Chương 16

*Sau khi làm Vô Thường bán thời gian thì tui "hot"*


Tác giả: Lạp Miên Hoa Đường Đích Thố Tử


Chuyển ngữ: Dú


Nghe Trần Tinh Dương bảo vậy, Lan Hà cũng phì cười: "Cháu trai anh vốn đã khóc mãi không nín rồi, nó mà bị em dọa nữa có khi hết khóc thật."


Trần Tinh Dương: "Ha ha, vậy thì cậu tưởng bở rồi, bất kể anh có dọa hay giỡn thằng bé, nó vẫn khóc ré mãi không thôi."


"Bồ câu?" Trần Tinh Ngữ vẫn chưa biết vụ bồ câu này bèn hơi hoang mang. Lan Hà trông đáng yêu như này thì có bồ câu nào lại sợ cậu ta chứ?


available on google playdownload on app store


"Đám bồ câu sợ cậu ấy một phép đó. Thằng nhóc này kì lạ lắm. Lan Hà, cháu làm mẫu cho Tinh Ngữ xem bồ câu gặp là sầu là gì đi."


Lan Hà: "..."


Đạo diễn Liễu bị sao vậy trời? Anh chỉ đành vác xác đi đến gần chuồng bồ câu của trường quay, vừa lại gần là bồ câu con nào con nấy lùi về như thủy triều, rúc vào nhau run lẩy bẩy, khá là có hiệu quả thị giác.


"Sao giống như phim hoạt hình ấy nhỉ." Trần Tinh Ngữ thấy thú vị, "Kì diệu ghê, cậu từng đắc tội với bồ câu à?"


Câu hỏi này vẫn là một câu đố chưa được giải đáp của đoàn phim "Truy đuổi"...


Liễu Thuần Dương bỗng hưng phấn: "Còn nữa còn nữa! Lan Hà, cái chuyện kia!"


Trần Tinh Ngữ: "Còn loài động vật nào sợ cậu ấy nữa ạ?"


Không phải động vật chị ơi. Lan Hà hoàn toàn hiểu được ý của Liễu Thuần Dương bèn nổi quạu: "Đạo diễn à, bồ câu thì thôi không nói, nhưng chú đừng cứ gặp người quen là bảo cháu ch.ết một lần nữa đi!"


Trần Tinh Dương nghĩ đến chuyện mình cũng từng chứng kiến "tài năng" của Lan Hà bèn không khỏi cười sằng sặc: "Ha ha ha ha ha! Đúng vậy, đạo diễn Liễu à, sao chú cứ giống như đang khoe con mình vậy? À nhưng mà con trai nhà người ta không biết chiêu này."


Đạo diễn Liễu phát cáu: "Cái gì mà con trai với chả không, thôi được... Vậy lần sau nếu Tinh Ngữ có rảnh thì có thể đến xem cảnh thằng nhóc này ngủm củ tỏi. Cậu ấy từng tập yoga, giả ch.ết giống y xì đúc luôn."


"Yoga ấy ạ." Trần Tinh Ngữ gật đầu, đoạn nhìn về phía Lan Hà, "Vậy..."


Lan Hà: "Cũng không thể gác chân ra sau đầu được."


Trần Tinh Ngữ: "..."


Trần Tinh Ngữ: "Tôi chỉ muốn bảo tôi cũng đang tập yoga, lần sau xin cậu chỉ dạy cho."


Lan Hà khẽ thở phào, anh bị hỏi phát sợ luôn rồi, "À à."


Anh nghĩ lại bèn cầm lòng không đặng mà hỏi: "Vậy chị có gác được chân ra sau đầu không ạ..."


Trần Tinh Ngữ: "..."


Ai nấy cười phá lên, trên gương mặt lạnh lùng của Trần Tinh Ngữ cũng hiện nụ cười dở khóc dở cười.


Trần Tinh Ngữ chỉ đóng một vai khách mời với vài cảnh quay, chẳng mấy chốc đã quay xong, sau khi hết việc mọi người cùng nhau về khách sạn. Mới đến hành lang, họ chợt nghe thấy tiếng khóc ré lên của trẻ con từ trong một căn phòng mở cửa.


"Miểu Miểu tỉnh rồi." Trần Tinh Ngữ nghe là nhận ra tiếng khóc inh tai này ngay, bèn bước nhanh thêm mấy bước đi vào. Chồng chị đang định đút bình sữa vào – đó là sữa mẹ đã vắt ra từ trước – nhưng hiển nhiên đứa bé khóc òa lên không phải vì bị đói, bé cứ lắc đầu nguầy nguậy.


"Để cậu thử xem nào." Trần Tinh Dương rửa sạch tay, đoạn ôm Miểu Miểu vào lòng, ngặt nỗi dù đã nằm trong lòng anh ta rồi mà tiếng khóc ré của đứa trẻ vẫn chẳng thay đổi theo xu thế tốt hơn, rõ là bé cũng chẳng nhận cậu nó.


Liễu Thuần Dương tự biết mình không phải một người biết cách đùa trẻ nên chỉ ngó mắt dòm: "Trông xinh trai đấy, còn chưa nẩy nở đã có thể nhìn ra cháu nó giống cháu rồi." Ông dứt lời lại liếc sang bố bé con, "Đâu có mặt mâm như lão Lâm."


Lão Lâm đành chịu thua: "Mặt cháu to, mặt cháu to ạ." Là chồng kiêm người đại diện của Trần Tinh Ngữ, bề ngoài anh ta cũng ổn áp đấy, có điều chắc chắn không nổi bật được như Trần Tinh Ngữ, mặt chỉ to một cách tương đối thôi mà vẫn bị Liễu Thuần Dương tuyệt tình cà khịa.


Khen bé con xinh xong thì Liễu Thuần Dương lại gọi Lan Hà lại ngắm cùng.


Lan Hà do dự.


"Cậu lại đây, nhìn cháu trai anh này." Trần Tinh Dương bảo, "Không phải chứ, hay là cậu sợ sẽ hù cháu trai anh thật?"


Lan Hà chỉ còn nước đi lên trước mấy bước, thật ra trong lòng anh cũng không chắc mấy, ban nãy vẫn không dám tiếp xúc quá gần. Âm khí trên người anh có thể là điểm mấu chốt, trẻ nhỏ nhạy bén, có khi sẽ bị anh dọa như lũ bồ câu cũng nên.


Anh dè dặt ngó khi còn cách hai bước, đúng là mắt to mũi cao, nhìn ra là thừa hưởng gen tốt, mặt mày nhăn nhó, mũi hồng hồng, trông có hơi đáng thương.


Lan Hà vốn chỉ định nhìn một lát là thôi, nào ngờ Miểu Miểu gào khóc đến nỗi nước mắt rơi lã chã, khóc đến quên cả bản thân, nhưng sau hai giây khi Lan Hà ló mặt, mắt bé dần mở to ra, nhìn chằm chằm Lan Hà một lát, tiếng khóc bất giác nhỏ đi, dần dà tắt hẳn.


"Hả?" Trần Tinh Ngữ và chồng ngạc nhiên cúi đầu nhìn, thằng bé này đã không còn khóc nữa thì chớ, lại còn bắt đầu cười toe toét. Bé cười khanh khách với gương mặt tèm lem nước mắt.


