Chương 4
Chuyển ngữ: Dú
Lan Hà cảm giác hồn mình bị rút ra, nhân lúc vẫn chưa có ai phát hiện ra anh tắt thở thì kháng nghị với lão Bạch ngay: "Tôi vẫn đang làm việc mà, anh đừng bắt hồn tôi một cách tùy tiện được không?"
Xưa nay người đi Vô Thường toàn là nói ngã là ngã, nhưng Lan Hà lại nghĩ rõ là có không gian cải thiện cơ mà, âm phủ hạch sách quá.
Lão Bạch: "Có việc gấp."
Lan Hà: "Việc gấp gì?"
Lão Bạch: "Cho vài đồng tiền tiêu."
Lan Hà: "..."
... Xém tí nữa là tức ch.ết, nếu thêm một từ "xin (hãy)" vào sẽ chẳng nghe mất nết như này.
Lão Bạch nói hùng hồn: "Phí thủ tục lần trước đã bảo vẫn chưa đưa cho ta, tiền đã đưa thì tiêu sạch rồi."
Nhiều tiền như vậy mà sạch bách? Lan Hà không biết bây giờ sức mua cụ thể bằng đĩnh vàng ở dưới âm phủ ra sao, nhưng anh biết gia đình bình thường hóa vàng cho người đã khuất thì sẽ một lần hóa tầm bốn xấp.
Chất lượng đĩnh vàng anh gấp tốt hơn, song ai ngờ lão Bạch lại tiêu nhanh như này.
Lan Hà nghĩ đến bộ phim gia đình đã từng đóng bèn kìm lòng không đặng hỏi: "Anh xem tôi là cây ATM đấy hả?"
Lão Bạch: "Là máy in tiền cơ."
Lan Hà: "..."
Anh cạn lời: "Thôi, đằng nào cũng đã rồi. Anh đợi tôi làm việc ở đây xong thì về lấy tiền với tôi."
Hai ngày nay Lan Hà vừa chuẩn bị thử vai vừa gấp đĩnh vàng cho Tống Cần Dân và lão Bạch, thậm chí anh còn làm một vài nén hương thủ công.
Trên bản mặt người ch.ết của lão Bạch lại xuất hiện vẻ hí hửng, trông thật hãi hùng khiếp vía.
Lan Hà nhìn người đoàn phim đã cuống hết cả lên: "Thôi, tí nữa nói, tôi gấp lắm rồi!"
...
"Làm gì có chuyện đó được? Không thở, thật sự không thở nữa!"
"Đừng lay cậu ta, tôi gọi điện thoại cấp cứu!"
"Không cần hô hấp nhân tạo thật hả? Tôi từng học chút đỉnh này."
Lan Hà chậm rãi mở mắt, (cố tình) vững giọng nói: "Tôi không sao, không phải gọi xe cấp cứu đâu."
Mọi người thấy anh tỉnh lại thì dây đàn kéo căng trong lòng chùng xuống, thậm chí còn muốn cảm ơn ông trời, bảo ngất cái là ngất y như thật.
Ban nãy còn ngừng thở hù họ ch.ết khiếp, chỉ sợ xảy ra chuyện gì.
Làm sao... nói qua đời là lạnh ngắt hay vậy nhỉ?
"Không sao thật chứ? Hay cậu cứ đi bệnh viện khám xem? Ban nãy cậu mất ý thức, giọng cũng là lạ." Vương Mậu lo lắng. Nếu sức khỏe Lan Hà không ổn thì dù diễn xuất có tốt đến đâu cũng chẳng dám dùng, đoàn phim thường phải làm việc với cường độ cao.
Ban nãy dùng sức nói hơi mạnh, Lan Hà chỉnh lại cách phát âm: "Có thể gặp chuyện gì chứ, ban nãy cháu chả bảo là diễn cảnh qua đời mà?"
Mọi người: "..."
Họ không quá tin vào điều mình chứng kiến nữa. Vậy nghĩa là ban nãy chỉ là diễn?
Sao vậy được! Lạnh, lạnh ngắt thế kia cơ mà!
