Chương 6: Cá chép vượt cửa rồng 5

Tác giả: Phù Bạch Khúc.
Chuyển ngữ: Vẫn là tui nhưng yêu Vann Winston.
Thử hỏi hai mươi tám năm kiên định theo chủ nghĩa duy vật, vừa tỉnh dậy đã thấy một chàng tiên cá nằm trên người mình, bạn sẽ có cảm tưởng thế nào?


Nghe thì lãng mạn giống truyện cổ tích thiếu nhi, nhưng thực tế cảnh này căn bản là chuyện kinh dị đêm khuya.
Cố Minh Hoài bật mạnh dậy, Dung Dữ đang nằm trên người anh bất ngờ bị tuột xuống, đầu đụng vào thành hồ.
"Shhh---" Dung Dữ bị đau đến tỉnh, mở mắt nổi giận, "Lôi ra ngoài chém!"


Hắn ngủ mơ thấy cuộc sống ca hát nhàn nhã mấy năm trước, chưa uống được ngụm rượu hắn yêu thích đã bị cơn đau làm tỉnh.
Chuyện này mà ở trước kia, có kẻ dám làm phiền giấc ngủ của Ma vương bệ hạ, đừng hòng sống sót đi ra ngoài.
Hắn có tính gắt ngủ.


Dung Dữ rất tức giận, nhưng mới sáng sớm còn ngái ngủ lười biếng, giọng chú cá chép mềm mại êm tai, nghe hệt như đang làm nũng.
Cố Minh Hoài nhìn hắn: "Cậu muốn chém ai?"
Dung Dữ: "..."
Cuối cùng hắn cũng tỉnh hoàn toàn.
Hình như trong không trung có một đàn quạ bay qua.


Dung Dữ cúi đầu nhìn nửa người dưới, sờ sờ vảy cá bên tai.
Hắn vốc nước lên rửa mặt, nhìn kỹ lại lần nữa.
Đuôi vẫn còn, vảy cá cũng thế.
Được lắm, biến hình thất bại rồi.
Dung Dữ bình tĩnh chấp nhận hiện thực: "Không, tôi vừa nằm mơ."


Cố Minh Hoài chậm rãi nói: "Tôi cũng có cảm giác mình đang mơ."
Dung Dữ nói: "Ảo giác thôi, anh không nằm mơ."
Thanh niên gương mặt đẹp đẽ, sóng mắt dập dờn, nửa người trần ͙truồng, mái tóc dài xõa tung trên mặt nước, nửa người dưới nước càng thêm yêu mị, lộ vẻ cám dỗ ướt át.


available on google playdownload on app store


Cố Minh Hoài nhìn chăm chú mấy giây, sau đó quay mặt sang chỗ khác: "Cậu để tôi yên tĩnh chốc lát."
Dung Dữ kiên nhẫn chờ hắn tiêu hoá, một phút sau hỏi: "Tỉnh chưa?"
Cố Minh Hoài tỏ vẻ còn chưa tỉnh lắm, hết sức bình tĩnh nói: "Trước tiên cậu xuống khỏi người tôi đã."


Đuôi cá lớn như thế còn đang đặt trên người anh, sao bình tĩnh nổi.
Dung Dữ nhìn anh, thân thể mềm mại không xương lại sà tới, ôm lấy cổ Cố Minh Hoài, hơi thở nóng ấm làm người ta mặt đỏ tim đập dữ dội.


Hắn làm động tác quyến rũ nhất, nhưng giọng điệu lại vô cùng chính trực: "Không, anh để tôi ôm một chút."
Ôm cả đêm sao còn không mọc chân nhỉ?
Nhất định là chưa đủ thời gian, phải ôm thêm chút nữa.


Chàng tiên cá xinh đẹp chủ động muốn ôm, toàn thân Cố Minh Hoài cứng đờ, bên tai đầy giọng nói nũng nịu của cậu thanh niên.
"Này cá nhỏ." Cố Minh Hoài ánh mắt né tránh, tần suất chớp mắt càng nhanh, biểu hiện của sự hốt hoảng: "Loài người có câu, nam nam thụ thụ bất thân."


Anh hoài nghi thuốc chưa hết tác dụng, nếu không sao lại vì một cái ôm mà tim đập rộn ràng cả lên chứ.
- -- Nhảm nhí đấy, người bình thường mà thấy cá chép biến thành người thì tim lại chả đập thình thịch lên.


