Chương 82

Phùng Quyên vốn dĩ chỉ muốn nhìn hai người rời đi nên mới bước đến bên cửa sổ. Không nghĩ tới lại chứng kiến cảnh này. Bởi vì có cửa kính xe chặn lại, khoảng cách cũng hơi xa chút nên Phùng Quyên cũng không nhìn rõ. Nhưng đầu hai người sát vào nhau không có kẽ hở, Tỉnh Ngộ đè Lâm Lạc lên ghế phụ, Lâm Lạc cũng giơ tay câu lấy cổ người đàn ông. Không có lời giải thích nào khác ngoại trừ việc họ đang hôn nhau.


Có thể thấy rằng Lâm Lạc không hề bị ép buộc, không những không bị ép buộc mà sau khi hôn xong, trên mặt cậu còn mang theo nụ cười nói chuyện với Tỉnh Ngộ. Tỉnh Ngộ muốn hôn cậu lần nữa, nhưng Lâm Lạc không biết nói gì, Tỉnh Ngộ lại chỉ hôn lên trán cậu rồi dừng lại.


Xe chạy ra khỏi bãi đậu dần xa, không thấy bóng dáng hai người nữa.
Ngay cả chiếc xe cũng biến mất khỏi tầm nhìn của Phùng Quyên.


Sự vui mừng và phấn khích vì bữa tiệc sinh nhật đã bị cảnh tượng vừa rồi làm cho nguội lạnh. Là một người mẹ, phản ứng đầu tiên của bà tất nhiên sẽ là Tỉnh Ngộ đã lừa Lâm Lạc. Lâm Lạc chỉ là một đứa trẻ, mới mười chín tuổi, là sinh viên năm nhất, và về cơ bản là không có kinh nghiệm xã hội. Còn Tỉnh Ngộ là một người đàn ông trưởng thành thành đạt, nắm giữ cả một công ty niêm yết. Khi hai người ở bên nhau, bất cứ ai cũng sẽ nghĩ theo hướng không đúng đắn, một bên cần tiền, một bên cần sắc.


Nhưng Phùng Quyên biết con trai bà không hề để tâm đến sự giàu có của Tỉnh Ngộ. Hơn nữa, đã quen nhau lâu như vậy, bà hiểu Tỉnh Ngộ là người như thế nào, anh cũng không phải loại người muốn sắc của Lâm Lạc. Vì vậy khả năng lớn nhất là hai người họ đang yêu nhau, kết giao như những cặp đôi bình thường khác.


Phùng Quyên không khỏi nghĩ đến cảnh Tỉnh Ngộ đến nhà ăn cơm lần trước, hai người vui đùa trên bàn ăn, nhớ đến lời miêu tả của Lâm Lạc về người cậu thích và phản ứng của Tỉnh Ngộ khi nghe điều này.


available on google playdownload on app store


Phùng Quyên là một phụ nữ đã sống bốn mươi năm, không đến mức ngay cả chuyện đó cũng nhìn không ra.
Bà đứng bên cửa sổ hồi lâu, sau đó lẳng lặng ngồi trở lại sofa, thất thần nhìn TV LCD trên tường.


Hai người ngồi trên xe không hề biết mối quan hệ của họ đã bị phát hiện. Lâm Lạc nhìn vào môi mình trong gương chiếu hậu, phàn nàn:
“Anh không thể nhẹ hơn chút sao, lần nào hôn cũng dùng lực như vậy, lát nữa em về ký túc xá mọi người đều biết hết.”


“Nhìn thấy thì sao.” Tỉnh Ngộ nói, “Em xấu hổ à?
“Em sao phải xấu hổ chứ?” Lâm Lạc không thừa nhận, “Nhưng trên người anh không hề có dấu vết gì, thật không công bằng.”
Tỉnh Ngộ cười: "Em muốn dấu vết gì?"


Lâm Lạc nhìn người đàn ông trên xuống dưới: "Đợi về tới trường em sẽ đánh dấu cho anh."


Lâm Lạc nói là làm, chờ tới khi xe dừng ở dưới lầu trong ký túc xá, Lâm Lạc nắm lấy cổ áo Tỉnh Ngộ kéo người lại gần, sau đó cắn một bên cổ Tỉnh Ngộ, nghiến răng nghiến lợi ɭϊếʍƈ láp để đảm bảo dấu vết sẽ rõ ràng hơn, sau đó mới dừng lại.