Môi cũng trắng bệch ra, vẻ hồng hào trên mặt biến mất tăm, chẳng sờ thấy tiếng tim đập, rõ ràng thêm lát nữa thôi là người cứng còng luôn.
Lan Hà nghĩ mình quả là xui tận mạng, lại bịa lí do, "Tôi... luyện yoga, biết khống chế tần suất thở của mình, hạ xuống đến rất thấp rất mỏng, thoạt trông như bất tỉnh, nhưng thật ra là đang diễn."
Yoga? Còn có tác dụng như vậy hả?
Chẳng ai tin nổi câu nói này... Bảo Lan Hà mắc căn bệnh lạ nào đó còn đáng tin hơn.
Vương Mậu hoài nghi: "Nhưng sao gọi cậu mãi vẫn không tỉnh, cậu không... ngất thật?"
"Tại vẫn chưa diễn xong ạ. Người qua đời sẽ không phản ứng, cháu chỉ diễn trạng thái đó một lát thôi." Lan Hà nhìn thoáng qua quỷ đòi tiền lão Bạch hãy còn đứng bên cạnh, đoạn nói với vẻ bình tĩnh, "Ban nãy Mao Mao sờ cháu hai cái, nói cháu lạnh ngắt. Sau đó đạo diễn Vương nói..."
Anh kể từng hành động lẫn ngôn từ ban nãy ra hết, dù rằng vừa rồi anh rơi vào trạng thái ch.ết giả nhưng hồn vẫn ở trong phòng, khi nói chuyện với lão Bạch cũng thu hết vào mắt.
Nghe Lan Hà nói vậy, đến giờ mọi người mới dần tin, nhưng trong nét mặt vẫn là vẻ khó tin.
Ai cũng đã làm cái nghề này lâu mà chưa bao giờ gặp một diễn viên nào có thể diễn xác ch.ết đến trình độ này, suýt chút nữa là họ đã gọi cả xe cấp cứu rồi.
"Tôi cứ nghĩ cậu chỉ muốn đùa tí cho vui, ai ngờ là tuyệt chiêu thật!" Vương Mậu bình tĩnh lại, sực nhớ ra chuyện gì đó, "Tôi chợt nhớ ra hình như hồi trước từng đọc được trên mạng bảo cái gì mà bậc thầy yoga người nước ngoài rơi vào trạng thái ch.ết giả mấy năm, đào lên bèn sống lại... Ban đầu tôi tưởng đó chỉ là truyền thuyết, hóa ra là thật. Cậu đã tập bao nhiêu năm rồi? Có khó tập không?"
Lan Hà cứng lưỡi: "Khó chứ ạ, phải dựa vào thiên phú."
"Đỉnh đấy." Nhà sản xuất cũng cầm lòng không đậu vỗ tay, "Rất thật, rất tuyệt. Nếu muốn tôi phải nói thì giả sử giao vai diễn này cho Lan Hà, chúng ta nên quay cảnh trọn màn dành riêng cho tuyệt kĩ này của cậu ta. Đợi bao giờ vai diễn của cậu ta kết thúc thì quay lại để xem cư dân mạng có thể phát hiện hơi thở của cậu ta không."
Lan Hà: "... Ha ha ha ha." Anh nghĩ bụng, nghĩa là nhà sản xuất hài lòng về anh rồi?
Câu nói của nhà sản xuất chỉ là một lời bông đùa nhằm xoa dịu bầu không khí mà thôi, song ai nấy bắt đầu tưởng tượng linh tinh hết cả lên.
Vương Mậu cũng cười khà: "Vậy chắc người Lan Hà dẻo lắm nhỉ? Xoạc chân cho mọi người nhìn thử xem nào? Chân cậu có vòng được qua đầu không?"
Lan Hà: "..."
... Nói dối hại mình!
Thật ra nếu họ cứ khư khư muốn anh xoạc thì không phải không làm được, nhưng xoạc xong chưa chắc anh đã khép chân nổi.
