Chương 40: Ngục giam tai ương 14
Tác giả: Phù Bạch Khúc.
Chuyển ngữ: Vẫn là cơm chó, cân nhắc trước khi đọc. 🤧
Ngày hôm sau, Phó Thiển Tri và Dung Dữ ngồi phi thuyền tinh tế rời khỏi hành tinh lưu đày.
Phi thuyền có chế độ lái tự động, hoàn toàn không cần điều khiển. Trong khoang thuyền rộng rãi thoải mái, cái gì cần có đều có ---
giường lớn, ghế salon, tivi, ghế matxa, phòng tắm, rèm đỏ, trên nóc thuyền còn có đèn treo, hoàn toàn là một phòng ngủ sang trọng.
Chỉ khi du lịch đường dài mới sử dụng phi thuyền vũ trụ loại này. Từ hành tinh lưu đày đến Lam Tinh cần một tháng, điều kiện nghỉ ngơi tất nhiên không thể kém.
Trong không gian kín thoải mái, có một đôi tình nhân yêu nhau thắm thiết. Dung Dữ cảm thấy một tháng du lịch này của bọn họ có thể xem như tuần trăng mật.
Càng xịn xò hơn là nơi này có mạng, cuối cùng cũng dùng được quang não. Dung Dữ chờ hết nổi chơi hết một đống trò trong bảng xếp hạng, bỏ mặc Phó Thiển Tri lẻ loi ngồi cạnh.
"Muốn ngắm biển sao không em?" Phó Thiển Tri hỏi.
Dung Dữ ngồi trên giường, đang bận chơi game, khinh thường nói: "Em hiếm lạ mấy thứ đó à?"
Kỷ Thanh Du lớn lên trong phi thuyền, hai mươi mấy năm nhìn nhiều nhất là bầu trời sao. Dung Dữ tiếp thu trí nhớ, hơn nửa ký ức đều là biển sao rực rỡ ấy.
"Nhưng anh và em chưa cùng nhau ngắm sao bao giờ." Phó Thiển Tri rút quang não trong tay hắn, giọng điệu lại bắt đầu chua lè.
Dung Dữ nhắc nhở y, tinh tặc quả thật có thói quen dạo chơi trong ngân hà mênh mông. Người yêu từ nhỏ đã sống trên phi thuyền sẽ không thấy lạ lẫm gì, mà lúc ấy người ngắm sao cùng thanh niên trên phi thuyền là Phong Hành.
Thời đại tinh tế có một truyền thuyết lãng mạn. Trong vũ trụ mêng mông và biển sao bao la này, có hàng tỷ tỷ vì sao và vô số hành tinh. Trong đó có một tinh cầu hình trái tim hồng, được gọi là "Ái Tinh". Nó có thể trôi dạt bất cứ đâu trong vũ trụ này, là một tinh cầu di chuyển không có quy luật, bộ thăm dò Thiên Nhãn không bao giờ xác định được vị ví chính xác của nó, gặp được hay không đều là tùy duyên.
Tương truyền rằng những cặp đôi yêu nhau thật lòng sẽ gặp được Ái Tinh, mà cặp đôi may mắn gặp được Ái Tinh sẽ hạnh phúc bên nhau trọn đời.
Bởi vì truyền thuyết lãng mạn này, kha khá cặp đôi vì để nghiệm chứng tình yêu sẽ ngồi phi thuyền thử vận, xem thử có gặp được tinh cầu này hay không. Cũng có rất nhiều cặp vợ chồng ngao du ngân hà hưởng tuần trăng mật để gặp được Ái Tinh, mong tình yêu của họ dài lâu tựa đất trời.
Nhưng mà vũ trụ này rộng lớn như thế, chẳng mấy người gặp được Ái Tinh chân chính, những bức ảnh HD trên mạng đều là photoshop, hình như cho tới bây giờ không có ai tận mắt thấy nó. Nhưng người Tinh tế rất tin tưởng trong vũ trụ có một tinh cầu như thế, nó là biểu tượng của tình yêu vĩnh cữu. Mọi người trao cho nó ẩn ý tốt đẹp, Tinh tế dần thịnh hành một hoạt động "Người yêu ở bên nhau nhất định phải du lịch Tinh tế một lần", câu "Muốn cùng người rong chơi khắp ngân hà" thậm chí còn trở thành lời thổ lộ.
