Chương 26: Màn hình điện thoại
Lương Viễn Triết cầm di động Mục Nhiên, mở danh bạ ra lưu một vài số điện thoại vào.
“Làm gì vậy?’ Mục Nhiên hỏi.
“Bọn họ đều là bạn tốt của anh.” Lương Viễn Triết trả điện thoại lại cho cậu. “Về sau nếu có việc gì, cứ gọi cho bọn họ, biết chưa?”
“Ừ.” Mục Nhiên ngoan ngoãn gật đầu.
“Cái này cũng cho em.” Lương Viễn Triết đưa cho cậu một thẻ ngân hàng. “Mật mã là sinh nhật em.”
“Em không cần!” Mục Nhiên cự tuyệt.
“Giữ giùm anh được không?” Lương Viễn Triết xoa gương mặt cậu. “Lỡ như em có việc gấp cần đến, thì có cũng có ích. Nếu em không cần nó, lúc anh về trả lại cho anh là được rồi.”
“Em không thiếu tiền.” Mục Nhiên vẫn lắc đầu.
“Coi như là để anh an tâm có được không?” Lương Viễn Triết ôm cậu. “Bảo bảo, nghe lời anh.”
“Vậy chờ anh trở về, em trả lại cho anh.” Mục Nhiên chôn mặt trước ngực hắn, giọng nói rầu rĩ.
Lương Viễn Triết vuốt tóc cậu, cúi đầu hôn hôn.
Ba tiếng đồng hồ nhanh chóng trôi qua, cho dù Lương Viễn Triết thật sự luyến tiếc, cũng đành phải tạm biệt với cậu.
“Nhớ gọi điện cho em.” Mục Nhiên khóc thành thỏ con.
“Chắc chắn mà bảo bối, đừng khóc, em khóc anh không đi nổi.” Lương Viễn Triết lau nước mắt của cậu, khoé miệng cong lên muốn cười, nhưng hốc mắt cũng phiếm hồng.
Vươn tay nâng cằm cậu, tỉ mỉ hôn lên, nhẹ nhàng mà triền miên, cũng như ánh nắng ban trưa, khắc thật sâu vào tận đáy lòng, từ nay về sau không bao giờ phai nhạt.
“Bảo bối, hẹn gặp lại.” Rời khỏi cửa, Lương Viễn Triết ra vẻ thoải mái, cười cười cắn mũi cậu. “Chờ lần sau anh về, em phải béo lên một chút nha.”
Mục Nhiên mắt đỏ hồng gật đầu, vẫy tay với hắn.
Biết rõ không thể quang minh chính đại tiễn hắn đi, Mục Nhiên vẫn là nhịn không được mà đến sân bay. Cậu tránh bên cạnh những bức tường cao ngoài sân bay, nhìn máy bay nổ máy, bay vào bầu trời xanh thẳm.
Thân ái, lên đường bình an.
Lương Viễn Triết đi rồi, Mục Nhiên cảm thấy sinh hoạt dường như khôi phục lại như trước kia, đồng thời cũng có một chút bất đồng nho nhỏ.
Ví dụ như Vệ Lẫm và Trình Nặc sẽ thường xuyên đến đón mình tan học, ba người cùng nhau ăn cơm xem phim, sau đó lại về nhà chơi với Thư Khắc.
“Các anh không coi em là bóng đèn sao?” Mục Nhiên ôm Thư Khắc, thực không yên hỏi.
“Sao lại vậy được.” Trình Nặc cầm xương đồ chơi chọc Thư Khắc. “Em tới chơi anh vui còn không kịp nữa mà… Buổi tối ở lại nhà của anh đi? Dù sao mai cũng là cuối tuần, anh có phim Mỹ mới nhất và đĩa game.”
Mục Nhiên bị dụ dỗ thành công, cười tủm tỉm đáp ứng.
Vì thế cuối tuần này, Mục bảo bảo vui vẻ ở lại.
Hoặc là nói có đôi khi Mục Nhiên ở trong lớp đọc sách, đột nhiên sẽ có người mang đến các loại đồ ăn vặt, PSP, đĩa game mới nhất, cùng với các đồ vật nhỏ linh tinh khác. Thậm chí có một lần, cậu còn nhận được hai vé xem phim.
Hai vé sao? Mục Nhiên thực buồn bực nghĩ, chẳng lẽ hắn muốn mình đi xem phim với người khác?