Lan Hà cười gượng: "Đây chỉ là tài mọn thôi. Chú đã chứng kiến cả tuyệt chiêu rồi thì xem mấy cái tài lẻ cỏn con đó làm gì nữa."
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai tháo mũ xuống, điềm nhiên chen miệng: "Chiêu này quả thật rất tuyệt."
Những người khác bèn dừng lời, ai cũng biết thân phận của người này. Lan Hà vô ý nhìn rõ mặt ông, cũng ngẩn người: "... Liễu Thuần Dương, đạo diễn Liễu Thuần Dương?!"
Với độ nổi tiếng của Liễu Thuần Dương, kể cả Lan Hà không lên mạng tìm hiểu trước thì cứ kéo đại một thanh niên nào đó trên đường cũng có thể nhận ra ông.
Tuy Lan Hà không biết nhiều, nhưng thật ra ngày xưa Vương Mậu và Liễu Thuần Dương là bạn cùng lớp, chỉ là một người đi quay phim truyền hình, một kẻ đi quay phim điện ảnh, xuất hiện ở đoàn phim của nhau chẳng có gì là lạ.
Liễu Thuần Dương vốn vẫn khá là hứng thú với Lan Hà, chiêu qua đời tại chỗ ban nãy đã để lại ấn tượng sâu sắc cho ông, bèn nói ngay: "Cảnh diễn ban nãy của cậu khá ổn đấy. Tôi có một bộ phim đang chuẩn bị quay, cậu có muốn thử vai không?"
Lan Hà kích động, Liễu Thuần Dương thích dùng diễn viên ruột mà lại bằng lòng dùng người mới, còn chủ động mời chào là một chuyện hiếm có biết bao!
Lan Hà chưa kịp đáp thì Vương Mậu đã nói: "Này, có ai đi tuyển người ở ngay đoàn phim của tôi không!"
Lan Hà tức thì bình tĩnh lại. Đúng, hôm nay anh tới thử vai cho phim của Vương Mậu mà.
Liễu Thuần Dương đáp: "Vậy hôm nào hẹn sau, chúng ta kết bạn wechat đi."
Vương Mậu: "..."
Nhà sản xuất nhịn cười: "Đạo diễn Vương, đạo diễn Liễu, hai anh đừng dọa đám thanh niên nữa. Lan Hà đừng sợ, chưa chắc thời gian của hai đoàn phim trùng nhau. Cậu nên thử vai đi, họ chỉ là hai ông bạn gei hay cãi chí chóe với nhau thôi."
Thật ra họ cũng biết thừa dù bên họ vẫn chưa quyết định, chỉ mới chấm Lan Hà ở vòng sơ tuyển, và Liễu Thuần Dương cũng chưa nói là thử vai nào nhưng đặt trong điều kiện ngang nhau, ai cũng sẽ chọn Liễu Thuần Dương và phim điện ảnh.
Đồng thời Lan Hà cũng hiểu, một lời mời không có nghĩa là đã quyết xong xuôi. Dựa theo kinh nghiệm của anh, cuối cùng trượt cả hai không phải là không thể. Bây giờ muốn anh chọn Liễu Thuần Dương hay Vương Mậu thì chẳng khác gì bảo học sinh tiểu học chọn đại học top 2, nghĩ nhiều quá rồi...
Anh đáp một cách chân thành: "Cảm ơn cơ hội hai đạo diễn cho cháu ạ."
Bên Vương Mậu, anh đã qua vòng sơ tuyển. Phía họ phải cân nhắc, trưng cầu ý kiến cuối cùng của nhà sản xuất, thậm chí có thể yêu cầu thử vòng hai mới quyết được.
Liễu Thuần Dương cũng kết bạn wechat với Lan Hà, nói khi về sẽ gửi cho anh một cảnh diễn, hẹn lúc khác thử vai.
Thật ra Liễu Thuần Dương vẫn chưa bắt đầu tuyển vai, vẫn đang mồi chài diễn viên chính. Chỉ là sau khi gặp Lan Hà, ông nghĩ anh sẽ khá là hợp với vai phản diện trong bộ phim mới.