Đó giờ Phó Thiển Tri luôn khinh thường loại truyền thuyết này. Y cảm thấy là do các nơi du lịch vì muốn thu hút khách nên mới tạo ra lời đồn đó, không thấy sau khi câu chuyện truyền ra khách du lịch tăng lên vùn vụt à?
Thật đúng là kém thông minh.
Nhưng mà.
Nghĩ đến trước kia Dung Dữ đã cùng bạn trai trúc mã đó ngắm biển sao, Phó Thiển Tri lại bắt đầu ngứa răng.
Tức giận, ghen tị, chua.
Y nhất đinh phải thay những ký ức đó thành ký ức ngắm sao cùng y!!!
Dung Dữ không biết Phó Thiển Tri có bao nhiêu ghen tị bao nhiêu chua.
Nhưng bây giờ hắn cũng tức giận giống Phó Thiển Tri.
"Anh nói thì nói cướp quang não của em làm gì, ván này em sắp thắng rồi!" Đại ma vương nghiện mạng đang bên bờ nổi giận, nhào lên chuẩn bị bóp ch.ết tên khốn quấy rầy hắn thắng game.
Sức Phó Thiển Tri mạnh hơn Dung Dữ nhưng không dám mạnh tay kéo hắn ra, sợ làm hắn đau. Y mặc cho Dung Dữ nhào tới, theo quán tính, hai người cùng ngã xuống giường lớn mềm mại.
Dung Dữ nằm đè trên người y, bóp cổ Phó Thiển Tri, tức giận bùng nổ: "Khốn kiếp! Anh phá tỷ lệ thắng 100% của em!"
Đại ma vương chưa bao giờ chơi thua.
Nếu bị thua, chắc chắn là vì tên khốn kiếp nào đó.
"Tiểu Liên Hoa, thả, thả tay----"
"Kêu Đại Liên Hoa cũng vô dụng, hôm nay tôi sẽ cho anh biết thế nào là Hắc Liên Hoa!"
"Anh giúp em chơi lại..."
"Chơi lại cũng không có tỷ lệ thắng 100%, em muốn một trăm trận thắng!"
"Anh luyện cho em..."
Đang lúc dây dưa, tay Phó Thiển Tri đụng phải công tắc trên giường.
Đó không phải remote tivi. Sau khi chạm vào nút, rèm cửa bên trong phi thuyền tự động kéo ra, lộ ra vách tường màu vàng nhạt, mà trên tường cũng không có cửa sổ. Chờ rèm cửa kéo vào hết, vách tường vàng nhạt chợt hạ xuống, cửa sổ thủy tinh chậm rãi hiện ra.
Trước sau trái phải, bao gồm trên đỉnh đầu, tất cả tường vàng đều thu lại, biến thành thủy tinh trong suốt.
Bên ngoài cửa thủy tinh là biển sao mênh mông bao la.
Biển sao ấy vây lấy bọn họ.
...
Động tác Dung Dữ khựng lại.
Hắn quay đầu nhìn ngân hà ngoài cửa.
Trong trí nhớ nguyên chủ có rất nhiều ký ức liên quan đến ngân hà, nhưng không rung động bằng tận mắt nhìn thấy.
Trong vũ trụ u tối vô tận này được hằng hà tinh cầu xinh đẹp tô điểm, lấp lánh chiếu rọi cả khoảng không tăm tối. Bọn chúng muôn màu rực rỡ, hình thù kỳ lạ, rất nhiều ngôi sao được bao phủ bởi vầng sáng đẹp mắt, thỉnh thoảng còn có sao băng vụt qua, cảnh tượng vừa mỹ lệ lại ảo mộng.
Phó Thiển Tri ôm lấy hắn từ sau, cúi đầu dịu dàng hỏi: "Đẹp không em?"
Dung Dữ nhìn biển sao không nói lời nào.
Thế giới trước sau khi yêu đương với Cố Minh Hoài, hai người cũng làm rất nhiều chuyện mà người yêu thường làm, ví dụ như xem phim.
Hắn còn nhớ lúc ấy chọn một bộ phim khoa học viễn tưởng, đeo kính 3D lên, trên màn ảnh lập tức xẹt qua quang cảnh vũ trụ tráng lệ làm người ta như lạc vào một thế giới khác.