Dung Dữ ngước lên nhìn thẳng vào mắt anh: "Câu này anh tự nghĩ ra chứ gì." Hắn chỉ nghe nam nữ thụ thụ bất thân thôi.
Hai thằng đàn ông ôm nhau xíu thì làm sao?
Nếu không phải vì biến thành người nhanh thì còn lâu mới ôm, hắn cũng chả vui vẻ gì đây.


Cố Minh Hoài cứng đờ hỏi: "Vậy cậu muốn ôm tới khi nào?"
Dung Dữ nói: "Không biết." Sao hắn biết được khi nào sẽ mọc chân.
"Tôi đứng không nổi." Dung Dữ bổ sung.
Thì ra là thế. Cố Minh Hoài nhẹ nhõm: "Vậy cậu có thể nằm trong nước đợi."
Dung Dữ ôm chặt anh: "Tôi cảm thấy trong ngực anh thoải mái hơn."


Này là nói thật, được vây trong đống linh khí cảm giác sướng vô cùng.
Cố Minh Hoài nghẹn họng chớp mắt, có chút không chống đỡ nổi.
"Cậu có thể biến ra hai chân không?" Cố Minh Hoài nhìn xuống đuôi cá xinh đẹp, "Bị người khác thấy... sẽ rất phiền."
Dung Dữ: "Tạm thời không thể."


Cố Minh Hoài: "Vậy biến về lại?"
Dung Dữ thử rồi: "Cũng không thể. Tôi biến không được."
Hắn không khống chế được trạng thái hiện giờ của mình, biến hình cũng bị động nốt. Không biết khi nào mới có thể biến hoàn toàn, cũng không biết khi nào sẽ biến về lại.
Chuyện này có chút khó giải quyết.


Cố Minh Hoài hít một hơi, mò tới di động trong túi áo khoác bên bờ, cho mấy người giúp việc nghỉ mấy ngày trước.
Không thể để người thứ ba thấy Dung Dữ thế này.
Dung Dữ nhìn anh bình tĩnh nói chuyện điện thoại xong, giọng điệu lạnh nhạt như cũ, gương mặt như núi băng không bao giờ biến sắc.


Vừa cúp điện thoại anh mới lộ vẻ mặt nhức đầu.
Cố Minh Hoài xoa xoa huyệt thái dương: "Tạm thời xuống khỏi người tôi đi, tôi đi thay quần áo đã."
Ngâm nước lạnh một đêm, sáng dậy còn bị giật mình, cảm giác không ổn chút nào.


Dung Dữ nghe vậy càng ôm chặt hơn, dùng hành động tỏ ý cự tuyệt.
Ai cũng đừng hòng chia cắt hắn với linh khí.
Cố Minh Hoài đúng là hết cách với chàng tiên cá dựa dẫm vào mình như thế, bất đắc dĩ nói: "Nghe lời nào."
Dung Dữ tùy hứng nói: "Không nghe đấy."


Cố Minh Hoài theo thói quen hù dọa: "Coi chừng tôi làm cậu thành cá kh----"
"Anh cũng chịu ăn nhỉ." Đuôi mắt Dung Dữ cong cong, "Sao nào? Nửa thân trên để lại còn nửa thân dưới gặm xương à?"
Cố Minh Hoài: "..."
Anh tưởng tượng một chút, hình ảnh đẹp quá, có hơi buồn nôn.


Hơn nữa con cá này còn lớn như thế, đối với người bị dị ứng cá như Cố Minh Hoài thì lượng thịt này cũng đủ ch.ết, ăn xong cưỡi hạc về Tây Thiên luôn.
Nhưng cứ giằng co trong nước thế này cũng không phải chuyện hay.


Cố Minh Hoài ôm ngang Dung Dữ. Vừa ra khỏi mặt nước, đuôi cá hiện ra, lớp vảy dưới ánh nắng trở nên rực rỡ lấp lánh, nước xuôi theo đuôi cá chảy xuống. Chàng tiên cá tóc dài ôm cổ người đàn ông, cụp mắt, góc nghiêng tinh xảo, cảnh tượng đẹp hết sức, kết hợp với BGM lãng mạn cũng có thể trở thành hình ảnh kinh điển của cả phim điện ảnh và truyền hình---


Cố Minh Hoài lảo đảo, suýt nữa ôm không nổi, té lại vào nước.
Dung Dữ sợ hãi ôm chặt cổ anh: "Anh cẩn thận chút coi!" Cố Minh Hoài té thì không sao, hắn chỉ sợ mình bị té dập đầu thôi.
Cũng may Cố Minh Hoài kịp thời đứng vững.