"Con trai anh... lần đầu tiên cười đúng không em?" Lão Lâm nhìn vợ với vẻ không tin nổi.


Trần Tinh Ngữ cũng mù tịt: "Đừng nói là cười, tự dưng nín khóc thế này cũng là lần đầu tiên."


Trần Tinh Dương vội đưa Miểu Miểu vào tay Trần Tinh Ngữ, "Sao bỗng dưng đỡ hơn vậy nhỉ? Bà ngoại bảo hồi còn bé hai chị em mình khóc tròn một trăm ngày mới đột nhiên ngừng khóc. Có khi một trăm ngày chỉ là áng chừng thôi, vì đã quá mấy ngày rồi mà."


Còn chưa kịp tự ngẫm xem logic trong câu nói này có đúng hay không thì Miểu Miểu vừa mới được ôm vào lòng Trần Tinh Ngữ lại khóc ré lên.


"Có lẽ ban nãy nó chỉ mất tập trung thôi." Lão Lâm tự giễu.


Trần Tinh Ngữ: "..."


Chị ôm Miểu Miểu, rất chi là đau đầu, chỉnh lại tư thế và góc ôm.


Ai ngờ chỉ mỗi một động tác bâng quơ như vậy thôi mà tiếng khóc của Miểu Miểu lại tắt, vả lại lần này không phải dần dần ngừng mà im bặt ngay tắp lự làm chị bắt đầu nghi ngờ. Hửm?


Liễu Thuần Dương đứng một bên, chứng kiến rõ ràng hơn bọn họ, lòng nhủ không thể nào, đoạn không khỏi cất giọng bảo: "Ờm, Lan Hà, cháu... xáp lại gần xem sao."


"Cháu?" Lan Hà bước lên phía trước với vẻ khó hiểu. Miểu Miểu thấy anh tới bèn mừng rơn, còn vươn tay định chạm.


Trần Tinh Ngữ chợt nảy suy nghĩ, ban nãy chị chỉnh lại tư thế bế nên Miểu Miểu đối diện với Lan Hà, mà trước đó ngừng khóc cũng là vì...


Miệng Trần Tinh Dương dần há hốc: "Gì vậy, Miểu Miểu... nhìn thấy cậu sẽ ngừng khóc?!"


Nét mặt Trần Tinh Ngữ có hơi thay đổi, chị lắp bắp: "Ừm... Đàn em à, cậu có thể, thử coi sao được không..." Chị muốn đưa Miểu Miểu cho Lan Hà ôm thử một cái.


"Em không biết bế đâu ạ." Lan Hà cũng luống cuống, không biết chuyện là sao, vả lại anh cũng chỉ từng ôm vài đứa trẻ mấy tuổi đầu, chúng khác với trẻ sơ sinh, chỉ là anh lại không tiện từ chối trước mặt Trần Tinh Ngữ. Ngày nào vợ chồng Trần Tinh Ngữ cũng phải bận lòng bởi đứa bé này, sống chẳng mấy dễ chịu.


Anh nơm nớp đỡ Miểu Miểu dưới sự chỉ bảo của Trần Tinh Ngữ, chỉ thấy Miểu Miểu bĩu môi, không cười nữa nhưng đã bước vào trạng thái im lặng đáng yêu rồi. Bé chớp hàng mi dài, lần đầu không khóc mà nhìn về phía bố mẹ và cậu của mình, dường như đang quan sát thế giới này.


Trần Tinh Dương bị chấn động, anh ta tuyệt đối không ngờ rằng Lan Hà chẳng những không dọa cháu trai anh ta sợ mà ngược lại, cháu trai không khóc mà còn cười nữa là!


"Ồ? Cháu buông tay ra, trả nó về xem." Liễu Thuần Dương chỉ huy.


Lan Hà bèn trả bé con về, Miểu Miểu tức thì òa khóc.


"Bế lên bế lên." Liễu Thuần Dương tiếp tục nói.


Lan Hà lại bế, bé con im lặng.


Trần Tinh Dương hết nhịn nổi bèn lớn tiếng nói: "Đậu má, cái cảnh này nhìn quen ghê!"


Anh ta muốn tố, đây chẳng phải là cái cảnh Liễu Thuần Dương cho thử nghiệm Lan Hà với đàn bồ câu sao!


Liễu Thuần Dương cười ngượng, thốt mấy lời đứng đắn: "Đã hoàn toàn xác nhận, Miểu Miểu "chỉ thích mỗi mình" Lan Hà!"


Nói là ngu người cả tập thể cũng không quá.


Thậm chí Trần Tinh Dương còn lẩm bẩm: "Từ trái nghĩa với bồ câu là Miểu Miểu ư?"


Tức thì bị Trần Tinh Ngữ trừng trộ, cậu ruột thật hả?


Lão Lâm mừng khôn xiết, chưa kể còn ngạc nhiên, kìm lòng không đặng mà nói: "Nếu con trông cũng giống tôi, vả lại vợ tôi cũng không được chính con nó hoan nghênh thì tôi sẽ nghi cậu mới là bố ruột mất. Tôi đã bao giờ thấy con yên tĩnh vậy đâu. Không được, tôi phải quay video gửi bố mẹ xem, quá là hiếm có."


Bỗng dưng trở thành người được bé con nhà người khác thích nhất, Lan Hà bèn cứng đờ ôm Miểu Miểu, bị lão Lâm quay video.


Trần Tinh Ngữ chơi với Miểu Miểu với tư thế này, Miểu Miểu cũng vô cùng phối hợp, thậm chí còn chạm mũi với chị, sau đó bật cười vui vẻ.


Nguyên nhân tạm thời không rõ, nhưng nhìn tình thế bây giờ đi, chị đã bao giờ có được trải nghiệm này đâu. Từ khi sinh ra đến nay, bé con chưa từng nể mặt người mẹ ruột là chị đây, khó lắm mới chơi được với con làm chị rưng rưng nước mắt.


"Chào sen* nhé." Liễu Thuần Dương vỗ vai Lan Hà.


(*Từ gốc ở đây là 工具人, là ngôn ngữ mạng ý chỉ một người vẫn luôn phải chịu khổ chịu khó, trả giá nhiều cho người khác mà không nhận được đối xử công bằng.)


Lan Hà: "..."


Anh cứ như cái giá ôm trẻ để vợ chồng Trần Tinh Ngữ tận dụng cơ hội kì diệu lần đầu gặp phải.


Trần Tinh Ngữ vươn tay sửa lại mũ cho con, để lộ một vùng nâu nhỏ trên trán.


Lan Hà lướt nhìn bèn dừng mắt trên đó, "Đây là... bớt ạ?"


"Phải, bà ngoại tôi nói trên đầu trẻ có bớt thì sau này không được xóa laser đi. Có bớt ở đây, con trẻ sáng dạ nhiều bạn bè, nhưng mọi người nhìn nhóc mít ướt này mà coi..." Trần Tinh Ngữ kể với vẻ bất đắc dĩ, sờ lên chỗ bớt của con.


Lan Hà càng nhìn càng thấy vị trí và hình dạng của cái bớt quen quen, đoạn nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của Miểu Miểu một chốc, bất giác ngộ ra.


