Chương 15: Cá chép vượt cửa rồng 14

Tác giả: Phù Bạch Khúc.
Chuyển ngữ: Thiếu truyện đọc quá huhu.
Vòng Huyết Ngọc tái mét, giờ mới nhận ra mình lại bước vào con đường tà đạo của Đại ma vương.


Mới đầu nó miệng kín như bưng, rồi lại bị Đại ma vương lừa moi tin tức năm lần bảy lượt, giờ thì trực tiếp bỏ tối theo sáng cmnl... Không, là bỏ sáng theo tối mới đúng! Còn vô tình phản bội Chủ thần đại nhân nữa, hoàn toàn bị Đại ma vương dắt mũi như bò.


Vòng Huyết Ngọc: Chuyện lúc nãy anh bịa đúng không?
Để thăm dò nó đúng không hả!
Dung Dữ không ý kiến, còn cười hài hước: "Tao thuận miệng kể cho mày câu chuyện thôi, Vòng Nhỏ à, sao mày phản ứng dữ dội thế?"
...Vậy rốt cuộc có ngủ hay không trời? Chắc không đâu ha, chắc chắn đang lừa nó!


Vòng Huyết Ngọc hối hận đứt cả ruột.
Thế mới nói sao tự nhiên Đại ma vương lại tâm sự với nó, mà nó thì tin như thật suýt thì huỵch toẹt ra hết.
Nó không thể tin mồm miệng gian xảo của Đại ma vương nữa! Mỗi chuyện hắn làm đều có mục đích cả.


Chủ thần đại nhân sẽ không làm giờ làm mấy chuyện bội tình bạc nghĩa như thế.
Vòng Huyết Ngọc đang vô cùng xấu hổ vì nó đã nghi ngờ Chủ thần đại nhân một giây.
"Được rồi phơi đủ rồi." Dung Dữ ngồi dậy, lên bờ cầm khăn lông lau thân thể: "Vẫn là về phòng ngủ một giấc thôi."


Vòng Huyết Ngọc rất muốn hỏi Dung Dữ đã biết được chuyện gì, cứ nói hẳn ra để nó ch.ết thoải mái chút, không cần phải lo sợ như thế. Dung Dữ không nói gì cả càng làm Vòng Huyết Ngọc thấp thỏm không yên, sợ nếu người này chẳng biết chuyện gì mà nó hỏi thì lại thành chưa đánh đã khai.


available on google playdownload on app store


Dung Dữ mặc kệ suy nghĩ rối beng của Vòng Huyết Ngọc, cũng không đến phòng sách làm phiền Cố Minh Hoài, tự vào phòng tắm tắm.
Vừa vào phòng tắm, Dung Dữ nhìn bồn rửa tay cau mày: "Ngài Cố không súc miệng."
Vòng Huyết Ngọc: Sao anh biết?


Dung Dữ bước vào phòng tắm, mở vòi hoa sen, vừa tắm vừa thuận miệng nói: "Vòi nước xoay về bên phải 49 độ, hoa văn của ly nước quay ra ngoài 35 độ, bàn chải đánh răng cách tay cầm 3cm, tất cả đều giống y lúc sáng, hắn chưa hề chạm vào. Chỉ là khăn lông với vòi hoa sen là có dùng, khăn lông ướt, vòi hoa sen thì chỉnh thành nước lạnh, có thể ngài Cố bị tao hôn xong lại đi tắm nước lạnh cho tỉnh táo."


Vòng Huyết Ngọc:... Anh không đi làm thám tử thì đúng là uổng phí tài năng.
Dung Dữ tắt vòi hoa sen, mở cửa kính, đôi chân dài bước ra.
Trong gương phản chiếu khuôn mặt đẹp lạnh lùng của cậu thanh niên, đôi mắt sóng nước dập dền, tinh thần phấn chấn, như muốn hớp hồn người khác.


