Chương 67
Màn đêm hạ xuống, thái tử một mình lưu lại đối mặt với Hoàng Thượng: "Phụ hoàng, hiện tại chỉ có hai người ngài và nhi thần, nhi thần muốn biết mục đích mà ngài hao tổn tâm cơ tính kế Kì Dương Bá phủ."
"Cái gì tính kế?" Hoàng Thượng nhíu mày, ngữ khí không vui. Làm sao lại có đứa con nói lão tử (cha/ bố mày (tự xưng khi tức giận hoặc khi vui đùa)) giỏi về tâm kế? Ông làm như vậy, không phải đều là đang giúp hắn giải trừ nỗi lo về sau sao?
"Ngươi thật sự tin tưởng Diệp Mạch?"
Thái tử tự nhiên gật đầu: "Diệp Mạch chưa bao giờ nghĩ tới đối với nhi thần bất lợi. Cho nên, nhi thần tin tưởng hắn."
"Nhưng trẫm lại cảm thấy Diệp Mạch không thể tin." Thanh âm Hoàng Thượng nặng nề, ý vị thâm trường nói: "Diệp Mạch là người tài ba, là người tài ba sẽ có khí khái của riêng mình. Hiện giờ hắn không cảm thấy có cái gì không đúng với sở tác sở vi của ngươi, cho nên hắn ủng hộ ngươi. Theo thời gian, nếu ngươi làm sai điều gì, Diệp Mạch sẽ quay đầu đối phó ngươi."
Trong lòng thái tử hơi trầm xuống, hắn không phải tiểu hài tử vài tuổi, đối với một số việc sẽ có cái nhìn của riêng mình, "Phụ hoàng đang lo lắng điều gì? Nếu ngài không tin con, vì sao lại để con tiếp tục ngồi ở vị trí thái tử này? Nếu ngài tin tưởng con, vậy ngài cần gì phải lo lắng con sẽ làm sai và rước lấy lời chỉ trích của quần thần?"
Hoàng thượng nhất thời nghẹn lời.
Lời nói đến đây, thái tử nói xong liền cáo từ, để lại một mình Hoàng Thượng.
Diệp Mạch chờ thái tử ở cửa cung, nhìn thấy hắn, sắc mặt không khỏi khinh thường: "Điện hạ muốn giải quyết chuyện này như thế nào?"
Thái tử tựa vào cửa cung, mệt mỏi xoa cổ tay: "Đã nói rõ ràng với Phụ hoàng. Nếu Phụ hoàng thật sự đau lòng cho đứa con là ta, không muốn ta mất đi trợ lực của ngươi và Kì Dương Bá phủ, người sẽ biết giải quyết như thế nào."
"Nhưng chuyện này đã trở thành một trò khôi hài, một truyện cười."
Thái tử chậm rãi đứng lên, còn thật sự khẩn thiết: "Ta sẽ cho Kì Dương Bá phủ một lời giải thích, cũng sẽ tận khả năng không cản trở việc hôn nhân của Cố Trăn."
Có những lời này của thái tử, Diệp Mạch cảm thấy an tâm một chút, "Ta muốn đi Kì Dương Bá phủ đón người, ngươi muốn cùng đi hay không?"
Thái tử chần chờ trong chốc lát, gật đầu: "Ta đi cùng với ngươi."
*——
Cố thế tử cùng Cố Sầm trở về Kì Dương Bá phủ sớm hơn một bước, hai người nói về tình hình trong cung, cuối cùng nói: "Tổ mẫu, nương, chuyện của A Trăn sẽ do Thái Tử điện hạ giải quyết, chúng ta không cần quá lo lắng. Nhất là Tổ mẫu, đại phu nói thân mình của người cần nghỉ ngơi thật tốt, không thể lại kích động."