Trần Tinh Ngữ lên núi Diệu Cảm "quấn búp bê", anh sực nhớ ra lúc mình và lão Bạch cùng nhau lên núi Diệu Cảm đã nhặt được một bé con bụ bẫm. Lúc đó bé con bị ngã, cũng có vết thương ở chỗ y hệt, chị Hồ còn nói sẽ để lại sẹo các thứ.


Lão Bạch đã nói như thế nào ấy nhỉ, Bích Hà nương nương sẽ giao trẻ con cho tín đồ nuôi nấng.


... Không phải chứ?!


Lan Hà cũng phải giật mình trước suy đoán thầm kín này, ngoài mặt vẫn chẳng biểu lộ gì.


Dần dần thoát khỏi nỗi khiếp sợ, Trần Tinh Dương xoa cằm, nói bằng giọng chua loét: "Chuyện này ảo quá thể đáng, tại sao cháu trai em lại thích Lan Hà đến thế?"


Đúng là ảo tung chảo, ai nấy đều chứng kiến Lan Hà còn chẳng làm gì, chỉ ló mỗi cái mặt thôi mà bé con đã nín khóc rồi. Nếu nói trẻ nhỏ thích trai đẹp thì cậu của bé không đủ đẹp trai, mẹ của bé không đủ xinh chắc?


Lão Lâm mỉm cười: "Hay là có duyên từ kiếp trước?"


Lan Hà nghĩ bụng, nếu Miểu Miểu thực sự là bé mập kia thì câu này chuẩn không cần chỉnh...


Liễu Thuần Dương là một người mê tín, còn là một đạo diễn, chưa gì đã nghĩ ra một câu chuyện trọn vẹn rồi: "Chú kể các cháu nghe, một cậu quay phim trong đoàn phim chúng ta hồi trước bị bóng đè, được Lan Hà đánh thức cho. Lần trước cái nghiên mực làm từ bia mộ mà Lan Hà và Tinh Dương cùng nhau nhặt được, Tinh Dương kể nó phát hoảng luôn, thế mà Lan Hà vẫn chẳng xi nhê gì. Có một kiểu người đủ gan dạ, rất có khả năng trấn yểm được... Trẻ con nhìn thấy mấy thứ đó sẽ dễ hoảng sợ, ở bên cạnh Lan Hà có khi sẽ an toàn hơn. Các cháu hiểu chứ."


Khỏi phải nói, cách suy diễn này của Liễu Thuần Dương nghe logic lắm chứ đùa.


Trần Tinh Dương từng đích thân trải nghiệm, bây giờ cũng tán đồng, "Hoặc theo như lời của ông Uông thì đó là vấn đề từ trường sinh ra từ dòng điện của sinh vật... Xem ra từ trường của Lan Hà và Miểu Miểu khá là hợp rơ với nhau. Chị à, hay là chị ở lại thêm mấy ngày nữa đi, Miểu Miểu ở bên Lan Hà nhiều thêm, có lẽ sẽ không sợ gì nữa, sẽ ổn dần lên."


Vợ chồng Trần Tinh Ngữ không hề có dị nghị nào, cho dù là bởi kiếp trước có duyên hay bởi Lan Hà chính khí đầy mình thì tóm lại bé con ở bên anh vẫn im lặng hơn. Họ nhìn Lan Hà, ngập ngừng hỏi: "Có quấy rầy đến cậu không?"


Bây giờ Lan Hà đang cực kì nghi ngờ Miểu Miểu là bé mập mà mình từng bế, bị Trần Tinh Ngữ hỏi như vậy, anh ngẫm nghĩ: "Xem ra em rất có duyên với bé, em cũng sẽ cố gắng hết sức."


Liễu Thuần Dương tranh thủ: "Chỉ cần hai đứa không gây ảnh hưởng đến việc diễn viên đóng phim là được."


Đâu thể cho họ mang trẻ con theo mãi được, quay phim đã mệt lắm rồi!


Bởi vậy, Trần Tinh Ngữ chuyển phòng sang cạnh Lan Hà, tối đến họ còn đổi lượt, Lan Hà và lão Lâm thay nhau bế Miểu Miểu. Trần Tinh Ngữ ngủ một mình, Trần Tinh Dương ngủ nhờ phòng người khác.


Trình Hải Đông hoàn toàn không hay biết gì, anh ta vừa quắp mông về là ngủ ngay, sáng hôm sau tỉnh dậy còn tưởng Lan Hà đã đi trước rồi.


...


Kịch hay đến hôm sau mới diễn trước mặt quần chúng.


Trần Tinh Ngữ bế Miểu Miểu đến trường quay. Chị lo hệ miễn dịch của trẻ em đang yếu bèn đợi ở một nơi vắng người, theo dõi từ xa, Miểu Miểu cũng xem như ngoan ngoãn. Đến khi Lan Hà diễn xong, chị bế bé lại đón.


Lan Hà đỡ Miểu Miểu, lần này đã thạo hơn rồi.


Trần Tinh Ngữ ân cần rút khăn giấy ra lau mồ hôi cho Lan Hà, dịu giọng hỏi: "Có mệt không?"


Bây giờ chị thích Lan Hà lắm nhé! Khỏi bàn đến bản tính, sau khi con trai gào khóc những mấy tháng trời, chị nhìn Lan Hà còn thấy thân thiết hơn người khác!


"Em không mệt ạ." Lan Hà ngượng ngùng, "Chị à, chị không cần..."


Anh trông thấy nụ cười như mẹ hiền trên gương mặt lạnh lùng của chị là đã thấy rùng mình rồi.


Chính Lan Hà còn thấy có vấn đề, huống chi là những thành viên khác trong đoàn phim, họ trợn mắt há hốc miệng ra cả rồi.


Họ nào hay chuyện giữa Lan Hà và Miểu Miểu, chỉ chứng kiến mỗi cảnh này mà còn tưởng là Trần Tinh Ngữ với Lan Hà là người một nhà.


Chuyện là sao vậy nhỉ, hôm qua Trần Tinh Ngữ mới quen Lan Hà nhờ màn giới thiệu của Trần Tinh Dương cơ mà! Trần Tinh Ngữ vẫn luôn nổi danh là cao ngạo lập dị, bạn đã thấy chị đối xử với người khác như vậy bao giờ chưa? Đến cả chồng chị cũng chưa chắc đã có cái đãi ngộ này!


... Mà nhắc đến chồng, bố đứa bé – Lão Lâm – cũng đã tới, cầm đồ uống và bánh cho Lan Hà ăn, bị đạo diễn Liễu quát không được cho ăn uống gì sất. Đôi bên lời qua tiếng lại, người thì bảo cậu đừng hòng vỗ béo diễn viên của tôi, người thì bảo Lan Hà của bọn cháu mệt lả rồi kia kìa.


Mọi người: ""


Lan Hà của bọn cháu? Cái quái gì vậy, họ bước vào một không gian song song rồi ư?