Dung Dữ thở phào, than phiền nói: "Sức yếu thế..." Người phàm nào cũng yếu vậy à?
Cố Minh Hoài căng môi: "Tôi nói cậu giảm cân, cậu thì tăng hơn 50 kg trong một đêm, còn chê tôi sức yếu."
Tôi cũng không chê cậu bẩn.
Tất nhiên lời này Cố Minh Hoài biết điều không nói ra.


Ai lại nghĩ đuôi cá nặng như vậy.
Cố Minh Hoài vô cùng mâu thuẫn với vảy cá trơn nhớt, mà cái đuôi này nhiều vảy như thế làm anh suýt nữa quăng người đi luôn.
Có thể nhịn mà ôm Dung Dữ đã tốt lắm rồi.


Cố Minh Hoài bước lên bờ, ráng không nhìn xuống dưới, sợ vừa nhìn thấy vảy cá lại ném người trong ngực xuống.
Chưa bao giờ Dung Dữ cảm thấy đất liền tuyệt vời như bây giờ --- Hắn thật sự không muốn ngâm trong nước nữa.


Bản thể của hắn là lửa, nằm lâu trong nước không hẳn là khó chịu, nhưng tuyệt đối cũng chẳng thoải mái gì mấy.
Lần này rời khỏi nước không có triệu chứng khó thở, bây giờ hắn có lỗ mũi, không còn phải hô hấp bằng mang nữa.
Vòng Huyết Ngọc: Thanh tiến độ trạng thái đã mở, xin chú ý kiểm tra.


Trong đầu Dung Dữ hiện thêm hai thanh tiến độ, một cái màu xanh lam một cái màu đỏ.
Màu xanh lam đang 100%, màu đỏ 60%.


Vòng Huyết Ngọc: Màu xanh lam là nguồn nước. Cá chép tinh không thể rời nước quá lâu, cần thường xuyên bổ sung nước mới có thể duy trì hình người. Hơn 50% là trạng thái an toàn, có thể duy trì hình người. Thấp hơn 50% là trạng thái thiếu nước, biến thành người cá, cần phải bổ sung nước. Dưới 20% là trở về nguyên hình. Về 0% là ch.ết, đèn hồn tắt, nhiệm vụ thất bại. Xin chú ý bổ sung nước kịp thời. Bây giờ lượng nước của ký chủ là 100%.


Dung Dữ ở trong nước đợi lâu như vậy, tất nhiên là thừa nước. Nhưng nghĩ đến ở thế giới này còn phải năm lần bảy lượt tiếp xúc với nước, hắn đã cảm thấy vô cùng nghẹt thở.
Nước lửa bất dung, cái thế giới này chắc chắn đang chơi hắn.


Vòng Huyết Ngọc tiếp tục giảng giải: Màu đỏ là linh khí. Linh khí hơn 80% có thể duy trì hình người, hơn 50% duy trì trạng thái người cá, thấp hơn 50% sẽ biến lại thành cá chép. Linh khí bây giờ của ký chủ là 60%. Lượng nước và linh khí phải cùng đạt tiêu chuẩn mới có thể biến thành người, mời tiếp tục cố gắng.


Dung Dữ suy tư, cố gắng lâu như vậy mà chỉ mới được 60%.
Vậy có nghĩa là bây giờ hắn không thể rời khỏi Cố Minh Hoài một giây một phút nào, nếu không bất cứ lúc nào cũng có thể bị biến lại thành cá chép.
- -


Đường cong cằm Cố Minh Hoài căng thẳng, mím môi ôm Dung Dữ xuống lầu ba, chạy thẳng tới phòng ngủ.
Anh đá văng cửa phòng tắm, đi vào xong dùng lưng đóng lại, như bị phỏng mà vội vàng thả Dung Dữ xuống bồn tắm, mở vòi nước trong bồn ra.
Cố Mình Hoài lấy khăn lông sạch trên kệ xuống: "Biết tự tắm không?"


Dung Dữ nói: "Không biết."
Thật ra là biết, nhưng hắn sẽ không chừa bất kỳ cơ hội tiếp xúc với Cố Minh Hoài.
Mà cơ hội là phải tự bản thân tạo ra.
Cố Minh Hoài nhíu chặt mày, chuẩn bị lau người gội đầu cho Dung Dữ.