Dung Dữ thưởng thức chốc lát, buồn bã than thở: "Không phải mặt mình đúng là không quen chút nào, đây là lần đầu tiên tao trở nên bình thường như vậy đấy."
Vòng Huyết Ngọc: Đừng tự luyến nữa, xin anh.
Dung Dữ: "Cái gì mà tự luyến, tao chỉ nói sự thật."


Vẻ ngoài của đứa con số mệnh không thể nào tầm thường được, vậy nên Trì Ngư rất đẹp. Nhưng Dung Dữ lại là kẻ gây họa cấp bậc đại mỹ nhân, nếu so sánh thì khuôn mặt này đúng thật không bằng.


Dung Dữ: "Mặt bình thường cũng được, nhưng chỉ số thông minh thấp như thế đúng là không nhịn nổi."
Vòng Huyết Ngọc:... Đừng mắng nữa, nguyên chủ trong đèn hồn tuy không nói được nhưng vẫn nhìn thấy tình huống bên ngoài.
Dung Dữ kinh ngạc: "Cậu ta nghe thấy à?"


Vòng Huyết Ngọc: Đúng vậy, nên đừng nói xấu sau lưng người ta.
Dung Dữ không có chút khiêm tốn nào: "Vậy tao nói trước mặt."
Vòng Huyết Ngọc:...


Dung Dữ không khách khí: "Con cá ngu ngốc nhà cậu, cậu có biết con người kiếp sau không nhất định có khuôn mặt giống kiếp trước không? Thời đại này phẫu thuật thẩm mỹ cho giống mặt nhau đầy ra đấy, cậu nhận người chỉ dựa vào khuôn mặt thì quá ngu ngốc. Ít nhất cũng phải bay vèo đến địa phủ tr.a sổ sinh từ, tr.a danh sách các Tiên quân trên Tiên giới đầu thai xuống..."


Vòng Huyết Ngọc: Người ta chỉ là tiểu yêu thôi, không có bản lĩnh lên trời xuống đất đâu.
Dung Dữ ngừng một chút: "Vậy xin lỗi, tao hay làm như thế, tao tưởng ai cũng làm được."
Vòng Huyết Ngọc: Anh tìm ai đầu thai?


Nó cũng nghe sự tích Đại ma vương đại náo thiên cung sau lại xông đến điện Diêm La, nhưng không biết nguyên nhân.
Dung Dữ nhếch môi, nửa thật nửa giả nói: "Tất nhiên là cái tên bội tình bạc nghĩa lừa thân lừa tình sau đó bốc hơi, trừ phi hắn ch.ết, nếu không tao không tìm được lý do tha thứ cho hắn."


Sổ sinh tử và mệnh cách là thiên cơ, không thể tiết lộ.
Cho nên xông qua Vực sâu Ma giới đến thẳng U Minh, rồi lại lên Thiên giới chĩa kiếm vào Thiên Đế, không tiếc bất cứ giá nào, chỉ vì tìm kiếp sau của một người.
Nếu tìm được, chứng tỏ người kia đã ch.ết, nên mới không thể tới gặp hắn.


May mắn là, hắn không tìm được.
Bất hạnh là, hắn không tìm được.
- -
Ngày hôm sau, bầu không khí trong văn phòng của tòa cao ốc ngay trung tâm thành phố sầm uất như đông cứng lại, ai ai cũng đang âm thầm lo lắng.


Có thể sỡ hữu một tòa cao ốc ngay trung tâm thành phố tấc đất tấc vàng này dĩ nhiên chính là Cố thị giàu sang quyền quý.
Đám nhân viên tinh anh ai ai cũng bận rộn, mà tim họ thì đang treo lơ lửng vì một tuần thoải mái sắp kết thúc không bao giờ trở lại.
Hôm nay chủ tịch Cố đi làm.