"Sầm ca nhi nói rất đúng." Mặc dù vành mắt Thế tử phi đỏ hoe, nhưng đã không còn nước mắt: "Mẫu thân, thân mình người rất quan trọng. A Trăn là vãn bối, ngày thường người yêu thương nó như vậy, nếu là bởi vì chuyện của nó làm cho thân mình người. . . A Trăn sẽ áy náy cả đời."
Tần Hảo thấy Diệp Mạch không trở về, nhẹ giọng hỏi: "Cậu, biểu ca, phu quân chàng?"
"Mạch ca nhi nói phải ở cửa cung chờ Thái Tử nói chút chuyện, cho nên trở về chậm một ít." Cố thế tử tràn đầy ý cười an ủi.
Lời vừa dứt không được bao lâu, có gã sai vặt tiến vào nói Diệp Mạch trở về Kì Dương Bá phủ, thái tử điện hạ cũng cùng đến.
Sau khi Diệp Mạch đến, không ở lại Kì Dương Bá phủ lâu, sau khi thăm hỏi Kì Dương Bá phu nhân liền đón Tần Hảo quay về Lư Dương Hầu phủ.
Diệp Huy và Văn phu nhân còn chưa ngủ, sau khi hai người trở về đã bị Diệp Huy kêu đến chính viện. Diệp Mạch tùy tiện cười nhạt, "Trong mắt ông ta, ích lợi là quan trọng hơn hết."
Tần Hảo trầm ngâm, Diệp Mạch là đang nói chuyện Kì Dương Bá phủ: "Phu quân nghĩ Hầu gia bảo chúng ta qua là vì chuyện của Kì Dương Bá phủ? Trước kia Hầu gia không cho chàng liên hệ với Kì Dương Bá phủ, hiện tại. . . . . ."
"Ý tứ của Hoàng Thượng Hoàng Hậu bày ra rõ ràng như vậy, ông ta có thể từ bỏ mối quan hệ này mà không lợi dụng sao? Nương tử. . . . . ." Diệp Mạch dán mặt vào bàn tay non mềm ấm áp của Tần Hảo: "Có phải rất buồn cười hay không? Trên đời này còn có người có thể bỏ qua sống ch.ết của thân nhân con cháu, chỉ bảo vệ một cái tước vị đã mất thực quyền từ lâu."
Đôi khi hắn nghĩ, nếu tước vị này thật sự bị thu hồi thì tốt hơn, như vậy, chuyện của Lư Dương Hầu phủ có thể bớt đi. Diệp Huy cũng có thể bớt gây chuyện phiền toái!
Diệp Mạch đích thật đoán đúng suy nghĩ trong lòng Diệp Huy. Kì Dương Bá phủ trước có Cố Sầm đính hôn cùng công chúa, sau có Cố Trăn là người được chọn làm Thái Tử phi, có một cửa quan hệ thông gia tốt như vậy, lo gì không bảo đảm được tước vị Hầu phủ?
"Chuyện về Thái tử phi, là thật?"
Diệp Mạch trào phúng nhướng mày, "Việc này là thật hay giả, có quan hệ gì với Hầu gia?"
Thái độ của Diệp Mạch chọc giận Diệp Huy, nhưng hắn vừa định nổi giận liền nhớ lại Diệp Mạch là người duy nhất có thể duy trì quan hệ của Lư Dương Hầu phủ và Kì Dương Bá phủ, "Là thật, thì chính là chuyện không thể tốt hơn. Có một Phò mã và một Thái Tử phi, Kì Dương Bá phủ lo gì không thể lại thăng lên một tước vị? Hầu phủ cùng Bá phủ là quan hệ thông gia, bọn họ tốt, Hầu phủ tự nhiên cũng tốt."
"Ta chưa từng gặp qua người vô sỉ như ông vậy!" Lời nói lãnh đạm của Diệp Mạch khiến Diệp Huy sốc đến mức không phản ứng kịp.
Tần Hảo cũng như thế. Diệp Mạch trong tối ngoài sáng bất mãn với hầu gia là chuyện mọi người đều biết. Nhưng nói thẳng "Vô sỉ" là điều không ai ngờ tới!