Liễu Thuần Dương và Trần Tinh Dương làm gì mà đi kể cho họ nghe vụ này, bởi vậy ai ai cũng chỉ đành há hốc mồm nhìn Lan Hà ở trong trường quay ngoài quay phim ra, lúc nghỉ sẽ ngồi trong một góc, con trai của nữ thần Tinh Ngữ hoặc nằm sấp hoặc ngồi trong lòng anh, còn anh thì đọc kịch bản, gật gà gật gù cũng chẳng gây ra ảnh hưởng gì quá lớn.


Chưa kể đến chuyện Trần Tinh Ngữ và lão Lâm ngồi quây quần đùa bé con, trông khá giống một nhà bốn người... nhưng quỷ dị hơn chun chút.


Trình Hải Đông là bạn cùng phòng của Lan Hà bèn bị nhân viên dò hỏi vô số tin tình báo, song anh ta không biết thật, thậm chí còn hoài nghi mình ngủ một giấc thôi mà cũng bỏ lỡ tình tiết nào đó... Anh ta cũng tin chắc hôm qua Trần Tinh Ngữ và Lan Hà ở trường quay vẫn còn lạ lẫm với nhau lắm.


Nhưng nhìn vợ chồng nữ thần thân thiết với Lan Hà như người một nhà, anh ta vẫn hết nhịn nổi mà lén lút hỏi Lan Hà: "Là anh em thì dạy anh với."


Lan Hà: "Dạy gì?"


Trình Hải Đông: "Cổ thuật của tộc Miêu các chú ấy."


Lan Hà: "..."


Lan Hà: "Cút con mẹ anh đi!"


...


Trần Tinh Ngữ vừa để con mình tiếp cận với Lan Hà, mà theo như lời của Liễu Thuần Dương thì là cọ tí chính khí, vừa bớt thì giờ trả hai con búp bê còn lại về núi Diệu Cảm. Ngặt nỗi trả búp bê rồi mà bé con vẫn không đỡ hơn, trừ phi ở bên cạnh Lan Hà.


"Hay là phải dẫn Miểu Miểu đi cùng nữa?" Lan Hà hỏi, anh nghĩ cách suy nghĩ này rất hợp với logic.


"Không, chị hỏi rồi, lễ tạ thần không được mang trẻ con đi cùng." Trần Tinh Ngữ chau mày đáp. Thực chất do có sự xuất hiện của Lan Hà mà hiện tượng kì diệu này đã khiến cho chị bắt đầu nảy sinh hi vọng to lớn vào cách giải quyết của huyền học, chẳng qua kết quả lại không được như ý muốn.


Mà Lan Hà hỏi như vậy càng thể hiện ra anh không biết gì cả, hoàn toàn dựa vào chính khí của mình để trừ tà thật.


Lan Hà đúng là không hiểu cớ làm sao, ban đầu anh cứ đinh ninh là do lễ tạ thần chưa hoàn thành, nhưng giờ đã làm lễ rồi mà vẫn không có ích gì. Anh còn cân nhắc đến chuyện có nên viết một bức thư gửi lão Bạch hỏi y xem có biết nguyên do hay không nữa là.


Lan Hà hãy còn đang đắn đo thì Trần Tinh Dương bước lại: "Em vừa nghe đạo diễn Liễu bảo có khả năng trước khi quay chuyển cảnh phải ngừng quay hai ngày đã."


Cảnh diễn của Lan Hà chủ yếu tập trung ở nửa phần trước của giai đoạn quay, tiếp đó họ sớm đã quyết định cả đoàn phim sẽ đến một căn tứ hợp viện ngoại ô Bắc Kinh để lấy cảnh ngoài đời, quay xong phần này là Lan Hà sẽ hết đất diễn.


Nhưng có vẻ bây giờ việc quay phim đã có vấn đề, không thể quay ngay được. Đoàn phim không thể không để diễn viên tổ A nghỉ hai ngày rồi mới qua bên kia tập hợp để quay.


Trần Tinh Dương nói đùa: "Hay là hai ngày nay Lan Hà về chỗ bọn anh ở đi?"


Vậy mà Trần Tinh Ngữ lại nghiêm mặt bác bỏ: "Mấy ngày nay đã quấy rầy Lan Hà nghỉ ngơi lắm rồi, khó lắm mới được nghỉ hai ngày. Chẳng biết bao giờ Miểu Miểu mới đỡ hơn nữa, nhưng cũng không thể không cho cậu ấy nghỉ ngơi được."


Thật không dám giấu, chị đã bàn với lão Lâm xem nên cảm ơn Lan Hà ra làm sao luôn rồi.


Lan Hà biết chị lấy tư cách của người làm cha làm mẹ nói ra câu này cũng là thông cảm cho mình, bèn từ tốn đáp: "Hay là quay video xem có ích gì không ạ..."


Trần Tinh Dương: "Phụt."


Đúng là đôi khi có thể thử xem có tác dụng không.


Lão Lâm cầm camera bảo Lan Hà nói mấy câu dỗ trẻ, kiểu như là Miểu Miểu đừng khóc nhé, bé cưng ngoan các thứ.


Lan Hà cứ xem như quay phim, nhanh chóng nhập vai, ghi xong mấy câu này lại nghe Trần Tinh Ngữ nói: "Em quay thêm bài ru con luôn được không? Hoặc nhạc thiếu nhi cũng được."


Phải, âm nhạc phong phú hơn ngôn ngữ nhiều. Bố mẹ Lan Hà đều là giáo viên tiểu học, anh vẫn biết hát một vài bài hát thiếu nhi, chỉ là vừa nghĩ tới nhạc thiếu nhi, chẳng hiểu sao anh chợt nhớ đến cái người xuất hồn thành quen mà mình chưa biết tên, sau khi bị mình hố cho bèn cưỡi con lừa què chạy đi.


Anh vừa nghĩ vừa bật cười thành tiếng, "Ha ha, ừm... Tôi có một chú lừa con, đến nay vẫn chưa cưỡi nó bao giờ. Có một ngày nọ tôi nổi hứng dạt dào dắt nó đi chợ..."


Cứ ngâm nga như vậy đến khi quay xong, chưa nói đến việc quay phim có tác dụng tẹo nào không, càng đừng nói đến việc lần nào cũng hiệu nghiệm hay không thì Miểu Miểu nghe được giọng Lan Hà sẽ luôn có phản ứng, có thể giúp bọn Trần Tinh Ngữ thoải mái hơn nhiều, cũng tạm thời yên tâm tạm biệt Lan Hà.


Lan Hà kéo vali về căn chung cư của mình, phim trường và địa điểm quay kế tiếp nằm ở hai đầu của Bắc Kinh. Lần này rất may là có thể ngủ nướng hai lần rồi mới đi công tác.


Trước khi anh đến thang máy bèn bắt gặp một bóng hình quen thuộc, bèn không khỏi lấy đĩnh vàng ra khỏi ba lô...


"Ta không đến đòi tiền." Lão Bạch nghênh ngang bước tới, nhận cái đĩnh vàng, đoạn nói.


Lan Hà: ""


Anh đang nói mớ gì vậy...


Lão Bạch cất đĩnh vàng, phì cười: "Hì hì, mấy ngày trước cậu đã quẩy tung chảo cả cái âm tào địa phủ rồi à?"


"Anh biết rồi hả?" Lan Hà hơi lo lo, "Tôi cãi mấy câu với quỷ gác cửa thôi, chuyện này không có gì to tát chứ? Có rước phiền phức cho anh không?"