Áo sơ mi ướt nhẹp dính vào người rất khó chịu, Cố Minh Hoài dứt khoát cởi ra, lộ ra cơ thể mặc vào thì gầy mà cởi ra thì múi không.
Dung Dữ "chậc", tám múi cơ lận đấy.
Hắn nằm trong bồn tắm, đầu tựa vào thành bồn, mái tóc dài rũ xuống gạch sứ sáng bóng.


Cố Minh Hoài nhìn, tóc này ít nhất cũng dài đến eo.
"Tóc này có thể cắt không?"
Cái độ dài này, gội xong cũng làm anh choáng váng.
Thực ra thì tóc do một phần của cá chép biến thành, cắt là Dung Dữ toi mạng.
Dung Dữ nói: "Có thể."


Dù sao thân thể này cũng không phải thân thể của Trì Ngư, do hệ thống sao chép mà thôi, xử lý thế nào là tùy hắn.
Yêu tu luyện thành tinh cũng phải cần ít nhất trăm năm. Trì Ngư là một con cá từ thời cổ đại, nên mới nuôi tóc dài để nhập gia tùy tục, đến thời hiện đại rồi thì không cần nữa.


Cố Minh Hoài được đồng ý, lanh lẹ cầm kéo lên, "xoẹt xoẹt" mái tóc dài liền rơi xuống. Anh lấy cái ghế nhỏ ngồi xuống, xịt một chút dầu gội lên tay gội đầu cho Dung Dữ.


Cả đời này anh chưa phục vụ ai bao giờ, nên động tác không quá thành thạo, nhưng lực đạo mát xa rất thoải mái, linh khí từ đầu ngón tay không ngừng truyền vào da đầu để lại cảm giác vô cùng thoải mái. Dung Dữ nhắm mắt hưởng thụ phục vụ, rất muốn vote cho 5 sao khen ngợi.


Cố Minh Hoài cảm thấy vừa quái dị vừa hoang đường.
Đúng là hiện thực huyền huyễn.
Bây giờ anh đang gội đầu cho một con cá chép.


Dung Dữ không chịu ở trong hồ bơi, cũng không thể để hắn ra vẩy nước đầy nhà. Người giúp việc đã nghỉ, không ai dọn vệ sinh, nước khắp nơi thế này sẽ làm Cố Minh Hoài sợ dơ phát điên mất.
Vì không để mình điên, anh chỉ có thể nhịn bệnh lại mà gội đầu cho Dung Dữ.


Cố Minh Hoài gội đầu cho Dung Dữ xong, đỡ hắn ngồi dậy, lấy máy sấy sấy tóc cho hắn.
Vừa mở máy sấy lên, Dung Dữ lập tức cảnh giác mở mắt ra: "Đây là thứ gì?"


Mặc dù trước kia hắn đã đi qua khá nhiều thế giới, nhưng cũng chỉ cưỡi ngựa xem hoa, chủ yếu là chơi rượt bắt với Chủ thần. Nên Dung Dữ cũng không hẳn là biết mấy thứ đồ sinh hoạt này.
Trước kia hắn còn pháp lực, một cái phất tay là giải quyết được rồi, làm gì cần thứ đồ chơi này.


Cố Miinh Hoài giải thích: "Đây là máy sấy tóc, dùng để sấy tóc, làm tóc cậu nhanh khô hơn."
Đường cong căng thẳng của Dung Dữ lúc này mới dịu lại.
Chờ đến khi tóc gần khô, Cố Minh Hoài lại lau người cho hắn.


Cố Minh Hoài siết chặt khăn lông lau người cho Dung Dữ, nói ưỡn ngực là ưỡn ngực, kêu giơ tay là giơ tay, rất ngoan đúng không.
- -- Dĩ nhiên phải ngoan, tắm một lần mà linh khí đã tăng 5%.
Dung Dữ phát hiện, chỗ tiếp xúc mà càng riêng tư càng thân mật thì linh khí lại tăng càng nhanh.


Hắn còn phát hiện, hình như Cố Minh Hoài mất trí nhớ.
Hành động của người này không phù hợp với tuyến cũ của thế giới này, hơn nữa trên người còn có linh khí không nên tồn tại, điều này cho thấy Cố Minh Hoài không phải người ở đây.


Nhưng nếu là người xuyên không, đã gặp được đủ loại chuyện kì lạ của muôn vàn thế giới rồi thì sao lại tỏ vẻ khiế͙p͙ sợ khi biết còn có yêu tinh tồn tại chứ.