"Chính viện, hôm nay ta không cần, nhưng ta biết ông có chủ ý gì, cho nên ta đến đây. Bất luận là Cố Sầm hay là Cố Trăn, việc hôn nhân của bọn họ như thế nào, đều không liên quan đến Lư Dương Hầu phủ. Nếu ông còn muốn có được TruyenWiki lợi ích gì từ Kì Dương Bá phủ, ta sẽ trực tiếp rời khỏi Hầu phủ. Loại tư vị mất nhiều hơn được này, Hầu gia không xa lạ đi? Kì Dương Bá phủ là nghịch lân của ta, ông tốt nhất không nên động vào! Nếu không, ta sẽ không quan tâm đến mối quan hệ huyết thống của ông và ta."
Hắn cũng không sợ bày ra nhược điểm của mình trước mặt Diệp Huy, bởi vì hắn có cũng đủ bản lĩnh bảo vệ tốt những người này!
Tần Hảo nhìn Diệp Mạch một cái thật sâu, trở về Tùng Cảnh viện, mới vừa bước vào phòng, nàng đã vòng tay ôm lấy Diệp Mạch.
Diệp Mạch kinh ngạc duỗi hai tay ra, sau một lúc lâu mới nhu hòa vuốt đỉnh đầu của nàng: "Làm sao vậy? Nương tử đột ngột như vậy sao? Nương tử ôm ấp yêu thương có phải muốn vi phu hay không? Yên tâm, trời cũng đã tối, vi phu sẽ làm nương tử thỏa mãn."
"Được." Một từ bị bóp nghẹt khiến Diệp Mạch cả người cứng ngắc.
Ngày trước trêu đùa, lần nào không phải xấu hổ đi tìm việc khác làm? Lần này, hắn không có nghe sai chăng?
Đây là lần thứ hai Diệp Mạch kích động như vậy, lần đầu tiên là khi uống say mây mưa thất thường.
Tần Hảo đi khập khiễng, chủ động hôn lên, sau khi chạm nhẹ một cái, ngượng ngùng vùi vào cổ Diệp Mạch: "Phu quân, Hầu gia không thương chàng cũng không sao, chàng còn có ta đây."
Cho dù chuyện của Tần gia có phức tạp đến đâu, cũng không có người nào quá đáng giống Lư Dương Hầu gia vậy.
Đôi mắt Diệp Mạch đột nhiên tối sầm, lực đạo vòng tay bên hông người trước mặt đột nhiên tăng lên!
Tần Hảo kinh hô, giây tiếp theo, người đã bị nhấc lên đặt ở trên giường!
Lụa đỏ trướng ấm. Tần Hảo không nhớ rõ đêm nay đã trải qua như thế nào, nàng chỉ cảm thấy so với trước kia càng thêm mãnh liệt. Diệp Mạch dường như là hoàn toàn buông thả, vừa như là như thế nào cũng không thỏa mãn. Nhưng tình thế càng phát triển nàng lại càng ngày càng ngượng ngùng, hận không thể lập tức tìm cái lỗ chui xuống.
Tiếp theo, nàng kiên quyết không nên chủ động! Sự chủ động của nàng hoàn toàn biến thành cổ vũ đối với Diệp Mạch. . . . . .
Ngày hôm sau thức dậy, Tần Hảo còn không dám đối mặt với Diệp Mạch. Nhìn thấy Diệp Mạch, nàng lại nhớ đến một màn tối hôm qua, khó có thể mở miệng!
"Trong cung lại có tin mới." Trúc Hoài yếu ớt nói.
Tâm tình Diệp Mạch rất tốt, nghe được là tin tức trong cung thần sắc vẫn không có dao động gì, "Tin tốt hay là tin xấu?"
Nghe vậy, Trúc Hoài thẳng sống lưng, cất cao giọng nói: "Tin tốt!"