Ngoài phòng học, nam sinh A chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, vươn tay vò vò tóc nam sinh B. “Đầu óc cậu bị nước vào sao? Vì sao lại tặng cho chị dâu hai vé xem phim! Nếu bị đại ca biết thì phải làm gì giờ?”
“Tớ tớ tớ… cha mang về nhà tớ tớ tớ… thuận tay, đại ca mình nói có gì tốt tốt tốt tốt… đều phải đưa cho chị dâu trước, cho nên tớ tớ tớ tớ… Đây là phim mới mới mới mới…” Nam sinh B rơi lệ đầy mặt, đầu bị vò đến bù xù.
Trong phòng học, Mục Nhiên cầm điện thoại ra, gọi cho Trình Nặc hỏi anh có muốn lấy vé hay không.
“Không cần, hắn gần đây bận rộn nhiều việc, anh muốn để hắn nghỉ ngơi chút.” Trình Nặc cười cười. “Thành ý anh xin nhận, em đi xem với bạn đi, cuối tuần chúng ta ăn cơm với nhau nhé.”
Mục Nhiên tắt điện thoại, quay đầu hỏi Tô Siêu Mĩ. “Cậu muốn đi xem phim với tớ không?”
“Muốn.” Tô Siêu Mĩ lập tức gật đầu.
“Cậu không hỏi là phim gì hả?” Mục Nhiên bật cười.
“Phim gì cũng xem, gần đây tớ chán gần ch.ết.” Tô Siêu Mĩ ghé vào trên bàn duỗi người. “Phim chiếu ngày nào?”
“ tháng 10… Hả, là hôm nay buổi chiều ba giờ rưỡi.” Mục Nhiên nhìn đồng hồ. “Một tiếng nữa chiếu rồi.”
“Vậy còn thất thần gì nữa, đi thôi.” Tô Siêu Mĩ dọn dẹp cặp xách.
“Trốn học sao?” Mục Nhiên hỏi cậu ta.
“Trèo tường trốn học, cậu đi không?” Tô Siêu Mĩ hỏi.
“Không được.” Mục Nhiên thành thật.
“Cho nên chúng ta xin phép ra ngoài.” Tô Siêu Mĩ đưa túi xách cho Mục Nhiên. “Cậu chờ, tớ đi xin phép.”
“Lý do là gì?” Mục Nhiên hỏi.
“Tớ đau bụng, cậu đưa tớ về nhà.” Tô Siêu Mĩ ngẩng đầu ưỡn ngực, hùng dũng oai vệ vào văn phòng.
Mục Nhiên ôm túi sách theo ở phía sau, có điểm dở khóc dở cười, ít nhất cũng phải giả vờ một chút nha, như vậy giống đau bụng chỗ nào chứ!
Một phút đồng hồ sau, Tô Siêu Mĩ chạy ra khỏi văn phòng, tay giơ chữ V với Mục Nhiên.
Cho nên sự thật chứng minh, thầy giáo quả nhiên thiên vị học sinh giỏi.
Vì vậy buổi chiều hôm nay, hai học sinh ngoan ngoãn học giỏi nhất khối ngồi ở rạp chiếu phim, ôm bỏng ngô vừa ăn vừa xem phim, nhàn nhã vô cùng.
Vì cảm ơn Mục Nhiên mời mình xem phim, sau khi phim hết Tô Siêu Mĩ thực trượng nghĩa, nói muốn mời Mục Nhiên ăn cơm niêu.
“Được nha.” Mục Nhiên cười tủm tỉm, thuộc tính ăn hàng lộ rõ.
“Tớ đặt chỗ trước, sau đó chúng ta đi tàu điện ngầm qua.” Tô Siêu Mĩ lấy điện thoại ra, sau khi bấm số xong lại đột nhiên nhớ đến. “Ây da, tớ quên nộp tiền điện thoại, bị đóng mạng rồi.”
“Dùng của tớ này.” Mục Nhiên đưa điện thoại của mình cho hắn.
Tô Siêu Mĩ nhận lấy mở ra, trên màn hình rõ ràng xuất hiện ảnh chụp của một nam sinh, gương mặt anh tuấn, đẹp trai đến chói mắt.
“Hả, đây không phải là Lương Viễn Triết sao?” Tô Siêu Mĩ bị dọa.