"Vụ này thì có là gì, âm ty Đông Nhạc chúng ta có ngày nào mà không cãi cọ với bên kia đâu chứ. Chỉ là phao tin chốn âm phủ nhanh như cắt, cậu nổi như cồn, miệng lưỡi sắc bén." Có vẻ lão Bạch tán thưởng hành động của Lan Hà là nhiều hơn.


Lan Hà cảm khái, không ngờ mình ở trên dương gian vẫn là một diễn viên vô danh tiểu tốt mà dưới âm phủ lại thành quỷ tuyến 3 rồi...


Lão Bạch không biết anh đang nghĩ gì, đoạn nói tiếp: "Nghiêm Tam cảm ơn cậu đấy, ngặt nỗi bây giờ chẳng phân thân nổi, y kể sau đó tên quỷ lại kia còn ngáng chân cậu nữa à? Ta đã đánh gãy răng tên nhãi đó để trả thù cho cậu rồi. À với cả cô Hồ cũng xuống núi làm việc, bèn nhắn ta bảo muốn gặp mặt cậu."


Lan Hà tạm gác lại vụ nổi hay không nổi: "Chị Hồ tìm tôi làm gì, không gặp được không?"


Dù rằng anh rất muốn hỏi chuyện Miểu Miểu, song cứ cảm thấy hỏi lão Bạch là được, không cần phải gặp chị Hồ cho lắm.


"... Hồ gia hơi bị thù dai đấy nhé, cậu có chắc là không đi không?" Ý lão Bạch là bảo Lan Hà đi gặp.


Lan Hà: "À, chị ấy đâu có biết tôi là ai, chỉ có thể đi trả đũa anh thôi."


Cái này gọi là bố nợ con trả.


Lão Bạch: "..."


Lan Hà: "Thôi được rồi được rồi, tôi đi gặp, chị ấy ở đâu?"


Lão Bạch: "Trong gara, chưa nói cho cô ta biết nhà cậu ở đâu đâu."


Lan Hà không xuất hồn, đằng nào chị Hồ cũng chỉ biết anh là Vô Thường sống mà thôi, bèn lấy cái khẩu trang đeo lên rồi đi xuống với lão Bạch. Hai người bắt gặp chị Hồ đương ngồi xếp bằng trên một chiếc xe nhỏ, thấy họ bèn nhảy xuống, cười khanh khách: "Hôm nay đến làm công chuyện nên muốn ôn chuyện với bạn cũ ấy mà."


Tuy rằng mới chỉ gặp một lần nhưng chị Hồ đã nghiễm nhiên xem Lan Hà là tri kỉ. Nguyên nhân thì mọi người biết rồi đó.


Lan Hà cũng rất thức thời đưa bó hương ra, chị Hồ nhận lấy, hóa thành mặt mũi hồ ly, đoạn sốt sắng hít vài cái rồi mới xoa mũi ra vẻ nhã nhặn, cất hương, cười nhạt nói: "Cậu thật sự không dẫn ta về nhà à?"


Lão Bạch cản hộ Lan Hà, y nhận tiền xong nên rất chi là sẵn lòng đứng ra giúp, "Bà chị à, đây là người của âm ty Đông Nhạc chúng ta."


"Hì hì, ta biết chứ, giúp xây đường Hoàng Tuyền... Ta còn nghe cả vụ này nữa, đúng là một Vô Thường tốt. Chúng ta đều cùng một mạch Đông Nhạc cả, đằng nào cũng là người một nhà, ta chỉ lo Tiểu Lai là Vô Thường sống, dạo gần đây Bắc Kinh bất ổn, lỡ cậu ấy bị liên lụy thì sao." Chị Hồ cười tít cả mắt, lập lòe sáng.


"Vì sao Bắc Kinh bất ổn vậy?" Lan Hà không biết, "Chẳng phải tiết Thanh Minh đã qua rồi ư?"


Chị Hồ quét mắt lên người anh vài lần rồi mới hỏi: "Cậu vẫn chưa biết à? Vậy có biết vật trấn yểm của Bắc Kinh này không?"


Trong phong thủy Trung Quốc có pháp trấn và vật trấn. Các vật trấn yểm thông thường như bùa đào, sư tử đá, ngói tướng quân(1), toàn là dùng để trấn yêu trừ tà.


Có điều những thứ đó dùng để trấn trạch, còn thành phố cũng phải có vật trấn yểm, ví dụ không ít thành phố xây tháp để làm vật trấn của thành phố đó.


Mà đối với một thủ đô, vật trấn phải lợi hại hơn. Bắc Kinh là vùng đất quan trọng, mỗi một triều đại đều có bậc thầy phong thủy của Hoàng gia bố trí vật trấn, ví dụ như Bắc Kinh có năm vật trấn cũ và năm vật trấn mới, đặt các vật trấn ở năm phương Đông – Nam – Tây – Bắc – Trung theo ngũ hành.


Cũng giống như cái chuông lớn của chùa Giác Tuệ vậy, người ta truyền tai nhau kể rằng nó là vật trấn phương Tây trong năm vật trấn mới, thuộc Kim.


Lan Hà nói: "Tôi có nghe láng máng, hình như có chuông lớn ở chùa Giác Tuệ. Những thứ khác thì không nhớ, vả lại bất kể là năm vật trấn cũ hay năm vật trấn mới thì có vẻ không chỉ có một phiên bản? Chẳng biết cái nào mới là thật... À đúng rồi, hình như tôi từng nghe phong thanh đến Đỉnh Vàng(2) trên núi Diệu Cảm thật ra cũng là một vật trấn Kim? Phải không?"


"Cái đó à, có thật có giả, về phần phiên bản nào mới là thật thì..." Chị Hồ giơ ngón trỏ lên môi, ý bảo không được nói bằng lời, "Ngoài năm vật trấn ngoài sáng mà cao nhân phong thủy chốn dương gian bài trí ra thì thực chất còn có ám ngũ trấn* nữa, là những vật trấn mà các tiên gia Bắc Kinh liên thủ bài trí, đã có lịch sử nghìn năm. Ta nói chứ, nếu không nhờ ám ngũ trấn này thì các vật trấn cũ hay mới cũng sẽ chẳng được bài trí một cách thuận lợi đến thế đâu. Cho nên dạo này ám ngũ trấn xảy ra vài vấn đề, thậm chí còn ảnh hưởng đến cả minh ngũ trấn* nữa... Đám yêu ma rục rịch hết cả."


(*Ám ngũ trấn tức là năm vật trấn được bài trí ngầm, ngược lại với minh ngũ trấn là năm vật trấn được bài trí công khai.)


Nhưng cụ thể là vấn đề gì, vấn đề nằm ở đâu thì chị không thể nói tùy tiện được.


Lan Hà ngẫm kĩ lại, dạo trước nghe họ nói thời điểm không đúng, ngay cả lệ quỷ như Tiểu Hồng và Tiểu Lục còn tác loạn, có lẽ là ám chỉ việc này, với cả tại sao lão Bạch lại cần mượn sức người từ nhân gian? Có khi cũng vì lí do đó.