“Như vậy là được, công bằng hơn rồi đó.” Lâm Lạc đắc thắng nói.
Tỉnh Ngộ nhìn thấy những vết đỏ trên cổ của mình trong gương chiếu hậu, anh lắc đầu cười.


Xuống xe lên lầu, Lâm Lạc đưa Tỉnh Ngộ lên phòng 817. Vừa mở cửa liền gặp ba người cùng phòng ký túc, bọn họ đồng thời quay đầu nhìn cậu, sau đó liền nhìn thấy Tỉnh Ngộ cao lớn phía sau Lâm Lạc.
Cả ba người đều sững sờ.
Lại nhìn chiếc bánh trong tay Tỉnh Ngộ.


"Nặc Nặc, đây là…....?" Mao Tuấn hỏi trước, "Mời chúng tôi ăn bánh ngọt sao?"
“Không có,” Lâm Lạc bảo Tỉnh Ngộ đặt bánh kem lên bàn, cậu mở ra, nói: “Hôm nay sinh nhật mẹ tôi nhưng tôi mua quá nhiều bánh kem, không ăn hết được nên mang cho mọi người, đừng lãng phí nha."


"Mời các cậu đi ăn tối là chuyện khác, chờ thi cuối kỳ xong các cậu đừng vội về nhà, để Tỉnh Ngộ mời các cậu đi ăn tối đã."
“Được đó được đó.” Mao Tuấn là người đầu tiên nhảy qua, “Tôi thích ăn bánh ngọt nhất.”


“Không nghĩ tới một đại mãnh nam như cậu mà lại thích bánh ngọt đó.” Biệt Nhất Cách cười nói.
“Mãnh nam thì sao, mãnh nam thì không thể thích bánh ngọt sao?” Mao Tuấn cãi lại, “Anh đừng có kỳ thị nhé.”
Biệt Nhất Cách giơ tay đầu hàng.


Lâm Lạc cũng gọi Hạ Văn Thu: "Cậu cũng qua ăn bánh đi, đừng ngồi đó nữa, bánh nhiều không ăn hết được, lãng phí lắm."
Tỉnh Ngộ cắt bánh, Lâm Lạc chia cho từng người.


Sau khi chia cho ba người trong ký túc xá, Lâm Lạc cầm bánh sang chia cho cả phòng bên cạnh và phòng đối diện. Tất cả đều là bạn cùng lớp, chỉ là ít khi nói chuyện với nhau thôi.
Lâm Lạc không ngồi xuống, cậu chạy đi chạy lại cho đến khi chia hết bánh cho mọi người.


Tinh thần hóng chuyện của Mao Tuấn rất cao, cũng không thèm để ý chơi game nữa, chỉ quay đầu nhìn hai người bọn họ.
Nhưng lại phát hiện thiếu một chiếc ghế nên Biệt Nhất Cách đứng lên nhường chỗ cho Tỉnh Ngộ.


Lâm Lạc xua tay nói không cần, để Tỉnh Ngộ ngồi trên ghế của cậu, còn cậu ngồi trên đùi Tỉnh Ngộ.
Thực ra khi chỉ có hai người với nhau, cậu cũng sẽ không nũng nịu ngồi lên đùi anh như vậy. Nhưng khi đối mặt với những người bạn cùng phòng, cậu không nhịn được muốn chia sẻ niềm vui của mình với họ.


Ba người Biệt Nhất Cách không nói nên lời. Đặc biệt là Hạ Văn Thu, ngơ luôn.
Mao Tuấn: “Thật quá đáng, tôi đây vẫn đang FA đấy nhá.”
“Cậu theo đuổi lớp trưởng đi, vậy là hết kiếp FA thôi.” Lâm Lạc nói, “Ai bảo cậu cứ sợ sệt như vậy chứ?”


“Lớp trưởng?” Tỉnh Ngộ cắt ngang, “Chu Tích Duyệt?
Mao Tuấn hỏi: "Anh cũng biết cô ấy sao? Có phải rất xinh đẹp không?"