Cảnh diễn xác ch.ết của Lan Hà khơi dậy hứng thú nơi ông, cảnh ch.ết ông viết cho nhân vật phản diện cũng yêu cầu kĩ năng diễn xuất tinh tế và có sức hút như vậy. Mặc dù Lan Hà đi thử vai cho phim của Vương Mậu, song Liễu Thuần Dương cảm thấy anh cho ông cái cảm giác giống với điều ông muốn.
Lan Hà không có gương mặt của một vai phản diện, thậm chí lúc cười còn khá là đáng yêu nữa là, nhưng hình tượng trong lòng Liễu Thuần Dương là vẻ bề ngoài và mặt phản diện phải khác nhau hoàn toàn, như vậy mới tạo ra sự tương phản, và cũng là một điểm khác mà ông vừa ý.
Song, Liễu Thuần Dương vẫn muốn thử thách thêm, đánh giá xem Lan Hà có khả năng hoàn thành những khía cạnh khác của nhân vật này hay không, cho nên ông đưa Lan Hà một cảnh diễn mang tính biểu tượng.
...
Sau khi uyển chuyển từ chối lời đề nghị muốn xem chân vòng qua cổ của đạo diễn Vương lần nữa, Lan Hà ngồi tàu điện ngầm về, tiện thể gửi tin nhắn wechat cho công ty kể lại tình hình. Bên kia hết sức coi trọng, còn hỏi Lan Hà có muốn tìm thầy hướng dẫn gấp không, Lan Hà lại từ chối uyển chuyển.
Lão Bạch đứng ngay cạnh anh, chợt cảm thán: "Trước đây chỉ có mỗi bọn ta đi dưới lòng đất thôi."
Người trên tàu điện ngầm không hề ít, Lan Hà đứa dựa vào thanh chắn, bình tĩnh nhìn thẳng ra phía trước như không nhìn thấy lão Bạch.
Lão Bạch lại mở mang khả năng giả ngu giả dại của anh, "Ồ, diễn viên là như này sao?"
Lan Hà đưa lão Bạch về căn hộ chung cư của mình thì gặp người thuê phòng cách vách trong thang máy. Đó là một chàng trai mặc Đường trang hai vạt cân xứng, chừng 20, 30 tuổi. Gã chuyển đến đây muộn hơn Lan Hà, thuê một căn hộ hai phòng. Hai người làm hàng xóm non nửa năm, bình thường chỉ quen sơ, đến cả tên cũng không biết.
"Lâu rồi không gặp, tôi còn tưởng anh chuyển đi rồi." Hàng xóm nhận ra Lan Hà bèn mỉm cười bắt chuyện.
Lan Hà vừa nhấn thang máy vừa đáp: "Đi công tác, hôm trước vừa về."
Anh duỗi tay ra làm lộ một đoạn cổ tay, trên đó có một vết lằn đỏ rõ mồn một.
Hàng xóm nhìn thoáng qua vết lằn trông đáng sợ này, "Này, tay anh bị sao thế?"
"Không sao, bị lằn thôi." Lan Hà đáp mập mờ. Ban đầu không có vết lằn này, nhưng kể từ khi anh quấn xích câu hồn tại đây, tỉnh lại bèn phát hiện cổ tay có vết lằn, không sưng không đau, cũng chẳng bị làm sao.
Khi sắp đến tầng, hàng xóm nghe máy, đáp mấy câu: "... Ông chủ à, nghe nói là lệ quỷ, đã thế còn nhắm trúng anh, rõ là muốn tìm thế thân... Vâng, rất phiền phức, phải thêm tiền."
Lan Hà và lão Bạch không khỏi quay đầu sang nhìn hàng xóm.
Hàng xóm thấy anh nhìn với vẻ mặt quái gở bèn lật đật bịt điện thoại nhỏ giọng: "Anh đừng sợ, tôi chỉ là một tên lừa đảo thôi."
Lan Hà: "..."
Lão Bạch: "..."
Sau khi vào nhà, lão Bạch nói: "Hàng xóm của cậu cũng là diễn viên?"