"Chị bôn ba vì chuyện này hả? Anh Nghiêm Tam nói Bắc Kinh là nơi nhiều cao nhân nhất, tôi nghĩ sẽ không đến lượt tôi bị liên lụy chứ." Lan Hà nửa đùa.


"Chẳng phải ta đang lo cho cậu đấy sao." Chị Hồ liếc qua lại giữa Lan Hà và lão Bạch, "Cậu xem cậu không hay biết gì về chuyện này, dù rõ là sống ở ngay vùng đất Bắc Kinh. Lão Bạch cũng thật là, không nhắc nhở gì sất."


Lão Bạch cười ngượng, y cầm tiền đồng ý không để cho Lan Hà phải làm việc gì rồi, tất nhiên cũng không cần phải kể cho Lan Hà hay chuyện. Nhưng trước đó y có bịa đại cái cớ âm ty bận đầu tắt mặt tối với chị Hồ, bây giờ bị chị Hồ nhìn thấu bèn thấy khá là xấu hổ.


"Cảm ơn chị Hồ đã nhắc nhé, sau này tôi nhất định sẽ dâng nhiều hương cho chị." Lan Hà nhanh trí nói ngay, quả nhiên chị Hồ nhoẻn miệng cười liền, anh lại lảng sang chuyện khác, "Đúng rồi, tôi... có quen một đứa trẻ nhà người ta, là bé con "quấn" ở trên núi Diệu Cảm, ở chỗ này trên trán có một cái bớt màu nâu, bình thường hay khóc ré không ngơi, nhưng gặp tôi sẽ nín..."


"Ồ, cậu gặp Miểu Miểu rồi à?" Chị Hồ hờ hững hỏi.


Chị ấy biết đứa bé tên là gì sao? Lan Hà ngẫm lại, tên trẻ là do đạo sĩ trong cung nương nương đặt cho, chị Hồ sống trên núi, biết tên cũng không lạ gì.


Chị Hồ cười tủm tỉm: "Hai người có duyên với nhau đấy, cậu còn cứu nó một lần ở trên núi. Mặc dù nó không còn trí nhớ nữa, nhưng lại mang theo cái duyên này đi đầu thai, gặp cậu sẽ nín khóc."


Nếu thật sự là vậy, người thắt duyên thì sao! Lan Hà truy hỏi: "Vậy chị có biết vì sao sau khi sinh bé cứ khóc mãi không? Hồi trước tôi tưởng do chưa làm lễ tạ thần, gần đây mẹ bé đã đi lễ rồi mà bé vẫn cứ khóc mãi, còn thiếu khâu nào hả?"


"Khóc chẳng liên quan gì đến lễ tạ thần cả." Chị Hồ suy nghĩ, "Trước khi Miểu Miểu đầu thai vốn đã là một đứa trẻ có linh tính nhất điện. Nương nương thấy Trần Tinh Ngữ xinh xắn nên mới cho cô ấy..."


Lan Hà suýt thì chửi "Cái đệt", nương nương xem mặt mới cho á?


Anh cố giữ miệng không nói.


Chị Hồ: "... Có lẽ mắt nó linh quá, thường hay thấy mấy thứ nhơ nhuốc kia, dạo này Bắc Kinh tà khí tỏa khắp bốn phương mà. Nếu cậu không "quen" Miểu Miểu từ trước thì gặp cậu, nó cũng sẽ khóc ré lên thôi."


Cũng khéo thật, vả lại cách nói của Liễu Thuần Dương đã đúng được nửa, chỉ đoán sai một chút thôi. Lan Hà không phải mang chính chí trên người, mà là âm khí.


Lan Hà hỏi dò: "Có cách giải quyết không?"


"Tất nhiên là có..." Chị Hồ bật cười, "Trùng hợp thay, ta cũng muốn cảm ơn cậu, tặng đồ ngon, cậu vươn tay ra đi."


Lan Hà liếc lão Bạch một cái, thấy y gật đầu mới vươn tay ra.


Chị Hồ không vươn tay phải mà chẳng hiểu lấy cái bấm móng tay từ đâu ra, cắt phăng móng tay dài tít tắp ở ngón trỏ, cái móng đó vừa khéo rơi xuống lòng bàn tay Lan Hà.


Lan Hà: "..."


Mém tí nữa là anh run tay, làm rơi cái móng tay này. Trông hơi bị mất vệ sinh.


"Chả phải cậu khuyên ta cắt móng tay hay sao? Bây giờ cắt cho cậu rồi đó." Chị Hồ nói, "Cái móng này xem như phân thân của ta, mang theo vài phần năng lực của ta. Lúc cậu dùng thì bẻ nó rồi đốt là có thể dùng năng lực của ta rồi. Cậu dùng nó tất sẽ biết cách che đôi mắt nhìn được quỷ của Miểu Miểu. Sau này nếu gặp phải nguy hiểm, cũng có thể dùng."


Lão Bạch liếc xéo chị Hồ, bĩu môi nói: "Đây mà xem là cảm ơn à, là để cho Tiểu Lai thử trước mua sau đó chứ. Thử năng lực cô trước, sau đó sẽ đón cô về. Đúng là biết kinh doanh đấy."


Lan Hà ngớ ra.


Chị Hồ che miệng cười, "Cậu cứ thử xem, ai dùng rồi cũng tấm tắc hết!"


"..." Lan Hà biết câu hồn, không biết giải quyết giúp Miểu Miểu ra sao, cho dù chỉ là một sản phẩm dùng thử thì anh nghĩ cùng lắm cứ kiên quyết chỉ thử không mua là được, đoạn cẩn thận cầm lên bọc lại bằng giấy, "Cảm ơn chị nhé."


Anh tạm biệt lão Bạch và chị Hồ rồi đi vào thang máy từ gara lên, vừa đi ra bèn đụng phải Ứng Thiều và hai sư đệ của gã.


...


Ứng Thiếu mua một đống đồ làm phép, nghiêm túc nói với hai sư đệ: "Người chúng ta đắc tội lần này không hề đơn giản. Nếu hai đứa bây sợ thì bây giờ còn có cơ hội mua vé tàu mà về quê."


Các sư đệ lắc đầu nguầy nguậy, "Không, tuyệt đối không về, quyết xử tên khốn đó đến cùng! Dựa vào cái gì mà họ không tuân thủ quy củ, vừa làm thầy đồng vừa bày trò quỷ lừa tiền chủ thuê, còn chúng ta chỉ ăn ngay nói thật thôi mà."


"Chặt đường làm ăn chẳng khác gì giết bố mẹ người ta!" Ứng Thiều nổi đóa, "Lúc đó mày cũng xúc động quá, nói huỵch toẹt ra, ban đầu anh mày chỉ muốn khuyên chủ thuê từ từ."


Sư đệ giọng ỉu xìu: "Em xin lỗi sư huynh, em ngu quá. Vậy thì em càng không thể đi được, em không đi đâu."


Sư đệ khác cũng bảo: "Em không đi, bọn em không đi, để xem cái tên pháp sư tà ma đó giỏi hơn hay cổ quỷ chúng ta hung tàn hơn, ai sợ ai chứ. Nuốt sạch đám quỷ của chúng mà luyện cổ!"