"…….." Tỉnh Ngộ không muốn thừa nhận, nhưng anh cũng có thể thấy Mao Tuấn rất thích cô gái nhỏ đó, dù sao cũng không thể dội nước lạnh vào mặt người ta được, vì vậy anh miễn cưỡng nói, "Đúng là rất dễ thương."


“Em cũng thấy vậy.” Mao Tuấn nói, “Sao trên đời lại có một cô gái dễ thương như vậy chứ?”
Mao Tuấn chống cằm thở dài.
Biệt Nhất Cách vui mừng: “Cuối cùng cậu cũng biết nói ra những lời này rồi.”
Tỉnh Ngộ khá cảnh giác với cô gái suýt trở thành tình địch của mình.


Vì vậy, anh đã chủ động giúp đỡ Mao Tuấn: "Lớp trưởng của các cậu có sở thích gì không?"
"Chắc là vẽ tranh?" Mao Tuấn nói, "......Ngoài vẽ tranh, cô ấy còn có vẻ thích xem anime."


Tỉnh Ngộ liếc nhìn tấm áp phích trên tường của Mao Tuấn, lại nhìn cái gối trên ghế, mỉm cười: "Nếu hai người có sở thích chung thì không phải là đơn giản rồi sao? Nếu cậu cũng xem anime thì có thể lấy đó làm đề tài tiếp cận cô ấy. "


"Cái này…...." Mao Tuấn cũng không phải không biết, nhưng vẫn do dự siết chặt chiếc gối, "Em sợ cô ấy sẽ không quan tâm đâu."
"Sẽ không đâu," Tỉnh Ngộ nói, "Cậu cao to đẹp trai như vậy, sao cô ấy lại không để tâm được? Cậu chỉ nhờ cô ấy giới thiệu một số anime thôi, không có ý gì khác."


"Cậu còn không biết à, nếu cậu không hành động nhanh, có lẽ cô ấy sẽ ở bên người khác, sau đó cậu chỉ có thể nhìn cô ấy yêu người ta thôi.”


Biệt Nhất Cách và Lâm Lạc thi nhau nói, họ đều muốn giúp cái anh chàng to lớn ngốc nghếch này, miễn cho cậu ta cả ngày chỉ biết tương tư suông chứ chẳng làm nổi hành động thực tế nào.


Tỉnh Ngộ chỉ ngồi trong ký túc xá một lúc, vì trời đã tối nên anh cũng không tiện ở lâu. Lâm Lạc tiễn Tỉnh Ngộ xuống tầng dưới, hai người sến súa dính lấy nhau một lúc mới miễn cưỡng tạm biệt.
Nháy mắt đã kết thúc học kỳ.


Kỳ thi cuối kỳ của Học viện chủ yếu chỉ tập trung vào các môn văn hóa, các môn chuyên ngành thì tính điểm từ đầu học kỳ đến khi kết thúc chứ không có kỳ thi riêng.


Lâm Lạc rất tự tin đối với các môn chuyên ngành nên cậu dành phần lớn thời gian để ôn tập các môn văn hóa. Nhưng cậu không ngờ bản thân lại gặp vấn đề với các môn chuyên ngành.


Khi kết quả dựa trên màu sắc được đưa ra, Lâm Lạc nhìn bốn mươi điểm hiển thị trên bảng điểm, cảm thấy không thể hiểu nổi.
Cậu lập tức liên hệ với giáo viên môn đó.


Giáo viên họ Nhậm, là một người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi, đeo kính cận, dáng người cao gầy và luôn mỉm cười với mọi người.
Thầy giáo Nhậm đang ngồi trên ghế văn phòng, trên tay cầm một chiếc cốc giữ nhiệt, cười dịu dàng nhìn Lâm Lạc:


"Lâm Nặc có thắc mắc về điểm số của mình phải không?"
Lâm Lạc không vòng vo: “Đúng ạ.”
"Em chỉ được có 40 điểm, đó là số điểm trung bình phải không ạ? Vậy bức tranh của em thầy cho 0 điểm sao?"


“Đúng là 0 điểm.” Thầy Nhậm vẫn cười, “Nhưng tôi nghĩ Lâm Nặc, bản thân em nên biết tại sao em lại bị điểm 0.”
Điểm dựa trên màu sắc bao gồm điểm chuyên cần, bài tập về nhà, bài kiểm tr.a giữa kỳ và bài kiểm tr.a cuối kỳ.


