Chương 5
Vào ngày Hoa mai yến, từ sáng Diệp Mạch đã bắt đầu ho không ngừng. Tần Hảo lo lắng nhìn hắn, sai người mời đại phu đến.
Trúc Cẩm vẫn theo mọi lần mời đại phu trong phủ.
Đại phu xem mạch xong thì viết phương thuốc: "Thuốc của Đại thiếu gia một vị cũng không thể thiếu, nếu như vẫn ho khan thì uống nhiều nước. Ngoài ra, hiện giờ thân thể Đại thiếu gia suy yếu, lại có bệnh cũ trong người, đối với chuyện phòng the phải chú ý, không thể thường xuyên."
Tần Hảo xấu hổ muốn tìm cái kẽ hở để chui vào, sau khi xác nhận Diệp Mạch không có việc gì thì bỏ chạy ra ngoài, đến mai lâm tham gia Hoa Mai yến.
Diệp Trăn chờ ở cửa vào mai lâm, vừa thấy thân ảnh Tần Hảo, tự nhiên khoác tay nàng: "Đại tẩu đã tới, nếu tẩu không đến thì muội sẽ đến Tùng Cảnh viện mời tẩu đi."
Tần Hảo ngượng ngùng nói: "Để Nhị muội muội đợi lâu. Mọi người đến cả rồi sao? Ta thấy thời gian còn sớm nên cùng Đại ca muội nói chuyện một lát mới ra cửa."
"Vẫn chưa, nhưng mà cũng gần đến đủ rồi. Chỉ còn lại Công chúa vẫn chưa đến, nhưng muội cảm thấy có thể nàng sẽ không đến."
Tần Hảo không cảm thấy kỳ lạ. Công chúa chính là nữ nhi duy nhất của Hoàng Thượng, nhận hết vinh sủng. Mấy năm nay uy vọng của Lư Dương Hầu phủ ở triều đình càng ngày càng thấp, Công chúa không đến cũng rất bình thường.
Diệp Trăn thấy vẻ mặt Tần Hảo một bộ dáng lẽ ra nên thế, trong lòng kinh sợ: "Đại tẩu, tẩu không tò mò vì sao Công chúa không đến sao?"
"Vì sao ta phải tò mò?" Tần Hảo nghi hoặc nhìn nàng ta: "Công chúa là con gái của hoàng đế, là người được cả Hoàng Thượng, Hoàng Hậu và Thái tử sủng ái (cưng chiều), tuy rằng chúng ta là Hầu phủ, nhưng so với hoàng thất mà nói vẫn còn kém xa. Công chúa không đến tham gia thưởng hoa yến do Hầu phủ tổ chức, không phải rất bình thường sao?"
Diệp Trăn muốn phẫn nộ.
Sớm biết là đáp án này, nàng ta sẽ không lắm miệng hỏi một câu, sẽ không phải nghe xong rồi khó chịu trong lòng.
"Nhưng lúc trước Công chúa thường xuyên đến phủ chúng ta."
Tần Hảo dừng lại, đã nhận ra không bình thường: "Nhị muội muội muốn nói chuyện gì? Nếu Nhị muội muội định nói cho ta biết công chúa không đến, vậy muội nói thẳng là được rồi, không cần thăm dò ta. Ta mới đến kinh thành, còn chưa ra khỏi phủ, cũng không hiểu rõ chuyện trong kinh thành."
Cuối cùng Diệp Trăn không thể gượng cười được nữa, vẻ mặt khổ sở.
Ngay khi nàng ta chuẩn bị mở miệng, giọng nói chanh chua của Diệp Châu truyền đến: "Tất nhiên là bởi vì ngươi gả cho Đại ca, Công chúa không muốn thấy ngươi và Đại ca, cho nên đến bây giờ vẫn chưa đến. Nhưng mà người ta phái đi đã nhìn thấy loan giá của Công chúa xuất cung, Đại tẩu ngươi vẫn nên nghĩ xem làm thế nào đối mặt công chúa đi."
Tần Hảo siết khăn tay hơi nhíu mày nhìn hai người: "Đây là mục đích các ngươi hy vọng ta tới tham gia Hoa Mai yến?"
Diệp Châu cười giễu: "Còn không phải sao? Nếu không ngươi nghĩ rằng ta muốn gặp ngươi sao? Ngày đó chỉ vì hai cây trâm rách nát, các ngươi lại bẻ gãy tay của ta. Nếu không phải muốn thấy ngươi xấu mặt, ta không muốn thấy khuôn mặt này của ngươi chút nào."