Ứng Thiều thấy hai sư đệ buông lời tàn nhẫn bèn cười khổ, trận chiến này không có gì hay mà đánh.


Gã đương nghĩ vậy, cửa thang máy mở ra, anh chàng hàng xóm xinh trai bước ra, cả đám đụng độ nhau.


Ứng Thiều sửng sốt, không ngờ anh sẽ về.


Lan Hà nào biết bọn Ứng Thiều đang nói cái gì, anh liếc cái túi to của Ứng Thiều bèn thấy tiêng tiếc. Không có gà quay rồi, chẳng hiểu cái vụ ăn mì căn sau lưng anh lần trước là sao nữa.


"À... Anh Lan này." Ứng Thiều mãi mới tìm được giọng của mình, gọi Lan Hà đang định đi về phía nhà anh lại, "Tôi đọc được tin về anh trên mạng mới biết anh là diễn viên, vả lại còn đóng phim của Liễu Thuần Dương nữa, cừ quá!"


"Cảm ơn nhé." Lan Hà mỉm cười, "Phải, tôi chỉ về hai ngày thôi, rồi phải đến trường quay nữa."


"Ồ, tức là đêm nay anh ở nhà nhỉ. Ờm, anh có thể kí tên cho tôi được không?" Ứng Thiều chủ động tiến lên, "Tôi có thể khè thiên hạ là tôi quen biết ngôi sao rồi."


"Không không, tôi chỉ là một diễn viên vô danh tiểu tốt thôi." Lan Hà thân thiện kí tên cho gã. Là một diễn viên không tên tuổi, ngoài những lần kí công ty sắp xếp cho thì Lan Hà từng kí tên cho hai người. Ứng Thiều là một, người kia là cảnh sát Vương...


Lan Hà vừa kí xong, ngước đầu lên bèn thấy Ứng Thiều búng ngón tay, vài giọt nước bắn lên mặt anh.


Lan Hà:


Cái gì dị.


Ứng Thiều quát: "Ra khỏi miệng ta, đi vào tim ngươi, Kim Tàm trói hồn, mặc ta sai sử!"


Có một từ tên là cổ hoặc, kẻ nuôi cổ thôi miên hồn người khác.


Đúng là Ứng Thiều định bụng thôi miên anh hàng xóm này, đỡ cho đêm nay họ có động tĩnh gì, hàng xóm lại gọi cho quản lý chung cư.


Lan Hà: "..."


... Mệt quá, về tận nhà rồi còn phải diễn.


May rằng Lan Hà là một diễn viên, lại có thói quen giữ bình tĩnh nên anh vẫn chẳng nhúc nhích. Ứng Thiều niệm xong, nhìn anh chằm chằm rồi ra lệnh: "Đêm nay, cho dù có nghe thấy bất cứ âm thanh gì cũng đừng để ý, cứ ngủ trong phòng anh thôi."


Lan Hà: "... Được."


Ứng Thiều dặn xong, vừa định thu cổ lại, nhưng sực nhớ tới chuyện gì đó, "Đúng rồi, có bí mật gì trong giới giải trí thì nói tôi nghe với. Bạn gái cũ của Trần Tinh Dương là Lê Thiến thật à?"


Lan Hà: "..."


Lan Hà: "Tôi không biết, tôi flop lắm."


Ứng Thiều nhìn hai mắt anh một cách trìu mến, lại cảm thấy mình méo có cái lập trường gì để đồng cảm với người ta bèn uể oải nói: "Sẽ hot thôi. Được rồi, anh về đi."


Ầy, mỗi người mỗi số, hàng xóm của gã có cái vẻ bề ngoài dựa vào mặt là ăn cơm được, đâu giống như mấy cái tên cung cấp dịch vụ tôn giáo hộ gia đình như bọn gã, cạnh tranh khốc liệt, phải song hành với hòa thượng, đạo sĩ, lạt-ma, đỉnh tiên các kiểu, thi thoảng thậm chí còn cướp cả mối làm ăn của thầy đồng nữa... Tiền thuê nhà tiền cơm đều gặp nguy cơ hết.


Ứng Thiều nhìn hàng xóm bị cổ hoặc xong thì không nhìn họ nữa, mở cửa vào nhà mình, lúc này gã mới gọi các sư đệ về, phải bày trận pháp, bày thế sẵn sàng đón quân địch!


...


Lan Hà vừa đóng cửa lại bèn rút khăn giấy lau mặt liền. Bắn nước vào mặt anh mà chẳng biết nước có sạch không nữa, đêm nay hàng xóm còn muốn làm gì đây? Anh đi chân trần vào bếp, nghĩ bụng tại sao cổ hoặc ban nãy không có tác dụng gì tới anh?


Lan Hà nghĩ mất một lát mới hiểu ra, cổ hoặc vô dụng có lẽ không phải vì anh ta không học thành thạo, cũng không phải vì thân phận Vô Thường của anh – Vô Thường chưa nói là có thể miễn dịch với sự tấn công của cổ độc cơ mà.


Anh nghĩ là do trên người anh còn có móng tay chị Hồ tặng, mê hoặc lòng người là năng lực đặc biệt của hồ ly, bởi vậy mới không bị thôi miên.


Anh mặc sức nghĩ ngợi, không để bụng làm gì, cầm bình nước đi ra. Tối nay uống nước, ăn tí hoa quả cho qua.


Lan Hà ăn hoa quả xong, nằm trên giường đọc kịch bản một lát, đương nghĩ đến tình tiết bèn chợp mắt, nửa đêm mới bị lạnh mà thức giấc, ngồi dậy bèn thấy lão Bạch ngồi ở đầu giường, âm u hỏi: "Cậu còn tiền không?"


Lan Hà: "..."


Lan Hà quỳ luôn: "Mới có bao lâu mà anh hết tiền rồi hả? Đến năm tiếng chưa?"


Có làm thằng con phá của thì cũng không phá đến mức này chứ, "siêng" quá trời quá đất.


Lão Bạch xoa tay, "Tại cô Hồ hết, cô ta trách ta giấu chỗ cậu ở... Ta có cản cô ta tìm cậu đấy nhé. Cô ta vừa nổi giận cái là kéo ta nằng nặc đòi đánh bạc với ta, rồi thắng sạch tiền của ta luôn."


"Hết hết, thật sự hết rồi, tôi không có một cắc nào hết! Mấy ngày nữa anh hẵng đến sau!" Lan Hà ìu xỉu bò dậy, định đóng cửa sổ.


Từng luồng gió âm thổi ùa vào từ bên ngoài, rõ là đã vào hè mà lại rét run như ở dưới Hoàng Tuyền vậy. Anh cứ đinh ninh là do có lão Bạch ở đây, nào ngờ nhìn ra bên ngoài bèn bắt gặp mười mấy oan hồn.


Đám oan hồn nay quấn sợi tơ trên cổ tay, lơ lửng trên không, đang phân biệt phương hướng.


Lan Hà: "Ôi..."


Mệt quá, không chõ mũi vào được không?


Nhưng nhìn bọn oan hồn này trông cứ như bị người ta câu tới... Nếu làm như không thấy thì quá là lạnh lùng.