Cả hai bài thi đều là các câu hỏi về hội họa, sinh viên sau khi bốc thăm sẽ làm.
“Tự bản thân nên biết?” Lâm Lạc chẳng buồn vòng vo, “Thầy có ý gì?”


Thầy Nhậm nói: "Lâm Nặc, tôi biết rất nhiều giáo viên trong trường thích em và đánh giá cao những bức tranh của em, nhưng lần này em thực sự làm mọi người thất vọng rồi."
“Tôi cho em 0 điểm chính là muốn cảnh tỉnh em, giờ em vẫn còn giả ngu sao?”
Những lời này khiến Lâm Lạc hơi bối rối.


“Thầy muốn nói gì?”
“Thôi được, cậu có thể tự mình nhìn xem.”
Thầy Nhậm lục lọi trên bàn một hồi, tìm được hai bức tranh, đặt trước mặt Lâm Lạc.
Một trong số đó là của Lâm Lạc, và bức còn lại ký tên Miêu Tố Quân.


Hai bức tranh rất giống nhau, trên đó đều có hai người, trong đó có một người cao lớn hơn, giống như biến thành một con báo, có tai và đuôi báo, trên mặt còn có cả những đốm đen.


Bức còn lại thì người kia gầy hơn một chút, giống như một con mèo biến thành người, hai cái tai nhọn rất đáng yêu, cái đuôi dài vểnh lên.
Chỉ là con báo trong tranh của Lâm Lạc là nam, còn con mèo trong tranh của Miêu Tố Quân là nữ.
Chỉ cần nhìn thoáng qua, Lâm Lạc đã hiểu những gì thầy Nhậm này muốn nói.


Vẻ mặt cậu trầm xuống: “Thầy muốn nói tôi sao chép tranh của Miêu Tố Quân?”
Thầy Nhậm cũng không cười nữa, sắc mặt cũng không tốt, chỉ chỉ vào hai bức tranh:
“Như này còn chưa rõ ràng sao?”
“Lâm Nặc, cậu nhìn ngày ký đi, Miêu Tố Quân nộp bài sớm hơn cậu.”


"Hai bức tranh này giống nhau như vậy, cậu còn muốn nói là trùng hợp sao?"
"Trùng hợp đến mức một bên là báo hoa mai còn một bên là mèo, ngay cả lựa chọn màu sắc cũng giống nhau sao?"


"Và tôi nhớ," Thầy Nhậm cúi đầu, uống ngụm nước cho ấm cổ họng, "Phong cách vẽ tranh thường ngày của cậu không phải như thế này, đúng không? Sao đột nhiên lại vẽ một bức tranh như vậy?"
“Không phải sao chép thì còn có thể là gì?”


“Lâm Nặc, cậu là một hạt giống tốt, các giáo viên cũng không muốn làm to chuyện nên chỉ chấm 0 điểm và không nói gì nữa.”
Anh ta khinh thường liếc nhìn Lâm Lạc:


"Cậu biết đấy, chuyện này không hề nhỏ, và nó sẽ không có lợi cho cậu chút nào hết. Học viện chúng tôi sẽ không bao giờ dung thứ cho những hành vi xấu như sao chép!"


Lâm Lạc tức giận cười ra tiếng: "Chỉ dựa vào thời gian nộp mà thầy đánh giá là tôi sao chép tranh của cô ta? Thầy không cảm thấy chuyện này có chút tùy tiện sao?"


"Nếu không chẳng lẽ Tố Quân sao chép cậu sao?" Thầy Nhậm nói, "Tố Quân luôn là học sinh đứng đầu trong khoa của chúng tôi. Những bức tranh của cô ấy luôn rất giàu ý tưởng và rất xuất sắc, lẽ nào cô ấy lại phải sao chép tranh của một sinh viên năm nhất như cậu sao?"


"Ai đang sao chép ai, sau khi kiểm tr.a có thể phát hiện ra," Lâm Lạc không muốn cùng người này nói nhảm, "Thầy gọi cô ta lên đây, tôi sẽ đối chất trực tiếp luôn!"






Truyện liên quan