Diệp Trăn ở trong lòng mắng Diệp Châu một trận.
Ngu xuẩn. Bây giờ nói rõ ra như thế, nếu Tần Hảo xoay người bỏ đi thì vở kịch này còn như thế nào diễn tiếp?
Diệp Trăn kéo Diệp Châu về phía sau, nhìn Tần Hảo xin lỗi: "Đại tẩu, tẩu không cần để ý lời của tỷ tỷ. Hiện giờ tẩu mới là thê tử của Đại ca, còn Công chúa cũng chỉ là Công chúa. Hơn nữa, nếu tẩu đã gả cho Đại ca, ngày sau nhất định sẽ phải gặp mặt Công chúa. Hôm nay gặp một lần cũng tốt, miễn cho về sau chạm mặt lại không biết."
Tần Hảo đứng yên tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.
Diệp Châu còn muốn nói tiếp thì Diệp Trăn trừng mắt nhìn lại.
Diệp Châu tức giận phát run, "Diệp Trăn, ngươi có ý gì?"
"Tỷ câm miệng!" Diệp Trăn nhíu mày nói: "Ta không phải mẫu thân, ta sẽ không chiều theo tính xấu này của tỷ. Nếu tỷ không có việc gì thì đi tìm Diên biểu tỷ nói chuyện đi. Bên trong có nhiều người đến như vậy, tỷ không ở lại tiếp đón các nàng, ra đây làm gì?"
Tử La và Lục La đi theo phía sau Tần Hảo, cúi đầu che miệng cười khẽ.
Thú vị, đúng là rất thú vị. Đại cô nương này thì ra là ngoài mạnh trong yếu, ra vẻ rất là điêu ngoa mạnh mẽ, trên thực tế lại bị nhị cô nương ép tới gắt gao. Nhị cô nương có vẻ tĩnh lặng, nhưng cũng có lúc mạnh mẽ như vậy.
Tần Hảo không dấu vết liếc mắt nhìn hai người một cái, muốn cười cũng không thể quang minh chính đại mà cười. Hai tỷ muội Diệp Châu còn ở đây, cười trước mặt bọn họ sẽ dễ dàng gây thù hận.
Xua Diệp Châu đi rồi, Diệp Trăn thở dài nói: "Đại tẩu, tẩu cũng biết tính tình Đại tỷ tỷ. Ngày thường tính tình tỷ ấy đã không tốt, hiện giờ bởi vì cổ tay vừa được nối xương xong, khó nhịn đau đớn, tính tình lại càng xấu. Nếu như tỷ ấy có nói cái gì khó nghe, tẩu đừng để ý."
Tần Hảo nhìn hoa mai đua nhau nở rộ trong mai lâm, nhẹ gật đầu: "Nhị muội muội, chúng ta vào đi thôi."
Không ít người đến dự Hoa Mai yến của Lư Dương Hầu. Tuy nói Diệp Trăn bọn họ chỉ dự định mời những người cùng lứa tuổi, nhưng dù sao cũng do Trầm Quân Như chuẩn bị Hoa Mai yến, cho nên cũng có vài vị phu nhân thế gia đến dự.
Bình Dương Hầu phu nhân Tiền thị nghe tiếng cười trong mai lâm, nghiêng người nói với Trầm Quân Như: "Ngài tổ chức Hoa Mai yến này tốt như vậy, không phải cho Diệp Mạch và thê tử mới cưới của hắn mặt mũi sao? Hai tỷ muội Châu tỷ nhi nhất định phải giới thiệu nàng ta với những người khác."
"Còn không phải sao." Thái phó phu nhân Lâm thị nói: "Nếu không phải nể mặt ngài, chúng ta tuyệt đối sẽ không đến. Mặc kệ Tần gia ở phủ Hàng Châu như thế nào, nhưng ở kinh thành cũng không lên được mặt bàn."
Trầm Quân Như cười khẽ lắc đầu, không trả lời.
Hoa Mai yến bên này trở nên náo nhiệt.
Bởi vì Lư Dương Hầu phủ cũng không tổ chức tiệc cưới, cho nên rất nhiều người cũng không biết Diệp Mạch đã thành thân.