“A!” Mục Nhiên đoạt lại di động, mình sao lại quên vụ này chứ.
“Cậu sao lại lấy ảnh hắn làm hình nền điện thoại vậy?” Tô Siêu Mĩ buồn bực.
“….Tớ cảm thấy hắn rất đẹp trai, được không?” Mục Nhiên hừ hừ.
“Ừ đẹp trai.” Tô Siêu Mĩ sờ sờ cằm, lộ ra biểu tình thật đáng tiếc. “Chỉ là tính tình hơi kém một chút.”
“Có liên quan gì đến cậu chứ!” Mục Nhiên lườm cậu ta một cái.
“Hehe, cho cậu xem màn hình điện thoại của tớ nè.” Tô Siêu Mĩ cười xấu xa, mở điện thoại ra đưa cho Mục Nhiên.
“Nhìn cái gì chứ.” Mục Nhiên cầm lấy, vừa thấy hình của một cô gái xinh đẹp, trên mặt vẫn có nét trẻ con, đang cười tủm tỉm.
“Là bạn gái của tớ nha!” Tô Siêu Mĩ thực tự hào. “Bọn tớ là thanh mai trúc mã! Chơi với nhau cũng 17 năm rồi.”
“Oa, lâu như vậy?” Mục Nhiên cảm thán.
“Đương nhiên.” Tô Siêu Mĩ thực kiêu ngạo. “Từ cấp hai bọn tớ chính thức hẹn hò rồi.”
Mục Nhiên nhất thời ngộ ra, thì ra không chỉ riêng mình, mà một người đứng đầu khối khác, cũng là con nít xấu yêu sớm theo lời của thầy giáo.
“Hơn nữa tối hôm qua, tớ đã cầm tay với cô ấy nha!” Tô Siêu Mĩ vui sướng hài lòng.
“Cầm tay?” Mục Nhiên nghi hoặc, cái này thì có gì chứ?
“Đúng vậy, từ lúc bọn tớ kết giao đến nay, đây là lần đầu tiên nắm tay nhau.” Tô Siêu Mĩ hạnh phúc nhộn nhạo. “Lúc ấy thật khẩn trương.”
Mục bảo bảo nháy mắt liền chột dạ, người ta thanh mai trúc mã mười bảy năm, nhiều nhất cũng chỉ mới cầm tay. Còn mình ngược lại, quen với Lương Viễn Triết chưa đến sáu tháng, chuyện gì nên làm cũng đã làm rồi!
…
“Này, cậu đỏ mặt cái gì?” Tô Siêu Mĩ nghi hoặc.
“Không có.” Mục Nhiên che hai má đang nóng lên của mình, mình mới không nghĩ bậy!
“Thì ra cậu cũng hiểu được nắm tay thật sự là rất hưng phấn, ha ha ha…” Tô Siêu Mĩ ngây ngô cười.
Mục Nhiên dở khóc dở cười.
“Đúng rồi, ăn xong đi chơi điện tử đi.” Tô Siêu Mĩ lắc lắc túi sách, tiền xu bên trong loảng xoảng leng keng vang lên. “Tớ còn nhiều tiền xu chơi game lắm.”
“Cậu mê như vậy hả?” Mục Nhiên kinh ngạc. “Nhưng cậu lại học tốt thế?”
“Cậu chẳng phải cũng đứng đầu toàn khối sao, còn trốn học xem phim nữa mà.” Tô Siêu Mĩ cười. “Tớ mới không phải là mọt sách, có đi hay không?”
“Hôm nay đi không được, ngày khác đi.” Mục Nhiên kỳ thật rất thích tính cách của Tô Siêu Mĩ, nhưng mà vẫn từ chối.
Ngày này mỗi tháng Lương Viễn Triết đều sẽ gọi điện về cho mình, nếu để cho hắn nghe được mình đang ở trung tâm trò chơi ồn ào trong thành phố, phỏng chừng sẽ rất tức giận.
Huống hồ chính mình cũng muốn về nhà sớm một chút, chui ở trong chăn nghe hắn nói chuyện.
Sau khi ăn cơm niêu xong, Mục Nhiên trở về nhà sớm, chờ mong đến tám giờ.
Di động vang lên còn chưa đến một giây, Mục Nhiên liền nhanh chóng bắt máy.