Lan Hà: "... Sao cơ?"
Lão Bạch đáp: "Trên người có mùi cổ quỷ rất rõ, thế mà còn giả vờ không nhìn thấy ta, tự nhận mình là một tên lừa đảo."
Lan Hà là người tỉnh Hồ Nam, mẹ là người dân tộc Miêu, song trình độ Hán hóa của anh khá cao, chính anh cũng đăng kí là dân tộc Hán. Ngày xưa nơi đó thịnh hành vu cổ, anh cũng thường nghe phong thanh mấy câu chuyện về cổ trùng nên không ngạc nhiên mấy, chỉ là anh chưa bao giờ để ý hàng xóm là người nuôi cổ, "Chắc là lo tôi sợ hoặc nghĩ anh ta bị điên."
Anh không quan tâm hàng xóm làm gì, đoạn nói với lão Bạch: "Anh đứng yên đây, tôi đi lấy ít tiền."
Lão Bạch bực, tại sao phải đứng, không cho người ta ngồi à.
Lan Hà cầm hết số đĩnh vàng và hương nhang mình làm ra, nguyên liệu là dùng tiền Tống Cần Dân mua.
So với đám hương khói kém chất lượng nổi mốc mà Tống Cần Dân hưởng trước đó thì những nén hương Lan Hà làm là bằng phương pháp ông nội để lại. Bột hương là hỗn hợp của vỏ cây lim nghiền bột, bột đàn hương và vài bột liệu Đông y bôi lên thanh tre thẳng tắp, đã phơi xong.
Anh hóa cả đĩnh vàng và nén hương trong chậu.
Lão Bạch ịn mông trên sofa hít khói hương, trông rất đỗi hưởng thụ. Đây là... hương nhang làm thủ công tinh xảo với mùi vị tuyệt vời làm y sướng khôn tả. Mãi lâu sau, y mới cất lời: "Cậu gấp vài con trâu con ngựa ngon nghẻ cho ta đi..."
"Gấp cho anh cũng được thôi, nhưng anh phải đồng ý với tôi là sau này không gọi hồn tôi một cách tùy tiện nữa." Lan Hà nói.
Lão Bạch không ngờ Lan Hà lại nhận lời lẹ thế, vì vụ này còn tốn sức hơn gấp đĩnh vàng nên dĩ nhiên y đồng ý, "Được được!"
Lan Hà có câu trả lời khẳng định của lão Bạch mới cầm giấy vàng bắt đầu gấp.
Lão Bạch nhìn kích thước của tờ giấy vàng đó là biết tại sao Lan Hà lại đồng ý thoải mái vậy. Bình thường thợ thủ công làm trâu giấy ngựa giấy toàn phải dựng khung bằng trúc, trực tiếp gấp giấy thành hình là vô cùng khó khăn.
Nhưng thật ra cách gấp lại nằm ở kết cấu và tay nghề.
Nếu nắm vững tay nghề tốt thì dù chỉ là cắt giấy cũng hóa thành trâu thành ngựa, kích cỡ lại càng không quan trọng.
Dù rằng Lan Hà không cắt giấy thành thú thì trang giấy trong tay anh cũng to bằng cỡ một bàn tay. Anh dần gấp thành hình, đỡ tốn sức hơn các thợ thủ công bình thường.
Xưa kia ông nội Lan Hà muốn tiện hơn bèn làm như vậy, song nhiều khi dù có thể đỡ rườm rà hơn thì ông vẫn phải gấp to hơn, tinh xảo hơn. Bởi vì ngoài phục vụ cho âm phủ ra thì ông cũng phải phục vụ cho dương gian nữa.
Lan Hà vừa gấp vừa nghĩ đến kịch bản Liễu Thuần Dương gửi. Anh không quen kẻ ác nào. Tuy đã từng xem kha khá phim điện ảnh và truyền hình nhưng anh nghĩ có lẽ lão Bạch đã gặp trường hợp thật nên muốn gom nhặt tài liệu sống. "Anh nói xem, một kẻ biến thái coi thường mạng sống thường sẽ có những đặc điểm như thế nào?"