Rung động trong mắt Cố Minh Hoài khi nhìn thấy hắn không phải giả, hoàn toàn là dáng vẻ của một người bình thường khi chứng kiến chuyện vượt qua hiểu biết nhân loại.
Một người không bình thường, lại vì nguyên nhân nào đó mà trở thành người bình thường sống ở đây. Chuyện này rất thú vị.


Dung Dữ: "Anh ta chắc không phải bị Thời Không Quản Lý bắt lại, xóa trí nhớ ném vào thế giới nhỏ để trừng phạt đấy chứ?"
Vòng Huyết Ngọc: Anh đoán xem.
Nó thông minh hơn rồi, sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để Đại ma vương "đoán".
Dung Dữ: "Tao đoán không phải."


Vòng Huyết Ngọc: Đúng hay sai tôi cũng không cho anh biết.
Dung Dữ kinh ngạc: "Mày mới đi nạp thêm thông minh đúng không?"
Vòng Huyết Ngọc: Ò ò.
Không muốn để ý hắn.
- --
Vai lưng thanh niên trắng nõn, cẳng tay thon dài, Cố Minh Hoài lau qua, không còn chút bẩn nào.


Nếu như bỏ qua đuôi cá dưới nước, thì hai người trông giống như một đôi vợ chồng già trong các gia đình bình thường.
Lúc lau đến trước ngực, Cố Minh Hoài hỏi: "Cậu có tên không?"
Dung Dữ ngước mắt lên: "Trì Ngư."


"Ngư ở đây là cá trong ao à?" Cố Minh Hoài ngẫm một chút, "Đơn giản trực tiếp, vậy sau này tôi gọi cậu là Cá Nhỏ (Tiểu Ngư) nhé."
Dung Dữ cũng không sửa cho hắn là Ngư này có chấm thủy.


(Ngư mà CMH nói là cá (鱼), còn Ngư trong tên Trì Ngư là câu cá (渔) có chấm thuỷ (氵). Và cả hai đều đọc là yú.)
Dù sao tên nào cũng không phải, hắn là "Dữ", đọc thanh ba*.
(Dữ (与) có ba cách đọc là yú, yǔ, yù. Tên của Dung Dữ là Róngyǔ, yǔ thanh ba.)


Cố Minh Hoài lau xuống eo Dung Dữ, xuống chút nữa là bộ phận khuất sau nước.
Chỗ dưới eo Cố Minh Hoài không biết nên làm thế nào, cũng có ý tránh đi.
"Đêm qua tôi uống say." Cố Minh Hoài nói giảm nói tránh, "Chắc là không làm gì cậu chứ?"


Dung Dữ nâng cái đuôi đỏ chói của mình lên: "Anh cảm thấy anh có thể làm gì được tôi?"
Chân còn không có, muốn làm cái gì thì cũng có chỗ đút vào đâu.
Cố Minh Hoài: "...Coi như tôi chưa nói gì."
Dung Dữ lại đập đuôi xuống, bắn nước đầy mặt Cố Minh Hoài.


Khóe miệng Cố Minh Hoài giật một cái, lập tức nhắm mắt để không bị nước bắn vào.
Anh lại nhớ tới lúc Dung Dữ còn là một chú cá chép, cũng rất thích đập đuôi bắn nước đầy mặt anh.
Lúc đó anh còn có thể xách đuôi cá lên dạy dỗ một phen.


Bây giờ... Cố Minh Hoài nhìn chàng tiên cá có thân hình xấp xỉ mình.
Xách không nổi nữa.
Bây giờ chỉ có thể ôm công chúa cá nhỏ thôi.


Cố Minh Hoài suy nghĩ bậy bạ, động tác trên tay cũng lộn xộn, lau sơ mấy cái rồi thôi. Anh xả nước trong bồn tắm ra, nhìn đuôi cá không biết đặt tay chỗ nào mới ổn.
Lớp vảy kia có lấp lánh xinh đẹp đến cỡ nào, thì anh cũng chỉ thấy rợn tóc gáy.
Dung Dữ cũng không làm khó anh: "Tôi tự làm."


Cố Minh Hoài: "Chẳng phải cậu không biết lau người à?"
Dung Dữ: "Nhìn một lần là nhớ."
Cố Minh Hoài: "Tôi tưởng kí ức của cá có 7 giây thôi."
Dung Dữ duỗi đuôi: "Vậy tôi không nhớ, anh làm đi."
Cố Minh Hoài quả quyết ném khăn cho hắn.


