắn có ý gì, liền tình huống như bây giờ của y, có thể ở trên cổ mình lưu vết gì?!
Cơ Tùng nhẹ nhàng khụ một tiếng, y liếc mắt sang một bên, thanh âm yếu xuống: "Đúng.....!Là ta cùng A Ninh lúc chơi đùa không chú ý đúng mực."
Dịch mama không hiểu rõ ý tứ Cơ Tùng: "Chơi đùa cái dạng gì mới có thể khiến vết thương nghiêm trọng như vậy!"
Cơ Tùng sắc mặt chần chờ, nhìn như có điều khó nói, y liếc sơ qua Nhan Tích Ninh, trong đôi mắt thâm thuý như có gì loé qua, "Đây là khi ta cùng với A Ninh ở cùng một chỗ lưu lại, do ta không chú ý đúng mực."
"Nếu Dịch mama quan tâm nội nhân như vậy, ta đây đành phải nói thẳng." Cơ Tùng thở dài, bưng trà lên ngăn trở thần sắc trên mặt, "Là thú vui phòng the."
Mọi người:......!
Cả chính điện đều im lặng, qua một hồi lâu Dương công công mới đứng ra điều đình: "Người trẻ tuổi thời nay, thật nhiều cách chơi a, ha ha ha ha cáp ~"
Dịch mama cũng xấu hổ nở nụ cười theo: "Nguyên lai là như vậy."
Cơ Tùng ngữ điệu nghiêm trang không nhanh không chậm: "A Ninh rất nghe lời ta, là ta làm khó hắn."
Nhan Tích Ninh:......!
Có lẽ hắn hiện tại treo cổ mới là lựa chọn chính xác.
_________________
Tác giả có chuyện nói:
Nhan Tích Ninh: Tương lai ta phải nuôi một con chó.
Lão Miêu: Ân?
Nhan Tích Ninh: Gọi nó là Tiểu Tùng.
Lão Miêu: Thỏa mãn ngươi.
_________________________
Chồng chồng nhà này rất biết chơi, tay còn chưa nắm đã "chơi" bầm cổ:):):).