Cửa sổ phòng Ứng Thiều đã dán bùa lên, đám oan hồn này bị trói tạm thời, nhưng vì là oan hồn nên thần trí không được rõ cho lắm, chúng thấy Lan Hà mở cửa sổ bèn đắn đo rồi đi về phía anh.


Kết quả xếp thành đội đi vào cửa sổ xong lại thấy Vô Thường ngồi ở đó, không chỉ một mà là là hai Vô Thường, đồ đạc đầy đủ hết.


Một Vô Thường trong đó nhìn sâu vào chúng, mệt mỏi nói: "Đến cũng đến rồi, đi theo ta thôi."


Chúng quỷ: "..."


Quỷ còn chưa tới tay thì hai Vô Thường đã bàn nhau:


"Bắt buộc phải đưa đi sao? Ầy, nể mặt cậu, đưa lên chùa Giác Tuệ thôi."


Lan Hà sửng sốt, "Anh mà cũng đưa lên chùa Giác Tuệ được hả? Bộ không phải nên tìm một đạo quán sao?"


Lão Bạch: "Cậu thì biết cái gì, đã tốn tiền cho họ xử thì chớ, siêu độ xong ta còn phải kéo xuống Đông Nhạc."


Lan Hà: "..."


...


Cách vách.


Ứng Thiều ngồi ngay ngắn, chuẩn bị đón địch bất cứ lúc nào.


Hai sư đệ dậm chân, "Sư huynh à, anh nói coi bao giờ chúng mới đến đây, chân em tê rần hết cả rồi đây này."


Ứng Thiều thấy đã giờ Tý, bèn nói chắc như đinh đóng cột: "Chắc là sắp rồi!"


Chùa Giác Tuệ.


Ánh trăng như nước, Tống Phù Đàn và Tư Không ngồi trong đình viện chơi cờ, Đậu Xuân Đình chán chường chống cằm xem.


Do lần trước xuất hồn lâu quá, lại còn xuống đến tận Hoàng Tuyền nên sức khỏe Tống Phù Đàn không tốt, bèn ở lại chùa Giác Tuệ thêm mấy ngày đặng nghỉ ngơi, Đậu Xuân Đình cũng bị phái đến chơi với anh họ.


Tư Không hạ một con cờ xuống, mỉm cười, "Lòng cậu có hơi xao động."


Dù rằng Tống Phù Đàn trông vẫn thong dong, nhưng Tư Không có thể nhìn ra từ nước cờ của hắn, rằng lòng hắn đang rối như tơ vò.


Đậu Xuân Đình vẫn nghệt mặt ra. Làm gì có làm gì có, bác còn dặn cậu ta để ý đến tình hình của anh họ kia kìa, nhưng cậu ta đâu có thấy anh họ phiền lòng đâu, không phải anh ấy vẫn im ỉm, hoặc đọc sách hoặc viết bản thảo đấy sao?


Tống Phù Đàn bị Tư Không nói toạc ra bèn đặt quân cờ xuống, khảng khái thừa nhận, "Vậy chơi đến đây thôi, tôi không có tâm trạng."


Tư Không vuốt cằm, đứng dậy.


"Tư Không." Tống Phù Đàn bỗng gọi y lại, "Thầy biết niệm chú Kim Luân không? Dạy tôi được không?"


Tư Không nhìn hắn với vẻ kinh ngạc, đây là lần đầu tiên Tống Phù Đàn muốn học điều gì đó từ họ, "Biết chứ, nếu cậu muốn học, tất nhiên sẽ học nhanh thôi."


Tống Phù Đàn là "Bệnh thân Hồng Liên" trong miệng sư phụ. Phật gia tôn sùng hoa sen, bệnh thân Hồng Liên có nghĩa là phải trải qua kiếp nạn, nhưng tính tình vẫn cứng cáp và thanh tịnh như sen đỏ, không thể lay động. Chính vì nguyên do này mà đến nay yêu tà vẫn chưa thể xâm nhập vào tâm trí hắn, bó tay với hắn.


Cũng bởi vậy mà một lời chú Kim Luân, Tống Phù Đàn muốn học thì không phải lo sẽ không học được.


"Chú Kim Luân là gì?" Người ngoài cuộc Đậu Xuân Đình hỏi.


Tư Không nở nụ cười sâu xa: "Niệm lời chú này, sẽ nằm mơ thấy người mình mong."


Ngón tay Tống Phù Đàn gõ vài cái xuống bàn đá, xem như thừa nhận.


Từ lần đầu tiên gặp mặt đến nay, hắn đã có thiện cảm với Tiểu Lai rồi, đó là điều chưa từng có kể cả ở âm phủ hay dương gian. Thậm chí hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ cảm thấy một sinh vật cõi âm là đáng yêu.


Vẻ ngoài đẹp đâu đâu cũng có, linh hồn thú vị lại ch.ết hơn hai trăm năm. Cũng vì đối phương đến từ âm phủ, mà đến cả tên họ đầy đủ của y Tống Phù Đàn cũng không biết, càng không biết đi đâu để gặp y.


Hắn nóng lòng muốn thử, lại ôm nỗi chần chừ... Giờ đây có lẽ phải lâu nữa mới được gặp nhau, hắn bèn nghĩ, hay là gặp trong mơ xem sao?


Đậu Xuân Đình "Òa" một tiếng, "Anh họ yêu rồi hả? Không đúng, yêu thì có thể gặp người thật trực tiếp mà, hay là yêu đơn phương?"


Tống Phù Đàn đứng dậy, không định chia sẻ chuyện của mình cho Đậu Xuân Đình hay, "Cậu về đi ngủ được rồi đó."


"Em ứ về, em cũng muốn học câu chú này. Anh à, rốt cuộc anh muốn gặp ai vậy, anh nói cho em đi, em hứa không nói cho hai bác đâu." Đậu Xuân Đình ôm bàn không chịu đi.


Ngặt nỗi Tống Phù Đàn rất kiên quyết.


Đậu Xuân Đình oán giận: "Không nói cho em biết Mộng Cô là ai đã đành, còn không cho em học chú. Anh Hư Trúc, anh keo kiệt quá đi!"(3)


Tống Phù Đàn: "..."


Hắn đá Đậu Xuân Đình một cú.


*Chú thích:


(1) Ngói tướng quân:


(2) Đỉnh Vàng: Là kiểu tượng Phật được đúc bằng vàng nằm trên đỉnh núi. Đây là ảnh tượng Phật trên núi Nga Mi.


(3) Hư Trúc là một trong ba nhân vật chính trong "Thiên Long Bát Bộ" của Kim Dung. Hư Trúc là một hòa thượng chùa Thiếu Lâm. Ngoại hình xấu trai, mắt to mũi lớn, tai vểnh mồm rộng, trán dồ mi đậm, tướng mạo rất thô kệch nhưng tâm tính hiền lành, tốt bụng.


Trong một lần bị Thiên Sơn Đồng Lão bắt đến hầm chứa nước đá của nước Tây Hạ nhằm trốn tránh Lý Thu Thuỷ, Hư Trúc bị Đồng Lão bắt ép phá sắc giới, chung đụng với 1 cô gái không rõ mặt mà chàng đặt tên là *Mộng Cô* - thực ra là công chúa Tây Hạ.






Truyện liên quan