"Đó là cô nương nhà ai?" Trần Tư Vũ sờ sờ mặt mình, cô nương kinh thành và cô nương Giang Nam vẫn có thể phân biệt được. Tần Hảo dáng người điềm đạm nhu hòa, khí chất tĩnh lặng như nước, rất khác với nàng.
"Cô nương? Người xem búi tóc kia, rõ ràng chính là người đã thành thân. Đây phải nói là tiểu phụ nhân (phụ nữ đã có chồng) nhà ai."
Trần Tư Vũ nhướng mày, hướng tới Diệp Châu nói: "Đó là ai? Vì sao A Trăn một tấc cũng không rời? Còn giống như tự giới thiệu nàng với mọi người."
Diệp Châu nhìn thoáng qua bên kia, khinh thường nói: "Đó là Đại tẩu, thê tử mà Đại ca của ta mới cưới. Nhà mẹ đẻ Đại tẩu ở Hàng Châu, gia thế không bằng chúng ta. Hơn nữa tính tình Đại ca lãnh đạm, không thích náo nhiệt. Cho nên lúc hai người bọn họ thành thân, phủ chúng ta không làm tiệc cưới, mọi người không biết cũng phải."
Trần Tư Vũ nhìn Tần Hảo cách đó không xa ý tứ không rõ: "Đến từ Hàng Châu? Chẳng phải là cần tinh thông thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa sao? Hơn nữa dung mạo của nàng không coi là kinh diễm, có thể vào được mắt của Hầu gia và Huyện chủ, nhất định là có chỗ hơn người."
Nghe vậy, hai mắt Diệp Châu sáng ngời, bước chân nhẹ nhàng hướng tới Tần Hảo đi qua.
"Đại tẩu!" Diệp Châu tươi cười đầy mặt nhìn Tần Hảo: "Đại tẩu, ở đây có rất nhiều người cũng chưa đi qua Giang Nam, tẩu ở Hàng Châu mười mấy năm, chi bằng kể cho chúng ta nghe Giang Nam trông như thế nào đi?"
"Giang Nam có bốn mùa rõ rệt, rất đẹp." Tần Hảo ôn nhu nói: "Nếu mọi người muốn biết về Giang Nam, vẫn nên tự mình đi du ngoạn một phen. Cho dù là tiền triều cổ trấn, hay là lâm viên hồ nước, đều có phong vị riêng biệt, nhất định là không giống với kinh thành."
"Nhìn cách nói của Tần cô nương, nhất định là tinh thông cầm kỳ thư họa nhỉ?" Trần Tư Vũ đứng dậy đi đến trước mặt Tần Hảo: "Tần cô nương, ta là Trần Tư Vũ của nhà thái phó. Thưởng hoa yến này phải sôi nổi mới vui. Bình thường đô hội (cuộc hội họp ở kinh đô) có so tài cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, A Châu và A Trăn hôm nay nhất định có chuẩn bị nhỉ?"
"Tư vũ tỷ tỷ nói rất đúng. Đại tẩu, tẩu nhất định phải bộc lộ tài năng cho các nàng xem." Diệp Châu sai người mang lên hết thảy những thứ cần thiết.
Cầm kỳ thư họa, Tần Hảo biết.
Nhưng nàng cũng không muốn bị nhận xét như một con khỉ trước mặt nhiều người như vậy.
Ngay lúc nàng muốn cự tuyệt, phía sau truyền đến một giọng nói của nữ tử.
"Người ta đường đường là cô nương gia, vì sao phải nghe lời các ngươi mà biểu diễn cầm kỳ thư họa cho các ngươi xem? Các ngươi muốn so tài thì tự mình lên trước đi, không có lý nào để nàng làm trước."
Nhìn thấy người đến, sắc mặt mọi người đột biến. Diệp Châu và Diệp Trăn đồng loạt lui về sau một bước.
Bởi vậy, người đứng gần nữ tử này nhất chính là Tần Hảo.
Lâm Xu Nga cười lạnh tiến lên phía trước, cong môi nhìn Trần Tư Vũ: "Trần Tư Vũ, ngươi thật đúng là trước sau như một vẫn thích gây chuyện. Bản công chúa ở một bên nghe thấy tất cả cũng nhìn thấy tất cả, cái gì cầm kỳ thư họa thi từ ca phú, bản công chúa thấy ngươi chính là muốn làm nàng mất mặt đi? Nàng vừa tới kinh thành, không hiểu được tâm tư dơ bẩn của những người như các ngươi, các ngươi liền xem người ta là ngu ngốc chứ gì?"