Người trong rạp phim lúc ấy thốt ra từng lời cảm thán, cô gái ngồi cạnh ao ước nói: "Nếu trong tương lai khoa học kỹ thuật phát triển, chúng ta thật sự có thể du lịch trong vũ trụ thì sướng ha."
Cố Minh Hoài nghe vậy sáp tới thầm thì với hắn: "Đến lúc đó chúng ta đi du lịch vũ trụ, ngắm biển sao chân chính."
Dung Dữ: "Tỉnh đi thầy Cố, với khoa học kỹ thuật bây giờ của các anh, có sống một trăm trăm cũng không được."
"Vậy kiếp sau nhé." Cố Minh Hoài nói, "Chúng ta hẹn, kiếp sau cùng nhau đi ngắm."
...
Sau đó thế giới này là Tinh tế, lời hứa ban đầu ngỡ như không thể thực hiện lại là một lời tiên tri.
Trí nhớ Dung Dữ tốt lắm, có thể nói vừa nhìn là không quên, nhưng hắn sống quá lâu quá lâu rồi, nếu từ lúc ra đời đến giờ phải nhớ rõ từng chuyện một, hắn sẽ đau đầu ch.ết mất. Thế nên những chuyện những người không quan trọng, hắn sẽ không ghi nhớ cũng không để ý và đặt trong lòng. Còn những người quan trọng, chuyện hắn quan tâm, hắn sẽ nhớ rất kỹ rất kỹ, trừ phi thật sự đã qua rất lâu, lâu đến mức ngay cả trí nhớ Ma vương cũng quên lãng.
Người bình thường đều muốn quên đi, Ma vương lại chọn cách ghi nhớ.
Giống như bây giờ, nếu như hỏi hắn Trương Văn Phàm là ai, Dung Dữ chắc chắn đã quên từ kiếp nào. Hỏi hắn Trì Ngư là ai, Dung Dữ đã gần như quên rằng hắn từng đóng vai người ta.
Nhưng hắn vẫn nhớ kỹ buổi chiều bình thường ấy, nội dung bộ phim và số ghế mà hắn và Cố Minh Hoài ngồi, nhớ cả túi bỏng ngô trong ngực có 314 viên.
Được người nọ ngồi bên cạnh đút từng viên cho hắn.
...
Trong con ngươi Dung Dữ phản xạ biển sao lấp lánh, lộng lẫy xinh đẹp, đây là mị lực độc nhất của vì sao.
"Sao em không trả lời?" Phó Thiển Tri cười hỏi, "Đẹp ngây người rồi à?"
Dung Dữ ngoái đầu nhìn y: "Em cảm thấy làm ở đây nhất định rất thú vị."
Ánh mắt Phó Thiển Tri tối sầm.
Cửa kính là một chiều, bọn họ đắm chìm trong biển sao xinh đẹp, từ bên ngoài nhìn vào chỉ có thế thấy toàn thân phi thuyền màu đen, công tác bảo vệ riêng tư rất tốt.
Y cúi đầu hôn Dung Dữ: "Tất nhiên có thể."
Người trước mắt y, vượt qua cả ngân hà lộng lẫy, lại chói mắt hơn cả ánh mặt trời, là tình yêu lấp đầy trái tim y.
- -
Mới vừa kết thúc một trận ân ái mãnh liệt, Dung Dữ hệt như một chú mèo biếng nhác. Hắn đắp chăn ngang eo, xương cánh bướm xinh đẹp trên sống lưng nhô ra, đôi chân thon dài đung đưa, nằm sấp trên giường chơi game.
Phó Thiển Tri dở khóc dở cười, thật không biết làm sao với thanh niên nghiện game này. Vốn còn muốn làm thêm lần nữa, Dung Dữ lại nhớ đến cuộc thi thách đấu bắt đầu, nhất quyết đòi chơi game.
Một tiếng sau, Dung Dữ tàn sát toàn trường xong mới để quang não xuống, xoay người nhào vào rong ngực Phó Triển Tri ôm lấy eo y, gối đầu lên bụng y.
