Chương 50
Sau khi Tỉnh Ngộ xuống lầu, đi tới khoảng không trước cửa ký túc xá, không khỏi liếc nhìn lại khung cửa chỗ phòng của Lâm Lạc.
Nhưng chỉ nhìn thấy cửa sổ trống rỗng.
Anh mỉm cười bất lực, còn có phần tự giễu.
Anh không biết, sau bức màn, Lâm Lạc đang giật mình trốn ở đó.
“May quá…….suýt thì bị phát hiện.” Cậu nắm chặt rèm cửa.
Sau khi Tỉnh Ngộ rời đi, Lâm Lạc nhắn tin cho Hạ Văn Thu bảo cậu ta về phòng.
Không lâu sau, Hạ Văn Thu đã quay lại, vừa đẩy cửa ra, cậu ta nhìn quanh quất, thấy trong ký túc xá chỉ có một mình Lâm Lạc bèn ngạc nhiên hỏi:
“Nhanh thế thôi à?”
Lâm Lạc khó hiểu: “Cái gì mà nhanh thế thôi à?”
"Ờm, không phải..." Hạ Văn Thu nói, "Ý tôi là tại sao anh trai cậu lại rời đi nhanh như vậy?"
"Hiếm khi anh ấy mới đến gặp cậu một lần, tôi còn tưởng rằng anh ta sẽ ở lâu hơn một chút."
Khóe môi Lâm Lạc khẽ cong lên, cậu cười cười, cúi đầu vẽ phác thảo, nói: "Anh ấy bận việc nên tôi bảo anh ấy về sớm chút."
"Còn nữa, anh ấy không phải là anh trai tôi."
“Vậy là ai?” Hạ Văn Thu thuận tiện hỏi luôn.
“Bạn bè đi?” Lâm Lạc nghĩ nghĩ, sau đó bổ sung, “Hiện tại vẫn đang là bạn bè.”
Tương lai có thể sẽ không phải nữa.
Hạ Văn Thu nghệt ra: "Các cậu vẫn là... bạn bè à?"
“Nếu không thì sao?” Lâm Lạc hỏi ngược lại.
Hạ Văn Thu: “……………..”
"Tôi tưởng..." Hạ Văn Thu thì thào, "Các cậu đang hẹn hò."
Lâm Lạc dừng lại, có chút kinh ngạc.
Hạ Văn Thu nghĩ cậu tức giận, vội vàng nói:
"Chỉ là hôm đó tôi đến báo danh, thấy hai người đang tán gẫu trong phòng tắm, bầu không khí có vẻ... ừm, cậu biết đó."
Lúc đó, hai người đang đứng đối mặt, Lâm Lạc cúi đầu xuống, Tỉnh Ngộ chạm vào tai Lâm Lạc nói "Anh xin lỗi, anh sẽ không như vậy nữa", nhìn họ không hề giống bạn bè hay anh em bình thường.
Hạ Văn Thu có chút xấu hổ: "Tôi không cố ý nhìn trộm, cũng chưa từng nói với ai, chỉ có tôi biết."
Lâm Lạc thích thú nhìn Hạ Văn Thu:
“Cậu cuống cái gì vậy hả?”
“Thấy thì thấy thôi, có gì đâu.”
Lâm Lạc không quan tâm lắm, đây không phải chuyện gì nghiêm trọng hết.
Cậu thích Tỉnh Ngộ, đường đường chính chính thích anh.
"Cậu..." Hạ Văn Thu gãi đầu, "Cậu không sợ bị người ta biết sao?"
“Có gì đáng sợ sao?” Lâm Lạc không giải thích được, “Tôi đâu có phạm pháp.”
Hạ Văn Thu ngượng ngùng cười cười: "Ừ."
Nói tới chủ đề này, Lâm Lạc hứng thú hỏi Hạ Văn Thu:
“Cậu có cảm thấy anh ấy thích tôi không?”
Chỉ cần nói đến vấn đề này, tim Lâm Lạc sẽ nhảy loạn, adrenaline điên cuồng tiết ra.
Hạ Văn Thu sửng sốt, đáp: "Đương nhiên, nếu không sao tôi lại tưởng các cậu đang hẹn hò chứ?"
"Ánh mắt anh ấy nhìn cậu..." Hạ Văn Thu mím môi cười, "Người tinh mắt nhìn thoáng qua sẽ biết."