"Công chúa." Sắc mặt Trần Tư Vũ đột nhiên thay đổi, âm thầm siết chặt khăn tay: "Chúng ta cũng là muốn biết một chút Tần cô nương.."
"Xin gọi ta là Diệp phu nhân." Tần Hảo đột nhiên lên tiếng, ngắt lời Trần Tư Vũ: "Từ đầu tới cuối, Trần cô nương đều gọi ta một tiếng Tần cô nương. Nhưng ta đã thành thân, búi tóc này cũng là búi tóc của phụ nhân. Trần cô nương, thân phận là không thể loạn, truyền ra ngoài người khác còn tưởng rằng ta không bằng lòng gả cho phu quân đấy."
Hai má Trần Tư Vũ cảm thấy đau, Tần Hảo chỉ là nói bằng lời, nhưng lời này giống như là bàn tay tát lên mặt nàng ta.
Khóe môi Lâm Xu Nga hơi cong, vô cùng tự nhiên ôm lấy bả vai Tần Hảo bước sang một bên: "Mặc dù Lư Dương Hầu phủ có một mảnh mai lâm, nhưng năm nay là lần đầu tiên tổ chức Hoa Mai yến. Tại Hầu phủ này, ngoài Diệp Mạch, những người khác bản công chúa đều chướng mắt. Bọn họ biết rõ tính tình bản công chúa, lại còn mời bản công chúa đến, thì ra là vì ngươi đây."
Tần Hảo ưa thích tính tình vị này công chúa một cách kỳ lạ.
Tuy rằng nói năng hung hăng, biểu tình cũng vênh váo.
Tuy nhiên nàng thấy được sự lương thiện từ trong mắt Lâm Xu Nga. Vị công chúa này cũng là người ngoài lạnh trong nóng.
"Công chúa, ngài nói như thế thật sự là trách lầm chúng ta." Diệp Trăn tự nhiên cười nói: "Vì chúng ta biết ngài cùng Đại ca có quan hệ tốt, trong ngày thường cũng thường xuyên gặp mặt. Hiện giờ Đại ca cưới Đại tẩu, tất nhiên cũng muốn để ngài biết đến."
"Nếu các ngươi thật sự muốn giới thiệu Tần Hảo cho mọi người, vậy vì sao không đãi tiệc cưới? Đường đường là Lư Dương Hầu phủ, không thể nào ngay cả bạc để tổ chức tiệc cưới cũng không có?"
Diệp Trăn bỗng dưng nghẹn lời, lời này thật đúng là không lưu tình chút nào.
"Chuyện này không phải là bởi vì thân mình Đại ca có vấn đề, không muốn ra cửa gặp người, cho nên mới.."
"Phu quân chưa bao giờ nói qua lời như vậy." Tần Hảo thở dài, giống như nhớ đến điều gì: "Tử La, mang vàng lá ta đã chuẩn bị lại đây. Hôm trước lúc kính trà, vốn là phải tặng lễ gặp mặt cho hai vị muội muội. Ai biết ngày đó lại xảy ra chuyện như vậy, lễ gặp mặt này cũng đã quên mất."
Tần Hảo cầm lấy hai túi vàng lá, đưa cho Diệp Châu Diệp Trăn mỗi người một bao: "Hai vị muội muội đừng ghét bỏ, vàng lá này tuy rằng không đẹp như trâm bạch ngọc lưu ly, nhưng là do ta tỉ mỉ chuẩn bị.
Hôm nay nghe Công chúa nói ta mới nghĩ đến, đãi tiệc rượu nhất định là hao phí không ít bạc, ta và phu quân cũng không thể vì chuyện của mình mà làm tăng thêm gánh nặng trong phủ. Vàng lá này, coi như là cho hai vị muội muội mua quần áo trang sức ngày thường."
Từng câu từng chữ đâm thẳng vào trong lòng ngực Diệp Châu Diệp Trăn.
Đây rõ ràng là đang nói cho mọi người biết Lư Dương Hầu phủ không có nhiều tài sản, cho nên mới không tổ chức tiệc cưới.
Rốt cuộc Trầm Quân Như ngồi không yên nữa, nếu như không ra mặt giải thích rõ ràng, về sau nhà ai sẽ đem con gái gả vào? Còn việc hôn nhân của Châu tỷ nhi và Trăn tỷ nhi phải làm sao?