Phó Thiển Tri vô cùng hưởng thụ lần nũng nịu hiếm có của thanh niên, y xoa đầu hắn: "Sao bỗng nhiên nhớ đến anh?"
"Nằm sấp lâu quá tay tê." Dung Dữ miễn cưỡng nói, "Nhiệt độ cơ thể anh nóng, làm máu em tuần hoàn."
Phó Thiển Tri: "..."
Muốn ôm thì ôm, cần gì phải nói bậy bạ.
"Vậy em đừng nằm sấp, xoay lại ngồi lên đùi anh."
Dung Dữ nghe lời trở mình, Phó Thiển Tri ôm thanh niên như không xương lên, để hắn ngồi lên đùi đưa lưng về phía mình.*
"Em thấy vì sao kia không?" Phó Thiển Tri chỉ hắn nhìn ra cửa sổ.
Dung Dữ ngước mắt: "Có gì à?"
"Đó là Ô Lạp Nhĩ Tinh, người ở đó đều có da xanh lam, mắt đỏ, bọn họ có tám tay, thể lực rất dồi dào còn giỏi lao động, là một chủng tộc cần cù." Phó Thiển Tri ngừng một chút, "Có điều anh nghĩ dù là ai, có tám cái tay cũng làm rất giỏi."
"Em thì không thể." Dung Dữ phá tiệm, hắn xòe bàn tay với ngón tay thon dài ra, "Dù em có mọc thêm tám trăm cái tay cũng sẽ không dùng để làm việc, cùng lắm là phải chăm sóc cho tám trăm cái tay, còn phiền anh giúp em bôi kem dưỡng tay cho chúng."
Phó Thiển Tri: "..."
Y thông minh nói sang chuyện khác: "Chỗ kia là Đức Ngõa Tinh, ở đó không có con người hay chủng tộc nào sinh sống nhưng có rất nhiều tài nguyên quý giá, hàng năm Liên bang sẽ phái người đến khai thác nhiên liệu."
Trong những ngày kế tiếp, Phó Thiển Tri giống một hướng dẫn viên chuyên nghiệp, mỗi lần thấy tinh cầu quen thuộc nào cũng sẽ phổ cập cho Dung Dữ con người khí hậu nơi ấy. Y từng nghe Y Văn kể, người yêu lớn lên trong thuyền tinh tặc, sống những tháng ngày lưu vong, mỗi nơi cũng chỉ có thể dừng lại một chút, không thể hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp. Mặc dù đã đi qua rất nhiều nơi nhưng chưa bao giờ tìm hiểu sâu. Y muốn đưa người yêu tìm hiểu thế giới rộng lớn này, chia sẻ những gì y biết cho người ấy.
Dung Dữ không hứng thú lắm.
Hắn là Ma vương đã từng thấy muôn vàn thế thế, cũng từng đến thế giới Tinh tế, vì tránh bị Chủ thần bắt được nên hắn cướp một chiếc cơ giáp, phí một phút học cách điều khiển nhưng còn giỏi hơn người lái ban đầu. Chỉ cần sống đủ lâu, sóng gió gì chưa gặp, tri thức gì chưa học được? Chẳng qua hắn lười tiếp thu.
Nếu là Kỷ Thanh Du chân chính, nghe những chuyện này có lẽ sẽ thấy mới mẻ thán phục, tràn đầy hứng thú, còn đối với Dung Dữ, thì những thứ này đều là thông tin vô dụng.
Vì là Phó Thiển Tri nói, hắn sẽ miễn cưỡng nghe, nhưng lười nhớ.
Giọng của ngài giám ngục trưởng từ tính dễ nghe, làm đài phát thanh lúc nửa đêm có công dụng thôi miên.
"Đây là tinh hệ Tiên Nữ, chúng ta đã rất gần hệ Mặt Trời rồi."
"Tiểu Liên Hoa, em xem, đó chính là mặt trời, trước kia không phải em muốn thấy mặt trời à? Nhưng phi thuyền không thể đến quá gần, sức nóng của mặt trời sẽ làm chảy vỏ phi thuyền..."
"Tiểu Liên Hoa..."
Phó Thiển Tri cúi đầu nhìn.
Tiểu Liên Hoa tựa vào ngực y, an tĩnh ngủ mất rồi.
Hết chương 40.
Chắc là ngồi như z nè 🤧