Có thể được nhận vào làm việc ở công ty Cố thị thì tất nhiên họ đều tốt nghiệp ở trường có tiếng, năng lực hơn người nhưng họ vẫn thường phải hoài nghi cuộc đời vì đối mặt với yêu cầu cực cao của ông chủ Cố. Làm lại phương án, viết lại kế hoạch, về lại lò đào tạo gì gì đấy, chủ tịch Cố mặt mày lạnh lẽo phê bình người khác không thương tiếc, thật sự làm người ta tổn thương vô cùng.


Ông chủ của nhà người ta bình dị gần gũi bao nhiêu, ông chủ Cố của bọn họ lại lạnh băng không chút tình người, còn là một người cuồng sạch sẽ. Ngày lễ ngày tết công ty người ta phát quà đẹp các thứ, còn bọn họ nhận được một chai nước khử trùng với hộp xà phòng thơm.


Các nhân viên hễ cứ thấy nước khử trùng thì phản ứng đầu tiên đều là "Ông chủ Cố có độc".


Vì vậy có thể thấy hình tượng của Cố Minh Hoài trong mắt người khác như thế nào. Núi băng nghìn năm, đóa hoa cao lãnh, cứ thế mà độc thân cả đời, không người bình thường nào có thể giao lưu được với anh.


Cho nên hôm nay thấy anh dẫn một cậu trai mặt mũi diễm lệ ăn mặc thoải mái đi vào công ty, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm.


Trong một đám đàn ông âu phục giày da, phụ nữ thì trang điểm xinh đẹp, đột nhiên xuất hiện một cậu trai mặc ao thun đỏ thoải mái mang giày thể thao, giống như sinh viên lạc vào đây, hoàn toàn khác biệt với mọi người.
Hơn nữa cậu ấy với ông chủ Cố còn tay trong tay!


Đều là người khôn khéo, các nhân viên ngoài mặt không tỏ vẻ gì, chỉ cung kính cúi đầu: "Chào chủ tịch Cố ạ."
"Chào chủ tịch Cố ạ."
"Chào chủ tịch Cố ạ."
"..."
Dọc đường đi đều có người chào hỏi, rất bài bản.


Cố Minh Hoài cũng lạnh nhạt gật đầu, mắt nhìn thẳng, dẫn Dung Dữ đi thẳng đến phòng làm việc.
Cửa phòng làm việc vừa đóng, các nhân viên lập tức bu lại tám chuyện.
"Cậu trai mới nãy là ai vậy? Chưa nghe nói ông chủ Cố có em trai bao giờ."
"Hẳn là em họ nhỉ?"


"Cậu trai đó đẹp trai xỉu luôn, trông hoạt bát nhiệt tình như lửa vậy, mới nãy còn cười với tui, nhìn tươi sáng hơn mặt poker của ông chủ Cố nhiều. Hầy gen là họ Cố tốt thiệt sự..."


Tạm thời vẫn chưa một ai đoán rằng ông chủ Cố dẫn tình nhân đến công ty, trong suy nghĩ của hầu hết tất cả mọi người, tảng băng sẽ không bao giờ yêu đương.
Chỉ có trợ lý của Cố Minh Hoài tinh mắt để ý cậu trai kia mặc áo đỏ, là quần áo mà ông chủ Cố bảo hắn chuẩn bị.


Trợ lý đi theo Cố Minh Hoài lâu rồi, biết sau khi cha mẹ chủ tịch Cố bất ngờ qua đời, họ hàng đều nhào tới muốn chiếm tài sản. Năm đó ông chủ Cố mười chín tuổi đã bình tĩnh mời luật sư, không để bọn người kia chiếm chút lợi nào, những người họ hàng đó đều đoạn tuyệt quan hệ với ông chủ Cố rồi, sao cậu trai này có thể là em họ được.


Đã dãn về nhà luôn thì chắc chắn là bạn trai.
Không ngờ hôm nay còn công khai dẫn tới công ty, dính nhau ghê vậy đó.
Nói đến cũng phải nói cậu trai kia cũng thật trẻ trung xinh đẹp.
Dung Dữ nhìn cùng lắm mới hai mươi, phong cách ăn mặc lại năng động như thế, người ta nghĩ là sinh viên cũng bình thường.