"Nhiều lắm. Kẻ ác, ác quỷ... không giống nhau." Lão Bạch khoan khoái đến độ gác cả chân lên, mùi hương khói lởn vởn bị y hít hết, "Giống như năm xưa ta từng phụng mệnh bắt một lệ quỷ, khi còn sống hại người, sau khi ch.ết làm điều ác, huyết khí bay tận trời..."
Lão Bạch càng kể càng hăng, cuối cùng chốt lại: "Nếu lần sau có cơ hội, ta dẫn cậu đi gặp ác quỷ là cậu biết."
Hương đã hít xong, y đứng dậy cất đĩnh vàng, đoạn nói: "Ta đi trước đây, làm xong trâu ngựa thì gửi cho ta."
Đối với người dưới âm phủ, "đốt" và "gửi" cùng một nghĩa.
"Được." Lan Hà vốn chỉ muốn làm tí công việc giấy tờ chứ không muốn làm việc bên ngoài nữa, nhưng vai diễn đang nghiền ngẫm bây giờ làm anh lại nảy ý muốn mở mang kiến thức với lão Bạch, nếu chỉ nhìn mỗi trên giấy thì nông cạn quá.
Lão Bạch đã đi, Lan Hà tiếp tục gấp trâu ngựa giấy, cuối cùng chỉ còn mỗi một tờ, anh bèn xé ra gấp thành một con lừa con.
Xong. Lan Hà rót cốc nước uống, bây giờ đã sắp mười hai giờ, chợt nghe tiếng động rõ to bên ngoài, nước của Lan Hà đổ ra bàn.
Có chuyện gì vậy nhỉ? Lan Hà thuận tay lau con lừa con đã bị ướt, đứng dậy đi đến cửa dòm qua mắt mèo.
Anh bắt gặp hàng xóm vừa gặp mấy tiếng trước đứng bên ngoài, tay nhỏ máu, cửa nhà mở tan hoang, loáng thoáng có thể thấy được chỗ huyền quan bị xáo tung lên, cửa thang máy mở ra đóng lại như bị hỏng, đèn cũng lúc sáng lúc tối.
Lan Hà bình tĩnh nhìn ba giây, đoạn hỏi với qua cánh cửa: "Người anh em à, anh không sao chứ?"
Anh hít mũi, ngửi thấy mùi hôi thoang thoảng.
"Không, không sao. Tôi ngã thôi! Cậu đừng ra!" Hàng xóm hô lên.
Lan Hà: "Tôi cũng chả định ra, nhưng anh cứ làm ồn nữa là tôi sẽ gọi cho chủ đất đấy."
Hàng xóm: "..."
Gương mặt của hàng xóm qua mắt mèo trông hơi méo mó, mà có lẽ là đang méo mó thật.
Gã bấu tường muốn đi về phía cầu thang bộ, kết quả cửa thang máy bỗng dưng mở toang, một ống tay áo màu xanh lá đậm thò ra, tóm gã vào, để lại một vệt máu trên đất.
Sau đó là tiếng "Sầm, "cửa thang máy đóng sập lại.
Lan Hà nhíu mày, màu xanh lá? Quỷ mới ch.ết mặc màu trắng, ch.ết lâu năm sẽ có thể mặc màu sặc sỡ hơn, mà mấy màu thuần sáng như đỏ và xanh lá không tự dưng mà có, chắc chắn là lệ quỷ. Lệ quỷ - Anh nghĩ đến lời hàng xóm nói trong thang máy sáng nay.
Lan Hà xoay người rút một tờ giấy viết một dòng chữ rồi đốt, nghĩa là gửi thư cho lão Bạch.
Nhưng chưa chắc lão Bạch có thể đến ngay, đành đến chỗ hàng xóm trước đã.