“Mục Nhiên, cậu có biết bài tập ngày hôm nay—”
“Sao lại là cậu hả?” Mục Nhiên buồn bực. “Tớ không rãnh, tắt máy đây!”
Tô Siêu Mĩ thật đáng ghét!
Một giây sau điện thoại lại vang, Tô Siêu Mĩ ở bên kia kháng nghị. “Tớ chỉ muốn hỏi bài tập là gì, cậu sao phải—”
“Tớ tắt điện thoại đây, không đếm xỉa đến cậu nữa!” Mục Nhiên như vũ trụ nhỏ bị thiêu đốt, lại tắt điện thoại.
Di động lại tiếp tục lì lợm kêu vang, Mục Nhiên táo bạo hét lên. “A a a!!! Không cho cậu gọi đến nữa!”
“Vì sao chứ?” Lương Viễn Triết khó hiểu.
“Là anh à?” Mục Nhiên kinh hỉ.
“Bảo bối, làm sao vậy?” Lương Viễn Triết cười khẽ.
“Không có, vừa rồi có tên bệnh thần kinh, cứ gọi điện cho em!” Mục bảo bảo thực không trượng nghĩa.
Tô Siêu Mĩ hắt xì một cái.
“Ngoan, nhớ anh không?” Giọng Lương Viễn Triết rất có từ tính lại có chút khàn khàn, thật dễ nghe.
Mục Nhiên lại thật không có tiền đồ mà cái mũi cay cay, thấp giọng nói nhớ. Kỳ thật rõ ràng trong bụng còn vô vàn lời muốn nói cho hắn nghe, nhưng lúc nói chuyện điện thoại, lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Nhưng mà không sao, chỉ cần nghe được giọng nói của hắn cũng đã rất hạnh phúc rồi.
Sau khi chúc ngủ ngon rồi tắt điện thoại, Mục Nhiên lại gạch một ngày trên tấm lịch, cẩn thận đếm đếm. Còn 73 ngày nữa là mình có thể gặp lại hắn rồi.
Khoé miệng nhịn không được nhoẻn cười, ôm gấu bông cọ cọ, vừa mềm vừa ấm thật vui vẻ.
Mà ở thành phố L xa xôi, Lương thiếu gia cũng đang nằm ở trên giường, khoanh tay ở sau đầu, tâm trạng rất tốt.
“Lương Viễn Triết, bạn gái cậu như thế nào, khi nào mới cho bọn tôi nhìn thấy đây. Mỗi lần cậu nói chuyện điện thoại xong đều cười ngây ngô.” Bạn cùng phòng A ngồi ở bên giường, vẻ mặt hâm mộ nhìn hắn.
Bạn gái của suất ca, hẳn cũng là một mỹ nhân đi!
“Chuyển trường thật là tốt, còn có cơ hội tìm bạn gái ở trường khác.” Bạn cùng phòng B hâm mộ lẫn ghen tị. “Ai giống như tôi, mối tình đầu cmn còn chưa có, đã bị đưa vào đây, ngày ngày đối mặt với một đám con trai!”
“Còn nữa, hoạt động ngoại khoá ngày mai, còn phải mô phỏng công việc cứu hộ, cho dù là hô hấp nhân tạo hay bị hô hấp nhân tạo, nụ hôn đầu của tôi chắn chắn là rơi vào tay một thằng con trai rồi.” Bạn cùng phòng C ôm ngực. “Cứ nghĩ đến chuyện này, tôi lại thống khổ không thể kiềm chế nổi.”
Bạn cùng phòng nói nói cười cười, Lương Viễn Triết lại mắt điếc tai ngơ, xoay người mở thư mục hình ảnh ra, nhìn những ảnh chụp bảo bối của mình.
Ăn cơm, ngủ, đọc sách, chạy bộ, tất cả đều rất đáng yêu.
Mục Nhiên không hay chụp ảnh, tất cả ảnh này đều là mình thừa dịp em ấy không chú ý, dùng điện thoại chụp lại.
Vốn dĩ chỉ thuận tay chụp chơi, hiện tại lại trở thành hành trang quý giá nhất của mình.
Còn có 73 ngày nữa…
Lương Viễn Triết vươn ngón tay cái, cọ cọ khuôn mặt tươi cười xinh đẹp trên màn hình.
Bảo bối, anh thật sự rất nhớ em.