Lâm Lạc cười cười, gõ bút chì trên giấy:
"Tôi cũng nghĩ thế."
Tỉnh Ngộ đối với cậu tốt như vậy, sao có thể không thích cậu chứ?
Nhưng cậu cũng hơi lo không biết sự quan tâm này có phải chỉ dành cho “em trai” không.
Nhưng dù thế nào đi nữa, Lâm Lạc cũng sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.
Nói tới nói lui, Lâm Lạc nổi máu bát quái, hỏi: “Thế người hôm đó gọi điện cho cậu ấy, đó thực sự là anh trai cậu à?”
Nếu là lúc trước, Hạ Văn Thu nhất định sẽ đáp phải.
Nhưng vừa rồi, Lâm Lạc đã thoải mái kể với cậu ta về mối quan hệ của cậu với Tỉnh Ngộ, nếu giờ Hạ Văn Thu nói dối hay che giấu đều sẽ không thích hợp.
"Người đó..." Nói đến người đó, Hạ Văn Thu không khỏi mỉm cười nói nhỏ: "Là bạn trai của tôi."
Sự tò mò của Lâm Lạc hoàn toàn bị khơi ra, cậu hỏi: "Hai người bắt đầu hẹn hò từ khi nào vậy? Ai theo đuổi ai, và ai tỏ tình trước thế?"
“Mối quan hệ được xác định sau kỳ thi tuyển sinh đại học.” Hạ Văn Thu nói, “Anh ấy theo đuổi tôi, cũng tỏ tình trước luôn”.
Con người ít nói Hạ Văn Thu vừa nhắc tới bạn trai mình đã bắt đầu cởi mở hơn rồi.
"Anh ấy hơn tôi một tuổi, hiện đang là sinh viên năm thứ hai, anh ấy học ở trường đại học địa phương chỗ chúng tôi."
"Khi anh ấy học năm nhất, tôi học lớp 12 trung học, anh ấy thường xuyên trốn học đến gặp tôi, còn mua đồ ăn cho tôi nữa."
“Vậy bây giờ các cậu không ở cùng một nơi sao?” Lâm Lạc cau mày.
"Ừ..." Hạ Văn Thu có chút phiền muộn, "Bởi vì tôi thi Học viện Mỹ thuật Quốc gia nên tới giờ anh ấy vẫn còn giận tôi."
"Thực ra, chỗ chúng tôi cũng có một học viện rất tốt, nhưng tôi chỉ muốn vào Học viện Mỹ thuật Quốc gia."
“Tại sao?” Lâm Lạc khó hiểu, “Các học viện mỹ thuật khác có gì khác không?”
“Tất nhiên là khác.” Hạ Văn Thu nói, “Khoa sơn dầu của Học viện Mỹ thuật Quốc gia là tốt nhất, còn có cả thầy Cảnh Vân nữa. Tôi nghe nói hồi đó Lâm Lạc đã học với thầy Cảnh Vân.”
"Thầy Cảnh Vân vẫn còn giữ một vài bức tranh của Lâm Lạc."
“Cả hai người họ đều là những họa sĩ mà tôi rất ngưỡng mộ, họ là mục tiêu phấn đấu của tôi”.
Nói đến Cảnh Vân và Lâm Lạc, đôi mắt của Hạ Văn Thu đầy khao khát.
Lâm Lạc chính là mục tiêu mà hầu hết các họa sĩ đương đại đều theo đuổi.
Ai mà không muốn trở thành một họa sĩ nổi tiếng thế giới như Lâm Lạc?
Khi nói đến bản thân, Lâm Lạc có hơi ngượng ngùng, cộng thêm xúc động và tự hào nữa.
Cậu cũng là mục tiêu phấn đấu của các họa sĩ trẻ nha.
“Còn cậu thì sao?” Hạ Văn Thu hỏi, “Tại sao cậu lại thi vào Học viện Mỹ thuật Quốc gia?”
Lâm Lạc chớp chớp mắt: "... cũng là vì thầy Cảnh Vân."
Cậu đã học với Cảnh Vân ở kiếp trước, và kiếp này cậu cũng vẫn muốn học hỏi ông.
Lâm Lạc chẳng quen thuộc với Học viện mỹ thuật nào khác, vì vậy tất nhiên cậu sẽ thi Học viện Mỹ thuật Quốc gia.