Dù rằng Lan Hà không thích giao tiếp với âm phủ, khéo làm sao mà thành Vô Thường sống, nhưng anh chẳng phải hạng người thấy ch.ết mà không cứu. Anh suy nghĩ, đoạn cắt một cái khẩu trang, ngả người xuống sofa, hồn lìa khỏi xác, lần đầu chủ động sử dụng kĩ năng của Vô Thường sống: Người lạnh ngắt tại chỗ... À không, là xuất hồn.
...
Khẩu trang của Lan Hà che khuất hơn nửa khuôn mặt, mắt cũng bị bóng của cái mũ cao chót vót bị cố tình kéo xuống che đi. Anh thấy thang máy dừng ở tầng hầm một bèn vội vàng đi xuống tầng, bay đi quả nhiên nhanh hơn.
Trong bãi đỗ xe chỉ có mỗi ánh đèn nhập nhèm, thang máy hãy còn dừng ở tầng này, cửa đóng chặt, anh bước tới nhấn nút.
"Két," cửa thang máy mở ra dần dần.
Anh chàng hàng xóm đang ngồi trong vết máu rải đầy đất, vẫn còn hơi thở nhưng ý thức đã không còn tỉnh táo nữa.
Mùi hôi thối thoang thoảng hãy còn đó...
Lan Hà đương cảnh giác quan sát thì gã bỗng ngẩng phắt đầu lên, gương mặt đẫm máu đột nhiên nở nụ cười gian xảo, hoàn toàn không giống con người, hiển nhiên đã bị đoạt xác.
Cùng lúc đó, hai má Lan Hà như bị thứ gì đó phất qua. Anh thoáng nhìn xuống bèn thấy lọn tóc dài màu đen, đằng sau có kẻ lạnh lùng thốt: "Vô Thường? Lại thêm một kẻ chõ mũi vào chuyện của người khác..."
Lan Hà khó có thể miêu tả giọng điệu của ả, dường như từng chữ một đều chứa huyết khí và oán khí.
Vậy tức là... Không chỉ có một lệ quỷ, mà là hai? Hơn nữa lệ khí nặng, đã đến độ dám khiêu khích cả âm sai.
Lão Bạch vẫn chưa tới, Lan Hà chỉ là một Vô Thường bán thời gian mới nhậm chức mà thôi. Anh tự ngẫm xem nên vừa tự bảo vệ mình vừa giữ cái mạng nhỏ của hàng xóm ra sao.
"Cô hiểu lầm rồi, ta chỉ đi ngang qua thôi." Lan Hà nói từ tốn.
"Hì hì... Ngài Vô Thường đây biết nói đùa thật." Tóc dài bay phấp phới mà chẳng cần gió, lại dính lên mặt Lan Hà.
Lan Hà dần xoay người lại, "Cô nhìn mũ ta mà xem."
Anh trông thấy một cô ả mặc đồ đỏ đằng sau, là một đỏ một xanh với kẻ trước mặt.
Nếu bàn về mặt thì thật ra chẳng kinh khủng bằng mấy quả trang điểm đặc hiệu* Lan Hà từng thấy ở trường quay, nhưng mùi máu tươi quá nồng làm cái mũi nhạy cảm của Lan Hà gần như không chịu nổi.
"(*Trang điểm đặc hiệu là kiểu trang điểm bôi trét vẽ vời mà mình thường thấy trong các phim kinh dị.)"
Tiểu Hồng đọc chữ trên mũ Lan Hà, bất giác đọc thành tiếng: "Đến cũng đến rồi?"
Củ lạc giòn tan?
Lệ quỷ chả hiểu quái gì.
Lan Hà đẩy mũ mình lên: "Cô chưa thấy câu này bao giờ nhỉ? Dù ta là âm sai thì các cô cũng nên biết, âm sai chia ra thành nhiều nghề, tình huống này không thuộc quản lí của ta."
Tiểu Hồng nghi ngờ: "Làm gì có âm sai nào nhàn tản mặc kệ sự đời đâu?"
Hàng xóm bị Tiểu Lục đoạt xác cũng hỏi: "Ngươi là âm sai thuộc sở vụ nào, âm ty nào?"
Lan Hà trưng vẻ thành thật: "Ban bếp núc."