Trợ lý thấy mọi người đều hiểu lầm là họ hàng, cũng không định giải thích. Có thể làm trợ lý của chủ tịch Cố, miệng kín như bưng là điều cơ bản.
Không giống bạn Vòng Nhỏ miệng mồm nhanh nhảu nào đó.
- --
Thật ra hai người cũng không dính nhau như trong tưởng tượng của trợ lý.


Trong phòng làm việc rộng lớn, Dung Dữ ngồi trước máy tính im lặng chơi game online, Cố Minh Hoài thì ngồi phía đối diện làm việc.
Mấy ngày không tới công ty, có rất nhiều việc cần Cố Minh Hoài giải quyết, Dung Dữ sẽ không làm phiền anh.
Hơn nữa hắn cũng có chuyện cần làm.


Dung Dữ vờ như đang chơi game nhưng thật ra lên baidu tr.a tên "Trương Văn Phàm", baidu hiện ra một vài thông tin cá nhân.


Hiện tại Trương Văn Phàm đang kinh doanh ẩm thực, mở kha khá tiệm ăn trong thành phố, miễn cưỡng được xem là một già giàu mới nổi trong thành phố Chương Hoa này, giá trị con người mấy chục triệu, tiền vốn lúc đầu là do Trì Ngư đưa.


Trong hình là một người đàn ông mặt mũi bình thường, tuổi chừng ba mươi, là kiểu người gặp qua một lần sẽ quên.
Vòng Huyết Ngọc: Thấy chưa? Nhan sắc này mới gọi là bình thường.
Trì Ngư là một mỹ nhất đấy được chưa!


Dung Dữ: Này mà là bình thường á? Chẳng lẽ không phải là xấu xúc phạm người nhìn à
Vòng Huyết Ngọc:...
Được, đã biết thẩm mỹ của Đại ma vương cao đến mức làm người ta giận tím người.


Ở thành phố Chương Hoa này Trương Văn Phàm cũng được coi là nhân vật có chút tiếng, nếu tr.a trên Internet Plus* thì hầu như không tr.a ra gã, trên baidu cũng chỉ có sơ sài mấy dòng, cũng không tr.a đươc thông tin gì khác.
Dung Dữ bị sự tò mò dụ dỗ, cuối cùng thử tr.a Cố Minh Hoài.


Cố Minh Hoài rất quan trọng việc bảo mật riêng tư, trên mạng cũng không có hình, nhưng thông tin lại nhiều hơn Trương Văn Phàm.


Vừa tr.a đã ra quá chừng, công ty chính của nhà anh kinh doanh mở rộng bất động sản, còn các công ty con làm đủ mọi ngành nghề, không chỉ giàu nhất thành phố Chương Hoa, mà còn nằm trong bảng xếp hạng cả nước thậm chí là cả thế giới.


Cứ như vậy mà so, chuỗi tiệm ăn của Trương Văn Phàm trải dài từ phố đông sang phố tây, thì chung cư bất động sản của Cố Minh Hoài mở mộng từ bán cầu Nam sang bán cầu Bắc.


Giá trị con người của Trương Văn Phàm còn không bằng một chiếc nhẫn trên tay Cố Minh Hoài, hoàn toàn không phải một nhân vật máu mặt gì. Nói cách khác, Cố Minh Hoài có một trăm cách làm Trương Văn phàm không sống nổi ở nhà thành phố Chương Hoa này.


Nghĩ đến đây Dung Dữ tắt trang tìm kiếm, lười biếng dựa vào ghế tiếp tục chơi game.
Cũng chẳng cần lập kế hoạch tỉ mỉ tốn noron thần kinh làm gì.
Trời lạnh rồi, cho Trương thị phá sản thôi.
Hết chương 15.






Truyện liên quan