Hơn nữa, Lâm Lạc cảm thấy mình rất thích khoảng thời gian học tập và sinh hoạt ở đây.
“Có khi trường mình phải trả cho thầy Cảnh Vân một khoản phí đại ngôn thôi.” Hạ Văn Thu nói đùa.
"Đúng rồi Nặc Nặc, phong cách vẽ tranh của cậu rất giống với Lâm Lạc, cậu làm như thế nào vậy?"
Sau khi trao đổi một "bí mật", mối quan hệ giữa hai người thân thiết hơn một chút, Hạ Văn Thu mới dám nói ra tất cả những khúc mắc trong lòng.
"Tôi nghe nói bức tranh được lan truyền trên Internet là bức tranh đầu tiên cậu vẽ, có thật không?"
Lâm Lạc hơi xấu hổ, gãi gãi đầu nói: "Đó chỉ là chiêu trò quảng cáo thôi, không phải sự thật đâu."
………Đó chỉ là chiêu tuyên truyền phóng đại của phòng tranh Thế Giới Hội Họa thôi.
Ở Thế Giới Hội Họa thì không có cách nào lừa người, gia cảnh nhà cậu thế nào chỉ cần hỏi thăm là biết, làm sao có tiền mua sơn vẽ tranh sơn dầu được?
Nhưng hiện tại mà vẫn nói đó là lần đầu tiên mình vẽ tranh, Lâm Lạc cảm thấy bản thân không thể nào da mặt dày như vậy được.
Cậu là một cựu chiến binh đã vẽ hơn 20 năm, giờ lại giả vờ là một tân binh, thực sự là bắt nạt người khác quá rồi.
“Bởi vì tôi rất thích tranh của Lâm Lạc, nên lúc đầu tôi đã bắt chước theo.” Lâm Lạc nói, “nhưng bây giờ tôi đang đột phá phong cách hội họa của riêng mình”.
Cậu muốn trở thành Lâm Nặc và bắt đầu lại từ đầu ở thế giới nghệ thuật này.
Kể từ hôm đó, mối quan hệ của hai người đã trở nên thân thiết, không còn xa cách như lúc đầu nữa.
Sau khi vết thương ở chân Lâm Lạc hồi phục, cậu trở lại đội tiếp tục tập luyện.
Và vì Hạ Văn Thu chưa bao giờ tái phát bệnh nên cậu ta cũng được chuyển đến bộ phận hậu cần. Dù sao cũng vẫn cần có điểm huấn luyện quân sự - nếu cậu ta không huấn luyện năm nay thì sẽ phải huấn luyện vào năm sau, không có thì không thể tốt nghiệp, chỉ có thể chuyển đến bộ phận hậu cần để thay thế cho huấn luyện.
Một tháng huấn luyện kết thúc, các tân sinh chính thức bắt đầu nhập học.
Lâm Lạc đã xem lịch học của mình, thường là nửa ngày học văn hóa, bao gồm lịch sử nghệ thuật, lý thuyết nghệ thuật, v.v., nửa ngày học chuyên ngành, chính là hội họa.
Lớp họ chỉ có 20 người, không quá nhiều.
Buổi học đầu tiên của trường bắt đầu lúc 8 giờ sáng, Hạ Văn Thu dậy lúc 6:30, gọi Lâm Lạc và Mao Tuấn dậy, giục họ tắm rửa và ăn sáng, đừng đến muộn.
Dưới sự thúc giục của Hạ Văn Thu, ba người họ đã có mặt ở lớp học lúc 7h30, nửa tiếng trước giờ học.
Vậy mà trong lớp cũng đã có không ít người rồi.
Các tân sinh viên rất háo hức, tụ thành các nhóm nhỏ, cùng nhau trò chuyện.
Môn đầu tiên là lịch sử mỹ thuật.
Đến 7h50, cô giáo tới, đó là một phụ nữ trung niên đeo kính không gọng, tóc ngắn uốn xoăn.
Cô giáo nhẹ nhàng cắm usb vào máy tính, bật ppt nhưng chưa bắt đầu bài giảng.
Trong tiết học đầu tiên của sinh viên năm nhất, sinh viên thường không thể học được gì, vì cô giáo đã yêu cầu tất cả học sinh trong lớp đứng lên rồi từng người một tự giới thiệu bản thân với cả lớp.