Dung Dữ chế nhạo một tiếng, lau khô nước trên đuôi cá, ngồi trong bồn tắm dang hai tay: "Ôm."
Cố Minh Hoài liếc đuôi cá, lại không dám nhìn thẳng vào: "Cậu có thể tự bò ra ngoài không?"
Dung Dữa: "Anh đang nói tiếng người đấy à?"


Cố Minh Hoài không biết làm sao, chỉ có thể cúi người bế Dung Dữ lên giường, sau đó lấy một cái áo sơ mi mặc cho hắn, cuối cùng lấy remote mở ti vi: "Cậu ngồi đây xem ti vi đi, tôi đi tắm."
Dung Dữ: "Ờ."
Cố Minh Hoài lập tức đi vào phòng tắm đóng cửa lại.


Anh cảm giác toàn thân mình thật bẩn, rất cần một lễ rửa tội.
Lần tắm này khá lâu, Dung Dữ xem xong ba tập phim rồi mà tiếng nước chảy trong phòng tắm vẫn chưa từng dừng lại.
Dung Dữ vừa xem tivi vừa tán gẫu với vòng Huyết Ngọc: "Tiền nước nhà anh ta chắc cao lắm."


Có chủ nhà sợ dơ kinh khủng, giờ còn thêm cá chép tinh cần thường xuyên bổ sung nước, tiền nước sẽ cao lắm đây.
Vòng Huyết Ngọc: Không sao, anh ta nhiều tiền.
Dung Dữ ngồi đợi trên giường, nhìn thanh giá trị nước lại giảm 1%, còn 99%. Linh khí...
Giá trị linh khí giảm còn 51%.


Dung Dữ khiế͙p͙ sợ: "Linh khí tiêu hao nhanh vậy à?"
Dựa theo cái tốc độ này, e là chẳng bao lâu nữa hắn lại trở thành một con cá.


Vòng Huyết Ngọc: Để duy trì trạng thái người cá sẽ tiêu hao một lượng lớn linh khí, biến thành người tiêu hao còn nhiều hơn. Ký chủ chú ý, nếu biến thành cá lúc không ở trong nước, giá trị nước sẽ giảm rất nhanh, nguy hiểm tính mạng.


Chỉ có lúc là cá chép, linh khí tích được sẽ không giảm. Giá trị linh khí đạt 100% sẽ không thể tích thêm được nữa. Cho nên Dung Dữ phải đúng lúc hấp thu linh khí trên người Cố Minh Hoài, tốt nhất là không được tách ra, như vậy mới bảo vệ được tính mạng.


Nói đơn giản thì đây là trói buộc hoàn toàn.
Thấy giá trị linh khí sắp giảm xuống 50%, mà cửa phòng tắm lại không có chút động tĩnh gì.
Dung Dữ chẳng còn lòng dạ xem tivi, quay đầu nhìn chằm chằm cánh cửa như muốn xuyên qua cửa nhìn người bên trong: "Sao anh ta còn chưa tắm xong? Một lần tắm lâu vậy à?"


Nếu không phải đuôi cá không tiện đi lại, hắn làm gì quan tâm có đang tắm không, cứ xông thẳng vào ôm hít linh khí là được.
Lâu thêm xíu nữa hắn sẽ bị biến thành cá mất!
Vòng Huyết Ngọc: Không hẳn.


Dung Dữ không tin: "Nhưng anh ta đã tắm cả một tiếng đồng hồ rồi. Theo thời gian ở đây đổi ra, thì là hai tiếng rồi đấy."
Vòng Huyết Ngọc: Anh ta đang tắm lần thứ bảy.
Dung Dữ:...
Đúng là tật sợ dơ trong truyền thuyết.
Hên là lúc linh khí đang ở mức 50%, cửa phòng tắm mở.


Cố Minh Hoài tắm suốt hai tiếng, cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Anh thay quần áo ngủ, hít sâu một hơi, mở cửa ra, một tay giơ lên: "Chúng ta nói chuyện một chút------"
Một bóng người nhào thẳng tới.
"Không có gì để nói!" Dung Dữ gấp gáp ôm chặt cứng eo anh, "Cho tôi ôm chút."


Tay Cố Minh Hoài đang giơ lên cứng đờ giữa không trung.
Hết chương 6.
Chả hiểu sao anh lại thêm thiết lập sợ dơ chi cho khổ không biết =)))))))))
À mn thấy tui để lúc thì cá nhỏ lúc thì Cá Nhỏ, thật ra không phải lỗi type đâu. Cá Nhỏ là tên riêng (Tiểu Ngư) nên tui để hoa á.






Truyện liên quan